Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết
Chương 52
“Tiểu Dạ, biểu hiện của tôi thế nào?” An Nhĩ Tư vừa xuống đài liền đi tới trước mặt Nhan Tử Dạ, cười tủm tỉm hỏi.
Nhan Tử Dạ trả lại chiếc áo khoác cho An Nhĩ Tư, nghiêm mặt nói: “Không tốt, miễn cưỡng lắm cũng chỉ được sáu mươi điểm, nguyên nhân tự anh biết.”
An Nhĩ Tư đưa tay sờ sờ đầu Nhan Tử Dạ nhưng bị né tránh, bất quá anh không để ý, cưới nói: “Có vài chuyện chỉ cần em với tôi biết là tốt rồi, cần chi để người khác biết.”
Hải Bác Lạc cùng Áo Đức Kỳ ngồi bên cạnh không rõ An Nhĩ Tư nói gì, thế nhưng Nhan Tử Dạ lại biết. Trận đấu này thoạt nhìn là An Nhĩ Tư toàn ngược thú nhân Bỉ Cách kia, thế nhưng Nhan Tử Dạ biết rõ kia căn bản không phải thực lực chân chính của An Nhĩ Tư. Rõ ràng có thể giải quyết trong vòng năm phút lại cố tình kéo dài tới mười lăm phút, đó chính là nguyên nhân Nhan Tử Dạ chỉ cho sáu mươi điểm.
Bất quá trước đó An Nhĩ Tư đã che dấu quá sâu hẳn sẽ không bại lộ thực lực trong lúc này, nếu không phải An Nhĩ Tư tự động lộ ra, Nhan Tử Dạ cũng không biết hóa ra An Nhĩ Tư mạnh tới vậy.
Quay trở lại trên đài, Ngải Luân có chút khiếp đảm đứng đó, thú nhân Bỉ Cách thấy Ngải Luân co đầu rụt cổ thì lộ ra nụ cười xem thường.
“Ai, cậu rốt cuộc có đấu nổi không, không thì trực tiếp nhận thua đi, đỡ phải chịu nổi khổ da thịt.” Thú nhân Bỉ Cách vốn có chút cố kỵ thấy bộ dáng như gà bệnh của Ngải Luân thì hoàn toàn yên tâm. Xem ra người mới quả thực rất yếu, có lẽ cũng giống như thú nhân cấp D kia, nhờ vào vận may mới giành được tư cách dự thi.
Kia thì vừa lúc, Cách Lạp Tư đã thắng liên tục ba trận, hai trận cuối nhất định là học viện Bỉ Cách giành thắng lợi.
Khoảnh khắc âm thanh bắt đầu trận đấu vang lên, thú nhân Bỉ Cách kia lập tức triệu hồi cơ giáp, dùng cơ giáp chiến đấu với Ngải Luân.
“Ầm…” Cơ giáp xanh biếc vung nắm đấm về phía Ngải Luân.
Ngải Luân có chút chật vật né tránh, tiếp đó trong tay ngưng tụ một quả cầu lửa phóng về phía cơ giáp, kết quả căn bản không cần lồng phòng hộ, quả cầu lửa nhỏ xíu sau khi đụng trúng cơ giáp thì xì ra vài tia lửa rồi biến mất.
“Ha ha, định gãi ngứa giùm tôi à?” Thú nhân Bỉ Cách cười kiêu ngạo, tuy cách lớp cơ giáp không nhìn rõ mặt nhưng từ tiếng cười có thể nhìn ra đối phương thực xem thường Ngải Luân.
Người dưới đài nhìn thấy Ngải Luân yếu ớt như vậy thì cũng nhịn không được cười nhạo, dù sao có thể tham gia giải đấu này đều là cường giả, người có thể nhờ vào vận may như hai thú nhân Cách Lạp Tư cũng không nhiều.
Nhìn Ngải Luân lại chật vật né tránh công kích của thú nhân Bỉ Cách, nhóm thú nhân vây xem đều cho rằng không tới vài phút nữa Ngải Luân sẽ bị đánh tới máu chảy đầu rơi.
Hải Bác Lạc liếc nhìn thời gian nói: “Sắp rồi, mười phút đã trôi qua, làm nóng chấm dứt.”
Nhìn Ngải Luân trên đài, Nhan Tử Dạ lộ ra ý cười sâu xa.
“Rống…” Ngải Luân vốn đang né tránh đột nhiên lắc mình vọt ra phía sau cơ giáp, ngửa đầu rống một tiếng rồi biến thân thành một con độc giác ngưu đen tuyền.
Đúng vậy, hình thú của Ngải Luân chính là độc giác ngưu uy phong lẫm lẫm, thân thể cao lớn hơn ba mét không chút yếu thế đứng trước mặt cơ giáp.
Sau khi biến thành độc giác ngưu, Ngải Luân bào bào hai chân trước xuống mặt sàn, sau đó xông về phía cơ giáp.
