Tình thâm khó tả
Chương 2 : Tình thâm khó tả
"Nhiễm Nhiễm......"
Trong căn phòng rộng rãi lan tràn hương vị ngọt ngào của Omega, đang lúc cao trào, nhìn gương mặt dưới kia thật sự rất giống với Tần Nhiễm, Giản Tùng Mặc không tự chủ được nhẹ giọng gọi ra cái tên làm chính mình thương nhớ.
"Giản tiên sinh, anh gọi sai tên" Omega nằm bên dưới Giản Tùng Mặc lười biếng quyến rũ, hắn không để ý trong lòng nam nhân này có người khác, dù sao đối phương ra tay rất xa xỉ, mà bọn hắn chỉ là những người mua bán cơ thể, không cần phải quan tâm đến những thứ tình cảm dư thừa này.
Sắc mặc Giản Tùng Mặc trầm xuống, nhanh chóng đứng dậy rút trong ví ra hai ngàn đô đưa tới trước mặt Omega: "Thù lao của ngươi".
Omega vui vẻ cầm tiền đếm, đếm xong còn không quên cảm ơn Giản Tùng Mặc: "Cám ơn giản tiên sinh".
"Ngươi đi đi" Giản Tùng Mặc tiện tay cầm cái bật lửa ở đầu giường, đốt một điếu thuốc.
Omega cảm thấy Giản Tùng Mặc khá nhàm chán, vừa lên giường liền bắt đầu làm, không giống những khách nhân khác thỉnh thoảng nói những lời tán tỉnh. Hắn đem tiền bỏ vào túi quần, thay xong quần áo, chuẩn bị đi tiếp khách, trước khi đi vẫn không quên đùa giỡn Giản Tùng Mặc: "Giản tiên sinh, hẹn gặp lại anh lần sau".
Tần Nhiễm kết hôn đã hai năm, thỉnh thoảng Giản Tùng Mặc sẽ gửi tin nhắn ân cần thăm hỏi, nhưng cũng chỉ nhận được câu trả lời giống nhau, không có câu nào khác ngoài những câu "Tôi rất khỏe", "Cảm ơn đã quan tâm", "Ngươi cũng nên chiếu cố tốt cho chính mình". Giản Tùng Mặc biết, mặc dù Tần Nhiễm thật sự có sống không tốt, với tính cách của hắn chắc chắn sẽ không kể cho người khác biết.
Đôi khi, Giản Tùng Mặc sẽ nghĩ, nếu như hai năm trước ở tiệc cưới , hắn liều lĩnh mang Tần Nhiễm đi, Tần Nhiễm có thể yêu hắn hay không? Tròng lòng đã có câu trả lời nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ ý định mà cứ một lần rồi lại một lần đặt ra giả thuyết, cái này chính là nguyên do làm Giản Tùng Mặc thống khổ.
Giản Tùng Mặc hút một hơi thuốc, hy vọng có thể làm tê liệt thần kinh của mình. Tếng chuông dồn dập đã cắt đứt sự trầm tư của Giản Tùng Mặc, là Tần Hạ gọi tới, hắn trả lời điện thoại: "Có việc gì sao, Tiểu Hạ".
"Anh tôi đã xảy ra chuyện" lửa giận Tần Hạ đã ẩn nhẫn suốt một đường rốt cuộc bộc phát, hắn không để ý người qua lại trong sân bay nhòm ngó, chửi ầm lên, "Đm nó chứ Diệp Vân Thâm, tôi biết ngay anh trai tôi gả cho tên đó sẽ không có kết quả tốt mà!".
Trái tim Giản Tùng Mặc đột nhiên thắt lại: "Tần Nhiễm làm sao?".
