Từ con sông nhỏ đi dọc con đường đầy cỏ dại, Yến Tử Hà mỗi khi cùng tổ mỗ mỗ đi qua đều bay ngang không trung, từ sau khi tổ mỗ mỗ giao Dược Thiên Sầu cho nàng, cũng không còn tới nữa, tâm tư tổ mỗ mỗ nàng cũng biết.   Một nam một nữ lẳng lặng đi dọc theo bờ sông, tuy rằng không nhanh như phi hành, nhưng Yến Tử Hà vẫn mừng rỡ đi chậm rãi, nguyên bản nơi này vốn không có đường đi, đã bị hai người mơ hồ dẫm lên cỏ làm ra một con đường. Dược Thiên Sầu thủy chung đi chậm hơn nàng nửa bước, thái độ rất cung kính.   Yến Tử Hà đi phía trước cắn cắn môi, hai người ở chung một chỗ trong thời gian này, hầu như cũng không nói được một chuyện gì riêng tư. Chậm rãi đi tới, vài lần nàng muốn mở miệng, chuyện chuẩn bị sẵn trong đầu cũng nói không ra lời, cuối cùng đành im lặng.   Muốn chủ động tỏ bày, nhưng bởi thân phận cao cao lâu ngày, không thề chủ động phóng thấp tư thái, nàng không tập quán làm như vậy. Rốt cục có nên chủ động hay không? Vấn đề này một mực quấn quýt trong đầu.   Kỳ thực trong đầu Dược Thiên Sầu cũng không hề ngừng suy nghĩ, hắn đang suy nghĩ làm sao mở miệng với Yến Từ Hà, mình chỉ mới làm trợ thủ cho nàng, không biết nàng có đồng ý cho mình tự tay luyện đan hay không.   Mẹ nó! Chuyện quỳ xuống xấu hổ như vậy cũng đã làm ra được, còn sợ hỏi chuyện này sao. Dược Thiên Sầu tằng hắng vài tiếng, hắc hắc cười nói: "Yến sư thúc! Đệ tử muốn cầu ngài một chuyện."   Yến Tử Hà càng ngày càng ghét cách xưng hô như vậy, không duyên cớ đem hai người có tuổi tác không sai biệt lắm kéo bối phận ra lớn đến như thế. Nàng dừng chân lại, đôi mày cau nhẹ, giọng nói có chút đông cứng: "Chuyện gì?" Nói xong nàng liền hối hận, vì sao mình vẫn không bao giờ đổi được khẩu khí nói chuyện như thế.   "Đệ tử đối với việc luyện đan của sư thúc rất ước ao, vậy.., người xem đệ tử đã làm trợ thủ cho sư thúc thời gian dài như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, đệ tử cũng muốn nếm thử tư vị luyện đan, sư thúc có thể đồng ý được hay không." Dược Thiên Sầu cầu nói.   "Là việc này sao?" giọng nói của Yến Tử Hà có chút thất vọng.   Dược Thiên Sầu thật sợ nàng không đập ứng, hỏi dò: "Sư thúc, được không?"   Yến Tử Hà vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên nghĩ đây không phải là một cơ hội sao? Hơi chút dừng lại, có chút thản nhiên cười.   Dáng tươi cười như hoa tươi nở rộ, làm Dược Thiên Sầu nhìn thấy sửng sốt, thầm nghĩ: "Cô gái này thật là xinh đẹp, nếu không phải luôn đi theo lão thái thái kinh khủng như Ma Cửu Cô, lão tử thật muốn nghĩ biện pháp nếm thử cô ta mới xong."   Thấy hình dạng Dược Thiên Sầu nhìn mình như muốn chảy cả nướt bọt, trong lòng Yến Tử Hà vui vẻ, nếu như là người khác nhìn nàng như vậy, chỉ sợ nàng đã phát hỏa. Nguyên bản nàng luôn tự ngạo đối với dung mạo của mình, nhưng trong khoảng thời gian này lại bị Dược Thiên Sầu khiến cho chút nữa mất hết lòng tin. Nàng nào biết đâu rằng Dược Thiên Sầu vì cố kỵ Ma Cửu Cô.   Loại nam nhân như Dược Thiên Sầu, tuyệt đối không tính là người tốt, đối với mỹ nữ cũng tuyệt đối không có lực miễn dịch, chỉ cần hắn cho rằng là mỹ nữ, hắn liền có xung động muốn phao, về phần có thật sự sẽ đi phao hay không, hoàn toàn chỉ dựa vào điểm mấu chốt đạo đức tự cho là đúng.   Hắn đối đãi làm việc cũng là như vậy, căn bản không có phân biệt tốt xấu, có nên làm hay không phải dựa vào bản thân muốn hay không, tùy thời có thể sửa chữa quan niệm đạo đức, thái độ làm người miễn cưỡng được cho là quân tử thay đổi thất thường. Cũng không thể nói hắn thiếu đạo đức, chỉ là đại đa số thời gian, khả năng dựa vào ích lợi mới làm nhiều hơn bản năng một chút.   