Thú nhân trong cơ giáp nhìn thấy hình thú của Ngải Luân thì sửng sốt, độc giác ngưu? Này chính là loài thú nổi tiếng về sức mạnh, thú nhân tính cách yếu ớt này sao có thể là độc giác ngưu?
Mắt thấy độc giác ngưu vọt tới, cơ giáp chẳng những không tránh mà trực tiếp vươn hai tay nghênh đón. Cho dù là độc giác ngưu thì thế nào, chẳng qua chỉ được cái mã mà thôi.
Trong thi đấu, vô luận đối thủ là ai cũng tuyệt đối không được khinh địch, bằng không sẽ giống chiếc cơ giáp xanh biếc kia, tự tìm đường chết.
Cơ giáp xanh biếc vốn tự tin tràn đầy không ngờ chính mình cư nhiên bị độc giác ngưu húc bay. Đúng vậy, thú nhân Bỉ Cách thực không ngờ mình bị húc bay, một đài cơ giáp cao bốn mét nặng một tấn cư nhiên bị độc giác ngưu húc bay ra ngoài.
Không chỉ thú nhân Bỉ Cách, ngay cả nhóm thú nhân quan sát cũng không dám tin. Sao có thể, tuy độc giác ngưu nổi tiếng về sức mạnh nhưng cũng phải xem đối tượng, vì cái gì thú nhân Ngải Luân yếu ớt khi biến thành hình thú lại có sức mạnh lớn tới vậy?
Sau khi húc bay cơ giáp, độc giác ngưu hưng phấn giậm giậm chân, hai mắt lóe hồng quang, lại tiếp tục xông tới chỗ cơ giáp vừa rớt xuống.
Lần này cơ giáp không dám khinh địch nữa, hai bàn tay xoay chuyển biến thành khẩu pháo, sau đó giống như súng máy không ngừng bắn ‘đùng đùng đùng đùng’ về phía độc giác ngưu.
Vô số hạt giống giống như viên đạn bắn tới độc giác ngưu. Hồng quang trên người độc giác ngưu chợt lóe, ngăn chặn số hạt giống kia, kết quả tay trái cơ giáp xoay chuyển thay đổi loại vũ khí khác, một luồng lục quang theo viên đồng bắn lên lồng phòng hộ, trực tiếp đánh vỡ.
Nháy mắt đánh vỡ tầng phòng hộ của độc giác ngưu, vũ khí bên tay phải cơ giáp lập tức tung ra công kích. Độc giác ngưu bị vô số hạt giống đánh trúng, đau đớn lùi về sau.
Kết quả cơ giáp lại tăng mạnh công kích bắn trúng mắt phải độc giác ngưu, độc giác ngưu ăn đau ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng. Hồng quang trên người sáng rực, độc giác ngưu vốn màu đen truyền cư nhiên biến thành màu đỏ, ánh mắt cũng lóe sáng hồng quang.
“Cuồng hóa? Hì hì, xem ra Ngải Luân thật sự sinh khí.” Hải Bác Lạc vui vẻ mỉm cười. Tuyệt chiêu mạnh nhất của độc giác ngưu chính là cuồng hóa. Một khi cuồng hóa thì sức mạnh của nó lại gia tăng gấp đôi, nhưng có một khuyết điểm chính là độc giác ngưu khi cuồng hóa sẽ mất đi lý trí, đối thủ của nó sẽ khá thê thảm.
Quả thực, Ngải Luân sau khi biến về thú hình sức lực đã rất lớn, kết quả sau khi cuồng hóa thì gia tăng gấp đôi. Chiếc sừng nhọn của độc giác ngưu đâm thủng bả vai rứng rắn của cơ giáp, cơ giáp lập tức dùng cánh tay không bị thương đánh tới.
Kết quả độc giác ngưu ngẩng đầu, hung hăng quăng mạnh cơ giáp ra ngoài.
Cơ giáp xanh biếc nằm trên mặt đất, nơi bị đâm thủng lóe sáng điện lưu, độc giác ngưu thừa thắng xông tới dùng hai chân trước giẫm lên ngực cơ giáp, kết quả vô số tia điện lan tỏa khắp toàn thân cơ giáp. Tiếp đó cơ giáp biến mất, nằm trên mặt đất là thú nhân bị thương trên ngực, chật vật không chịu nổi.
Nhìn thấy cơ giáp biến mất, độc giác ngưu cũng biến về hình người. Nhìn thú nhân Bỉ Cách nằm trên mặt đất, Ngải Luân vươn tay túm đối phương lên, sau đó mất hết lý trí bắt đầu điên cuồng công kích. Thú nhân Bỉ Cách bị đánh tới không thể hoàn trả, cuối cùng nếu không phải có trọng tài ngăn cản, thú nhân kia chỉ sợ đã bị Ngải Luân đánh chết.
