Lương Trạch ý đồ tìm được tên cô trên Weibo, kết quả lại nhảy ra một đống người kỳ quái, liếc mắt một cái liền biết không có chút liên hệ nào với cô, Lương Trạch mỗi ngày đóng phim về đến nhà hoặc là trở lại khách sạn vẫn sẽ nằm trên giường dựa vào gối đầu chậm rãi kéo xuống, từng chút từng chút tiếp tục xem, dường như làm vậy, là có thể cách cô gần thêm một bước. Ảnh tuyên truyền chụp cùng Cố Dã đã bắt đầu được sử dụng, trên quảng trường mua sắm tùy ý cũng có thể thấy được ảnh chụp với hai thái cực tựa hồ phản chiếu quá khứ và tương lai. Trên đường đi quay tiết mục giải trí, xe ngừng ở giao lộ đèn đỏ, Lương Trạch đang đọc sách, từ trong sách ngẩng đầu lên nhìn qua bên cạnh lập tức thấy được tấm ảnh tuyên truyền thật lớn. Hắn rất tuấn tú, đẹp trai hơn Cố Dã nhiều. Nhưng mà cô không thích. Cố Dã hình như nhận một bộ điện ảnh chế tác lớn, đã bay đi Hồng Kông, bởi vì nguồn vốn rất lớn, lúc này thời gian quay cơ hồ phải gần nửa năm. Lương Trạch không cố tình tìm hiểu hướng đi của Cố Dã, nhưng trong giới này, những tin tức và động thái đó đều là mỗi buổi sáng sau khi rời giường trợ lý sẽ sửa sang lại bắt buộc hắn xem. Tiết mục giải trí theo hình thức của nước ngoài, độ nóng cao, không có giới hạn cuối, tận sức chọc cười thu hút người xem. Bởi vì MC đúng thật là có chút tài năng, đoàn thường trú* cũng là các loại người tài ba giỏi giang mời đến từ đủ lĩnh vực, khách quý mỗi kỳ cũng đều mời rất trình độ, lại phối hợp với chế tác hậu kỳ, hiện tại đã đến mùa thứ ba nhưng chưa hề giảm sức hút. *Đoàn thường trú: kiểu như nghệ sĩ của một chương trình với khách mời á, khách mời thay đổi theo mỗi kỳ, còn nghệ sĩ thường trú thì không. Từ mùa thứ nhất đã vẫn luôn mời Lương Trạch, Lương Trạch không thích loại tiết mục dựa vào chọc cười mà thu hút người xem này cho lắm, chưa nhận lời bao giờ. Chẳng qua tiết mục này, thanh thiếu niên xem rất nhiều, đặc biệt là những cô gái trẻ. Lương Trạch có đoàn đội tạo hình của mình, tổ tiết mục dành ra phòng nghỉ riêng, hắn bước vào chào hỏi với MC rồi dẫn đoàn đội đi chuẩn bị. Các nghệ sĩ thường trú thực hiện mở màn, Lương Trạch lên sân khấu giữa một tràng tiếng vỗ tay và tiếng thét chói tai. Sơmi trắng, quần jean. Tay áo cuốn lên tới cánh tay, đường cong đẹp đẽ. Tiếng thét chói tai vốn có đề-xi-ben* rất cao lần thứ hai tăng lên. *Đề-xi-ben (Decibel hay Deciben, viết tắt là dB): đơn vị đo cường độ âm thanh. MC từ vị trí của mình đi về phía sau nghênh đón hắn. Vấn đề được hỏi để mở màn đã mang tính nổ mạnh, "Lương ảnh đế ngày thường giải quyết vấn đề sinh lý như thế nào?" Hơn nữa còn là nữ hỏi. Chớp đôi mắt, mặc váy hai dây ngồi ở ghế trên nhẹ nhàng lắc lư nửa người trên của mình, bộ vị kia mãnh liệt quơ quơ. Bởi vì cô ta giơ tay nói chuyện, cho nên tầm mắt Lương Trạch từ lúc cô ta mở miệng liền nhìn sang, từ đầu đến cuối ánh mắt thuần tịnh thản