Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)
Chương 71
Bàn ghế trong lớp học đều là bàn vuông nhỏ màu gỗ nhạt, bởi vì dùng cho lớp Một, cho nên là loại kích cỡ nhỏ, dời bàn đi, lại điều chỉnh vị trí ghế dựa một chút, lớp học không lớn không nhỏ vừa vặn có thể đặt từng hàng từng hàng ghế dựa nhỏ chờ phụ huynh đến.
Phòng của lớp Một ở ngay tầng một, cửa sổ là loại cửa kính từng ô nhỏ, xung quanh là khung sắt, bởi vì lúc 4 giờ sẽ tổ chức buổi họp phụ huynh đầu tiên, cho nên từ 3 giờ rưỡi đã bắt đầu vệ sinh toàn khối.
Tả Hữu là lớp trưởng, cùng những ban cán sự khác phụ trách phân công và quan sát các bạn.
Trẻ nhỏ ở độ tuổi này đối với hai chữ giáo viên có thể nói là vô cùng sùng kính, Thanh Nhược chỉ cần ở một bên trông nom an toàn, món nào hơi nặng thì đi giúp một chút.
Nhưng mà, cô vẫn đang cầm khăn lông cùng các bạn nữ trong lớp lau kính, trẻ con sức lực nhỏ, một đám rất căng thẳng và nghiêm túc, cho dù chẳng thế nào sạch sẽ được, Thanh Nhược vẫn cảm thấy lòng tràn đầy dịu dàng, chờ sau khi chúng kỳ cọ qua hai lần thì lau khô nơi còn ướt.
3 giờ 40 phút, cổng chính của trường mở ra, đã lục tục có phụ huynh tiến vào, chào hỏi với Thanh Nhược, hơn phân nửa công việc quét tước trong tay bọn trẻ được phụ huynh nhận lấy, chúng chỉ phụ trách làm chân sai vặt, hiệu suất tức khắc cao lên không ít.
Tả Thịnh Diễn canh thời gian, về Tả gia thay quân trang trước, đổi thành một thân tây trang màu đen.
Bởi vì phải mở họp phụ huynh, nên sau khi cổng trường mở ra, xe có thể đi thẳng vào trong.
Tả Thịnh Diễn nói với Trình Cẩn, "Dừng ở cửa."
Trình Cẩn nhìn kính chiếu hậu, đỗ xe ở vị trí như mọi hôm, "Tôi ở chỗ này chờ."
Tả Thịnh Diễn lại lần nữa vuốt thẳng vài nếp nhăn không rõ ràng lắm trên quần áo, mở cửa xuống xe.
Hôm khai giảng đưa Tả Hữu tới trường, Tả Thịnh Diễn đã hiểu biết rõ ràng bố cục của trường, lúc đến lớp học thì bên trong đang tiến hành kết thúc những công việc cuối cùng.
Tả Hữu dẫn một đám bạn nhỏ đứng trên hành lang, có lẽ là do có cha mẹ ở đây, nên đứa nào cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, đội ngũ đứng rất chỉnh tề, thật yên lặng không hề ầm ĩ, tốt hơn nhiều so với lớp bên cạnh.
"Cha." Trên khuôn mặt nhỏ của Tả Hữu thoáng hiện lên nét hoan hô nhảy nhót, nhưng vẫn vô cùng lễ phép khắc chế hơi chút gật đầu chào hỏi với hắn.
Tả Thịnh Diễn đến một mình, tầm mắt dừng trên gương mặt có chút mồ hôi của nó, gật gật đầu, đi tới bên cạnh móc khăn tay từ trong bóp đưa cho nó.
Tả Hữu ngoan ngoãn nhận lấy bằng hai tay, lau mồ hôi trên mặt, gấp gọn lại trả hắn.
Ánh mắt Tả Thịnh Diễn từ trong lớp học quay lại trên người nó, cầm khăn tay bỏ vào bóp, lên tiếng hỏi, "Mấy đứa cần phải đứng đây chờ sao?"
Tả Hữu gật gật đầu, "Vâng, phụ huynh ở bên trong, bọn con ở ngoài này chờ buổi họp kết thúc."
