Tình thâm phùng thời
Chương 80
Quá trình quay phim <Dữ Quân Tuyệt> chính thức kết thúc, kéo dài ba tháng, các diễn viên vẫn đang ở thành phố S, nhà sản xuất đã tổ chức lễ đóng máy sau khi quá trình quay phim kết thúc. Buổi tối đã an bài một bữa tiệc phong phú, đội ngũ đạo diễn, đội ngũ sản xuất cùng các diễn viên bắt buộc phải có mặt.
Vì nhu cầu của tiệc tối, Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý cùng mặc váy đôi. Cùng một màu trắng, kiểu áo lệch vai của Thi Chiêu Ý trông dịu dàng động lòng người, vai hơi lộ ra, mang theo chút gợi cảm mơ hồ.
Thời Thanh Thu để tóc xoăn trở lại. Thiết kế đường may của váy mỏng một mảnh bắt mắt. Phần trước ngực để lộ áo ngực bên trong, đường cong cơ thể được phác họa mười phần hoàn mỹ.
Nhà sản xuất đã mời phóng viên của các phương tiện truyền thông hợp tác quay video trực tiếp, sau khi bữa tiệc diễn ra giữa chừng, các phóng viên cũng theo thỏa thuận rời đi, mọi người lúc này mới có thể nói chuyện với nhau.
Nhóm diễn viên chính, nhóm đạo diễn và nhóm sản xuất ngồi cùng bàn, các diễn viên khác tập hợp lại với nhau. Qua ba lần rượu, mọi người bắt đầu bàn tán về những điều thú vị trong quá trình quay.
Lê Thừa Lượng nâng ly rượu lên, dùng tay kia vỗ xuống bàn, hợp lý nói: "Nói đến tình cảm của bộ phim này, nói thật nhé, cho phim này thành phim tình cảm cũng không có vấn đề gì. Có thời điểm mơ hồ, tôi đều nhìn thấy trong mắt hai nhân vật chính có chút sốt ruột, mấy người nói có đúng hay không?"
Lâm Minh Hiên giữ chặt thân thể ông sắp cao hứng muốn đứng lên, đè ông xuống ghế: "Lão Lê, ông bình tĩnh a, quay cũng đã quay xong rồi, đừng cao hứng như vậy."
“Tại sao tôi lại không cao hứng?” Lê Thừa Lượng quay đầu trừng mắt nhìn hắn “Mấy người đều biết tôi thích cốt truyện trong phim này, nhưng trong phim nhất định phải có tuyến tình cảm rõ ràng, như vậy mới làm cho tôi thoải mái. Tốt lắm, toàn bộ quá trình đều mập mờ, có cái như không."
Lục Hi vừa đặt đũa xuống, liền bất đắc dĩ hỏi: "Là anh nhận bộ phim này sao? Có phải anh đã sớm muốn khởi động máy rồi đúng không? Ở đâu ra nhiều ý kiến như vậy?"
Lê Thừa Lượng gật đầu nói: "Là tôi nhận, cốt truyện thực sự rất hay. Kim qua thiết mã, bậc nữ nhân không thua đấng mày râu, cái này tôi rất thích. Nhưng là tôi không thoải mái với loại tình cảm này, lần nào tôi cũng muốn Thanh Thu Chiêu Ý hôn một cái. Ở phân đoạn Cố Niệm chuẩn bị ra chiến trường, hai người ở bên ao ôm thành như vậy, không hôn nhau cũng thật đáng tiếc."
Thời Thanh Thu cười nói: "Đạo diễn Lê, anh phải nghĩ như vậy, nhân vật của Chiêu Ý có thân thể không tốt. Nếu đây thực sự là một cảnh tình cảm rõ ràng, thành thân động phòng hay gì đó thì sẽ càng phiền phức hơn a, ôm một cái là được rồi."