nhiên, dáng ngồi thoải mái. Chờ cô ta hỏi xong vấn đề, hắn nhẹ nhàng nhướng mày, mang ra một chút đáng khinh tự nhiên, lời nói sạch sẽ, "Tôi nghĩ các bạn nam đều hiểu, chúng ta đều có một người bạn gái trung thành ở bên cạnh từ tuổi dậy thì cho tới bây giờ." Toàn trường quay cười ầm lên, Lương Trạch đột nhiên phát hiện thì ra mình còn có thiên phú hài hước như vậy. Lần bị lộ ở tiệm cơm đã là mấy tháng trước kia, những cuộc phỏng vấn Lương Trạch nhận sau đó, các vấn đề nên trả lời đều trả lời. Trước đó không có lại ở trước mặt phóng viên hỏi đáp qua bất kỳ câu nào liên quan tới Thanh Nhược. Lên cái tiết mục này, đó chính là thái độ cam chịu, cái gì cũng có thể hỏi. Bạn có thể đánh đường vòng, nhưng mà không thể không trả lời. MC hỏi một câu, "Còn phải cần bạn gái trung thành, ý tứ lời này của thầy Lương là bạn gái chính thức chỉ mới giao lưu về mặt tinh thần?" Lương Trạch bật cười, nhún vai đưa tay ra, có chút bất đắc dĩ và tủi thân, "Tôi nói thật nhé, vì sao lại nhận tiết mục này, là do các cô gái trẻ thích xem, tôi liền tranh thủ một chút cơ hội lộ diện trước mặt cô ấy." Tất cả mọi người ở trường quay đều là vẻ mặt hoảng sợ, MC nhướng mày, "Thầy Lương đây là chuẩn bị đi lộ tuyến trung khuyển?" Lương Trách ném một ánh mắt cho anh ta, ý bảo tự mình lĩnh hội. Lập tức có người giơ tay hỏi tiếp, "Theo đuổi bao lâu rồi?" Lương Trạch làm một động tác kéo khóa ở bên môi, "Vấn đề này nói ra sẽ tổn thương lòng tự tôn đấy, tôi bây giờ mỗi khi soi gương đều phải kiên định thầm nói với mình rằng tôi rất tuấn tú." "Ngài còn có tiền mà, cô ấy cũng không dao động?" Trong lòng Lương Trạch nhẹ nhàng xì một tiếng khinh miệt, muốn cô dao động, vậy thì chắc hắn phải có một đất nước riêng mới được, tiền thì chỉ sợ không dễ cân nhắc bao nhiêu. Vấn đề cuối cùng. Hỏi có chút sắc bén. "Nếu theo đuổi không được thì sao? Có thể hay không qua một đoạn thời gian lại tuôn ra tin tức đường viền hoa khác của ngài, ngài ra mặt giải thích theo đuổi không được, ngài không còn nhỏ, trong nhà thúc giục, không thể tùy hứng." Lương Trạch đứng dậy khom lưng với người xem, rồi mới ngẩng lên nhìn vào ống kính cười khẽ mở miệng, "Nếu có một ngày tôi muốn kết hôn, tôi hy vọng là bởi vì tình yêu." Tiết mục ghi hình mất một buổi chiều, tối còn phải về đoàn phim, trợ lý đã đặt trước cơm ở tiệm, chuẩn bị cơm nước xong thì về thẳng đoàn phim. Lương Trạch lên xe, nhìn nhìn tin nhắn trên điện thoại, cả buổi chiều điện thoại đều không ở bên người hắn, tin nhắn rất nhiều, lung tung rối loạn một đống, những cái khẩn cấp trợ lý đã thay mặt xử lý, còn dư lại đều là không nóng nảy. Lướt lướt màn hình, Lương Trạch vừa trả lời tin nhắn vừa mở miệng, "Đến tiệm cơm lần trước ăn." Trợ lý quay đầu lại nhìn hắn một cái, "Để bây giờ em gọi qua hỏi một chút xem còn phòng hay không." "Ừ." Lương Trạch cũng không ngẩng đầu, ngón tay