Tình cảm cùng kiên trì dựng thành phòng tuyến của Kỳ Duyệt lập tức sụp đổ. Tất cả những lời chuẩn bị kỹ lưỡng cùng lời giải thích mà năm đó rời đi đều trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Nước mắt từ đôi mắt đỏ bừng của cô rơi xuống không ngừng, đôi tay bị Thời Thanh Thu đẩy ra vẫn giữ nguyên tư thế nắm lấy cánh tay của Thời Thanh Thu, cứng đờ ở nơi đó. Thời Thanh Thu như muốn phá tan mọi hy vọng của cô, lại nói: "Tôi rất hài lòng với tình trạng hiện tại của mình, tôi cũng rất hạnh phúc khi ở cùng một chỗ với Khinh Hàn, mỗi ngày được ở bên cậu ấy là cuộc sống mà tôi muốn. Tôi không muốn bất kỳ thay đổi nào, xin cô, đừng tới quấy rầy chúng ta nữa." Kỳ Duyệt mở to đôi mắt ngấn lệ, lắng nghe không thể tưởng tượng nổi trái tim miễn cưỡng dính chặt của mình đã tan vỡ thành những mảnh không bao giờ có thể dán lại được. Cô thu tay lại, nắm chặt thành quyền, thân thể run lên như chiếc lá rơi trong gió, cô vẫn nhìn Thời Thanh Thu, đôi mắt vì đầy nước mắt mà mơ hồ đến không thể nhìn rõ ngũ quan của Thời Thanh Thu, nhưng cô vẫn không hề dịch chuyển. "Cậu thích cô ấy sao? Tôi muốn nghe sự thật, không phải vì bất cứ tâm tình gì khác làm ảnh hưởng." Thanh âm của Kỳ Duyệt khàn khàn, cô bình tĩnh hỏi những lời này, nhưng trong lời nói không thể che giấu được tia cô đơn. Thời Thanh Thu thẳng tắp nhìn cô, không có nửa điểm né tránh: "Đã như vậy, câu trả lời của câu hỏi này, cô có chắc vẫn muốn nghe không?" Kỳ Duyệt bật cười, cười đến rơi lệ, để mặc cho nước mắt rơi xuống không thèm để ý, tiếng cười trầm thấp không ngừng run rẩy. Tiểu Mạc đang canh giữ không cho ai đến gần, chạy nhanh tới đỡ lấy Kỳ Duyệt, ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của cô. Thời Thanh Thu không đành lòng nhìn nữa, đang định rời đi thì Kỳ Duyệt đột nhiên thấp giọng nói: "Thanh Thu, tớ đi đây." Thời Thanh Thu kinh ngạc nhìn lại cô, môi mấp máy nhưng không nói gì. "Lần này tớ quay lại để phát triển thị trường trong nước, nhưng tớ đã ở đây làm trễ nải thời gian dài, rất nhiều chuyện nên làm đều chưa đi làm. Cho nên, tôi muốn làm chuyện nên làm, sau đó trở lại trường học thăm hỏi lão sư một chút." Kỳ Duyệt hy vọng lúc Thời Thanh Thu nghe tin mình rời thành phố S, nàng ngoại trừ kinh ngạc còn có thể có một ít cảm xúc nữa. Chỉ cần có một chút như vậy, cô có thể vì Thời Thanh Thu mà thắp lại ngọn lửa dũng khí, vì Thời Thanh Thu mà ở lại. Thế nhưng lại không có, một chút cũng không có. Tất cả những gì cô thấy chỉ có kinh ngạc, ngoại trừ đó ra thì không có thêm cảm xúc nào khác, ít nhất những gì cô muốn thấy đã không xuất hiện trong mắt Thời Thanh Thu. Thời Thanh Thu bình tĩnh nói: "Ừm, vậy tốt rồi." “Cậu không có gì muốn nói