Tình thâm phùng thời
Chương 43
Trong ấn tượng của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn chỉ hát một lần, chính là trong dịp mừng năm mới của Khoa Luật năm thứ nhất. Có thể đã xảy ra trước hoặc sau lúc đó, nhưng trong trí nhớ của nàng chỉ có một lần đó.
Hơn nữa lúc đó vì Kỳ Duyệt rời đi, nàng cũng không có bao nhiêu tâm tư để quan tâm đến những chuyện này. Cho nên lúc nghe Ôn Khinh Hàn lên sân khấu hát thì chỉ ngạc nhiên một lúc. Sau đó sau sân khấu tiếp tục trang điểm cho bạn học.
Khi nàng có thể rảnh rỗi, tiết mục của Ôn Khinh Hàn đã kết thúc. Nàng kéo kéo màn sân khấu một chút rồi thò đầu ra, Ôn Khinh Hàn vốn luôn lãnh đạm cô độc lại có rất nhiều người vây quanh, bao gồm cả nam lẫn nữ, những người này đều nhiệt tình khen ngợi Ôn Khinh Hàn. Ôn Khinh Hàn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng bộ dáng thì không được thân cận, thoạt nhìn có chút lạc lõng không thuộc về nơi này.
Lúc đó Ôn Khinh Hàn đi vào hậu trường, theo sau là vài nam nữ sinh có vẻ rất thích cô, mấy người họ nhìn thấy Thời Thanh Thu liền chào hỏi, chỉ có Ôn Khinh Hàn vẫn mang sắc mặc lãnh đạm, chỉ khẽ gật đầu.
Thời Thanh Thu mỉm cười tán thưởng cô: "Khinh Hàn, cậu hát rất hay a."
Ôn Khinh Hàn cũng cong lên khóe môi, nhàn nhạt nói: "Cũng tạm."
Cô cho rằng Thời Thanh Thu thực sự nghe được, cho nên cô mới nở nụ cười.
Đến hôm nay, Thời Thanh Thu nhớ lại chuyện này thì sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn bên cạnh. Nàng chưa từng nghe Ôn Khinh Hàn hát, cũng chưa từng thấy Ôn Khinh Hàn vốn luôn bình tĩnh ung dung khi hát sẽ có bộ dáng như thế nào. Thậm chí còn nợ Ôn Khinh Hàn một lời khen ngợi chân thành nữa.
Cảm giác áy náy dao động trong lòng, cuối cùng nàng mỉm cười gật đầu: "Nếu như cậu muốn hát, tôi nhất định sẽ không bỏ sót một chữ."
Đêm đầu tiên ở trong thị trấn, mọi người đều ngủ rất ngon, thị trấn nhỏ này tuy không sánh được với khách sạn xa hoa trong thành phố lớn, nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều so với thôn làng cùng ký túc xá ở thị trấn nơi bọn họ định cư mấy ngày trước.
Kết quả là ngày hôm sau tất cả mọi người đều dậy muộn, khoảng giữa trưa bọn họ tập trung ở tầng một của khách sạn. Mọi người ngồi thành một hàng trên ghế sô pha, không ai phát ra tiếng động ngoại trừ Tần Vọng ngáp một cái.
Người chủ trì chắp tay sau lưng, vươn tay về phía cửa, phát hiệu lệnh: "Mười giờ tối nay nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. Nhân viên sẽ đi theo mọi người. Khi bắt đầu làm nhiệm vụ họ sẽ thông báo cho rôi, lúc đó tôi sẽ chạy tới, tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ có nghĩa là phân đoạn này được qua cửa. Bây giờ, xuất phát!"
Mọi người ngay lập tức đứng dậy cùng đối tác đi ra ngoài, lấy thẻ ra để nghiên cứu nhiệm vụ của mình. Mỗi cameraman tìm đội của mình phụ trách, cũng bắt đầu làm việc.
Tần Vọng gãi gãi đầu lẩm bẩm: "Khen thưởng ..." Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía Quý Lam bên cạnh: "Lam Lam, đây rốt cuộc là làm cái gì a? Hôm qua tôi đã nghĩ rất nhiều lựa chọn, nhưng mà hiện tại nghĩ lại có vẻ như không dễ dàng như vậy."
