Dưới sự trợ giúp của An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ rốt cuộc đã tìm ra hết thảy vật phẩm mà nhiệm vụ yêu cầu, mà An Nhĩ Tư sau khi giết hơn mười con tinh tế thú ngụy cấp S cũng thu được một viên tinh hạch, thời gian kết thúc nhiệm vụ còn một ngày. Dùng hai ngày thu thập hết thảy, vốn bọn họ có thể trở về trả nhiệm vụ sớm thế nhưng nhóm Áo Đức Kỳ lại không truyền tin gì qua. Trọng yếu nhất là gọi qua thông tấn khí Áo Đức Kỳ nhưng cư nhiên không có ai tiếp. “Sao thế nhỉ, Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân cư nhiên cũng không tiếp máy, bọn họ không xảy ra chuyện gì đi?” Nhan Tử Dạ tắt thông tấn khí, nhíu mày hỏi An Nhĩ Tư. “Hẳn là không, sức chiến đấu của bọn họ tuy không bằng chúng ta nhưng ở vùng bìa rừng vẫn có thể ứng phó, trừ phi…” An Nhĩ Tư hơi khựng lại một chút, Nhan Tử Dạ lập tức tiếp lời. “Trừ phi bọn họ đã tiến sâu vào trong rừng như chúng ta.” Nhan Tử Dạ cả kinh: “Chết thật, nếu thực là vậy thì chỉ sợ bọn họ đã gặp nguy hiểm. Thế nhưng rừng rậm tinh tế thú quá lớn, hiện giờ trời cũng sắp tối rồi, chúng ta làm sao tìm được bọn họ?” “Trước tiên cứ từ từ, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm thì chắn chắn sẽ có động tĩnh.” An Nhĩ Tư đưa tay ôm lấy bả vai Nhan Tử Dạ, ấn một nụ hôn lên trán cậu. Hai người ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, một cái hôn như vậy quả thực không đáng kể chút nào, Nhan Tử Dạ cũng tập thành thói quen, chỉ gật đầu nói: “Cũng tốt, hiện giờ chỉ có thể như vậy.” Sâu trong rừng rậm tinh tế thú, ba người Áo Đức Kỳ đang điên cuồng chạy trốn, phía sau là hơn trăm con cô lỗ thú không ngừng húc đổ cây rượt theo. “Phù phù, chết tiệc, không phải chỉ trộm ba ấu tể của chúng thôi à, có cần rượt theo chúng ta lâu như vậy không?” Trong lòng Hải Bác Lạc chính là ba ấu tể cô lỗ thú mới sinh không lâu. Vốn Hải Bác Lạc nghĩ vùng bìa rừng cũng dễ dàng tìm được ấu tể cô lỗ thú, kết quả tìm suốt hai ngày vẫn không thấy bóng dáng. Cuối cùng chỉ có thể liều mạng tiến sâu vào bên trong. Thật không ngờ vận may lại tốt như vậy, cư nhiên tìm thấy một đàn cô lỗ thú, Hải Bác Lạc lập tức nhân cơ hội trộm đi ba ấu tể, kết quả bị đám cô lỗ thú trưởng thành phát hiện, sau đó chính là cảnh tượng bị cả đàn rượt theo hiện giờ. “Áo Đức Kỳ, giờ phải làm sao đây… mau nghĩ biện pháp đi a, tôi chạy sắp hết nổi rồi.” Hải Bác Lạc ôm ba ấu tể cô lỗ thú không ngừng kêu la giãy dụa, vừa chạy vừa thở hổn hển, chạy cũng gần một tiếng, anh sắp kiệt sức rồi a. Nhìn nhìn Ngải Luân ở bên cạnh, mặc dù thời tiết rét lạnh nhưng vẫn không ngừng tuôn mồ hôi, đủ hiểu Ngải Luân cũng giống như mình. Áo Đức Kỳ chạy trước nhất, tuy tốt hơn hai người một chút nhưng cũng không khá bao nhiêu. Tay xách ấu tể cự