với tớ sao?” Thanh âm của Kỳ Duyệt cực nhẹ, vừa chân thành lại vừa thống khổ. Thời Thanh Thu không thể nhẫn tâm như vậy, nàng không thể đi làm tổn thương người khác, cho nên nàng chỉ lắc đầu, "Chuyện tôi muốn nói, nhiều ngày như vậy tôi cũng đều đã nói với cô rồi, vừa rồi cũng đã lặp lại, cô nhớ kỹ là tốt rồi." Kỳ Duyệt cười giễu cợt, thanh âm khàn khàn, Thời Thanh Thu không còn ở lại, bước ra khỏi góc này. Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Kỳ Duyệt cảm thấy mùa hè lại lạnh như thế, còn lạnh hơn cả mùa đông, như có một con dao băng đang cào cấu cơ thể cô, máu chảy ra còn chưa đủ, còn lật da bong thịt, muốn để máu chảy khô. “Kỳ tổng, chúng ta trở về đi, chị cần phải nghỉ ngơi.” Tiểu Mạc nhẹ giọng nói, nàng sợ nếu càng lớn tiếng, người này sẽ hoàn toàn hỏng mất. "Không được, tôi đi nói chuyện với đạo diễn Lê, em chống đỡ tôi một lúc. Một lúc nữa liền tốt ..." Kỳ Duyệt hít hít mũi, thanh âm đã rất khàn, đưa tay lau đi những giọt nước mắt, ngửa đầu nhìn trời. Kỳ Duyệt vẫn còn nhớ, năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Thời Thanh Thu đã liền thích cô gái dịu dàng cùng thiện lương này. Loại thích đó không phải là sau này thích đi sâu vào trong xương, mà là một loại mong đợi, hy vọng cùng an ủi xuất phát từ trái tim sau khi nhìn thấy người này. Cô càng ngày càng muốn gặp Thời Thanh Thu nhiều hơn. Cô đã cố gắng mọi cách có thể để hỏi ID WeChat của Thời Thanh Thu, phí hết tâm tư để vượt qua đám đông trước mặt Thời Thanh Thu để dẫn đầu. Trước đây cô không có quá nhiều hi vọng xa vời, cô chỉ muốn cùng Thời Thanh Thu quen biết, có thể làm bạn, như vậy liền rất tốt rồi. Nhưng lòng người một khi đã đạt được thỏa mãn, liền sẽ được một tất lại muốn tiến thêm một thước. Kỳ Duyệt không thỏa mãn với việc chỉ làm bạn, khi cảm thấy Thời Thanh Thu cũng thích kết thân với mình, cô liền có can đảm kiễng chân lên hôn lên đôi môi ngày đêm mong nhớ kia của Thời Thanh Thu. Trước sự ngạc nhiên của cô, chính là Thời Thanh Thu đáp lại. Kể từ ngày đó, cô cảm thấy cuộc sống bình thường của mình trở nên tươi sáng hơn, Thời Thanh Thu chính là động lực để cô tiến về phía trước. Kỳ Duyệt luôn biết Thời Thanh Thu hấp dẫn người như thế nào, nhưng từ khi hai người bày tỏ tình ý trở đi, người này đã thuộc về cô. Kỳ Duyệt thích Thời Thanh Thu đem chuyện này nói với bất cứ ai, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến ngay cả Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu lớn lên cũng cảm mến nàng. Tại quán ăn ngày hôm đó, Thời Thanh Thu mang theo Ôn Khinh Hàn đến, thanh âm vui vẻ giới thiệu với Ôn Khinh Hàn: "Khinh Hàn, đây là bạn gái của tôi, Kỳ Duyệt, hai cậu đã gặp qua rồi, nhớ không?" Kỳ Duyệt