Quý Lam cầm lấy tấm thẻ, sắc mặt bình tĩnh suy tư: "Người có thể được khen ngợi đúng là có rất nhiều, nhưng độ khó không cao mà tốn thời gian cũng không ít ... Để tôi nghĩ ..."
Ở bên khác, Vu Thục Thận và Đỗ Lăng Mộng hôm qua đã sớm có kế sách, thấy Vu Thục Thận thản nhiên để con gái mình kéo tay. Đầu tiên là cùng Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn chào hỏi, sau đó nói với con gái: "Đi thôi, trước tiên chúng ta nhìn xung quanh đã. "
Đội Lục Tư Chu cùng đội Từ Chỉ có quan hệ rất tốt, hai đội ở phía sau cùng thấp giọng thảo luận cái gì đó.
Thời Thanh Thu nắm lấy cánh tay của Ôn Khinh Hàn lắc nhẹ, sau khi đối phương làm động tác lắng nghe, nàng lại gần nói: "Khinh Hàn, chúng ta trước tiên cũng đi xung quanh đi."
"Ừm, được." Trong lòng Ôn Khinh Hàn vốn đã dự định liền đáp lại.
Mọi người ra ngoài khách sạn liền tách ra, từng đội hành động. Ôn Khinh Hàn mặc cho Thời Thanh Thu kéo tay, hai người chậm rãi đi bộ dọc theo con phố, vừa đi vừa nói chuyện từ công việc đến gia đình, các tòa nhà xung quanh hai người dần dần từ cửa hàng cùng quầy hàng biến thành nhà dân.
Rẽ vào một con hẻm nhỏ, hai người tiếp tục đi vào, chỉ thấy có rất nhiều người tiến vào, phía trước có vẻ rất náo nhiệt.
Càng đi lại gần, trên đất liền xuất hiện những mảnh da pháo rải rác, tăng dần từ vài cái mãi đến tận phủ kín mặt đất. Da pháo dày nhất hướng về giáo đường nhỏ, khách đến từ phía sau cơ bản đều đưa thiệp mời, thuận lợi tiến vào.
Mọi người khi đi ngang qua đều bị người tiếp đón nhét một gói kẹo cưới vào tay, sau đó tặng lại một câu "Tân hôn hạnh phúc", trên môi đều là ý cười.
Khách mời không nhiều, tầm mắt Thời Thanh Thu bị thu hút, nàng khẽ cười nói: "Hôn lễ này là kết hợp Trung Quốc với phương Tây sao? Xem ra rất thú vị."
Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt liếc mắt nhìn, ánh mắt cũng không có dừng lại, mà quay đầu lại nhìn về phía Thời Thanh Thu: "Ừm, hẳn là vậy."
Thời Thanh Thu vẫn đang nhìn giáo đường, ước nguyện từ rất lâu trước đây xuất hiện trước mắt nàng. Nàng hy vọng khi bước vào giáo đường với người mình yêu, nàng sẽ mỉm cười với người kia, trao nhẫn, sau đó trước chứng kiến của ba mẹ, người thân và bằng hữu mà hôn lên môi người kia.
Nàng chưa từng tưởng tượng được người kia cụ thể là ai, hiện tại nàng đã có gia đình nhưng chưa thực hiện được ước nguyện đó. Có lẽ đối với nàng bây giờ, ước nguyện đó đã quá xa xỉ rồi.
Thời Thanh Thu mỉm cười, thu hồi tầm mắt nhìn lại Ôn Khinh Hàn, nàng còn đang nghĩ tới cái gì đây? Người ở bên cạnh nàng đã đủ tốt rồi, nàng nên hài lòng mới đúng.
Nhìn thấy vừa rồi Thời Thanh Thu nhìn chằm chằm về hướng giáo đường, Ôn Khinh Hàn hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?".
"Không có gì." Thời Thanh Thu nhìn về phía trước khẽ cười: "Chỉ là nhớ tới trước đây tôi đã từng nghĩ đến muốn tổ chức một hôn lễ như vậy. Không ngờ chỉ trong nháy mắt, tôi đã trưởng thành rồi."
Đã trưởng thành rồi, hơn nữa cũng đã kết hôn, vì thế mà ước nguyện tổ chức hôn lễ trong đó chỉ có thể trở thành ước nguyện xa vời sao? Ôn Khinh Hàn nhìn dáng vẻ ung dung của nàng, ngực bỗng nhiên đau nhói, cô cúi đầu ghé sát vào tai Thời Thanh Thu, mấp máy môi theo tiếng ồn ào của đám đông.