ngạc thú, tiểu thứ cầu ở trong túi áo thì đang bấu chặt áo anh, bộ dáng thực thất kinh. Áo Đức Kỳ nhíu chặt mày, vừa nãy thông tấn khí của bọn họ không ngừng vang lên, không cần nghĩ cũng biết nhất định là An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, thế nhưng hiện giờ bọn họ căn bản không rảnh tiếp máy. “Rầm rầm…” Phía sau lại có vài cây đại thụ ngã xuống, mắt thấy đàn cô lỗ thú càng lúc càng tới gần thì đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy xiết. Sau đó một thác nước cao mấy chục mét xuất hiện trong tầm mắt. Áo Đức Kỳ tinh mắt phát hiện phía sau thác nước mơ hồ có thể nhìn thấy một sơn động, anh lập tức lớn tiếng nói với Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân ở phía sau: “Theo tôi.” Nhìn thấy Áo Đức Kỳ đẩy nhanh tốc độ, Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân cũng phát ra hết sức lực đuổi kịp. Nhảy vài cái, Áo Đức Kỳ giẫm lên những điềm gồ ra ngoài rồi tiến vào bên trong sơn động, Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân cũng lần lược nhảy theo. “Rống rống rống….” Đám cô lỗ thú không có cách nào leo lên, hơn nữa phía trước thác nước còn có một con sông nhỏ, chúng chỉ có thể đứng bên bờ sông đối diện gầm rú. Rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút, ba người dứt khoát ngồi bệch xuống đất, nhìn đám cô lỗ thú vẫn như cũ canh giữ bên ngoài không chịu rời đi, Hải Bác Lạc thở hồng hộc nói: “Không phải chỉ là ba ấu thú thôi sao, có cần rượt theo bán mạng vậy không a?” Áo Đức Kỳ ném ấu tể cự ngạc thú trong tay qua một bên, nhìn ba ấu tể cô lỗ thú bị choáng váng nằm dưới đất, hừ lạnh: “Ngốc.” “Áo Đức Kỳ, cậu nói ai ngốc hả?” Hải Bác Lạc xoay lại trừng. “Cậu.” Áo Đức Kỳ lạnh lùng nhìn Hải Bác Lạc. Hải Bác Lạc tức giận: “Áo Đức Kỳ, dựa vào cái gì nói tôi ngốc? Tuy tôi thực sự đã làm liên lụy cậu nhưng cũng không liên quan gì tới ngốc đi?” Vốn bị truy đuổi chỉ có Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân mà thôi, bất quá sau đó ở trên đường lại đụng phải Áo Đức Kỳ, vì thế vô tình liên lụy tới anh. Kỳ thực Hải Bác Lạc vốn có chút áy náy, thế nhưng bị Áo Đức Kỳ kích thích nên toàn bộ áy náy đều bị quẳng ra sau đầu. Áo Đức Kỳ Đứng dậy xách cổ áo Hải Bác Lạc để anh nhìn đám cô lỗ thú ở bên ngoài, lạnh lùng nói: “Nhìn kỹ đi.” Cái gì? Hải Bác Lạc mờ mịt, liền theo lời Áo Đức Kỳ nhìn đám cô lỗ thú kia, nhìn một chốc vẫn không nhìn ra điều gì liền giãy dụa thoát khỏi kiềm chế của Áo Đức Kỳ, trừng mắt nói: “Nhìn cái gì chứ, một đám cô lỗ thú có gì hay mà nhìn.” Áo Đức Kỳ còn chưa lên tiếng thì Ngải Luân ở bên cạnh đã phát hiện điều kỳ lạ, nói: “Hải Bác Lạc, đám cô lỗ thú kia có phải vì chúng ta trộm mất cả ba ấu tể mới rượt theo không tha như vậy không?” “Làm sao có thể?” Hải