Tịnh Thủy Hồng Liên
Chương 121 : Đội ngũ chậm như rùa
Lý Băng, là anh của Lý Sảng. Tuổi đến nhi lập (30), nhưng đặc biệt có phong phạm thiếu niên, hành sự quả quyết lang độc, thường đưa ra độc kế trong Lục Mang Lâu, vì đảm nhận trọng nhiệm, dịch dung thành Hoàng Linh
Vũ, cải tên thành ‘Lục Nẫm Giác’, tiến vào quân của Mộ Dung Nam Cẩn cung cấp đối sách.
Dựa vào sự thông minh nhạy bén của hắn, sinh sống với dung mạo của Hoàng Linh Vũ không phải chuyện khó, nhưng mà có độc một chuyện rất rất lớn quấy nhiễu hắn.
Lý Băng cưỡi ngựa cùng bốn thư đồng đi về hướng tây nam đón Hoàng Linh Vũ. Cả ngày tổng cộng gặp mười ba đoàn lữ hành, sáu đoàn thương nhân, một đoàn bảo tiêu vận chuyển.
Tối ngủ giữa trời, sau khi bốn thư đồng dọn ra mảnh đất bằng dưới gốc cây, nhóm lửa, săn thú. Mọi người nói cười không dứt, duy chỉ có Lý Băng là căng cứng mặt, không cười không nói. Bốn thư đồng phát hiện, cũng không dám bận tâm, ai nấy cẩn thận chuyển mắt đi.
Mọi người trải qua một đêm như thế, vốn cho rằng Lý Băng có thể chịu được.
Nào biết khi ánh mặt trời vừa chiếu sáng, mọi người cũng đang thu dọn chăn nệm chuẩn bị lên đường, Lý Băng đột nhiên đánh mạnh một chưởng lên thân cây sau lưng, tức giận gầm lên: “Kháo! Gương mặt thụ này hại chết ta rồi!”
Thì ra từ khi ra khỏi Sài Đô, bốn thư đồng đã phát hiện sau lưng có kẻ theo đuôi, nhẹ cắt đuôi không được. Liền hợp lại tóm được một tên, mới biết thì ra là Mộ Dung Nam Cẩn sợ hắn xảy ra chuyện, phái người theo bảo hộ hắn. Không biết làm sao chỉ có thể thả bọn họ ra để tiếp tục âm thầm theo đuôi. Như vậy tốt lắm, khiến Lý Băng không thể lập tức thoát diện cụ ra.
Hắn ở trong Sài Đô có sự tín nhiệm của Mộ
Dung huynh đệ, sùng bái của quân binh, không ai dám khiến hắn khó xử.
Nhưng ra khỏi Sài Đô, người quen biết ‘Lục Nẫm Giác’ thì không có mấy ai, chỉ xem bọn hắn như người qua đường bình thường, vì thế gương mặt này liền chuốc lấy phiền phức.
Trước trưa còn tốt, chỉ có mấy võ phu mắt sắc mị mị nhìn theo chằm chằm. Buổi trưa khi đi ngang qua sạp trà, thì đó có kẻ tài hoa tràn đầy nho nhã đi tới vuốt mông hắn. Đến chiều, thì còn có giang hồ lãng tử đi đứng vội vàng dứt khoát quay đầu ngựa về, đuổi theo phía sau huýt sáo.
Lý Băng mặt âm trầm.
Đây chính là nguyên nhân hắn tại sao không thích cột tóc lên. Diện mạo của
Hoàng đại, nếu đứng trong bóng râm nửa lộ nửa kín, đích thật là âm trầm đầy hàn ý. Nhưng một khi gặp được ánh sáng, thì sau khi mây mù tan đi, còn lại chính là diện mạo khiến nam nhân hứng khởi nổi lên dục vọng muốn chinh phục và bảo hộ.
Da thịt trắng nõn thân hình nhỏ yếu, chân mày đen mắt lạnh vô tình, chính là dạng mà giang hồ võ phu thích chinh phục. Hiện tại thiên hạ tuy không dung nam phong, nhưng chuyện chơi đùa nam quan thì không thể cấm. Nếu không phải Lý Băng một thân võ công, tứ thư đồng cũng nhanh nhẹn lanh lợi, đem những tên cuồng ma sắc tâm dám động tay động chân đó tháo khớp một lượt, chỉ sợ lúc này Lý Băng đã bị cưỡng ép đến sơn trại nào đó làm ‘áp trại tướng công’ rồi.
