Tinh Thần Biến

Chương 531

Đại địa trải dài vô tận không điểm dừng, không trung vạn dặm không một gợn mây. Hoang vu, rộng lớn. Thượng bộ thiên thần Thu Trọng Phục cùng với bảy trung bộ thiên thần Đàm Cửu, Y Cung Thư …, ngoài ra còn có bảy mươi tư hạ bộ thiên thần, tổng cộng là tám mươi hai thiên thần, tám mươi hai thiên thần này đứng trên mảnh đất rộng lớn này nhìn quanh bốn phía, gương mặt biểu lộ sự kinh hãi. Cận Không liền thi triển không gian lĩnh vực, nhưng bên trong không gian lĩnh cực của hắn mặt đất vẫn là mặt đất, không hề có sự thay đổi. Không chỉ mỗi Cận Không, kể cả mấy người Cận Long, Đàm Cửu đều bay về bốn phương tám hướng, hơn nữa đều dùng không gian lĩnh vực để tra xét tìm hiểu các ngóc ngách. Một lúc lâu sau, Cận Không bay lại bên cạnh Thu Trọng Phục kinh hoàng nói: "Đại nhân, nơi này không phải là ảo cảnh!" "Không phải ảo cảnh!" Bảy trung bộ thiên thần Đàm Cửu, Y Cung Thư, Cận Không, Cận Long, Nhạc Vũ Dao, Nhạc Vũ, Liễu Băng trên mặt tràn đầy nghi hoặc. Bảy mươi tư hạ bộ thiên thần càng thêm kinh hãi. Đám thiên thần này chỉ còn biết nhìn về phía Thu Trọng Phục, Thu Trọng tiên sinh này chính là người đứng đầu của giới cường đạo tại Đông bộ thần giới. "Không thể nào, tuyệt đối không thể!" Thu Trọng Phục quay phắt lại nhìn về sau, sau đó hướng mắt sang trái, chầm chậm nhìn sang phải, đột ngột song thủ điên cuồng vung lên, chỉ thấy một vùng không gian từng nơi từng nơi bị hủy diệt … "Ông!""Ông!""Ông!" … không gian dường như tê liệt hoàn toàn, Thu Trọng Phục như phát điên, một hơi hủy diệt hơn nghìn khối khu vực, linh hồn chi lực mau chóng tiêu hao khiến sắc mặt Thu Trọng Phục trở nên tái nhợt. Thu Trọng Phục đột nhiên ngừng tay. Bởi vì y thấy, khu vực không gian y vừa hủy diệt chỉ trong chớp mắt đã khôi phục như cũ, mọi việc y vừa làm đều là vô dụng. "Không gian tự hồi? Làm sao có thể. Cái này, cái này không phải chỉ có thần vương đã lĩnh ngộ không gian pháp tắc mới có thể làm được sao? Gã Tần Vũ làm sao lại có thể làm được … " Thu Trọng Phục lẩm bẩm với vẻ khó tin, trong mắt hiện lên sự chấn kinh, dĩ thực sự việc này khiến y cảm thấy kinh hoảng. Bản thân Tần Vũ sau khi bố trí xong trận pháp "Càn Khôn", liền lặng lẽ đứng nhìn bên trong, thế nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ rất lung. "Trong lòng ta thì trên bát cấp trận pháp chắc chắn còn có cửu cấp trận pháp, thậm chí là thập cấp trận pháp, chỉ là ta bây giờ vô pháp đột phá tiếp. Người kế thừa của ta, Mê Thần điện giao cho ngươi, ta cũng hi vọng là danh xưng "Tượng Thần" của ta có thể nhờ ngươi mà được truyền lại đời sau, nỗ lực nhé, người kế thừa của ta!" Tần Vũ còn nhớ rất rõ lời "Tượng Thần" Xa Hầu Viên lưu lại. Trên bát cấp trận pháp còn có trận pháp cấp cao hơn! Chỉ là "Tượng Thần" Xa Hầu Viên đã nghiên cứu bao nhiêu năm rồi cũng chưa lĩnh ngộ được cấp cao hơn, ông mới chỉ lĩnh ngộ được bát cấp trận pháp. Nhưng lúc này, Tần Vũ đột nhiên đại ngộ. "Nguyên lai là thế, vạn thiên đại đạo cuối cùng cũng phải quy về một "đạo". Cực trí của trận đạo cũng đồng dạng với lĩnh ngộ được không gian pháp tắc, có thể tự mình bố trí ra một không gian riêng biệt!" trong lòng Tần Vũ hốt nhiên cảm thấy nhẹ nhàng. Tại thần giới, đã mười hai vạn ức năm trôi qua, có không ít thiên tài trận pháp nỗ lực nghiên cứu, nhưng mặc cho bọn họ nghiên cứu thế nào, cũng đều như "Tượng Thần" Xa Hầu Viên cũng chỉ sáng tạo ra bát cấp trận pháp. "Chẳng trách nhìn thấy bát cấp trận pháp rất quen thuộc, nguyên lí của bát cấp trận pháp thì ra cũng chỉ đơn giản hơn không gian pháp tắc của Càn Khôn Thế Giới một chút mà thôi. Tin rằng đột phá thêm bước nữa, cửu cấp trận