Tình thâm phùng thời
Chương 52
“Lần này hẹn Giản luật sư gặp mặt, chủ yếu là để hỏi một vài vấn đề về thủ tục ly hôn cùng quyền nuôi con.” Lương tiên sinh cười nói, sau khi nghĩ lại liền bổ sung thêm: “Đây là một bằng hữu của tôi muốn biết, bởi vì thân phận có chút không thuận tiện nên nhờ tôi đến để xin tư vấn”.
Giản Ý Chi nhấp một ngụm trà, sau đó không nhanh không chậm nhắc nhở: "Phương diện hôn nhân không phải lĩnh vực chuyên môn của tôi. Nếu có nhu cầu, tôi kiến nghị anh liên hệ với đối tác của tôi, Luật sư Ôn Khinh Hàn."
“Không, Giản luật sư.” Lương tiên sinh cười “Tôi biết Ôn luật sư về phương diện này có thể chuyên nghiệp cùng nhiều kinh nghiệm hơn. Nhưng hiện tại tôi chỉ thay bằng hữu đến xin tư vấn một chút, cũng không có đến thời điểm quyết định tố tụng. Hơn nữa, mẹ tôi lại vừa vặn cùng mẹ cô quen biết, cho nên tôi muốn gặp cô trước. Hẳn là sẽ không làm phiền Giản luật sư đi."
Nói như thế cũng không sai, Giản Ý Chi một tay cầm ly trà, ngón trỏ vuốt nhẹ, sau đó khẽ gật đầu nói: "Được rồi."
Lúc này, Lương tiên sinh sớm đã gọi món trước, đồ ăn cũng được mang lên. Sau khi bắt chuyện mời Giản Ý Chi và Phó An Nhiên động đũa, hắn trầm mặt một lúc, bắt đầu trần thuật: “Chuyện này chủ yếu là do giữa bằng hữu của tôi cùng vợ cậu ta. Do hai người họ quá bận rộn với công việc, không có thời gian quản lý cảm tình nên bọn họ muốn thỏa thuận ly hôn. Nhưng về quyền nuôi con thì có chút rắc rối, gia thế hai người họ cũng không tồi, đều có thể nuôi con, cho nên cả hai đều cố gắng hết sức thuyết phục đối phương từ bỏ quyền nuôi con."
Giản Ý Chi hỏi: "Đứa trẻ qua hai tuổi chưa?"
"Qua rồi, đã năm tuổi."
Giản Ý Chi cân nhắc một lúc rồi nói: "Vậy thì không có chuyện xem đứa trẻ này như đang trong thời kỳ cho con bú mà nhà gái có phần thắng cao hơn, chỉ là sẽ có nhiều cân nhắc hơn. Ví dụ như điều kiện kinh tế cụ thể của hai bên, tố chất trong cuộc sống cá nhân của hai bên, mức độ gần gũi với con cái, môi trường sống hiện tại v.v. Cho nên, điều hiện tại cần quan tâm nhất là đã đáp ứng đầy đủ các điều kiện khi chung sống với đứa trẻ chưa, không chỉ vật chất mà mặt tình cảm cũng là điều kiện cần phải xem xét trước tòa."
Lương tiên sinh cẩn thận lắng nghe, Phó An Nhiên cũng im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà.
"Chuyện này thực sự không dễ xử lý. Hai bên đều không muốn nhường quyền nuôi con. Đứa trẻ lại nháo để ba mẹ không được ly hôn", Lương tiên sinh khẽ thở dài, dáng vẻ có chút ăn không ngon.
Cảnh giới cuối cùng mà một luật sư không thể vượt qua là thuyết phục từ góc độ của một người ngoài cuộc. Giản Ý Chi chỉ có thể duy trì nụ cười, nói: "Chuyện cũng đã xảy ra. Nếu không thể cứu vãn được, vậy cũng chỉ có thể tận lực khống chế tổn thất. Khi một cuộc hôn nhân kết thúc, người bị hại lớn nhất sẽ là đứa trẻ, cho nên hiện tại cần phải xem đứa trẻ có thể lớn lên khỏe mạnh với ai."