‘Áp trại tướng công’__ Khi từ này xuất hiện trong đầu Lý Băng, hắn toàn thân ác hàn, cho dù ánh mặt trời rất đẹp, hắn cũng run rẩy như co giật, diện mạo của Hoàng đại, nói tóm lại là:
Một chữ__ Thụ!
Hai chữ__ Rất thụ!
Ba chữ__ Phi thường thụ!
“Tiểu Tiểu, dắt Già Gia Tử ra đi, đến bờ sông tắm cho sạch!” Hoàng Linh Vũ đứng bên ngoài gõ cửa nói.
Nghe âm thanh quen thuộc này, Mộ Dung Sí Diệm giãy dụa đứng lên, mở cửa bước ra.
Ánh mặt trời bên ngoài rất chói mắt, trong nhất thời hắn đành phải nhắm lại, bên tai là tiếng nô đùa xa xa gần gần. Khi mở mắt ra, ánh nhìn đầu tiên, là mảnh đất xa xa, bên trong có không ít thiếu niên, đang nô đùa lao động trong đó. Những đám lớn giống như cỏ dại bị bọn họ cắt đi từng cụm, chất thành một đống.
Nhưng đây không phải chuyện hắn muốn quan tâm, trong mắt hắn chỉ có người đang cười rất vui vẻ. Người đó phát hiện ra hắn rồi, con mắt lấp lánh ngó qua đây, tất cả là biểu hiện vui vẻ, khiến người ta không kìm được muốn tiếp cận.
“Hoàng…”
“Hoàng Linh Vũ, toàn tên, ngươi còn nhớ đúng không. Muốn gọi thế nào cũng được.” Y bước tới, dáng người không cao, vì nguyên do ở đầu gối mà còn bị co lại một chút chiều cao, chỉ có thể ngẩng nhìn Mộ Dung Sí Diệm,
“Chúng ta đi tắm ngựa, ngươi ở đây hay đi chung luôn?”
Mộ Dung Sí Diệm hiếu kỳ nhìn ra thế giới bên ngoài, thấy một nữ tữ hắc y tay cầm roi da, lùa mấy con ngựa đen kịt như lùa dê đi tụm lại. Phía sau còn có nam tử trẻ tuổi đi tới đoạt lấy roi da của nàng, trách cứ hành động vô sỉ ngược đãi tọa kỵ này.
Hoàng Linh Vũ thuận theo mắt hắn nhìn sang, thấy vậy liền cười: “Hồi thứ tám trận ma thú tranh bá chiến của
Thu Nhược Thủy và Nhạc Huy bắt đầu rồi.”
Nhìn vẻ mặt không hiểu mấy của Mộ Dung Sí Diệm, Hoàng Linh Vũ nói: “Cùng đi, thế nào?”
Hắn gật đầu, sau đó không rõ nguyên do, cứ thế mà theo.
Mộ Dung Sí Diệm từng tắm ngựa, đều là nằm ngoài vương phủ. Tất cả đều gắn làm nhanh gọn đơn giản, cho nên chỉ cảm thấy tắm ngựa phiền phức, chưa từng biết thì ra cũng sẽ hỗn loạn như vậy.
Hoàng Linh Vũ kéo mấy người kia tới__ giới thiệu tên họ, sau đó ngồi ở bên hồ nhìn họ làm việc. Mộ Dung Sí Diệm ngồi cạnh y, cũng nhìn sóng nước lăn tăn bên dưới, mấy thiếu niên nam nữ nghiêm túc tắm ngựa. Sau đó bất tri bất giác, bắt đầu nói chuyện, nói xong biến thành thảo luận, diễn tiến thành tranh chấp, phát triển thành đánh nhau, lan tràn thành các loại tỷ võ thần thông.
Trình Bình thở dài, phi thân lên cây lấy thùng nước vừa bị ném lên, sau đó đích thân xuống nước tắm ngựa__ Đương nhiên chỉ tắm cho ngựa của mình.
Mộ Dung Sí Diệm vô cùng không vui, hỏi Hoàng Linh Vũ: “Quản lý thuộc hạ như thế, không có hiệu suất.”
Hoàng Linh Vũ nói: “Bọn họ biết chừng mực.”
Quả nhiên qua rất lâu, đám người trẻ tuổi giải quyết xong tranh đấu cá nhân, trở lại cương vị làm việc.
Mộ Dung Sí Diệm vô cùng kinh ngạc, hắn chưa từng biết thì ra không cần quản, hạ nhân cũng sẽ tự mình làm tốt công việc.