pháp, là sẽ đạt tới cảnh giới không gian pháp tắc." Tần Vũ nghĩ vậy cũng có điểm ý tứ riêng đúng đắn. Tượng thần "Xa Hầu Viên", hao phí bao tâm huyết mới sáng tạo ra bát cấp trận pháp. Còn bản thân Tần Vũ, chỉ trực tiếp dựa vào không gian pháp tắc của "Càn Khôn Thế Giới", thoáng động một cái là sáng tạo ra một trận pháp không gian hoàn mĩ. Trận pháp "Càn Khôn" do Tần Vũ sáng tạo ra không thể tính là một trận pháp phổ thông nữa mà là một trận pháp không gian. Nếu quả thật phải định cấp cho trận pháp này thì phải là cửu cấp trận pháp! Bát cấp trận pháp của Xa Hầu Viên chỉ là một hình thái sơ lược của trận pháp không gian, còn chưa lĩnh ngộ được không gian pháp tắc. Trận pháp "Càn Khôn" của Tần Vũ lại ẩn chứa không gian pháp tắc của "Càn Khôn Thế Giới". Một không gian pháp tắc hoàn mĩ tự nhiên có thể tạo ra một cái trận pháp không gian hoàn mĩ. "Cái này cũng là do ta may mắn, bất quá, không gian pháp tắc của Càn Khôn thế giới hoàn toàn bất đồng với không gian pháp tắc của thần giới." Tần Vũ cười nhìn trận pháp không gian có diện tích vài nghìn mét trước mặt rồi bước chân vào trong đó. Đặt chân vào rồi tất cả mọi sự việc trong trận pháp không gian đều hiện lên trong lòng Tần Vũ. Nhưng lúc này, Tần Vũ cảm thấy một trận kỳ dị. Trong trận pháp không gian này vậy mà lại chịu ảnh hưởng của hai không gian pháp tắc. Một là không gian pháp tắc của càn khôn thế giới đã bố trí đại trận này, một là không gian pháp tắc vốn ẩn chứa tại thần giới. Chỉ cần ở trong phạm vi thần giới khẳng định sẽ phải chịu ảnh hưởng của pháp tắc này. "Ô? Không gian pháp tắc của thần giới lại ảnh hưởng đến mọi nơi, điều này …" Tần Vũ nhíu mày suy nghĩ. Tần Vũ đột nhiên nghĩ ra, mấy người Lục Thủy, Hồng Vũ, Ốc Lam ở trong Càn Khôn thế giới không cảm giác được khi nào thần kiếp hàng lâm, kết hợp tất cả mọi việc Tần Vũ liền hiểu ra nguyên nhân. "Không lẽ …" Tần Vũ nghĩ đến một việc chấn kinh. "Phàm nhân giới có vô số vũ trụ không gian, vũ trụ không gian của tầng tiên ma yêu giới cũng rất nhiều, tầng tối cao là thần giới. Ba tầng vũ trụ không gian này vô luận nói nào đều phải tiếp thụ thiên kiếp, đồng thời cũng chịu ảnh hưởng của không gian pháp tắc." Trong lòng Tần Vũ còn nhớ rất rõ. Năm xưa mấy người Lan thúc, Lập nhi, Chu Hiển tại phàm nhân giới có thể dễ dàng hoa phá không gian, đó tịnh không phải là dựa vào lực lượng mà là lĩnh ngộ đối với không gian pháp tắc. Hai không gian pháp tắc đại biểu cho hai con đường bất đồng. "Không lẽ không gian của các tầng phàm nhân giới, tiên ma yêu giới, thần giới là một chỉnh thể? Trong chỉnh thể này tất cả đều phải chịu ảnh hưởng của "không gian pháp tắc" này, đều phải chịu ảnh hưởng của thiên kiếp?" Trong lòng Tần Vũ đã hiểu rõ hơn. Nếu như bát đại thánh hoàng biết được suy nghĩ của Tần Vũ chắc chắn là rất kinh ngạc. Đích xác, tất cả đều giống như Tần Vũ nghĩ. Không gian phàm nhân giới là một vũ trụ rộng lớn, không gian tầng tiên ma yêu giới là vũ trụ không gian bình hành, ngoài ra còn có không gian thần giới ở trên đỉnh. Tất cả hợp lại được xưng thống nhất là một vũ trụ! Trong vũ trụ này đều phải chịu ảnh hưởng của cùng một không gian pháp tắc và một thời gian pháp tắc! Một vũ trụ hoàn chỉnh chỉ có một không gian pháp tắc và một thời gian pháp tắc. "Nếu nghĩ như thế, Càn Khôn thế giới của mình có một không gian pháp tắc riêng biệt, vậy thì Càn Khôn thế giới của mình tiến thêm một bước kết quả sẽ là …" Tần Vũ cảm thấy trong đầu phảng phất như một tia sáng lóe lên rồi đột ngột lan ra. Cảnh giới thứ mười của "Tinh Thần biến" là "Càn Khôn Chi Cảnh", nhưng "Càn Khôn Chi Cảnh" có phải là cảnh giới cuối cùng không? Lúc này