Chỉ là vừa lúc, Thời Thanh Thu nghe thấy một thanh âm trầm thấp "Nếu như cậu...", đến đây thanh âm Ôn Khinh Hàn bị cắt đứt.
"Các vị đi ngang qua, xin chúc phúc a."
Cô lễ tân mặc âu phục mang giày da đứng trước giáo đường đưa cho hai người hai gói kẹo cưới, ngay cả cameraman cũng có phần.
Ôn Khinh Hàn thu lại tâm tình, đồng thời cùng Thời Thanh Thu đáp trả một câu: "Cảm ơn, tân hôn hạnh phúc."
Khi hai người bước ra khỏi giáo đường, Thời Thanh Thu mới nhớ ra hình như vừa rồi Ôn Khinh Hàn có nói cái gì, nàng nghi hoặc hỏi: "Khinh Hàn, vừa rồi cậu muốn nói với tôi cái gì?"
Ôn Khinh Hàn cân kẹo cưới trong tay, sức nặng giống như có núi đè vào trong lòng khiến cô có chút không thở nổi.
Cuối cùng, cô chỉ nhìn thẳng về phía trước, hơi cong môi nói: "Không có gì, chỉ muốn nói với cậu chúng ta cần nhanh chóng ra ngoài thôi."
"Đúng rồi, hôm qua cậu nói muốn hát cho tôi nghe, là hôm nay sao?" Thời Thanh Thu tràn đầy phấn khởi kéo tay Ôn Khinh Hàn, trong đôi mắt sáng ngời có chút mong đợi.
"Một lát nữa cậu sẽ biết." Ôn Khinh Hàn thần thần bí bí, lại mang bộ dáng lạnh lùng sớm chuẩn bị kỹ càng.
Hai người đi ra khỏi con hẻm, men theo bảng chỉ dẫn ở ngã tư vào trung tâm thị trấn. Càng đến gần trung tâm thị trấn, các cửa hàng xung quanh ngày càng phồn hoa, người cũng ngày càng nhiều. Siêu thị lớn nhất trong thị trấn đang ở trước mặt hai người, nhiều người đi bộ đang đi vào bên trong, cầm trên tay một vài trang màu khuyến mãi.
Ôn Khinh Hàn nắm lấy tay Thời Thanh Thu, nói: "Đi, chúng ta vào xem một chút."
Phía sau siêu thị có một quảng trường tương đối rộng, hiện tại có sân khấu dựng ở trung tâm, phía trước sân khấu đã có rất nhiều khách hàng đến siêu thị mua sắm, ai cũng muốn xem sẽ biểu diễn cái gì.
Hai ngày này là cuối tuần, hiển nhiên đây là hoạt động thu hút người đến xem. Chỉ là Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu bước vào đã mấy phút rồi, trên sân khấu cũng không có ai trụ trì.
"Tình huống như này là thế nào vậy? Còn không bắt đầu chúng ta liền đi a!"
"Đúng vậy, vừa nãy đang nói hay, ai biết còn chưa an bài xong..."
"Thật là..."
Dưới sân khấu khán giả đã dần dần rời đi, hết lời này đến lời khác lên tiếng bất mãn. May mà có người rời đi, cũng có người vừa chú ý tới đây đã tiến lại gần.
Thời Thanh Thu kéo tay áo của Ôn Khinh Hàn, "Khinh Hàn, đi thôi."
"Chờ đã." Ôn Khinh Hàn không nhúc nhích, hơi siết chặt tay Thời Thanh Thu, cô quay đầu nhìn nàng, "Thanh Thu, cậu đứng yên đừng nhúc nhích, cứ ở đây chờ tôi."
"Cậu muốn làm gì?" Thời Thanh Thu đầu tiên liếc nhìn sân khấu vẫn trống không, sau đó lại nhìn Ôn Khinh Hàn, mới chợt nhớ tới bộ dáng cao thâm khó dò vừa rồi của cô, "Chẳng lẽ cậu ở chỗ này..."
Hiện tại trên sân khấu không có tiết mục nào, lại có rất nhiều người thúc giục, xem ra là đã xảy ra vấn đề khiến cho buổi biểu diễn không thể thực hiện được, thế mà Ôn Khinh Hàn muốn hát ở chỗ này sao? Thời Thanh Thu mơ hồ đoán được ý định của cô.
