Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết
Chương 145
“Tan nát cõi lòng?” Nhan Tiểu Thứ chớp chớp đôi mắt to, khó hiểu nhìn Nhan Tử Dạ.
Lại nhìn Nhan Tử Dạ, sau khi nhéo đủ thì thái độ vẫn không chút thay đổi: “Đúng vậy, tan nát cõi lòng a. Tiểu Thứ, nếu mi vẫn còn là tinh tế thú, vô luận mi yêu ai ta cũng không ngăn cản, thế nhưng hiện giờ mi đã không còn là tinh tế thú, ta nghĩ Áo Đức Kỳ hẳn là không biết điều này.” Nhan Tử Dạ chuyển dời tầm mắt về phía Áo Đức Kỳ.
“Không phải tinh tế thú? Vậy là gì?” Tuy Nhan Tiểu Thứ có thể biến thành người nhưng Áo Đức Kỳ vẫn luôn nghĩ là vì Tiểu Thứ đột biến gen, hoặc nên nói là gen tiến hóa. Dù sao thú nhân bọn họ cũng chính là từ thú tiến hóa thành, thế nhưng xem ra sự tình không đơn giản như vậy. Bởi vì trên người Nhan Tiểu Thứ cùng Nhan Tử Dạ tựa hồ có bí mật rất lớn.
Nhan Tử Dạ khoanh tay trước ngực nhìn Áo Đức Kỳ, thản nhiên nói: “Yêu, là sinh vật so với thú nhân lại càng cường đại hơn, thiên phú càng lợi hại hơn. Chúng ta đồng dạng cũng từ động vật tiến hóa thành hình người, chẳng qua điểm bất đồng là chỉ cần chúng ta có đủ năng lượng thì có thể tiến hóa vô hạn. Cấp SS, SSS thậm chí là càng cao hơn nữa, chỉ cần có đủ năng lượng cùng thời gian, chúng ta có thể đạt tới độ cao đó. Mà thú nhân các người thì không thể. Tôi là yêu, Tiểu Thứ cũng là yêu.”
“Vậy thì sao, tôi không để ý.” Áo Đức Kỳ nghĩ Nhan Tử Dạ muốn nói tới vấn đề bất đồng chủng tộc, mà vấn đề này trong mắt Áo Đức Kỳ căn bản không phải là vấn đề. Chỉ cần anh thích, anh không quan tâm Tiểu Thứ là chủng tộc gì.
“Chủ nhân, ta cũng không để ý.” Nhan Tiểu Thứ thấy Áo Đức Kỳ tỏ thái độ thì cũng lập tức nói.
Nhan Tử Dạ cười lạnh: “Áo Đức Kỳ, anh vẫn không hiểu được ý của tôi, yêu có thể tiến hóa vô hạn, đại biểu chúng ta có sinh mệnh vô hạn. Mà anh, cho dù đạt tới cấp SS thì cũng chỉ có thể sống mấy trăm năm hoặc một ngàn năm mà thôi. Về sau, chờ Tiểu Thứ quen với sự tồn tại của anh thì anh lại chết đi thì nó phải làm sao? Kết cục này chúng ta đã biết trước, thay vì để Tiểu Thứ tan nát cõi lòng, không bằng tôi để nó khổ sở một lúc.”
Nhan Tiểu Thứ cùng Áo Đức Kỳ đều trợn to mắt, bọn họ không ngờ nguyên nhân Nhan Tử Dạ phản đối lại là vậy. Lúc cùng Áo Đức Kỳ ở cùng một chỗ, Tiểu Thứ căn bản không nghĩ tới vấn đề này. Nó đã quên mình là yêu, quên rằng nếu tu vi tăng trưởng thì mình cũng sẽ có sinh mệnh vô hạn. Chủ nhân nói đúng, đến khi đó, tình cảm của bọn đã trở nên sâu đậm, mà Áo Đức Kỳ lại rời đi thì nó phải làm sao?
Nhan Tiểu Thứ kỳ thật có thể tưởng tượng ra bộ dáng điên cuồng của mình khi dó, thế nhưng nó vẫn thực luyến tiếc, nó không nỡ rời khỏi Áo Đức Kỳ, cũng luyến tiếc Áo Đức Kỳ rời khỏi mình. Rõ ràng hai người đều thích đối phương, vì sao lại không thể ở cùng một chỗ?
Gương mặt Áo Đức Kỳ phủ một tầng băng sương, nhìn Nhan Tiểu Thứ quỳ gối trước mặt Nhan Tử Dạ, nhìn hàng mày trên gương mặt non nớt của Nhan Tiểu Thứ nhíu lại. Ngay cả một cái nhíu mày của Tiểu Thứ thôi anh cũng cảm thấy đau lòng, nếu sau này anh già rồi mà Tiểu Thứ vẫn trẻ tuổi như vậy, mà Tiểu Thứ thì chỉ có thể nhìn anh chậm rãi già đi, chậm rãi chết đi, Tiểu Thứ sẽ thống khổ đến cỡ nào? Có khi nào sẽ đi theo anh? Hai người ở cùng một chỗ kết quả cuối cùng lại đầy thống khổ như vậy sao? Chẳng lẽ thật sự phải rời khỏi Tiểu Thứ?
Không, tuyệt đối không được, anh tuyệt đối sẽ không rời bỏ Tiểu Thứ, cũng tuyệt đối không để Tiểu Thứ rời khỏi anh. Anh đã tịch mịch lâu lắm rồi, vất vả lắm mới tìm được ánh mặt trời ấm áp, anh tuyệt đối không muốn mất đi. Thế nhưng anh thực sự có thể nhẫn tâm để Tiểu Thứ thống khổ sao?