Kỳ thực, cho đến nay Thời Thanh Thu vẫn chưa hiểu quan hệ cùng tâm tư giữa hai nhân vật chính trong phim đến tột cùng là như thế nào. Trước khi Cố Niệm lên đường xuất chinh, Cố Niệm cùng Hạ Hề Miểu ở Ngự Hoa Viên tâm sự, Hạ Hề Miểu hứa hẹn nếu Cố Niệm không trở về triều đình thì nàng sẽ không thành thân, nếu khi Cố Niệm trở về không ai dám cưới, hai người sẽ thành thân với nhau.
Dòng cảm xúc của bộ phim này mười phần mập mờ, giống như bạn bè nhưng cũng không phải là bạn bè, nói tình yêu càng không phải.
Thi Chiêu Ý nghe nàng nói, nhướng mày trêu chọc: "Cái này khó mà nói chắc được. Dù sao thì Hạ Hề Miểu cũng là công chúa, dù Cố Niệm có quyền lực đến đâu cũng sẽ được gả vào hoàng gia. Đến lúc đó, người cùng cô ấy thành thân động phòng cũng phải là Hạ Hề Miểu."
Lục Hi cười nói: "Thành thân động phòng cái gì a, tôi nghĩ nguyên tác muốn là cái loại ý nghĩa mơ mơ hồ hồ này, nhìn lại xúc động cũng không ảnh hưởng quan hệ. Dù sao kết cục hai người cũng không có."
Nói đến kết cục, Lục Hi nhìn Thời Thanh Thu nói: "Aiz, Thanh Thu, mắt của em cuối cùng cũng tốt hơn rồi. Trong cảnh cuối tôi thấy nó đỏ sưng lên như quả óc chó, tôi còn nói em tối thiểu mấy ngày không thể nhìn rõ a."
Thi Chiêu Ý thần thần bí bí nháy mắt với Lục Hi, “Sao có thể a, Thanh Thu của chúng ta có linh đan thần kỳ, chỉ cần nhìn hay ngửi một chút sẽ ổn thôi.” Cô lấy khuỷu tay chọc chọc Thời Thanh Thu, hỏi: “Đúng không Thanh Thu?"
Lại dùng Ôn Khinh Hàn đi trêu chọc mình, Thời Thanh Thu vô cùng bất đắc dĩ, nàng gắp một miếng vịt quay vào bát mình, còn một miếng nữa cho Thi Chiêu Ý, trên mặt nở nụ cười đến vô hại: "Đúng vậy a, tôi thấy thịt vịt đêm nay ngon lắm, không biết có thể chặn được miệng Chiêu Ý tỷ tỷ, tha cho tớ một mạng không?"
"Có thể, tại sao không được? Hiếm khi cậu cầu xin tớ, đương nhiên phải đáp ứng yêu cầu của cậu rồi" Thi Chiêu Ý mỉm cười, mười phần hưởng thụ cúi đầu ăn miếng thịt mà Thời Thanh Thu gắp cho cô.
“Nào, cạn ly.” Lâm Minh Hiên mở chai rượu khác, đi vòng quanh rót đầy cho mọi người nói, “Hiếm khi được ở cùng mọi người ở một chỗ ba tháng, ngày mai cũng đường ai nấy đi, không biết khi nào gặp lại. Chúng ta uống cạn ly này, trước chúc <Dữ Quân Tuyệt> thành công tốt đẹp, sau lại chúc phòng vé bán chạy!"
Mọi người cùng nhau đứng dậy nâng ly, đồng thanh: "Phòng vé bán chạy!"
Một nhân viên trong đoàn chạy đến bên cạnh ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này bằng điện thoại. Đến nay, quá trình quay phim <Dữ Quân Tuyệt> đã chính thức kết thúc.
Buổi tối, mọi người chia thành nhiều nhóm đi cùng với nhau, một số đi chợ đêm, một số trực tiếp về khách sạn. Thời Thanh Thu cùng Thi Chiêu Ý đuổi trợ lý tự do hoạt động, hai người từ khách sạn nơi tổ chức tiệc trở về khách sạn nơi hai người ở, chỉ khi nhìn thấy ánh đèn neon của khách sạn, Thi Chiêu Ý mới nhớ ra cái gì.
