Tối hôm sau, sau khi quay xong, đoàn phim trở về khách sạn tập hợp. Kỳ Duyệt để công ty an bài vài chiếc xe tới đón đưa. Có rất nhiều người, nhưng chỉ thiếu Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn. Kỳ Duyệt mỉm cười đối mặt với đám đông, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua, như đang chờ đợi cái gì. Lê Thừa Lượng vắt chéo chân ngồi một mình ở trên sô pha, bộ dáng hận sắt không thành thép quở trách: "Tôi nói mấy người a, mỗi lần tới đây đều nghĩ tới ăn thôi sao? Tôi luôn cảm thấy mỗi lần tới đây, đã già rồi mà luôn bị kéo đi ăn cái này cái kia, ăn đến mai tôi đều quên hết muốn quay cái gì a”. Nhà sản xuất Lâm Minh Hiên ném hạt dưa lên người ông, bắt bẻ nói: "Lão Lê, anh nói không đúng rồi. Nếu anh không muốn đi thì ai lại ép anh đi?" "Đúng vậy." Lục Hi phụ họa theo. "Lời này giống như có ai nhất định anh phải đi vậy. Nếu không có anh ở đây, chúng ta có lẽ sẽ ăn ngon miệng hơn. Mọi người nói có đúng hay không?" Mọi người bật cười, Lê Thừa Lượng ném đi một hạt dưa, mắng: "Hai người đủ rồi a, tôi cũng cần mặt mũi mà. Dù sao tôi cũng là đạo diễn, không thể khen tôi được sao?" Lâm Minh Hiên cười cười: "Đây không phải là anh mở đề tài trước sao? Nếu anh không nhắc tới, sao lại có chuyện này? Một hồi tự phạt ba ly a." Một vài người cười cười nói nói, Thi Chiêu Ý ngồi trên mép ghế sô pha quan sát, Kỳ Duyệt quay đầu lại lên tiếng chào hỏi: "Chiêu Ý, Thanh Thu có chuyện gì sao? Lâu như vậy vẫn chưa thấy đến." Thi Chiêu Ý chớp chớp mắt, đặt khuỷu tay ở lan can, tay còn lại chống đỡ ở ghế sô pha, cô suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi cũng không biết. Trước khi ra ngoài vừa mới nói chuyện với cậu ấy trên WeChat, cũng không nghe cậu ấy nói cái gì." Tuy mang theo người nhà đi cùng đoàn phim cũng không tốt, nhưng Ôn Khinh Hàn là ai? Cô có cùng Lê Thừa Lượng quen biết nhau, không tính là xa lạ, lại đặc biệt đến gặp Thời Thanh Thu, tối nay sẽ không nói chuyện bí mật gì trong đoàn, ngay cả trợ lý cũng có thể đi, Ôn Khinh Hàn càng có thể đi. Hết lần này tới lần khác Kỳ Duyệt chỉ hỏi Thời Thanh Thu, tâm tư này cũng đã rõ rành rành. Nhìn thấy vẻ mặt tự nhiên của cô, Kỳ Duyệt trầm mặc lại mở ra câu chuyện: "Tôi nhìn thấy hai người luôn ở chung một chỗ. Có vẻ như quan hệ cũng không tệ, hẳn rất hợp a." "Ừm, đúng là như thế. Tôi cùng Thanh Thu đã quen biết nhiều năm, cũng hợp tác qua mấy lần." Thi Chiêu Ý không đoán được suy nghĩ của Kỳ Duyệt, đành phải vừa trả lời vừa sử dụng Thái Cực Quyền để cố gắng tìm ra những gì Kỳ Duyệt muốn nói. Kỳ Duyệt cười nhạt nói: "Vậy thì theo tuổi của Thanh Thu, hẳn là hai người biết nhau trước khi cô ấy tốt nghiệp đại học. Mọi người luôn nói xã hội có phần khác với trường học. Theo ý cô, Thanh Thu cùng với trước kia có bao nhiêu thay đổi?" Nếu đổi là người khác, liền sẽ bị Kỳ Duyệt lừa, cho là cô chỉ đơn giản thích diễn viên Thời Thanh Thu. Thi Chiêu Ý làm ra vẻ suy nghĩ, nhưng thực ra cô đã sớm