Ánh mắt của nàng nhu hòa ấm áp, nhìn không giống như một nhân viên pháp luật, trái lại càng giống một giáo sư đang dẫn dắt học sinh xấu đi vào đường chính đạo, cảm giác mười phần thân thiết.
Phó An Nhiên cũng không biết từ lúc nào mình đối với Giản Ý Chi có chút hứng thú, đồng thời cũng đối với những cách diễn đạt của Giản Ý Chi làm cho thích thú. Nghe rồi lại nghe, thỉnh thoảng khẽ quay đầu nhìn một chút, khóe môi hơi cong lên.
Mặc dù những lời kia của Giản Ý Chi có chút chính thức, nhưng có một vài nghĩa ngoài chủ đề luật pháp. Sau đó Lương tiên sinh không biết phải làm gì, tình huống xoay chuyển bắt đầu nói về hiện trạng bằng hữu của mình: "Thực ra tôi cảm thấy hai vợ chồng không nên đều chăm lo gia đình như vậy, nên có một người chăm lo là được rồi. Như vậy gia đình cũng không đi đến hiện trạng này, một người phụ trách bên ngoài, một người phụ trách bên trong, như vậy mới có thể cân bằng."
Giản Ý Chi miễn cưỡng kéo khóe môi, cười không nói. Việc phân công lao động cụ thể trong gia đình nên được lựa chọn sau khi tham khảo ý kiến của từng cặp đôi. Việc hai người tập trung vào công việc cũng không phải là không có nhưng mối quan hệ vẫn tốt đẹp. Viêc này chủ yếu phụ thuộc vào cả hai bên có nguyện ý phân bổ thời gian cho nhau hay không.
Coi trọng công việc cùng mối quan hệ, hai điều này cũng không quá xung đột.
Không ngờ Lương tiên sinh lại tỏ ra rất cao hứng, cảm xúc được thể hiện nhiều hơn: "Nếu như lúc đầu vợ cậu ta không mạnh mẽ gánh vác công việc gia đình thì bây giờ cũng không biến thành cái dạng này. Chồng ở bên ngoài công tác, vợ ở nhà phụng dưỡng cha mẹ cùng giáo dục con cái, việc này không thể thích hợp hơn."
Giản Ý Chi quay đầu lại nhìn Phó An Nhiên, giống như đang chịu đựng một vài cảm xúc. Phó An Nhiên nghĩ đến lời Lương tiên sinh nói, không khỏi mím môi cười, đưa tay xuống dưới bàn vỗ nhẹ lên bàn tay đang co cứng của Giản Ý Chi, ra hiệu cho nàng thả lỏng một chút.
Nhưng Lương tiên sinh kia vẫn tiếp tục mang bộ dạng hữu lễ, ngữ khí ôn hòa nói: "Như vậy hình thức cũng không chịu đựng được. Đừng nói giữa nam nhân với nữ nhân, ngay cả nam nhân với nam nhân cũng sẽ vô thức cảm thấy bản thân yếu hơn đối phương vài điểm. Vả lại, giữa nữ nhân với nữ nhân, đa phần sẽ có một người mạnh hơn. Việc này vô hình chung phản ánh quan điểm mà tôi vừa nói."
Giản Ý Chi càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nàng hắng giọng cười nói: "Có một số việc quả thực là chúng ta có thể nhìn được bằng mắt thường. Nhưng có một số việc, sau khi người khác đóng cửa lại cũng không ai biết ai mạnh ai yếu. Dù mạnh mẽ đối xử với người yêu thế nào thì họ cũng sẽ dễ bị tổn thương thôi. Còn chuyện vợ ở nhà phụng dưỡng cha mẹ cùng giáo dục con cái, tôi nghĩ đây không phải là việc chỉ nữ nhân mới làm được, trái lại hẳn là để hai bên phối hợp mà thu xếp. Tương tự như vậy, các cặp đồng giới cũng không thể hạn định xem ai yếu hơn mà toàn quyền phụ trách việc nhà."
Quan điểm sống của Giản Ý Chi luôn được Phó An Nhiên đề cao, lần này cũng không ngoại lệ. Nàng vừa dứt lời, Lương tiên sinh đã mở to mắt không tin nổi, nhưng Phó An Nhiên khẽ cười, lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Giản Ý Chi, tán thưởng câu đáp trả của nàng.