"Này Thanh Thu, khi nào cậu cùng Ôn luật sư mới tổ chức hôn lễ? Trở về liền bắt đầu lên kế hoạch sao?"
Thời Thanh Thu suy nghĩ một chút, nhưng trong lòng không có câu trả lời rõ ràng, "Chuẩn bị hôn lễ không dễ dàng như vậy, tớ không biết Khinh Hàn nghĩ gì. Lại thêm đụng vào công việc khởi nghiệp studio của tớ, còn có, sau khi trở về tớ muốn nói chuyện hợp đồng với Phương tỷ. Cho nên, có thể không nhanh như vậy."
Sau khi nàng trở về, có thể nói là không thể dừng lại được, chuyện hôn lễ nàng định bàn bạc với Ôn Khinh Hàn, chọn ngày lành tháng tốt ngăn cách ngày bộ phim chính thức ra mắt, nếu không thì hai người không qua nổi bận rộn.
“Ừm, hai người cứ bàn bạc kỹ lưỡng, đến lúc đó nói cho tớ biết một tiếng.” Thi Chiêu Ý gật đầu, giảo hoạt đưa tay chạm vào ngón tay Thời Thanh Thu, cười nói: “Mà này, có phải hai người yêu đương đến độ không nhớ quy trình kết hôn không? Ngón áp út để trần là muốn giới truyền thông bát quái nói tình cảm hai người có chút lạnh nhạt sao? Mặc dù không nhất thiết phải có nhẫn, nhưng hiện tại thứ này là tín vật hôn nhân a."
Bước vào khách sạn, Thời Thanh Thu không nói chuyện, đến thang máy mới thu tay lại, cắn môi cười, "Khi nào trở về, tớ sẽ cùng cậu ấy đi chọn, sau đó phát hình lên Weibo, chỉ cần nói ..." Nàng dừng lại một chút, cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, vừa bước vào nàng cười khẽ nói:" Chỉ cần nói, lúc đầu nóng lòng muốn kết hôn, không chuẩn bị cái gì liền muốn lấy chứng nhận. Hiện tại mới chuẩn bị quá trình, cảm thấy cũng không tệ."
Thi Chiêu Ý "Phụt" cười một tiếng, cô vỗ vào cánh tay của Thời Thanh Thu, nói: "Sau đó, cư dân mạng nghĩ trước khi cậu nhận chứng nhận đã xảy ra chuyện gì, để hai người không chờ được liền kết hôn. Lại sau đó, đủ loại phiên bản ra đời, cậu phải cẩn thận tưởng tượng của cư dân mạng, tóm lại không giống sự thật là tốt rồi."
“Không thành vấn đề.” Thời Thanh Thu vô thức cong môi, “Chỉ cần hai người chúng tớ hạnh phúc là được rồi.”
Thi Chiêu Ý "chậc" một tiếng, nhìn bản thân cùng Thời Thanh Thu phản chiếu qua cửa thang máy, nhớ lại ngày mới đến thành phố S, cô khẽ mỉm cười: "Cậu có nhớ lần đầu tiên vừa đến quay bộ phim này không, cái ngày đầu tiên tớ đến, phản ứng của cậu ở thời điểm nói về chuyện kết hôn của cậu đó?"
Khi đó, Thời Thanh Thu vẫn đang trên đà lùi bước cùng tiến lên biên giới, bởi vì Ôn Khinh Hàn dịu dàng chủ động, nàng từng có ý nghĩ nhất định phải tuân theo thỏa thuận. Nhưng từ khi nào mà làn sương mỏng giữa hai người đã lùi đi không còn mấy phân, nàng liền không thể gạt được lòng mình nữa.
Hiện tại nàng vẫn còn sợ hãi, nhưng tín nhiệm của nàng đối với Ôn Khinh Hàn đã chiến thắng khúc mắc bấy lâu nay.