"Ừm, vừa lúc đụng tới, hơn nữa tôi nghĩ hiện tại ban tổ chức cũng đang sốt ruột, cần một người có thể hỗ trợ trên sân khấu." Ôn Khinh Hàn vẫn nhìn Thời Thanh Thu, biểu hiện bình tĩnh lại nghiêm túc.
"Nhưng, nơi này thực sự có thể không? Cậu xem, nhiều người rời đi như vậy, người tiến vào dừng lại không được mấy phút liền đi rồi, một bài hát chỉ có mấy phút mà thôi." Thời Thanh Thu lo lắng liếc nhìn sân khấu, khách hàng khác chỉ đến mua sắm thuận tiện ghé qua xem một chút mà thôi.
Một sân khấu đơn sơ như vậy xưa nay đều không giữ được chân nhiều người, hơn nữa đám đông vẫn luôn di chuyển, bởi vì nhiều người biết không có gì đáng xem. Có lẽ là bận rộn đến cuối cùng, liền không có một tràng pháo tay chỉnh tề.
"Mấy phút là đủ rồi, ở đây chờ tôi." Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng nói, mặt lạnh như băng giữa đám đông ồn ào, thanh âm nhàn nhạt, giống như dòng suối trong vắt có thể rột rửa mọi vết bẩn.
Ôn Khinh Hàn nhìn dáng vẻ của Thời Thanh Thu thật sâu, khi xoay người bước đi thì nhắm mắt lại, nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Thời Thanh Thu. Mái tóc dài buông xõa sau lưng được làn gió nhẹ vén lên khiến cô trông rất thanh quý tuyệt tục trong đám đông.
Ôn Khinh Hàn đã chọn vị trí xem rất tốt. Thời Thanh Thu có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ sân khấu mà không cần di chuyển nửa bước. Nàng nhìn thấy có người đang nói chuyện ở rìa sân khấu, sau đó có người di chuyển ghế cao cùng giá đỡ micro đến chính giữa khán đài sân khấu.
Tiếng ồn ào dưới sân khấu dần dần lắng xuống, Thời Thanh Thu không thể nghe thấy cái gì, cũng không cố đi tới quan sát xem có bao nhiêu người dừng lại, ánh mắt của nàng cùng tất cả mọi người đều nhìn về phía người bước ra ngoài sân khấu.
Khúc dạo đầu của bài hát chậm rãi vang lên, thanh âm quen thuộc nhẹ nhàng uyển chuyển, nghe thật êm tai. Sau khi được khuếch đại nhiều lần, thanh âm xuyên qua đám đông náo nhiệt truyền đến tai Thời Thanh Thu:
Làm thế nào để sở hữu một áng cầu vồng?
Làm thế nào để ôm trọn lấy một cơn gió mùa hạ?
Những vì sao trên cao như đang chế giễu con người dưới trần thế
Bởi họ vốn dĩ không học được cái gọi là "mãn nguyện"
Nếu như tôi đã đem lòng yêu nụ cười của em
Thì phải làm sao có thể khiến nụ cười đó chỉ thuộc về riêng tôi?
Nếu như hạnh phúc của em chẳng phải tôi đem tới
Lẽ nào buông tay để em ra đi mới khiến em mỉm cười?
Khi gió nâng cánh diều vút bay trên nền trời xanh thẳm
Tôi sẽ dùng chân tình nguyện cầu và chúc phúc cho em
Đến cuối cùng khi bóng hình em mất hút vào biển người
Tôi mới nhận ra phải cười trong nước mắt mới chính là điều đau đớn nhất
Hai người cách nhau rất xa, nhưng Thời Thanh Thu mạc danh cảm thấy Ôn Khinh Hàn đang nhìn mình, ánh mắt của cô cũng giống như khi nàng bôi thuốc cho cô đêm hôm đó.
Thời Thanh Thu có thể tưởng tượng được ngũ quan thanh tú của Ôn Khinh Hàn hiện tại nhu hòa vừa phải, trong nhu hòa có một chút xa cách. Thanh âm dễ nghe của cô dần dần khiến những người có mặt bình tĩnh lại, không còn náo động nữa. Một số người thậm chí còn bắt đầu nhẹ giọng hát theo cô.
Truyện khác cùng thể loại
312 chương
817 chương
6 chương
499 chương
162 chương
16 chương