Bác Lạc lập tức phủ nhận: “Năng lực sinh dục của cô lỗ thú xếp hàng cực mạnh trong nhóm tinh tế thú, sao có thể vì ba ấu…” Hải Bác Lạc nói xong cũng cảm thấy không thích hợp, nhìn ba ấu tể dưới đất, lại nhìn đám cô lỗ thú bên ngoài, nương theo ánh hoàng hôn u ám, quả thực trong đàn thú bên dưới không hề còn ấu tể nào khác. Nghĩ lại lúc trộm ấu tể cũng chỉ thấy có ba con, cộng thêm bộ dáng điên cuồng rượt đuổi của chúng, trong lòng Hải Bác Lạc tựa hồ đã có đáp án. “Không thể nào, cả một đàn cô lỗ thú cư nhiên chỉ có ba ấu tể?” Hải Bác Lạc kinh ngạc nói. “Khó trách đám cô lỗ thú này cứ đuổi theo không tha, Hải Bác Lạc, hay là chúng ta trả đám ấu tể lại cho chúng đi?” Ngải Luân có chút không đành lòng nói. Hải Bác Lạc có chút do dự, bởi vì nếu trả lại ba ấu tể này thì anh lại phải đi tìm một lần nữa. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, anh phải chờ mấy tháng sau mới có thể tham gia kỳ thi tốt nghiệp. Chính là nếu không chịu trả thì tựa hồ quá tàn nhẫn với đám cô lỗ thú kia. Hải Bác Lạc cũng có chút không đánh lòng, hiện giờ tình thế của anh khá khó xử. Trả không xong mà không trả cũng không được. Đột nhiên ánh mắt Ngải Luân sáng ngời: “Bằng không chúng ta mang chúng về trả nhiệm vụ rồi đem chúng trả lại?” Ánh mắt Hải Bác Lạc cũng sáng ngời, vỗ vỗ gáy nói: “Biện pháp này không tồi, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ!” “Chi chi…” Tiểu thứ cầu vốn đang nằm trong túi áo Áo Đức Kỳ đột nhiên nhảy ra, chạy sâu vào trong sơn động. “Tiểu thứ cầu?” Áo Đức Kỳ nhíu mày đi theo. Hiện giờ trời đã tối, mặt trăng vẫn chưa mọc nên trong sơn động chỉ có một mảnh hắc ám. Áo Đức Kỳ vừa mới đi được hai bước thì tiểu thứ cầu đã cố sức lôi một kiện quần áo rách nát chạy ra. “Này là…” Hải Bác Lạc lập tức tiến tới nhặt lấy kiện quần áo kia, kinh ngạc nói: “Này là đồ Nhan Tử Dạ, chẳng lẽ bọn họ cũng tiến sâu vào rừng rậm tinh tế thú? Sao lại nhiều máu như vậy, bọn họ không gặp chuyện gì đi?” Áo Đức Kỳ nghiêm túc quan sát một lúc, phát hiện quả thực là quần áo của Nhan Tử Dạ, bởi vì đồng phục của Nhan Tử Dạ mới được may nên có vài chỗ không giống như bọn họ, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện được. Cẩn thận ngửi ngửi thì trong động quả thực tồn tại hương vị nhàn nhạt của hai thú nhân. “Vừa nãy thông tấn khí của chúng ta cứ vang mãi, có phải bọn họ đã xảy ra chuyện nên liên lạc không?” Ngải Luân suy đoán. “Kia còn chờ gì nữa, mau gọi lại cho bọn họ đi.” Hải Bác Lạc lập tức mở thông tấn khí, bất quá anh phát hiện màn hình thông tấn khí mình cư nhiên đã bị vỡ, nhấn nhấn thử vài cái nhưng không có chút phản ứng, thế nên chỉ đành nói với Ngải Luân: “Thông tấn khí của tôi hư rồi, Ngải Luân, cậu gọi đi.” Ngải Luân lập tức mở thông tấn