Tả Thịnh Diễn không nói gì nữa, từng lớp từng lớp xăn tay áo lên. Hắn cất bước vào phòng học, cánh tay màu đồng với đường cong no đủ mà hữu lực, tiếp nhận cái bàn trên tay mấy người đàn ông khác.
Giữa nam nhân với nhau chỉ cần gật đầu thăm hỏi là đủ rồi.
Vừa rồi tầm mắt hắn có lướt qua lớp học, Thanh Nhược một thân sườn xám đang đứng cạnh bàn học sửa sang các thứ, bên người còn có vài phụ huynh nữ vây quanh, hình như là đang hỏi chuyện hay là thảo luận gì đấy, hắn không tiện đi qua chào hỏi.
Bàn học nhỏ chỉnh tề đặt ở một bên, mấy người phụ nữ trên bục giảng cũng đã yên tĩnh lại, đi xuống dưới.
Trong lớp đều là những người trưởng thành vì con em mình mà đến, cũng chẳng cần bàn cãi gì, mọi người đều hiểu lễ nghi nhượng bộ, nữ ngồi trước, nam ngồi sau, người nào không có chỗ hoặc là dáng người thật sự ngồi không vừa ghế nhỏ của trẻ em thì đứng hẳn ở phía cuối lớp.
Thanh Nhược cầm bảng thống kê thành tích của vài lần gần đây, đứng trên bục giảng, khóe miệng treo nụ cười mềm mại nhẹ tênh, giơ tay vén một lọn tóc bị rớt ra lên sau vành tai.
Đôi tay giao nhau đặt trước người, khom lưng chào hỏi mọi người trong lớp học.
"Xin chào các vị phụ huynh, tôi là Từ Thanh Nhược, vô cùng cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến tham gia buổi họp phụ huynh vào lúc này đây......"
Giọng nói rất dịu dàng, lại lôi cuốn một cách lạ kỳ, dường như có móc câu nhỏ níu lấy tai người ta, căn bản không dời ra được, không ít phụ huynh quay đầu nhìn nhìn con em mình bên cửa sổ đang ngó vào bên trong, hình như bỗng hiểu ra cô giáo hiền dịu này làm thế nào quản được cả một đám khỉ nhỏ nghịch ngợm.
Phiếu điểm truyền đọc trong lớp học, bởi vì nhiều phụ huynh cần xem, tất cả mọi người đều rất tự giác không chậm trễ thời gian quá dài.
"Cái truyền đọc kia là phiếu điểm của cả lớp, tôi còn làm phiếu điểm cá nhân của mỗi em, môn nào tiếp thu nhanh, môn nào còn yếu, hy vọng các anh chị xem một chút sau khi nhận được phiếu của con mình, như vậy sẽ có lợi cho việc bồi dưỡng về sau."
Thanh Nhược lấy một xấp phiếu điểm khác, bắt đầu đọc tên từng đứa, "À ~ mọi người không cần đứng lên, ra hiệu cho tôi một chút, tôi đến chỗ đưa là được rồi."
Cô mang giày thủ công, có hơi cũ, lại không cao, sườn xám làm nổi bật đường cong cơ thể tuyệt đẹp, toát lên hơi thở phương Đông.
Thân mình đi xuyên qua giữa lớp học, giữa những bước chân không có cảm giác lay động phong tư quyến rũ, góc sườn xám chỉ dao động biên độ nhỏ, cả tư thái lẫn khí chất đều thuần khiết ưu nhã tựa hoa sen.
"Tả Hữu."
Tả Thịnh Diễn giơ tay, cô ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt long lanh mang theo ý cười nhu hòa, đã xác nhận hắn là phụ huynh của Tả Hữu.
Tả Thịnh Diễn không bỏ tay xuống, cứ thế chờ cô đi đến trước mặt, đưa phiếu điểm cá nhân của Tả Hữu qua rồi mới buông tay, gật đầu thăm hỏi với cô, dùng vẻ mặt để cảm ơn.
Thanh Nhược cũng cười, gật gật đầu với hắn.