có kế hoạch rồi, giữa hai hàng lông mày cô hiện lên vẻ nhớ lại hồi ức, "Tôi cảm thấy cậu ấy đã thay đổi khá nhiều, mặc dù tôi cũng già như cậu ấy, nhưng tôi cảm thấy Thanh Thu lúc đó cũng còn non nớt giống như tôi. Chắc chắn không thể so sánh với hiện tại được. Sau thời gian dài như vậy, có rất nhiều thứ sẽ được nhìn nhận thấu đáo hơn trước kia, chẳng hạn như cách đối nhân xử thế cơ bản nhất trong thế giới, nhất định phải hoàn hảo hơn." Thời điểm Thi Chiêu Ý nói Thanh Thu đã nhìn nhận thấu đáo hơn trước kia, trái tim của Kỳ Duyệt nặng nề nhảy lên, vội vàng nhìn chằm chằm vào Thi Chiêu Ý, thấy vẻ mặt cô vẫn tự nhiên mới cảm thấy yên lòng. Chắc đó chỉ là trùng hợp mà thôi, làm sao có thể đoán được chính xác như vậy. Nhưng dù vậy, quan điểm này cũng khiến Kỳ Duyệt cảm thấy hoảng hốt, cô không khỏi cảm thấy Thời Thanh Thu thực sự không còn Thời Thanh Thu như trước kia. Giờ đây, Thời Thanh Thu đã là một diễn viên nổi tiếng, đồng thời đã thể hiện một vài vai diễn kinh điển. “Xem ra, quan hệ của hai người từ lúc đó đã rất tốt, tôi cảm thấy rất khó có được.” Kỳ Duyệt cố chống đỡ lấy tươi cười, hào hứng vừa rồi đã giảm đi rất nhiều. Thi Chiêu Ý giả vờ như không nhìn thấy gì, thuận thế dùng ngữ khí có phần ghét bỏ lên án Thời Thanh Thu: "Tất nhiên là tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng Thanh Thu cái người này vô lương tâm nhưng nhân duyên rất tốt a. Nếu có tụ họp cùng một chỗ, mọi người ngồi xuống ăn một bữa cơm cũng không biết có thể kê được bao nhiêu bàn." "Vậy sao..." Ngữ khí cùng ánh mắt của Kỳ Duyệt có chút không tốt, nhìn lối vào thang máy ở lầu một. Vừa lúc Dương Hiểu ra khỏi thang máy bước nhanh tới, nói xin lỗi mọi người: "Thời tỷ nói Ôn luật sư có chút công việc chưa làm xong, nên sẽ không làm mất thời gian của mọi người. Chút nữa cũng không xác định được thời gian." Lê Thừa Lượng cười: "Có phải Thanh Thu cùng Tiểu Ôn ở trong phòng ân ân ái ái không? Này là trọng sắc khinh bạn a..." Thần sắc Kỳ Duyệt có chút không ngờ, mím mím môi, bàn tay buông lỏng vô thức nắm chặt. "Vậy chúng ta đi thôi, một hồi lại hỏi hai người kia có muốn đóng gói không, đi thôi ..." Lâm Minh Hiên đứng dậy vẫy vẫy tay. Thi Chiêu Ý ấm giọng dặn dò Dương Hiểu: "A Hiểu, em có thể cùng Tiểu Hạ đi theo chị." Đoàn người nói cười đứng lên, Kỳ Duyệt bình tĩnh lại, cười nói: "Vậy chúng ta xuất phát thôi, chỗ ngồi đã được đặt trước rồi." Kỳ Duyệt đi cuối cùng, trợ lý Tiểu Mạc ở bên cạnh ngập ngừng nói: "Kỳ tổng..." Kỳ Duyệt vững vàng bước đi, tay nắm thành quyền rồi thả ra, nụ cười dần trở lại trên khuôn mặt, "Tôi không sao, đi thôi." Đúng là Ôn Khinh Hàn có việc chưa làm xong, nhưng Thời Thanh Thu để cô làm. Nói là nhìn xem có cái gì chưa làm xong, tiêu hao nửa canh giờ mới để cho Dương Hiểu đi xuống thông báo. Mọi người đã đi hết rồi, lúc này Ôn Khinh Hàn mới ngừng công việc. Hai người thay quần áo đổi giày đi ra ngoài, Ôn Khinh lấy từ trong vali ra một chiếc khẩu trang, bước