Tần Vũ vạn phần xác định đây chưa phải là cảnh giới cuối cùng! "Ha ha … "Tinh Thần biến", sư tôn, cuối cùng con cũng biết được con đường diễn biến chân chính rồi, nguyên lai là như thế, nguyên lai là như thế a." Tần Vũ đứng trên không trung, gương mặt tràn đầy kích động. Cảm giác lĩnh ngộ được tất cả thật mĩ diệu. Đột nhiên …. "Ha ha, "Đạo" của ta không còn đơn độc nữa rồi!" Rất đột ngột, trong không gian của cả thần giới đều vang lên một đạo thanh âm, thanh âm lan ra không ngừng vang vọng khắp các vùng đại dương, sơn cốc, chiểu trạch, vụ hải, sa mạc trong thần giới. "Đạo của ta không còn đơn độc nữa rồi!" "Đạo của ta không còn đơn độc nữa rồi!" "Đạo của ta không còn đơn độc nữa rồi!" …….. Các nơi tại thần giới không ngừng vang vọng đạo thanh âm này, đạo thanh âm này vang rền bốn phương tám hướng, sáu chiều vũ trụ. Vô luận từ bên ngoài cho đến trong đầu đều vang vọng. Chính lúc này. Đông cực Huyễn Kim sơn, Bắc cực Phiêu Tuyết thành, Nam cực Kính Quang thành, Tây cực Hỏa Diễm sơn, Tây Bắc Lôi Phạt thành, Đông Bắc Lâm Hải chi thành, Đông Nam Đại Địa chi thành, Tây Nam Bích Ba hồ. Tu La hải, Huyết Yêu sơn, Song Vực đảo. Các đại thần vương của mười một đại thế lực này đều giật mình bừng tỉnh, vô luận là đang tĩnh tu hay đang du ngoạn hoặc là giảng đạo cho đệ tử, mọi người lúc này đều ngừng lại. Thần vương của mười một đại thế lực đều ngẩng đầu nhìn trời. …… Trong Bắc cực Thánh Hoàng điện. "Dượng …" Chu Hiển gọi, thanh âm của câu gọi như vang vọng khắp thần giới, vang vọng luôn cả trong Bắc cực Phiêu Tuyết thành và Bắc cực Thánh Hoàng điện. Nên biết Bắc cực Thánh Hoàng điện có bố trí một cổ cấm chế, thanh âm bình thường ở bên ngoài căn bản không truyền vào được. Bắc cực Thánh Hoàng "Khương Phạm" đưa tay ngăn không cho Chu Hiển nói tiếp, toàn thân nhất động liền bay lên thượng không của Bắc cực Phiêu Tuyết thành, toàn thân lấy hắc sắc làm chủ thể, bên cạnh đó trên người còn có kim ti hoàng bào tô điểm thêm. Đồng thời một thanh niên thân mang tử sắc trường bào cũng lập tức xuất hiện đứng bên cạnh Khương Phạm. Người này chính là Thiên Tâm thần vương của Bắc cực Phiêu Tuyết thành "Khương Hình". Trừ hai người này còn có Khương Lan toàn thân mặc đồ xanh cũng xuất hiện bên cạnh. Tam đại thần vương đều đứng trên thượng không Bắc cực Phiêu Tuyết thành quan sát thiên không. "Động tĩnh lớn như thế này, chắc hẳn đã có chuyện gì xảy ra? Câu "Đạo của ta không còn đơn độc nữa" không biết là ai nói?" Khương Phạm nghi hoặc nói nhỏ. Khương Hình toàn thân tử sắc phán đoán: "Tộc trưởng, con còn nhớ, lúc tân thiên tôn đản sinh lần trước, cũng đã phát sinh loại thanh âm vang vọng khắp nơi, bao quát đầu óc tâm linh như thế này vậy." "Tân thiên tôn đản sinh?" Khương Phạm lắc đầu nói : "nhưng hiện tại không có thiên tôn đản sinh mà, nhị đệ, đệ có biết chuyện này là như thế nào không?" Khương Lan bình thản nói: "Việc này xem ra chi có ba vị thiên tôn biết, bất quá quan hệ của ba vị thiên tôn với Khương gia ta không mấy thân mật, biết cũng chưa chắc đã nói cho chúng ta." "Huống chi, địa vị của bát đại thần tộc chúng ta đã sớm xác định, cho dù là thiên tôn cũng không thay đổi được, còn lo lắng làm gì? Đại ca, không cần suy nghĩ lung tung nữa, quay về thôi." Khương Lan cười bình đạm rồi toàn thân giữa không trung tiêu thất. "Đúng là nhãn quang của nhị đệ thoáng hơn." Khương Phạm cười nhẹ, hoàng bào phất lên, toàn thân cũng tiêu thất biến mất. …… Sự "tồn tại" của người phát xuất thanh âm đó có thể là cố ý làm dậy lên một cơn gió tanh mưa máu tại thần giới, đạo thanh âm này vang lên đích xác làm cho thần vương của cả thần giới đều giật mình bừng tỉnh.