Nét chữ giống như trên phong thư gửi phụ huynh lần trước, thanh tú ưu nhã, chỉ là mảnh giấy lần trước có hoa bông gòn, lúc này đây lại là sạch sẽ, phía trên viết tất cả thành tích mà Tả Hữu đạt được trong nửa học kỳ vừa qua.
Phân tích mặt tích cực và tiêu cực, phương pháp học tập thích hợp cho Tả Hữu, kiến nghị cách bồi dưỡng về sau.
Đủ cẩn thận, cũng đủ nghiêm túc.
Lời phê của giáo viên: Tả Hữu là một học sinh vô cùng ưu tú, tôn kính thầy cô, học tập nghiêm túc, thích giúp đỡ bạn bè, hoàn thành chức vụ lớp trưởng một cách rất xuất sắc.
Buổi họp kết thúc, những lời khe khẽ nói nhỏ giữa các bậc phụ huynh đều là khen ngợi cô giáo trẻ này.
Bọn nhỏ được cho phép vào lớp, hệt như một bầy ong mật cãi cọ ồn ào vô cùng náo nhiệt ùa vào tìm người nhà của mình.
Tả Hữu là đứa cuối cùng bước tới, lúc đi đường đã có phong phạm riêng. Nó đi đến cạnh Tả Thịnh Diễn rồi đứng yên, Tả Thịnh Diễn đưa phiếu điểm trong tay cho nó, giọng nói không cao không thấp, không hề có chút phập phồng lặp lại lời phê giáo viên một lần.
"Tả Hữu là một học sinh vô cùng ưu tú......"
Tả Hữu căng thẳng, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, vành tai nhỏ hồng hồng, Tả Thịnh Diễn giơ tay vỗ vai nó hai cái, "Cha nên khen rằng con rất tuyệt, nhưng hiện tại cha chỉ muốn nói không tồi, nếu có thể kiên trì như vậy trong sáu năm nữa thì mới đổi một nhận xét khác."
"Vâng. Con hứa ạ." Tả Hữu gật đầu thật mạnh, đứng bên người hắn chắp tay sau lưng, thẳng lưng, hai chân vững vàng cất bước.
Buổi họp phụ huynh kết thúc, không cần Thanh Nhược lên tiếng, một đám đàn ông tự giác dọn bàn về chỗ cũ.
Tả Thịnh Diễn lại xăn tay áo, ưu thế chiều cao khiến hắn rất dễ dàng lấy được cái bàn xếp trên cao, "Lúc trước đặt như thế nào?"
Khi hắn đến thì lớp học đã được quét tước gần xong hết, chưa được thấy bố cục trước đó ra sao nên quay đầu hỏi Tả Hữu đứng cách đó không xa.
Tả Hữu mang cặp, tay nắm quai đeo, ngẩng đầu nhìn hắn, vừa định mở miệng, Tả Thịnh Diễn nâng cằm với nó, hất hất về phía bục giảng, "Con là lớp trưởng, hẳn là nên nói cho mọi người biết làm sao để xếp bàn ghế lại như ban đầu."
Tả Hữu mím môi, gật gật đầu, thân mình nho nhỏ đứng trên bục giảng hít sâu một hơi, "Các chú ơi, tổng cộng phải bày năm dãy, mỗi dãy tám cái bàn."
Nó nói rõ ràng từng câu từng chữ, sau đó đi xuống bục giảng chỉ vào một vị trí, "Cái bàn đầu tiên bắt đầu đặt từ chỗ này."
"A, được." Có người đáp, bê bàn đến nơi đó, Tả Thịnh Diễn chỉ phụ trách lấy bàn đưa cho người khác và bày biện chỗ ngồi.
Tả Hữu thối lui đến cửa, nhìn động tác của bọn họ.
Sửa sang lớp học xong, mọi người chào tạm biệt nhau, Tả Thịnh Diễn ở cửa chờ Tả Hữu, "Đi kiểm tra một chút xem có đặt đúng hết chưa."
"Vâng." Tả Hữu đeo cặp rảo bước vào lớp, căn phòng đã không còn một bóng người, nó nghiêm túc xem xét mỗi cái chân bàn ghế, bảo đảm đã ở vị trí chính xác.