cười chào Ôn Khinh Hàn: "Xin chào, chúng ta đã từng gặp, tớ có thể gọi cậu là Khinh Hàn giống Thanh Thu không?" “Xin chào.” Toàn thân Ôn Khinh Hàn đều lộ ra một luồng hơi lạnh, nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó hỏi Thời Thanh Thu: “Tôi chỉ có một giờ rảnh rỗi thôi, ăn bao lâu?" Bầu không khí sôi nổi ban đầu đột nhiên lắng xuống, Thời Thanh Thu dàn xếp cùng Kỳ Duyệt nói: "Đừng lo a, Khinh Hàn là như vậy. Cậu ấy không thích nói chuyện với người không quen. Chỉ cần về sau gặp nhiều hơn là tốt rồi." “Không sao, đồ ăn sắp dọn xong rồi, ngồi xuống đi, đừng đứng.” Kỳ Duyệt kéo khóe môi cười. Cô nhìn thấy trong mắt Ôn Khinh Hàn hiện lên một tia đau đớn. Thì ra Ôn Khinh Hàn vẫn luôn thích Thời Thanh Thu, nếu như lần này còn chưa đủ đau đớn, ánh mắt Ôn Khinh Hàn vẫn luôn không có dao động như vậy sao? Sau đó, tình cảm của cô và Thời Thanh Thu ngày càng tốt đẹp. Sau đó, cô tự mình vứt bỏ đoạn tình cảm này. Cô nghĩ rằng cô đang bảo vệ Thời Thanh Thu không để cảm tình của hai người trộn lẫn với những yếu tố lộn xộn khác, nhưng cô không biết khi cô đưa ra quyết định này, cô đã đánh mất Thời Thanh Thu. Thời Thanh Thu trở lại phim trường, một lúc sau, nàng thấy Kỳ Duyệt đến chào tạm biệt Lê Thừa Lượng. Đúng vậy, nàng biết đó là lời tạm biệt, nàng nhìn thấy Kỳ Duyệt đang cười nói với Lê Thừa Lượng, sắc mặt trở lại vẻ tự nhiên bình thường như mấy ngày nay, toàn thân thong dong như doanh nhân bày mưu tính kế. Giữa hai người tựa như cách nhau cả vạn dặm, người trước mặt nàng không còn là cô gái đơn thuần cùng vô hại trước kia nữa. Đột nhiên nàng không thể hiểu được người này, hay là nói, trước kia cũng chưa từng hiểu được mấy phần. Buổi tối trở lại khách sạn, Thời Thanh Thu đuổi Dương Hiểu về nghỉ ngơi. Sau khi nàng gõ cửa, Ôn Khinh Hàn liền nhanh chóng mở cửa. Hôm nay Ôn Khinh Hàn tắm xong mặc áo trắng cùng quần đùi đen, làn da trắng nõn như bạch ngọc, khi bước đi, đôi chân dài thẳng tắp uyển chuyển, tựa như bớt đi vẻ lãnh đạm ngày thường, càng thêm chút hương vị thanh xuân. Nhìn thấy thân ảnh cao gầy trước mặt, trong lòng nàng ấm áp, thay giày đi theo bước chân của Ôn Khinh Hàn, khẽ cười một tiếng: "Khinh Hàn, tối nay cậu đã làm gì rồi? Có chuyện gì vui kể cho tôi nghe không?" Ôn Khinh Hàn xoay người nắm tay nàng: "Cùng tôi đi." "Hả? Là cái gì thần thần bí bí như vậy?" Thời Thanh Thu hiếu kỳ hỏi. Ôn Khinh Hàn kéo nàng đến bàn nơi cô đang làm việc trong thời gian này, phía trên có một thứ trông giống như một cái cốc giữ nhiệt. Ôn Khinh Hàn mở nắp ra, nghiêng người trước mặt Thời Thanh Thu, mùi cam chua ngọt cùng khí lạnh băng phả ra khiến người ta quên đi mệt mỏi cả ngày. "Đây là nước cam sao? Cảm giác