Điểm này từ chuyện phát sinh tại Tang Thảo Viên có thể nhìn ra, để có được hạt giống linh thảo, hắn đã từng có chủ ý với Yến Tử Hà, đáng tiếc điều kiện không cho phép. Thời gian buồn chán, muốn phao mỹ nữ trong Tang Thảo Viên, đáng tiếc điều kiện cũng không cho phép. Ngay cả mỹ phụ như Lan Băng Tuyết hắn cũng từng đánh chủ ý, nhưng khi đối mặt hiện thực, trước mặt thực lực tuyệt đối hắn luôn phải cần thận hành sự mới cảm thấy tốt hơn.   Chuyện quỳ xuống trước mặt Ma Cửu Cô tuy rằng tác dụng của Khúc Binh Nhi chiếm đại đa số, nhưng điều này cũng không có biện pháp, có biện pháp nào khác hắn nhất định cũng sẽ không quỳ. Huống chi mặt mũi cũng không thể so bằng lợi ích thực tế trong hiện thực. Dùng thời gian tham gia quân ngũ trong kiếp trước hắn từng học được một câu nói, linh hoạt hay thay đổi chiến lược chiến thuật mới là khắc địch chế thắng, chí ít sau khi sự tình trải qua hắn luôn tự an ủi chính mình, lần quỳ đó, thật thông mình!   Người như hắn, Khúc Binh Nhi vì sao có thể ở trong lòng hắn có địa vị dù nhỏ nhơi? Chẳng lẽ do Khúc Binh Nhi đẹp? Không phải, đẹp sao! Hắn có thể đi phao, đi ngoạn, theo hắn xem ra cũng không có chuyện gì lớn lao.   Nguyên nhân vừa giản đơn vừa phức tạp, bất luận nam nhân nào trong ngực đều tồn tại một bãi đất sớm muộn cũng bị nữ nhân chiếm lĩnh, nam nhân càng nhiều kinh lịch, bãi đất kia càng được bảo hộ rất khá, có đôi khi chính bản thân họ cũng không biết, nên người khác càng khó thể chạm đến.   Khúc Bình Nhi trùng hợp đã thành công. Vì loại nữ nhân này, nam nhân thường thường bị điên cuồng. Có chút nam nhân vì loại nữ nhân này có thể buông tha bất luận thứ gì, cái gì tiền tài, mỹ nữ, quyền lợi những nam nhân này hết thảy không cần, có người càng là hoàng đế không làm, giang sơn cũng không muốn.   Đã như vậy, Dược Thiên Sầu có phải sẽ yêu Khúc Bình Nhi cả đời hay không, hoặc cả đời cũng không nảy sinh thêm tình cảm, ở tại thân thể chỉ trung thành với một mình nàng? Điều này sao.., có trời mới biết, bất quá ở cảm tình hắn vẫn có thể bảo chứng.   Yến Tử Hà nhìn thấy người trong lòng mình bị tướng mạo mình hấp dẫn, lòng tin lại quay về trên người, ý nghĩ trong đầu cũng trở nên rõ ràng lên.   "Không phải là muốn tự tay luyện đan sao? Được, ta đáp ứng ngươi."   Dược Thiên Sầu vui vẻ hành lễ nói: "Tạ ơn Yến sư thúc, tạ ơn Yến sư thúc."   "Hãy khoan tạ ơn, ta còn có chút việc hỏi ngươi, ngươi đáp lời làm ta thỏa mãn thì hãy cảm tạ cũng không trễ." Yến Tử Hà cười duyên nói. Bộ ngực sữa no đủ vô ý thức ưỡn lên, đây là một trong những địa phương mà nàng tự ngạo nhất, cũng tự cho là một trong những phương thức hấp dẫn nam nhân nhất. Bất quá một nam nhân có thể để nàng chịu làm ra cử động như vậy đúng là lần đầu tiên.   Đáng tiếc cử động mê người của nàng Dược Thiên Sầu cũng là lần đầu tiên không phát hiện, trong ngực hắn âm thầm nói: "Đúng là không phải người một nhà không ở chung nhau, lời này không hề sai lầm, hai bà cháu nhà này luôn có chung tính tình khi ra điều kiện mới chịu đáp ứng cho người ta."   Không có biện pháp, do mình đang cầu người, có định kiến cũng phải nghẹn lại. Hắn cung kính nói: "Sư thúc xin hỏi."   Yến Tử Hà làm xong động tác ưỡn ngực mặt mày cũng đỏ lên, lại thấy đối phương không chú ý tới, lại có điểm thất vọng ảo não. Hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình, chậm rãi nói: "Ta biết ngươi chính là Dược Thiên Sầu của Thanh Quang Tông, ngươi không nên không thừa nhận, cũng không nên nóng lòng phủ nhận, nghe ta nói cho hết lời. Ta nói những lời này cũng không có mục đích khác, chuyện của ngươi ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, ngươi có thể yên tâm."   Mẹ nó! Nhược điểm của lão tử bị cầm trong tay ngươi có thể yên tâm mới là lạ! Khuôn mặt Dược Thiên Sầu co quắp nói: "Có gì nói nhanh hỏi đi!" Nếu gốc gác đã bị người vạch trần, cũng không cần khách khí kêu nàng là sư thúc nữa.