Nó quay đầu lại nói với Tả Thịnh Diễn, "Đúng hết rồi ạ."
Thanh Nhược mang vài thứ đến văn phòng, lúc này đang cầm chìa khóa tới khóa cửa lớp.
Tả Thịnh Diễn đứng ở cửa, Tả Hữu vừa bước ra từ phòng học, "Cô Từ ~"
"Ừm." Thanh Nhược một tay cầm chìa khóa, một tay xoa đầu nó, Tả Hữu đi theo sau Tả Thịnh Diễn lùi lại hai bước, Thanh Nhược khóa cửa xong xoay người, Tả Thịnh Diễn còn đứng ở phía sau, "Có cần đưa cô về nhà không?"
Thanh Nhược lắc đầu, "Không cần đâu, tôi ở ngay trong trường."
Hắn gật gật đầu, lớp học ở tầng một, cách mặt đất hai cái cầu thang, Thanh Nhược đi tới muốn xuống bậc thang, Tả Thịnh Diễn nâng cánh tay lên, bàn tay cô vừa vặn đặt trên cổ tay hắn.
Hết hai cái cầu thang, hắn thu cánh tay lại, Tả Hữu đi theo bên người Thanh Nhược, nghe thấy cô nhẹ giọng cười nói cảm ơn, nó kỳ quái ngẩng đầu nhìn Thanh Nhược rồi lại ngó qua Tả Thịnh Diễn, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời.
Khu dừng chân dành cho giáo viên ngược hướng với cổng trường, ba người ra khỏi khu dạy học, Thanh Nhược đi về phía khu dừng chân, Tả Thịnh Diễn rất tự nhiên rảo bước đuổi kịp, Tả Hữu tuy rằng chẳng hiểu gì, chẳng qua đối với Tả Thịnh Diễn không cần hỏi vì sao, nó tất nhiên cũng nhanh chân đuổi theo.
Một đường không ai nói chuyện, tới cửa khu dừng chân, Thanh Nhược dừng bước, xoay người tràn đầy ý cười, gật gật đầu, "Tả tiên sinh, tôi đến rồi."
"Ừ." Tả Thịnh Diễn cũng dừng lại đáp một tiếng, chưa nói gì khác.
Thanh Nhược khom lưng, xoa xoa cái đầu nhỏ của Tả Hữu, "Gặp lại sau nha Tiểu Hữu ~"
"Tạm biệt cô Từ ~" Tả Hữu bây giờ xem như đã hiểu, thì ra cha nó muốn đưa Thanh Nhược đi về ~ mừng rỡ thấy răng không thấy mắt phe phẩy tay nhỏ chào Thanh Nhược.
Thanh Nhược xoay người rời đi, thân ảnh biến mất ở khúc ngoặt, Tả Thịnh Diễn dẫn theo Tả Hữu ra ngoài.
Lúc này học sinh và phụ huynh trong trường đều đã ra về hết, mấy quán hàng rong trước cổng đều giải tán, chỉ còn hai ba hàng đang thu dọn, chiếc xe màu đen chờ ở vị trí thường ngày, dừng ven đường mở ra cửa sổ trước sau.
Tả Thịnh Diễn kéo cửa xe ngồi vào trước, Tả Hữu chờ hắn xong rồi mới ngoe nguẩy mông nhỏ trèo lên, vừa bò vừa chào hỏi với Trình Cẩn, "Con chào chú Trình ạ ~"
"Ài. Chào Tiểu Hữu."
Tả Hữu đóng cửa, xe khởi động, Trình Cẩn hỏi nó, "Buổi họp phụ huynh nói gì đó?"
Tả Hữu trình bày đại khái một chút, Tả Thịnh Diễn mở miệng bổ sung, "Cô giáo của Tả Hữu cho nhận xét tốt về khả năng của nó."
Trình Cẩn gật gật đầu đáp, "Tiểu Hữu vốn dĩ ưu tú mà ~"
Tả Hữu lại đỏ mặt.
**
Tả Hữu là một học sinh vô cùng ưu tú.
Bởi vì, nó có một người cha vô cùng ưu tú.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
7 chương
105 chương
9 chương
15 chương
45 chương