không giống loại nước trái cây mà tôi mua a..." Thời Thanh Thu thích thú, sau đó cẩn thận ngửi. "Mùi vị rất tươi, tựa như trực tiếp cầm quả cam ép ra vậy." "Cậu uống thử xem." Thời Thanh Thu vốn đã bị kích thích thèm ăn, khi được nhắc nhở, nàng lập tức uống một ngụm. Nước chua ngọt tựa như có thịt quả, cộng thêm mấy viên đá để trong cốc hồi lâu, nước lành lạnh chảy vào cổ họng, nàng chỉ cảm thấy tất cả hơi nóng từ bên ngoài mang vào giây phút này đều bốc hơi hết. Nàng nhấp một ngụm nữa, kết luận nói: "Cái này nhất định là ép ra, loại kia pha nước tuyệt đối không được như vậy". Ôn Khinh Hàn chỉ là cong lên khóe môi, "Cậu thích là được rồi." Ý tứ bên trong không cần nói cũng biết, tâm tình đang vui vẻ của Thời Thanh Thu đột nhiên an tĩnh lại, trong lòng có loại bình yên ngọt ngào. Hai tay cầm chiếc cốc, nàng nhìn Ôn Khinh Hàn nói: "Kỳ Duyệt chuẩn bị rời đi, nói là muốn đi làm việc nên làm. Có lẽ mấy ngày nay sẽ rời đoàn phim." “Ừm” Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt đáp, “Quyết định như vậy là tốt cho cô ấy, cũng tốt cho chúng ta.” Thời Thanh Thu thở dài, đi tới ngồi xuống bên giường, những lời khó nghe cùng lạnh lùng dành cho Kỳ Duyệt hôm nay vang vọng trong tâm trí nàng. Trong lòng nàng có chút áy náy, nhưng hoàn cảnh lúc đó phải làm như vậy. “Làm sao vậy?” Ôn Khinh Hàn ngồi xuống bên cạnh giường cùng Thời Thanh Thu. Thời Thanh Thu lắc đầu, thanh âm ngột ngạt, "Hôm nay Kỳ Duyệt đến gặp tôi nói lời tạm biệt, tôi đã nói những lời khó nghe để cậu ấy phải rút lui, cậu ấy rất buồn. Mặc dù tôi biết việc đó là cần thiết, nhưng tôi vẫn cảm thấy như vậy là quá tàn nhẫn a." Ôn Khinh Hàn hơi nhíu mày, vươn tay ôm lấy vai Thời Thanh Thu. Thời Thanh Thu cũng theo bản năng mà đem thân thể dựa sát vào người kia. “Thanh Thu, cậu không sai.” Ôn Khinh Hàn dùng bên mặt xoa tóc Thời Thanh Thu, ngón tay mảnh khảnh trượt lên mái tóc dài xõa ra sau tai của nàng, nhẹ nhàng nói: “Trên đời này không có người thiện lương tuyệt đối, đặc biệt là ở trong mắt của người khác. Bởi vì bất cứ điều gì cậu làm đều chạm đến điểm mấu chốt của đối phương, cho dù danh chính ngôn thuận thì cậu cũng không còn thiện lương rong mắt cô ấy nữa. Đại đa số người đều ích kỷ, cậu với tôi cũng không ngoại lệ. Chúng ta đều có những gì chúng ta muốn, chúng ta cũng có những gì chúng ta muốn bảo vệ. Mà khi chúng ta thèm muốn, thì từ cự tuyệt liền trở thành tàn nhẫn. Nhưng tàn nhẫn như vậy, tôi nguyện ý tiếp tục, cậu thì sao?" Thời Thanh Thu nhắm mắt dựa vào Ôn Khinh Hàn trầm thấp cười, đặt chiếc cốc trong tay lên tủ đầu giường, sau đó nghiêng người hai tay ôm eo cô, đặt đầu vào vai cô. Cảm nhận được khí tức lành lạnh trên người Ôn Khinh Hàn, còn