“Nhớ.” Thời Thanh Thu quay đầu lại nhìn Thi Chiêu Ý, lúc thang máy dừng lại, cửa mở ra trong mắt nàng hiện lên ý cười “Tớ hài lòng, cậu cũng nhanh yêu đương đi, nếu không về sau gặp nhau, ở trước mặt cậu tớ không có ý tứ buông tay."
Thi Chiêu Ý tròn mắt kinh ngạc, Thời Thanh Thu cười đến không kìm chế được bước ra khỏi thang máy đi về phòng, khiến Thi Chiêu Ý sau lưng vừa cười vừa mắng chửi: "Thời Thanh Thu, cậu thế mà cười nhạo tớ, cậu chờ đó cho tớ!"
Thời Thanh Thu mang tâm tình vui vẻ gõ cửa, trong tay Ôn Khinh Hàn cầm hai bộ quần áo ra mở cửa, Thời Thanh Thu nhẹ nhàng bước vào.
Đóng cửa lại, Ôn Khinh Hàn hỏi: "Có chuyện gì sao? Ăn một bữa cơm ăn đến vui vẻ như vậy."
“Không có gì, qua xong rồi, có thể về nhà, đương nhiên là tôi rất vui rồi.” Thời Thanh Thu thản nhiên trả lời, nhìn thấy vali của hai người trên đất, nàng cong mắt cười, nhớ tới chuyện mình vừa nói với Thi Chiêu Ý, nàng xoay người đi tới bên cạnh Ôn Khinh Hàn đang gấp quần áo.
Ôn Khinh Hàn trên cơ bản làm chuyện gì cũng rất ra dáng, lúc làm việc là lúc mê hoặc người ta nhất. Hiện tại đang cúi xuống xếp đống quần áo trải trên giường, các đường nét trên khuôn mặt của cô dưới ánh đèn nhu hòa hơn rất nhiều.
Ôn Khinh Hàn gấp bộ quần áo cuối cùng cho vào va li, sau đó đóng lại, kéo khóa nói: "Thanh Thu, tôi thu thập hành lý xong rồi. Xem có còn thứ gì không, để ngày mai không luống cuống tay chân".
"Không có."
"Hửm? Đơn giản như vậy sao?" Ôn Khinh Hàn cười đứng lên, ngẩng đầu nhìn thấy Thời Thanh Thu hoàn toàn không nhìn vào vali, mà là nhìn chính mình.
“Ngày mai về nhà rồi, cậu muốn bày tỏ gì không?” Thời Thanh Thu hai tay chắp sau lưng, hứng thú hỏi cô.
“Có.” Ôn Khinh Hàn trầm ngâm gật đầu, đi tới gần hai bước đứng ở trước mặt nàng, vươn đầu ngón tay đặt ở khóe môi, nghiêm túc nói: “Tôi đang nghĩ, lần này trở về ba mẹ tôi muốn nghe cậu giống như tôi, kêu bọn họ một tiếng ba mẹ."
Thời Thanh Thu bật cười hai tay nắm tay Ôn Khinh Hàn, nàng cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Tôi nhớ chuyện này, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm.” Nàng thấy Ôn Khinh Hàn giương môi mỉm cười, vội vàng lắc lắc tay Ôn Khinh Hàn nói: "Nhưng điều tôi muốn hỏi không phải chuyện này, cậu không có ý kiến gì khác sao? Ví dụ như, chúng ta còn thiếu cái gì, cậu không cảm thấy sao?"
Ôn Khinh Hàn lời ít ý nhiều nói: "Thiếu hôn lễ."
Thời Thanh Thu hỏi: "Còn gì nữa?"
Còn? Ôn Khinh Hàn trái lại cầm tay nàng, ngón tay sờ vào ngón áp út của nàng, đột nhiên nở nụ cười: "Là cái này sao? Nơi này còn thiếu một vật."
Ám hiệu một lúc lâu cuối cùng cũng hiểu ra ý tứ, Thời Thanh Thu thở dài thỏa mãn.