tới hỏi Thời Thanh Thu: "Thanh Thu, cậu có đeo khẩu trang không?" Thời Thanh Thu đang ở trên giường tìm điện thoại, quay đầu nhìn qua: "Không đeo." Nàng sờ tới điện thoại đứng thẳng dậy, nhướng mày nói, "Dù sao thì mấy cửa hàng quanh đây thấy diễn viên cũng đã ngán rồi, hơn nữa chuyện tình của chúng ta đã công khai, vậy còn đeo làm gì?" “Ừm, được.” Ôn Khinh Hàn ngoài miệng là đáp ứng, nhưng đề phòng, cô vẫn nhét khẩu trang vào trong túi quần. Thời Thanh Thu đưa Ôn Khinh Hàn đến phố ẩm thực gần đó, bởi vì đây là cơ sở quay phim, có rất nhiều danh lam thắng cảnh cho khách du lịch tham quan, bởi vậy không khí buôn bán xung quanh cũng rất nặng nề. Vừa bước vào đám đông náo nhiệt, những người qua đường ngay lập tức chú ý đến Thời Thanh Thu, bắt đầu xếp thành một vòng tròn xung quanh hai người. Mặc dù một vài người không quan tâm, nhưng rõ ràng là có nhiều người qua đường hiển nhiên hào hứng hơn. "Nghe nói Thời Thanh Thu đã sớm đến đây quay phim rồi. Không nghĩ tới buổi tối thật sự ra ngoài dạo chợ đêm. Vợ cô ấy đúng thật là đến thăm đoàn a..." "Không phải sao? Em nghĩ giống như em sao, anh mấy tháng nay đi công tác cũng không thấy em nghĩ đến một ngày..." "A, Ôn luật sư thật đẹp a, tôi muốn chuyển sang hâm mộ, cô ấy có Weibo không? Không biết có đăng ảnh tự sướng không?" Xung quanh ồn ào ngẫu nhiên xen lẫn vài câu trêu chọc, sau khi Ôn Khinh Hàn trải qua những lần đi rầm rộ của Thời Thanh Thu, cô đã tự sinh khả năng miễn dịch, không còn cảm thấy hai người đi dạo phố với một đám người nữa. Lúc Thời Thanh Thu nghe thấy những lời này, nàng không khỏi buồn cười, tâm niệm vừa động liền kéo tay áo của Ôn Khinh Hàn, nói: "Aiz, Khinh Hàn, trước khi quay chương trình thực tế kia Văn tỷ còn hỏi tôi, không biết cậu có hứng thú ra mắt không. Thời điểm đó có rất nhiều người trên mạng đoán cậu có phải là minh tinh của công ty nào đó không." Ôn Khinh Hàn hỏi: "Tôi rất giống minh tinh sao?" Thời Thanh Thu đi về phía trước hai bước rồi xoay người lại, đối mặt với Ôn Khinh Hàn mà đi lui về phía sau, trầm ngâm nhìn khuôn mặt của Ôn Thanh Sơn dưới ngọn đèn đường hai bên mà lộ ra mấy phần nhu hòa. Nàng luôn cảm thấy Ôn Khinh Hàn vào ban đêm không lạnh lùng như vậy, không biết là tại sao. "Giống, đặc biệt giống, tôi cảm thấy cậu thích hợp làm diễn viên hơn tôi. Đóng vai một cô con gái xinh đẹp tài năng, hoặc cậu có thể thử thách tầm cao mới hơn, đóng vai một cô gái ngốc nghếch ngọt ngào." Thời Thanh Thu vừa nói vừa tưởng tượng Ôn Khinh Hàn biến thành bộ dạng ngốc nghếch cùng ngọt ngào. Khuôn mặt lãnh nhược băng sương của cô động một chút liền hai mắt đẫm lệ, gào khóc, sau hành vi cử chỉ của cô đặc biệt khoa trương... Không được, không thể nghĩ tiếp nữa, nàng cảm thấy hiện tại mình không còn có thể nhìn thẳng vào mặt Ôn Khinh Hàn nữa. Ôn Khinh Hàn vươn tay giữ lấy Thời Thanh Thu, kéo nàng lại phía mình, ngữ khí có chút bất đắc dĩ nói: "Không thể để cậu nghĩ ngợi lung tung nữa. Như