Trước đây, Mạc Xán từng thời thời dạy dỗ: “Những hạ nhân đó, trong xương cốt là bản chất biếng nhác. Ngươi chỉ cần lấy roi đứng canh sau lưng, khi nào thấy có người lười biếng thì hung hăng quất vài roi, bọn chúng mới nghe lời.”
Hoàng Linh Vũ nghe được nghi hoặc của hắn, buồn cười nửa ngày, nhấc tay vỗ đầu hắn, nói: “Vũ khí của Mạc Xán là roi, cho nên nói phải dùng roi quất người khác. Nếu vũ khí trên tay nàng là đao, vậy không phải cứ gặp người lười biếng thì liền chém sao?”
Mộ Dung Sí Diệm cảm thấy luận điệu của y có vấn đề, nhưng không nói ra được vấn đề ở chỗ nào, nghiêng đầu nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được sai ở đâu, chỉ chậm rãi cảm thấy Hoàng Linh Vũ nói có chút buồn cười.
“Thế nào? Suy nghĩ lâu như vậy?” Hoàng Linh Vũ hỏi
“Luôn cảm thấy kết luận của ngươi có vấn đề, nhưng lại không biết sai ở chỗ nào.” Mộ Dung Sí Diệm nói.
Hoàng Linh Vũ ngạc nhiên, đây đâu phải là kết luận, căn bản chỉ là trò cười chỉ trích Mạc Xán mà thôi a.
“Trước đây không ai nói đùa với ngươi sao?” Y hỏi, thầm thấy chua xót.
“Không nhớ.” Đây là kết quả Mộ Dung Sí Diệm suy nghĩ nửa ngày.
Hoàng Linh Vũ nhìn người này nghiêm túc trả lời ‘không nhớ’__ Biểu tình rất nghiêm túc, thật sự rất nghiêm túc suy nghĩ.
Hoàng Linh Vũ nhớ tới trước đây, hắn luôn mang thần tình nghiêm túc này.
Hắn nghiêm túc chấp vấn Mộ Dung Bạc Nhai, tại sao không để ý tới hắn.
Hắn nghiêm túc tuân theo mỗi một mệnh lệnh của Mạc Xán và Mộ Dung Nhuệ Việt.
Cho đến hôm đó, Hoàng Linh Vũ nhớ, khi trên đầu gối truyền tới cảm giác đau bén nhọn khiến người ta phát điên, trước mắt một mảng tối tăm, thấp thoáng cũng là sự nghiêm túc chuyên chú như vậy.
Nếu nhìn từ mặt cảm tình, Mộ Dung Sí Diệm khiến y cảm thấy oán hận và khổ sở. Nhưng về mặt lý trí lại biết, hắn chẳng qua là một người rất nghiêm túc, bị người khác lừa.
Mộ Dung Sí Diệm bất giác nằm lên cỏ, Hoàng Linh Vũ chợt có chợt không kéo góc áo phủ trên đất của hắn.
Mộ Dung Sí Diệm chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, rất dễ chịu. Trước đây hắn chưa từng có một khắc nào thả lỏng như thế.
Mạc Xán thường ôm hắn, chặt chẽ ôm hắn trong lòng an ủi: “Thiên hạ chỉ có ta yêu ngươi nhất, Xán di vĩnh viễn yêu ngươi nhất.”
Lúc đó Mộ Dung Sí Diệm chỉ cảm thấy thả lỏng. Sau mỗi lần giết chóc máu tanh, vòng tay của Mạc Xán trở thành nơi cứu chuộc khiến hắn an tâm và được ngơi nghỉ.
Nhưng sau khi cứu chuộc thì sao? Lại là máu tanh, cứ lặp lại như thế, chưa từng ngừng nghỉ.
Lúc này, hắn cảm thấy những thù hận, gào thét, thảm kêu, máu tanh đó đã cách hắn rất xa, giống như vĩnh viễn không dính vào hắn nữa.
Những ký ức u tối ẩm ướt, vào giờ khắc này đã nhạt đi, bị ánh dương diễm lệ mùa hạ và sóng gợn trên mặt nước xua đi.
Hoàng Linh Vũ tựa hồ lại cảm thấy vô vị, dứt khoát nằm xuống cạnh hắn, sau đó thì nhàm chán bắt đầu đùa nghịch tóc của hắn.
Trên da đầu truyền tới cảm giác có người vuốt qua, Mộ Dung Sí Diệm an tâm nhắm mắt. Khi thân đang ở thế giới bên này, hoàn cảnh xa lạ, tranh cãi kịch liệt, chiêu đãi không lạnh không nóng, khí tức hòa bình, dần dần khiến hắn an tâm.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
7 chương
299 chương
127 chương
45 chương
41 chương
1 chương