Lương tiên sinh có chút không phục, ngồi thẳng dậy, chắp tay trên bàn, nhìn chằm chằm vào Giản Ý Chi: "Giản luật sư, cô không cảm thấy một người phụ trách bên trong, một người phụ trách bên ngoài, như vậy hôn nhân càng có thể dài lâu hơn sao?"
"Tôi cũng không nói như vậy. Ý tôi là nên được hai bên phối hợp thương lượng mà cùng nhau thu xếp, cũng không nên từ mới bắt đầu đã áp đặt một vài phương diện lên người đối phương."
Giản Ý Chi vẫn bình tĩnh, nhưng sau khi nhìn thấy tư thái của người kia, nàng thả lỏng người dựa vào lưng ghế, vắt chép chân, tay cầm tách trà, tư thế ung dung nhưng không mất phần tao nhã.
Đối với đối thủ, ngươi càng ung dung thì càng có thể tạo ra nhiều áp lực hơn cho hắn.
"Nhưng cả hai bên đều có ý thức làm những gì họ nên làm. Việc này không phải không hiệu quả lại còn không tránh khỏi xích mích trong lúc phối hợp sao? Ví dụ như một bên có ý thức nỗ lực làm việc, có tinh thần trách nhiệm với bạn đời cùng con cái. Trong khi đó bên kia thì chăm sóc tốt cho gia đình, hàng ngày giáo dục con cái để giảm bớt áp lực cho người yêu sau khi về nhà. Việc này không phải là tốt hơn so với phối hợp mà cô nói sao?"
Lương tiên sinh vì nói quá nhiều, nói xong liền uống vài ngụm trà. Phó An Nhiên thấy thế liền đứng dậy cầm ấm trà lên. Hắn nghĩ cô rót trà cho mình, ánh mắt chuyển sang Phó An Nhiên, ai biết Phó An Nhiên lại rót trà cho Giản Ý Chi, cũng không để ý đến hắn.
Giản Ý Chi mím môi cười, mang theo ý cười nhìn Phó An Nhiên rồi nói với Lương tiên sinh: "Ừm, Lương tiên sinh nói xong chưa?"
Bữa cơm này nàng ăn không vào, nếu không thì có thể bị tư tưởng phong kiến của người kia đầu độc mà chết.
Nhưng vẻ mặt của nàng quá mức ôn hòa, nhìn không ra được tia không hài lòng, Lương tiên sinh càng là đem giờ phút này để trao đổi.
Hắn tự rót trà cho mình rồi nói: “Ví dụ, giữa nam nhân và nữ nhân, nam nhân phải phụ trách nguồn tài chính của gia đình, đồng thời cũng phụ trách phụng dưỡng cha mẹ cùng giáo dục con cái thì đây là không thể. Như vậy nên để nữ nhân phụ trách việc nhà, chăm sóc người trong nhà cùng con cái, còn có bồi dưỡng cảm tình của hai người. Cũng ví dụ như tôi với cô, nếu như giữa chúng ta có mối quan hệ bất đồng, cô có thể cân nhắc đi nâng ngực hay gì đó ... "
"Ngừng lại."
Đôi mày của Giản Ý Chi run lên mấy lần, tại sao nàng lại cho người này cơ hội tiếp tục nói trước mặt mình như vậy? Phó An Nhiên đã kìm nén khóe miệng đang giương lên.
Nàng cầm túi xách, một tay nắm cổ tay Phó An Nhiên đứng dậy, khuôn mặt đã có chút lạnh, nụ cười không chạm tới mắt. "Xin lỗi Lương tiên sinh, buổi tư vấn hôm nay không thể tiếp tục nữa. Bởi vì quan điểm anh nói nằm ngoài phạm vi hiểu biết của tôi. Cho nên, tôi kiến nghị anh cùng bằng hữu của anh nếu như có nhu cầu kiện tụng, có thể liên hệ trực tiếp với đối tác của tôi là Ôn luật sư, cô ấy chuyên nghiệp hơn tôi."
Nàng nói xong, lôi kéo Phó An Nhiên giẫm giày cao gót rời đi, người đi sau vẫn còn nín cười.