nhanh chóng đánh chữ trên màn hình, "Nếu không có phòng thì đóng hộp, chúng ta mang đến đoàn phim ăn." "Vâng." Phòng ở tiệm cơm đã hết, trợ lý đặt cơm đóng hộp, tiệm cơm bắt đầu chuẩn bị, lúc bọn họ đến chắc cũng vừa lúc có thể cầm. Xe dừng ở bãi đỗ xe, trợ lý xuống xe đi lấy cơm, Lương Trạch ngồi trên xe chờ. Cửa sổ xe mở ra một phần ba, Lương Trạch từ trong túi phía sau ghế dựa lấy thuốc lá ra, châm một điếu cho mình rồi đưa cho tài xế một điếu. Tài xế cũng theo hắn rất nhiều năm, đã kết hôn, trong nhà có một cô con gái ba tuổi, anh ta lại nhỏ hơn Lương Trạch hai tuổi. Đó là thế giới của người bình thường. Lương Trạch nhả điếu thuốc ra, tay đặt trên cửa sổ xe để tản khói đi. Hắn thật sự hơi nhớ cô. Người trưởng thành nói nhớ nhung có chút buồn cười, người càng lớn càng hiểu cách khống chế, tình yêu ở tuổi dậy thì khắc sâu là bởi vì vẫn chưa biết khắc chế, một khi đã muốn thì sẽ không màng tất cả. Sau khi lớn lên, thể diện, tự tôn, người xung quanh, tất cả tất cả đều sẽ đè lên mong muốn của bạn. Chỉ là một người thôi, bỏ lỡ cũng vượt qua, trên đời này ngàn ngàn vạn vạn người, ai còn thiếu ai không sống nổi nữa? Chắc là không có đâu, cuộc sống vẫn từng ngày trôi qua, phim của hắn vẫn phải quay, sự nghiệp vẫn phải không ngừng phát triển. Phòng làm việc cùng người đại diện đầu tư thành lập năm ngoái, tháng sau lại cần ký hợp đồng với một đám người mới, hắn muốn lui ra sau màn thì phải mang những người khác ra đứng trước màn ảnh, cho nên từ tháng sau hắn sẽ bận rộn gấp mấy lần, có lẽ bận đến ngay cả thời gian lên Weibo tìm tên cô cũng chẳng có. Sau này tuổi lại lớn hơn một chút, gặp được người có điều kiện thích hợp lại không phản cảm, có thể suy xét kết hôn. Thật sự không muốn kết hôn, tìm một đứa con cũng đơn giản. Với thân phận địa vị hiện tại của hắn, có kết hôn hay không cha mẹ cũng không cố tình yêu cầu, người chiếu cố gia đình với hắn mà nói có thể có có thể không, hắn có toàn bộ người ở phòng làm việc đảo quanh, dựa vào hắn ăn cơm, chiếu cố hắn còn để bụng hơn cả chiếu cố gia đình, thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng không ít. Lương Trạch lại đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi, dựa ra sau lưng ghế híp mắt ngồi phát ngốc. Hắn đã cao cao tại thượng nhìn xuống rất nhiều người, tội gì còn phải lăn lộn chính mình, làm ra vẻ trình diễn kịch khổ tình còn gặp phiền toái. Ừm. Thôi bỏ đi. Trợ lý cầm theo đồ ăn đã đóng gói sẵn trở về, không gian trong xe đủ lớn, trợ lý ngồi ở ghế điều khiển phụ, đặt thêm đồ ăn của ba người cũng không hề chật chội. Anh ta quay đầu lại nhìn Lương Trạch đang dựa vào ghế nhắm mắt lại, biết trạng thái của hắn mấy tháng nay cũng không tốt, giọng thật ôn hòa mở miệng, "Thầy Lương, bây giờ quay lại đoàn phim ạ?" "Ừ." Lương Trạch lấy tay đặt trên cửa sổ xe xuống, điếu thuốc còn một nửa ấn tắt ở gạt tàn