"Hắn khó sinh vào bệnh viện rồi, bây giờ còn không biết thế nào, ba vừa gọi điện cho tôi" Tần Hạ không có cách nào chỉ nói hai ba câu là giải thích hết mọi việc cho Giản Tùng Mặc được, chỉ có thể nói sơ lược qua, "Tôi với Tô Diễm đang ở sân bay, bây giờ sẽ bay đến thành phố A, anh mau tới đây đi".
"Được, tôi sẽ đặt vé ngay".
Cơn đau xuyên thấu đến tận xương cốt khiến cho Tần Nhiễm hoài nghi mình có thật sự còn đang sống hay không, Ngụy Thất ôm thật chặt hắn, khóc nức nở. Tần Nhiễm cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình, đều do hắn, nên Ngụy Thất mới khổ sở như vậy, hắn khó khăn vươn tay, muốn an ủi đối phương: "Ba, thật xin lỗi......"
Máu nóng như lửa đốt không ngừng tuôn ra từ hạ thể, dù Ngụy Thất đã quen với việc nhìn gió to mưa lớn, nhưng đối mặt với tính mạng của người thân, hắn cuối cùng suy sụp: "Nhiễm Nhiễm, con kiên trì một lát nữa thôi, sắp đến bệnh viện rồi, ba ba đang trên đường đến, hắn sẽ nhanh chóng tới gặp con......Có nghe ba nói không? ! Đừng nhắm mắt lại!".
"Ba......Con mệt mỏi quá......" Khóe miệng Tần Nhiễm nở một nụ cười nhàn nhạt, tay chậm rãi buông xuống.
"Tần Nhiễm! Tần Nhiễm——"
Hôm nay Tần Tiêu đi thăm mẹ Tần, Ngụy Thất đang xem tivi một mình ở nhà đột nhiên mí mắt giựt dồn dập, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là Tần Nhiễm đang mang thai. Ngụy Thất gọi điện nhiều cuộc điện thoại cho Tần Nhiễm nhưng không ai nghe máy, nên hắn đã lái xe đến Diệp gia để tìm hiểu.
Lúc Ngụy Thất vừa đến Diệp gia thì liền thấy Diệp Vân Tô cũng đang mang thai giống Tần Nhiễm được người đưa lên xe cứu thương, mà Tần Nhiễm lại bị Diệp Vân Thâm ôm vào xe của mình. Ngụy Thất không kịp nghĩ nhiều liền vọt tới, Diệp Vân Thâm không ngờ Ngụy Thất lại xuất hiện vào lúc này: "Ba......"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!" Ngụy Thất nhìn thấy Tần Nhiễm đau đến bất tỉnh, hơi thở cũng vô cùng yếu ớt.
"Đêm nay bệnh viện hơi bề bộn, cho nên chỉ có một chiếc xe cứu thương......"
Diệp Vân Thâm còn chưa nói dứt lời đã bị Ngụy Thất tát một cái: "Cho nên ngươi để Tần Nhiễm lại, cho đứa em trai yêu quý của ngươi đến bệnh viện trước?!".
"Ba, người nghe con giải thích......"
"Cậu câm miệng cho tôi! Đưa Tần Nhiễm đến bệnh viện trước, sau đó sẽ tính sổ với cậu sau!".
Khi Tần Tiêu nhận được cuộc điện thoại nói năng lộn xộn của Ngụy Thất thì biết chắc chắn đã có chuyện không tốt xảy ra, bằng không thì với tính cách của Ngụy Thất, hắn sẽ không bối rối khi nghe điện thoại như vậy. Tần Tiêu vội vàng tạm biệt mẹ Tần sau đó chạy đến bệnh viện, hỏi thăm nhiều y tá mới biết được Tần Nhiễm đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Ngụy Thất nhìn thấy Tần Tiêu, như là nắm được sợi rơm cứu mạng cuối cùng, trên người hắn dính đầy máu của Tần Nhiễm, không tự chủ được mà thét lên: "Tần Tiêu, Tần Tiêu! Ngươi cứu Nhiễm Nhiễm......Hắn chảy rất nhiều máu, rất nhiều máu......Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm của tôi......"