Sau đó Lương tiên sinh vẫn còn ngẩn người, lấy điện thoại ra bấm WeChat gửi một câu cho mẹ: “Mẹ, mẹ không nói với Giản luật sư là con rất thích cô ấy, muốn kết giao với cô ấy sao?"
"Con ngốc hả? Nói xong đứa nhỏ đó có thể đi sao? Chúc con trai vui vẻ!"
Sau khi bước ra khỏi khách sạn, Giản Ý Chi cảm thấy không khí trong lành hơn trong phòng, ý nghĩ suy đồi đó khiến nàng không thể ở lại thêm một giây nào nữa. Chỉ là đáng thương Ôn Bảo Bảo bị nàng đem ra làm bia đỡ đạn, nhưng khuôn mặt băng lãnh của Ôn Bảo Bảo sẽ làm cho người ta không thể nói nhiều như vậy.
Nàng đi tới cửa xe dừng lại, thoáng chốc hít sâu một hơi không khí trong lành, hỏi Phó An Nhiên, "An Nhiên, tôi có thể phát biểu ý kiến không?"
"Đương nhiên rồi, em nghe, chị nói đi." Phó An Nhiên mỉm cười với Giản Ý Chi, ngoan ngoãn để nàng nắm lấy tay mình, trong lòng có chút ngượng ngùng từng tia dâng lên trên gò má, làm cho hai gò má trắng mịn có chút ửng hồng.
Giản Ý Chi thẳng tắp nhìn Phó An Nhiên, siết chặt tay cô, lạnh lùng nói: "Đây đúng là kiến thức như sách giáo khoa của trực nam vậy!"
Phó An Nhiên cười một tiếng rồi bị Giản Ý Chi kéo lên xe. Bữa cơm này ăn không thành nên hai người không thể làm gì khác là phải về nhà ăn cơm, dọc theo đường đi Giản Ý Chi thỉnh thoảng nói chuyện với Phó An Nhiên về cuộc nói chuyện vừa rồi.
Cuối cùng đỗ xe đi tới tòa nhà, hai người không ở cùng một tòa nhà nên phải tách ra. Giản Ý Chi gọi Phó An Nhiên lại, ánh mắt có chút kỳ quái.
"Học tỷ, có chuyện gì vậy?"
"Ừm... cái kia ..." Giản Ý Chi chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, lại đi tới nhìn Phó An Nhiên nhỏ hơn mình một chút, "Ngực của tôi... rất nhỏ sao..."
"Cũng ví dụ như tôi với cô, nếu như giữa chúng ta có mối quan hệ bất đồng, cô có thể cân nhắc đi nâng ngực hay gì đó ... "
Lời nói của nam nhân kia lại vang lên bên tai Phó An Nhiên, cô nhìn chằm chằm vào ngực Giản Ý Chi, đỏ mặt lắc lắc đầu. Lúc này, cô tựa hồ có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
"Em cảm thấy không nhỏ..."
Phó An Nhiên trả lời chỉ sau một giây, Giản Ý Chi cảm thấy có chút không thoải mái, tựa như vào lúc này nàng mới nhận ra mình đã hỏi một câu hỏi thực kỳ quái. Nàng ho khan hai tiếng, buông tay ra nói: "Trở về ăn cơm đi, ngày mai gặp lại."
Nhìn bóng dáng Giản Ý Chi đang đi vào hành lang, Phó An Nhiên đột nhiên cắn chặt môi, nụ cười không tự chủ được nở trên khóe môi. Học tỷ, chị thật đáng yêu a...
.
Ôn Khinh Hàn vừa mới tan sở về đã bị ba mẹ thuyết phục đến Thời gia ăn tối, nói ngày mai Thời Thanh Thu đi rồi, nói thế nào thì trước khi rời đi hai người cùng ăn cơm với nhau mới đúng.
Kết quả là Ôn Khinh Hàn vốn đã không kiên định lại do dự, trong chốc lát liền mang theo hộp giữ ấm đi qua. Trong hộp giữ ấm là món ăn mà tôi nay mẹ cô đã đặc biệt làm, là thịt bò kho cùng đậu phụ chua ngọt mà Thời Thanh Thu thích ăn.