trong xe, ngồi thẳng lưng đóng cửa sổ lại, "Đi thôi, về đoàn phim." Một câu nói tràn đầy nguyên khí. Trợ lý và tài xế đều kinh ngạc quay đầu lại, Lương Trạch suốt ba tháng nay, ngoại trừ thời gian làm việc, những lúc khác đều lười nhác, nói chuyện cũng có chút không để ý, dáng vẻ đang suy ngẫm về nhân sinh nghiêm túc quy hoạch lại cuộc đời. Cho nên, giờ đây là nghĩ thông suốt. Lương Trạch tâm tình tốt, bật nhạc trên điện thoại hát theo. Ngâm nga đến một bài hát cũ mà bạn mình thể hiện, Lương Trạch đột nhiên nhớ tới người này gần đây cũng đóng phim ở thành phố này, bỗng dưng nổi lên hứng thú, gọi điện thoại qua mời. "Ừ, vậy tối mai gọi cậu ta cùng đến, tôi làm ông chủ." Lương Trạch rất ít khi chủ động rủ rê, từng người từng người đã lâu không gặp ai cũng đồng ý, hắn hẹn đều là những người quen biết không ít năm, khó có cơ hội tụ tập với nhau, Lương Trạch vừa rủ thì tất cả mọi người đều nhất trí. Trợ lý liếc nhìn hắn qua kính chiếu hậu vài lần, trong lòng thầm đếm, còn chưa đếm tới ba, quả nhiên, Lương Trạch kết thúc cuộc gọi xong ném điện thoại qua bên cạnh một cái, "Mấy tháng nay đều quên phát tiền thưởng cho mọi người, vừa lúc, tháng sau là sinh nhật con gái cưng của anh đúng không, tôi phát tiền thưởng cho mọi người, lại cho tiểu công chúa một túi đỏ lớn." Lương Trạch không thích tụ hội, nhưng tuyệt đối không keo kiệt, trợ lý và tài xế có thể theo hắn nhiều năm như vậy, tổng hợp nguyên nhân từ rất nhiều phương diện lại, Lương Trạch xem như vô cùng tốt trong lòng các nhân viên công tác. "Vâng, vậy cảm ơn thầy Lương trước." Lương Trạch xua tay, "Khách khí gì không biết." "Gì" cũng nói ra, có vẻ tâm trạng thật sự rất tốt. Lương Trạch hẹn đêm mai tụ tập, hắn đương nhiên không có khả năng đi nói với đạo diễn, đây chính là thời điểm để trợ lý thể hiện giá trị cao của mình. Lợi dụng thời gian nghỉ ngơi giữa lúc ghi hình đi tìm đạo diễn nói chuyện phiếm, nhắc tới chuyện Lương Trạch và vài người bạn khác đã lâu không gặp, vừa vặn mọi người mấy ngày nay đều ở thành phố này, liền hẹn đêm mai ăn cơm ôn chuyện. Nhân tình lui tới, từ trước đến nay là anh đến tôi đi, Lương Trạch trên công việc trước giờ không chút cẩu thả không cần đạo diễn nhọc lòng nhiều, đạo diễn cũng vui lòng chấp nhận, nói thẳng với trợ lý đêm nay quay nhiều một chút, ngày mai tận lực kết thúc suất diễn của Lương Trạch ở giữa trưa. Trợ lý dáng vẻ trẻ nhỏ đắc chí trở về nhắn lại với Lương Trạch đêm nay phải vất vả một chút, bởi vì đạo diễn đã nói giữa trưa mai liền kết thúc công việc. Lương Trạch đang nhắn tin trả lời, cong cong môi click mở WeChat của trợ lý trực tiếp phát một cái bao lì xì qua, cầm màn hình điện thoại quơ quơ trước mặt anh ta, "Lời cảm ơn này có thành ý không hả?" Trợ lý thành tâm gật đầu thật mạnh. ** Em không tìm tôi tôi cũng không tìm em. Tôi không chỉ có nhẫn tâm, tôi còn rất tuấn tú.