Khoảnh khắc trọng tài tuyên bố Ngải Luân chiến thắng, hồng quang trong mắt Ngải Luân biến mất, lại trở lại là Ngải Luân nhút nhát. Nhìn thú nhân dưới đài dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, lại nhìn thú nhân Bỉ Cách dở sống dở chết nằm dưới đất, mặt Ngải Luân đỏ bừng, sau đó nhỏ giọng nói với đối phương: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy.”
Nhìn vẻ mặt vô tội của Ngải Luân, thú nhân Bỉ Cách nhịn không được phun ra một ngụm máu, đánh mình tơi tả như vậy mà còn giả vờ vô tội? Quả thực đáng giận mà. Sau này tuyệt đối không muốn giao thủ với thú nhân này, rõ ràng là độc giác ngưu mà lại giả trang là con mèo nhỏ. Học viện Cách Lạp Tư quả thực quá gian xảo.
“Cậu ta không sao chứ?” Sau khi xuống đài, Ngải Luân vẫn còn lo lắng nhìn thú nhân Bỉ Cách bị nâng đi.
“Yên tâm đi, không chết được đâu, cậu đã nương tay rồi, không cần để trong lòng.” Hải Bác Lạc vỗ vỗ bả vai Ngải Luân. Quả thực là nhìn tới phát nghiện mà, cho đám kia hết dám xem thường học viện Cách Lạp Tư bọn họ. Đừng thấy Ngải Luân nhút nhát yếu ớt, một khi cảm thấy bị uy hiếp cậu ta giống như biến thành người khác, trở nên điên cuồng.
Hải Bác Lạc đã từng giao đấu với Ngải Luân nên khá hiểu biết.
“Kế tiếp chính là Nhan Tử Dạ, trận cuối rồi cố lên, để bọn họ kiến thức thế nào là thực lực chân chính của thú nhân cấp D.” Hải Bác Lạc hô lớn với Nhan Tử Dạ.
“Tiểu Dạ không cần áp lực quá lớn, cứ tùy tiện chơi đùa một trận là được rồi.” Ánh mắt An Nhĩ Tư tràn đầy ý cười, anh biết với thực lực của Nhan Tử Dạ hiện giờ, đối phó với thú nhân cấp A bình thường căn bản không thành vấn đề. Thế nên trong mắt anh, trận này Nhan Tử Dạ chỉ đi chơi thôi.
“Tôi biết rồi, cầm giúp một chút.” Có qua có lại, Nhan Tử Dạ cũng cởi áo khoác đưa cho An Nhĩ Tư. Lên đài thi đấu, mặc áo khoác không tiện lắm.
“Chết tiệt, sức chiến đấu của thú nhân kia rất mạnh nhưng lại giả trang yếu ớt, rõ ràng là muốn lừa gạt chúng ta.” Thí sinh cuối cùng của học viện Bỉ Cách nhìn thấy đồng bạn cuối cùng của mình cũng thua trận thì không cam tâm nói.
Thua cả bốn trận, sắc mặt đạo sư Bỉ Cách cũng hóa đen, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói với Hoắc Bỉ Đặc: “Vô luận thế nào, trận này trò phải giành được thắng lợi. Thú nhân cấp A kia có thể ngụy trang nhưng thú nhân cấp D thì không.”
“Vâng, tôi hiểu.” Hoắc Bỉ Đặc thận trọng gật đầu.
Thấy rốt cuộc cũng tới phiên Nhan Tử Dạ lên đài, Hoắc Đức im lặng ngồi quan sát nãy giờ cũng tập trung tinh thần. Tinh thần lực của Nhan Tử Dạ đã gia tăng, không biết sức chiến đấu đã tăng lên bao nhiêu.
“Cậu chính là thú nhân cấp D kia?” Hoắc Bỉ Đặc quan sát Nhan Tử Dạ ở đối diện một vòng từ trên xuống dưới rồi mở miệng hỏi.
Nhan Tử Dạ ngáp một cái, thản nhiên nói: “Nếu tham gia giải đấu này không còn thú nhân cấp D nào khá thì người anh nói hẳn chính là tôi.”
“Oh, còn thực kiêu ngạo a, chốc nữa tôi sẽ không nương tay đâu.” Thua bốn trận, vô luận thế nào trận cuối cùng này Hoắc Bỉ Đặc nhất định phải thắng. Bằng không thua bởi một thú nhân cấp D, Hoắc Bỉ Đặc gã không cần lăn lộn trong học viện nữa.
“Bớt nói nhảm đi, mau mau bắt đầu để tôi còn trở về ngủ bù!” Hiện giờ tinh thần Nhan Tử Dạ không tốt lắm, bởi vì ngủ không đủ giấc nên có chút cáu kỉnh.
“Kia đừng trách tôi khi dễ.” Lời vừa dứt, Hoắc Bỉ Đặc đã sớm chuẩn bị vung tay lên, lập tức hai mươi mấy mảnh nhũ băng bay về phía Nhan Tử Dạ.
…
Hoàn Chương 52.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
100 chương
30 chương
85 chương
337 chương