Nàng kéo Ôn Khinh Hàn đến bên cạnh bàn, xoay người dựa vào mép bàn, đung đưa tay cô, "Lúc chúng ta đăng ký cũng không nghĩ tới cái này, hiện tại ổn định rồi, lại không đền bù, không biết trên mạng sẽ nói gì."
Ôn Khinh Hàn khẽ cau mày, "Kỳ thực cũng có một số tin đồn bất lợi, nhưng phạm vi ảnh hưởng không lớn."
"Vậy sau khi chúng ta trở về, chúng ta cùng nhau tìm thời gian đi chọn a." Thời Thanh Thu vui vẻ lắc lắc tay Ôn Khinh Hàn "Cậu trở về hẳn là muốn đi làm. Chúng ta có thể cuối tuần đi, cậu thấy thế nào?"
Ôn Khinh Hàn chỉ thẳng tắp nhìn nàng, cũng không nhìn ra được cô đang nghĩ gì, Thời Thanh Thu đang định hỏi, đột nhiên cảm giác được một cỗ lực đạo vòng qua eo, nàng kêu lên một tiếng liền bị Ôn Khinh Hàn ôm vào trong lòng, vừa tức giận vừa xấu hổ, hai tay giữ lấy vai Ôn Khinh Hàn, cười mắng: "Khinh Hàn, cậu làm gì vậy? Đột nhiên như vậy tôi còn tưởng có chuyện gì."
Ôn Khinh Hàn ghé sát vào tai Thời Thanh Thu, trong mắt hiện lên ý cười ấm áp, thấp giọng hỏi: "Hôm nay cậu nhắc đến chuyện này chỉ vì những dư luận không cần thiết đó sao?"
Thân thể Thời Thanh Thu cứng đờ, hai tay đỡ lấy vai Ôn Khinh Hàn không chút do dự ôm lấy cổ cô, nhẹ giọng thì thầm: "Cậu nghĩ rằng tôi đem chuyện của chúng ta đi đánh đồng với những ích lợi này sao? Chỉ là tôi không muốn người khác hiểu lầm giữa chúng ta có vấn đề gì, sau đó lại thêu dệt ra một mớ hỗn độn không đáng có."
Ôn Khinh Hàn vốn không thực sự hoài nghi ý nghĩ của nàng, trên môi không thể nhịn được cười, mặt mày lạnh lùng của cô hóa thành một cái nhìn nhu hòa, cô thì thầm vào tai Thời Thanh Thu: "Cho dù tôi biết cậu nghĩ gì, nhưng tôi vẫn muốn nghe cậu nói ra. Hiện tại tôi nói cho cậu, cậu không cần lo lắng chuyện này. Ban đầu tôi định xong chuyện sẽ trực tiếp đưa cho cậu, nhưng nếu cậu muốn cùng tôi đi chọn đôi khác, chúng ta liền có thể đeo hai chiếc cùng một lúc."
“Cậu có ý gì?” Thời Thanh Thu sửng sốt, đẩy Ôn Khinh Hàn ra, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Ôn Khinh Hàn kiên nhẫn giải thích với nàng: "Tôi đã nhờ một người bạn thiết kế cho tôi, nó là độc nhất vô nhị, mua ở ngoài cũng không có... A..."
Ôn Khinh Hàn chưa kịp nói xong, Thời Thanh Thu liền kịp phản ứng xấu hổ lấy tay xoa xoa mặt cô, những lời còn lại đều bị nhét vào trong cổ họng, ngay cả tiếng cười cũng đứt quãng.
"Ôn Khinh Hàn, cậu gạt tôi! Cậu rõ ràng biết tôi nghĩ cái gì, còn muốn tôi hiểu lầm cậu tức giận!"
Khuôn mặt nghiêm nghị bị nàng bóp đến mặt mày cong cong, cô nửa điểm cũng không ngại vòng tay qua eo Thời Thanh Thu để nàng phát tiết. Điều cô muốn nghe không gì khác chính là những lời nói chân thành của Thời Thanh Thu.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
12 chương
98 chương
688 chương