Tình Thù

Chương 15

Chưa hẳn là hoàn hảo nhưng buổi tiệc Hà Doanh tổ chức cũng tương đối thành công. Những món ăn và loại rượu cô chọn đều khá phù hợp. Trong góc vườn, giữa những lời chúc tụng, Hà Doanh lặng lẽ một mình trên chiếc ghế đá. Gương mặt xinh đẹp thoáng hiện lên nét mệt mỏi và buồn bã… Cô nhìn thấy Thiên Bảo nhưng không đến chào anh. Từ ngày Lãnh Phong có tiếng nói trong Hàn gia, người ta đột ngột lôi đề tài gia đình ra đàm tiếu. Một tờ báo chợt có chuyên trang ” Bí sử danh môn”. Trong đó nhắc tới trường hợp một cô gái đã đính hôn cùng người này bỗng dưng sau đó làm vợ người kia, vốn là anh em họ trong một gia đình. Họ còn đối chiếu thời điểm con trai của họ ra đời, chỉ vài tháng sau đám cưới, qua đó kết luận cặp đôi này ăn cơm trước kẻng, lén lút quan hệ sau lưng vị hôn phu. Bài báo còn đăng tin hai người không nhìn mặt nhau, xem nhau như kẻ thù mỗi lần gặp mặt trong các dịp chiêu đãi thương mại. Ai biết đằng sau đó là một bi kịch. Hà Doanh thở dài… Sau lưng cô chợt có tiếng xào xạt và tiếng bước chân: -Doanh Doanh! Là Thiên Bảo….Anh đang đăm đắm nhìn cô, ánh mắt mênh mông. Doanh của anh sau hơn 1 năm hình như càng đẹp hơn. Sóng mắt làn môi thanh tú được nhuộm thêm một chút thành thục, chút đàn bà. Trong chiếc váy đơn giản, cô thanh thoát kiều diễm lạ! -Anh Bảo! Anh muốn đến thật gần…Ôm Doanh Doanh vào lòng… Nhưng cô lánh người khẽ tránh: -Em phải vào…Xin lỗi… Cô đang lướt qua anh. Thiên Bảo bàng hoàng đưa tay kéo lại… Doanh Doanh mất thăng bằng, ngã chúi vào lòng anh… Hương tóc… Nhưng cô đã đẩy anh ra, cương quyết: -Em xin lỗi…Em phải vào trong… Xin lỗi…Cô như trốn chạy…Trốn chạy một đoạn tình…Mặc cho người bị trốn chạy đau lòng không tả xiết. Nếu anh về sớm hơn một chút…Hôm nay có lẽ sẽ không có chuyện em nhìn anh và em quay mặt tránh anh. Ở một góc tối xa hơn… Lãnh Phong lặng lẽ nhắm mắt lại…. Tưởng là không đau….nhưng thực tế lại rất đau! Trên tay Phan Vũ Lâm là một tờ báo…Bà quăng mạnh trước mặt Hà Doanh: -Con đọc đi! Tiêu đề ” Danh môn- tình rủ cũng tới” đăng tấm ảnh chụp rất rõ Hà Doanh và Thiên Bảo đang ôm nhau. Biểu hiện của Hà Doanh đầy bi thương và thống khổ: -Cô đọc đi! Chuyện ra nông nổi này…cô bảo chúng ta làm sao mà nhìn mặt ai được hả? Thà rằng với ai xa lạ, đằng này Thiên Bảo lại là em họ của Lãnh Phong…Cô… Hà Doanh thảng thốt nhìn dòng chữ đó….Nó như lưỡi dao khía mạnh vào lòng cô…Thực sự là Doanh không cố ý… Hàn lão gia khuôn mặt thâm trầm, Hàn Gia Thiết cũng không biết nói gì để bênh vực con dâu nữa. Lúc đó, Lãnh Phong từ trên lầu đi xuống: -Thưa nội…Thưa ba mẹ…Con mới xuống! -Con xuống đúng lúc lắm- Vũ Lâm nhếch môi- Chuyện ra nông nổi đó, con tính sao? Lãnh Phong cầm tờ báo, liếc qua tiêu đề. Gương mặt vẫn không hề biến sắc… - Chuyện này con sẽ có cách giải quyết…Con khóc trên phòng đó Doanh! Em lên dỗ con đi! -Nhưng chuyện này… -Chuyện bọn trẻ cứ để nó giải quyết- Hàn lão gia khoát tay- Con cũng đi làm đi Gia Thiết…Hôm nay chúng ta có buổi họp với đối tác lúc 9 giờ. -Dạ…. Trên phòng, Hà Doanh ôm lấy con….Bé vẫn rất ngoan, nằm yên trong nôi. Cô chợt hiểu ra: -Cám ơn anh…. -Có gì đâu…Lúc nãy con có khóc mà. -Anh Phong à….Em muốn giải thích….Thật ra em và Thiên Bảo không có gì. Chúng em chỉ tình cờ gặp nhau thôi. -Anh hiểu mà…Không sao đâu! Lãnh Phong đưa tay gạt những sợi tóc cùng với giọt nước mắt vẫn còn vương trên má Hà Doanh….Lúc nãy cô đã khóc…. -Anh sẽ nói là em mang con đi chích ngừa. Em sang nhà mẹ đi nhé! Chiều anh ghé đón…