khí, gọi qua số của An Nhĩ Tư. Ở một bên khác trong rừng rậm tinh tế thú. An Nhĩ Tư vừa mới nướng xong thịt cô lỗ thú, đang định cùng Nhan Tử Dạ ăn cơm thì xa xa đột nhiên truyền tới tiếng vang. Bởi vì khoảng cách khá xa nên hai người chỉ có thể nghe thấy một chút âm thanh. “Tiếng gào của cô lỗ thú?” An Nhĩ Tư đứng dậy nhìn về phía âm thanh truyền tới: “Hơn nữa số lượng tựa hồ không ít.” “Có lẽ là hai đàn cô lỗ thú đang đánh nhau, quản làm gì, chúng ta ăn bữa tối đi đã.” Nhan Tử Dạ ngấu nghiến hai ba cái đã ăn hết nửa miếng thịt trong tay, An Nhĩ Tư lập tức bước qua vỗ vỗ lưng Nhan Tử Dạ: “Ăn từ từ thôi.” Nuốt xuống phần thịt trong miệng, nhận nước An Nhĩ Tư đưa qua, Nhan Tử Dạ uống một ngụm rồi nói: “Tôi sắp đói chết rồi. Cũng không biết có phải vì hôm nay tiêu hao thể lực quá độ hay vì không tu luyện bổ sung linh lực mà bụng có cảm giác rất đói.” “Không có việc gì, chúng ta còn rất nhiều thịt, nếu không đủ thì tôi lại bắt thêm một con cô lỗ thú nữa. Em ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.” Thấy Nhan Tử Dạ tựa hồ đói sắp hỏng rồi, anh liền đưa phần thịt trong tay mình cho cậu. Sau đó định bụng nướng thêm chút thịt, bất quá ngay lúc này thông tấn khí trên tay anh động nhiên reo vang. “Ngải Luân?” Phát hiện người liên lạc là Ngải Luân, An Nhĩ Tư lập tức tiếp nhận. Kết quả người xuất hiện trên màn hình không phải Ngải Luân mà là Hải Bác Lạc. Nhìn thấy An Nhĩ Tư, Hải Bác Lạc liền sốt ruột hỏi: “An Nhĩ Tư, hai người hiện giờ đang ở đâu vậy, Nhan Tử Dạ có ở bên cạnh cậu không?” Nhìn Nhan Tử Dạ vừa ăn thịt nướng vừa nhìn về phía mình, An Nhĩ Tư nói với màn hình ánh sáng: “Tiểu Dạ đang ở bên cạnh tôi, sao vậy?” “Tụi tôi tìm thấy quần áo dính máu của Nhan Tử Dạ trong một sơn động, có phải nhóc ấy bị thương không?” “Không có.” Tìm thấy quần áo của Tiểu Dạ trong sơn động? Chẳng lẽ bọn họ đang ở trong sơn động mà anh cùng Tiểu Dạ đã qua đêm? An Nhĩ Tư lập tức hỏi: “Các cậu đang ở trong sơn động phía sau thác nước đúng không? Áo Đức Kỳ cũng đang ở cùng hai cậu à?” “Ừm.” Hải Bác Lạc không ngừng gật gù: “Áo Đức Kỳ cùng Ngải Luân đều đang ở đây. Tụi tôi bị một đám cô lỗ thú đuổi theo nửa ngày, hiện giờ căn bản không ra được.” “Các cậu cứ ở yên đó, tôi cùng Tiểu Dạ sẽ qua đó.” An Nhĩ Tư tắt thông tấn khí, nhìn thấy Nhan Tử Dạ đã ăn hết thịt nướng nhưng có vẻ vẫn chưa no, liền nói: “Tiểu Dạ, nhóm Hải Bác Lạc đang ở trong sơn động chúng ta đã ở, bọn họ tựa hồ gặp chút phiền phức, hiện giờ chúng ta qua đó tìm bọn họ được không?” Vỗ vỗ cái bụng no lưng lửng, Nhan Tử Dạ nói: “Đi, lập tức đi thôi.” Nhận được sự đồng ý của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư lập tức biến thân thành hắc hổ, cõng Nhan Tử Dạ bay về phía thác nước. … Hoàn Chương 93.