Tần Tiêu cởi áo khoác, choàng lên chiếc áo len đơn bạc của Ngụy Thất, ôm chặt hắn: "Không có chuyện gì, Nhiễm Nhiễm không có việc gì, sẽ không sao đâu".
Ngụy Thất như bị kích thích, đột ngột đẩy Tần Tiêu ra, vọt tới trước mặt Diệp Vân Thâm, nắm lấy cổ áo hắn: "Diệp Vân Thâm, tôi sẽ không bỏ qua cậu! Tuyệt đối sẽ không! Đều do cậu! Đều là do Diệp gia các ngươi!".
Tần Tiêu cho rằng tâm trạng Ngụy Thất quá kích động, nên mới đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người Diệp Vân Thâm nên kéo hắn ra khuyên bảo: "Thất thất, em tỉnh táo một chút, Vân Thâm cũng không muốn nhìn thấy Nhiễm Nhiễm như vậy".
"Ngươi thì biết cái gì? ! Tần Tiêu ngươi cái gì cũng không biết!" Tâm trạng Ngụy Thất như bị người khác ném vào nồi chảo, tim đau như bị ai đó bóp nghẹt làm hắn hít thở không thông, hắn chỉ vào Diệp Vân Thâm nói với Tần Tiêu, " Đêm nay bệnh viện chỉ có một chiếc xe cứu thương, nhưng hắn lại lựa chọn Diệp Vân Tô! Hắn lựa chọn Diệp Vân Tô! Tại sao con của tôi lại bị Diệp gia các ngươi đối xử như vậy? Tại sao? Ngươi có biết vị trí bào thai của Tần Nhiễm không chính xác không, nếu như chậm một chút nữa, bác sĩ nói hắn có khả năng......Có khả năng......"
Ngụy Thất căn bản không dám tưởng tượng, nếu như đêm nay hắn không xuất hiện, oan ức của Tần Nhiễm nên nói với ai đây? Hai năm trước sau khi Tần Nhiễm kết hôn, bởi vì Ngụy Thất lo lắng Tần Nhiễm sống không tốt, nên mới cùng Tần Tiêu chuyển về thành phố A, như vậy sẽ thuận tiện chăm sóc hơn. Ngụy Thất cho rằng nếu như đe dọa hắn, Diệp Vân Thâm sẽ cố kỵ, ít nhất đối xử tốt với Tần Nhiễm. Cuối cùng, trong lòng hắn Tần Nhiễm cũng không bằng một phần mười của Diệp Vân Tô.
Chuyện lần này vừa mới bị Ngụy Thất biết được, vậy trước kia Ngụy Thất không biết Tần Nhiễm đã phải nhận bao nhiêu oan ức? Ngụy Thất nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn tự nhận hắn không phải là một người ba tốt, nhưng Tần Nhiễm lo do hắn mang thai mười tháng sinh ra, là cục thịt từ trên người hắn, sao hắn có thể để Diệp Vân Thâm chà đạp được?
Tần Tiêu giật mình đứng yên một chỗ, hơn nửa ngày mới hoàn thần lại, nói: "Vân Thâm, cậu có nhớ hay không, ngày hôn lễ cậu đã hứa hẹn với tôi như thế nào?".
Diệp Vân Thâm mấp máy môi, nói không nên lời.
"Diệp Vân Tô là em trai của cậu, đúng là rất khó để cậu lựa chọn" Tần Tiêu hít sâu một hơi, cố nén lửa giận gần như bộc phát, "Nhưng vị trí bào thai của Tần Nhiễm không chính xác, một cái cơ hội sống xót cậu cũng không cho con trai tôi sao?".
Với tư cách là một người ba, Tần Tiêu cảm giác như mình bị ngàn thanh kiếm đâm xuyên qua.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
10 chương
9 chương
12 chương
33 chương