Cha mẹ của Thời Thanh Thh đã sớm biết Ôn Khinh Hàn đi qua, vừa mở cửa đã cầm lấy hộp giữ nhiệt trong tay Ôn Khinh Hàn, cô ôn thanh chào hỏi: "Thúc thúc, a di, trong này là thức ăn mẹ con làm thêm, vẫn còn nóng."
Thời Hồng Lãng sờ sờ bụng mặt đầy ý cười: "Mẹ con bận tâm quá rồi a, con tới ăn cơm, chúng ta làm sao có thể không thêm món đây?"
Đường Tĩnh Tuệ mở nắp ra, nhìn lướt qua rồi đóng lại, vỗ vai chồng tức giận nói: "Nấu món này là cho Thanh Thu, đều là món Thanh Thu thích ăn."
"Ừ ừ, đúng, đúng. Xem đầu óc ta này..."
Ôn Khinh Hàn mỉm cười đi theo hai vị trưởng bối vào nhà, khi vào phòng khách trước tiên tầm mắt của cô rơi vào ghế sô pha cùng cửa sổ sát đất, nhưng không thấy bóng dáng của Thời Thanh Thu.
Đường Tĩnh Tuệ bắt chuyện cùng cô ngồi xuống, nói: "Khinh Hàn, chương trình thực tế quay xong mấy ngày rồi. Con có nghỉ ngơi thật tốt chưa?"
Sau khi Ôn Khinh Han ngồi xuống, trên môi nở nụ cười, "Vâng, thật ra cũng không mệt lắm."
Người bên kia rót một tách trà, hỏi: "Thật không? Sau khi Thanh Thu trở về, đến ngày hôm nay vẫn luôn ngủ đến mặt trời lên cao a. Con nhìn con xem, mẹ con nói sau khi con trở về liền vội đi làm, sao không nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa?"
Thời Hồng Lãng "Chậc" một cái, dáng dấp như đang thuyết giảng "Tĩnh Tuệ a, Khinh Hàn sao giống với Thanh Thu được? Thanh Thu làm việc cả ngày lẫn đêm, Khinh Hàn bên này tan tầm liền về nhà rồi. Không phải Khinh Hàn còn có bạn học Tiểu Giản kia sao, cả sở sư vụ cũng không thể luôn làm việc như vậy."
Thật ra Ôn Khinh Hàn và Giản Ý Chi chưa từng phân rõ ràng như vậy, nhưng lúc này không cần giải thích nhiều, Ôn Khinh Hàn chỉ cười không nói.
Cô lại giương mắt nhìn xung quanh, Đường Tĩnh Tuệ thấy vậy liền giảo hoạt cười một tiếng, "Khinh Hàn, tìm Thanh Thu sao?"
Vẻ mặt của cô rất lãnh đạm, lại giống như thường ngày tùy ý giương mắt liền nhìn ra biểu hiện. Lúc này mục đích thực sự bị Đường Tĩnh Tuệ vạch trần, cô không được tự nhiên mà chớp chớp mắt, khẽ "Vâng" một tiếng.
"Thanh Thu đang ở trong phòng, vừa nãy mới ra ngoài nghe điện thoại, hình như đang nói chuyện quay phim." Đường Tĩnh Tuệ dùng cùi chỏ đẩy cánh tay của Ôn Khinh Hàn, cười đến thâm ý nói: "Lên đi, khi nào ăn cơm dì lên kêu hai đứa một tiếng."
Cô siết chặt hai ngón tay, khéo léo đáp lại: "Được, vậy con đi lên."
Dù cô là một người điềm tĩnh cùng cẩn thận, nhưng hiện tại không thể tránh khỏi giống như hôm qua Thời Thanh Thu chần chờ bất định đứng ở cửa. Cô đứng lặng ở cửa phòng hồi lâu, nghĩ lại lời thì thầm mà đêm qua Thanh Thu đã nói bên tai.
Trong lòng có cái gì đó như muốn trào ra, khóe môi không khắc chế được có độ cong nhàn nhạt, cuối cùng cánh tay đang giơ lên cũng hạ xuống gõ cửa phòng.
Truyện khác cùng thể loại
312 chương
817 chương
6 chương
499 chương
162 chương
16 chương