vậy một hồi trong mắt cậu, tôi không chỉ ngốc nghếch ngọt ngào mà không chừng còn có thể trở thành cái gì kỳ kỳ quái quái a." "Nào có? Cậu không cảm thấy cậu diễn vai ngốc nghếch ngọt ngào sẽ có một loại tương phản mạnh sao? Khẳng định rất đáng yêu." Thời Thanh Thu đắm chìm trong tưởng tượng Ôn Khinh Hàn biến thành ngốc nghếch ngọt ngào, thuận thế kéo tay cô tiếp tục bước đi. Trên môi Ôn Khinh Hàn nở nụ cười, nhìn Thời Thanh Thu đang phấn khởi, sau đó lại nhìn những quầy hàng náo nhiệt xung quanh, "Thanh Thu, cậu muốn ăn ở đâu?" "Căn bản ở đây tôi không có chỗ cố định đi, cảm giác cũng không tệ. Chúng ta tùy tiện tìm một nơi đi." Thời Thanh Thu nhìn từ xa, thấy cửa hàng phía xa đông đúc, buôn bán phát đạt, nàng nghĩ tới việc không nên đi tới nơi náo nhiệt, nàng hất cằm nói: "Đi cửa hàng phía trước đi, cũng không nhiều người lắm." Ôn Khinh Hàn nhìn về phía xa náo nhiệt, kéo Thời Thanh Thu lại, "Phía trước có nhiều người, có lẽ ăn rất ngon. Không phải nói có một cửa hàng mới mở sao?" Thời Thanh Thu mỉm cười: "Cửa hàng này cũng có rất nhiều người, chắc chắn sẽ không tệ. Nơi đó nhiều người như vậy, xếp hàng cũng rất phiền phức." Hai người dừng bước, Ôn Khinh Hàn nghiêm túc nhẹ nói: "Tôi có thể xếp hàng." Thời Thanh Thu giật mình, vành tai có chút nóng, nhịn không được mà siết chặt cánh tay Ôn Khinh Hàn, thanh âm bất tri bất giác nhẹ đi, "Tôi đã đến cửa hàng này, cũng đã gọi món mang về, ăn thực sự rất ngon. Có thể ở bên kia mới khai trương có hoạt động gì đó mới nhiều người như vậy." Ôn Khinh Hàn không nói gì, Thời Thanh Thu kéo cô vào, "Nào, nào, tin tôi đi, thật sự rất ngon." Ông chủ đưa thực đơn cho Thời Thanh Thu, nàng ngược lại thực sự cùng ông chủ nói hai ba câu, dáng vẻ như nàng đã thực sự đến đây. Ôn Khinh Hàn vừa uống trà vừa nhìn, đầu ngón tay mò mẫm trên ly sứ, ánh mắt ấm áp. Thời Thanh Thu gọi một chút thịt xiên, cà tím nướng và thức ăn chay khác, khi tất cả đã có trên bàn, nàng ngửi thấy mùi thơm, rõ ràng là không nhịn được cơn thèm ăn trong bụng. Ôn Khinh Hàn rót đầy một ly trà cho nàng, đưa đũa qua, khóe môi hơi nhếch lên nói: "Ăn đi." Thời Thanh Thu cầm đũa gắp một miếng cà tím nướng thơm phức, mím môi cười, sau đó vươn tay chọc vào cánh tay Ôn Khinh Hàn, "Khinh Hàn, cậu ăn nhiều một chút, cậu muốn ăn gì thì cứ ăn đi, không cần chừa lại cho tôi." “Hửm? Sao vậy?” Ôn Khinh Hàn một bên bỏ đậu hũ cá bỏ vào đĩa, một bên giương mắt nhìn. “Ừm…” Thời Thanh Thu gắp một miếng đậu hũ cá, cắn một miếng, nói: “Nhìn xem, cậu cũng ăn, như vậy tôi liền có thể kiềm chế sức ăn ở mức độ nhất định phải không? Tôi cũng không phải tận lực nhịn ăn a..." Rõ ràng nàng rất thích ăn vặt, nhưng nàng phải kiềm chế để quay phim. Nghe có vẻ hơi chua, lại có chút buồn cười. Trong mắt Ôn Khinh Hàn mang theo ý cười, nhân lúc Thời Thanh Thu nâng ly trà lên, di chuyển xiên thịt bò một chút cho nàng, nhưng lại giả vờ đáp ứng: "Được, vừa lúc tôi cũng đói. Vậy tôi không khách khí."