có mùi sữa tắm thơm mát. Một lúc sau, Thời Thanh Thu mới thỏa mãn trêu chọc: "Cậu thực tàn nhẫn a, người tàn nhẫn như vậy lại là một luật sư nổi tiếng. Tôi muốn đi tố giác vạch trần cậu..." “Vạch trần tôi cái gì?” Ôn Khinh Hàn nâng mặt Thời Thanh Thu lên, đôi mắt đen của cô phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của Thời Thanh Thu, “Vạch trần tôi dạy hư vợ mình sao? Tự mình tàn nhẫn còn chưa đủ, còn dạy hư Thời đại minh tinh nổi tiếng thiện lương sao?" Vào lúc này, Thời Thanh Thu tựa như lại nghe thấy nhịp tim của chính mình. Nhưng lần này, không vì người khác, không vì kinh hãi, không vì hoảng sợ, mà chỉ vì Ôn Khinh Hàn. “Khinh Hàn, hôm nay tôi đã nói, tôi rất thích cuộc sống hiện tại, không muốn có bất kỳ thay đổi nào.” Nàng nỉ non nói với Ôn Khinh Hàn đang gần trong gang tấc. "Tôi rất thích cậu nói như vậy." Thanh âm Ôn Khinh Hàn vô cùng mềm mại, nghe thấy có chút không hiểu rõ tâm tình, nhưng nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy một cái nháy mắt liền chui vào trong lòng. Tựa như vào lúc này, Ôn Khinh Hàn hạ cổ, để cho hô hấp của nàng cùng Ôn Khinh Hàn quấn lấy cùng một chỗ mà vẫn không nhận ra mình suýt chút nữa đã xông ra trói buộc. Ngón tay Ôn Khinh Hàn lướt từ khóe mắt xuống má, lại rơi xuống môi, cuối cùng in lên môi nàng một nụ hôn nhẹ. Thời Thanh Thu nắm chặt góc áo của Ôn Khinh Hàn, trên môi ấm áp, lông mi bắt đầu run rẩy, hô hấp cũng dần gấp rút. “Thanh Thu, cậu chán ghét cái này sao?” Ôn Khinh Hàn thấp giọng hỏi. Thời Thanh Thu lắc đầu, tim đập dữ dội, Ôn Khinh Hàn lại hỏi: "Vậy có tiếp nhận được không?" Mặt Thời Thanh Thu lập tức đỏ đến tận mang tai, trông kiều diễm vạn phần, nàng đẩy Ôn Khinh Hàn một cái rồi nhanh chóng đứng lên, không dám nhìn Ôn Khinh Hàn nữa, nói: "Tôi muốn đi tắm, hôm nay có chút mệt mỏi, cho nên có chút buồn ngủ rồi." Sau đó, nàng đi lấy quần áo rồi chạy vào phòng tắm. “Tôi chờ cậu cùng ngủ.” Ôn Khinh Hàn hơi cao giọng, vừa nói xong, cửa phòng tắm vang lên tiếng đóng cửa mơ hồ. Tiếng nước trong phòng tắm bay ra, Ôn Khinh Hàn cầm lấy cốc nước cam, ngón tay cái xoa lên miệng ly, không khỏi nở nụ cười. Cô chưa bao giờ hi vọng xa vời có thể thực hiện được trọn vẹn đoạn tình yêu này, cô đã đặt ra rất nhiều giả thiết, tất cả đều là phản ứng của thất bại. Cô cho rằng mình có thể nhẹ nhàng che giấu, cô cũng nghĩ rằng mình sẽ làm người bình thản lạnh lùng, rồi hai người vẫn làm bạn. Cho đến bây giờ, cô đã bắt đầu cảm thấy bởi vì hạnh phúc mà chân tay luống cuống. Cô phải làm gì để Thời Thanh Thu hạnh phúc, cô phải làm gì để Thời Thanh Thu không hối hận vì đã động tâm trước cô, cô phải làm gì để Thời Thanh Thu cả đời này sẽ không bao giờ tiếc nuối.