Áo Đức Kỳ do dự, anh lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, mà Nhan Tiểu Thứ cũng đồng dạng như vậy.
Nhìn hai người khổ sở, kỳ thực bản thân Nhan Tử Dạ cũng chịu không nổi. Cậu không phải ác bà bà trong mấy bộ phim truyền hình, nếu không phải bất đắc dĩ sao cậu lại chia rẽ bọn họ. Chính là vấn đề thật sự nằm trước mắt, nếu không có được phương pháp giải quyết, Nhan Tử Dạ tình nguyện đảm đương vai ác nhân, quyết không để sau này cả hai phải thống khổ.
Đừng nghĩ Nhan Tử Dạ quá cao thượng, sự thực thì cậu không phải người vĩ đại như vậy, cậu đã lười thành thói quen, nếu là người khác thì ngay cả liếc mắt cậu cũng không thèm. Lại càng miễn bàn tới chuyện quản tới. Thế nhưng Nhan Tiểu Thứ là khế ước thú của cậu, cũng theo bên cạnh cậu một đoạn thời gian, từ một tiểu thứ cầu đáng yêu tiến hóa thành thiếu niên tuấn mỹ. Nhan Tử Dạ giống như nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình trưởng thành, cậu không đành lòng nhìn nó thương tâm thống khổ.
An Nhĩ Tư cầm lấy ấm nước trên bàn rót nước vào tách, dùng tay chạm thử tách nước, thấy độ ấm không sai biệt lắm mới đưa qua cho Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, nói nhiều như vậy hẳn khát nước rồi đi? Uống chút nước đi.”
Nhan Tử Dạ thực tự nhiên nắm lấy tay An Nhĩ Tư hớp một ngụm, cũng không để ý tới màu sắc của nước trong tách. Nước vừa mới vào miệng, Nhan Tử Dạ liền phát hiện nước trong tách có vị ngọt, còn có mùi thơm ngát quen thuộc.
“Mật?” Nhan Tử Dạ kinh ngạc nhìn qua An Nhĩ Tư: “Anh cư nhiên tìm được mật?” Trước đó cậu chẳng qua tùy tiện nói một câu mà thôi, thật không ngờ An Nhĩ Tư thật sự tìm ra.
“Ừm.” An Nhĩ Tư cười nói: “Tìm được trong rừng rậm tinh tế thú, thế nào, chính là loại em thích à?”
“Là vị tôi thích, hơn nữa còn rất thuần khiết. An Nhĩ Tư, cám ơn anh…” Nhan Tử Dạ cảm động nhìn An Nhĩ Tư, sau đó ôm lấy cổ ấn một nụ hôn lên mặt anh.
“Chỉ cần em thích.” An Nhĩ Tư cũng không để ý tới ai hôn lên môi Nhan Tử Dạ. Vì loại mật này anh đã mất không ít công sức, bất quá may mắn cuối cùng cũng tìm được, tuy quá trình gian khổ nhưng thấy được nụ cười hạnh phúc đầy thỏa mãn của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư cảm thấy thực đáng giá.
“Chờ đứa nhỏ phá xác rồi cũng để chúng nếm thử một chút. Khi đó có thể dùng mật làm kẹo, chúng nhất định sẽ rất thích, An Nhĩ Tư, anh thấy sao?” Nhan Tử Dạ hỏi.
An Nhĩ Tư gật gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi mang về rất nhiều, mấy quả chanh của em không phải sắp chín à? Đến khi đó có thể làm trà chanh mật ong mà em thích.”
“Ừm, còn có thể nướng thịt nữa.” Ngẫm tới thôi Nhan Tử Dạ liền nhịn không được nuốt nước miếng!
Hai người hoàn toàn xem Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ là người trong suốt mà tú ân ái, dáng vẻ hạnh phúc kia quả thực muốn chọt mù mắt Áo Đức Kỳ. Thế nên Áo Đức Kỳ nhịn không được đánh gảy hai người: “Nhan Tử Dạ, cậu cũng là yêu.” Nhan Tử Dạ không phải cũng là yêu à? Dựa vào cái gì cậu ta có thể cùng An Nhĩ Tư ở cùng một chỗ, mà anh cùng Tiểu Thứ thì lại không thể?
“Đúng vậy, tôi cũng là yêu.” Nhan Tử Dạ ngẩng đầu, trong mắt mang theo vài phần đánh giá nhìn Áo Đức Kỳ: “Thế nhưng tôi có biện pháp có thể làm An Nhĩ Tư vĩnh viễn ở cùng tôi.”
“Biện pháp gì?” Áo Đức Kỳ lập tức truy hỏi, Tiểu Thứ cũng dùng ánh mắt trông mong nhìn Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ không lập tức trả lời mà nắm lấy tay An Nhĩ Tư, vừa xoa xoa chiếc nhẫn kết hôn trên tay anh, vừa nghĩ ngợi gì đó.
“Nhan Tử Dạ, rốt cuộc là biện pháp gì?” Áo Đức Kỳ vẫn luôn trầm ổn, thế nhưng lúc này ngay cả chút kiên nhẫn cũng không có, anh nôn nóng muốn biết Nhan Tử Dạ rốt cuộc có cách nào để mình cùng Tiểu Thứ ở bên nhau hay không.
“Chủ nhân, người mau nói đi a, ta cầu người.” Nhan Tiểu Thứ cũng sốt ruột, chân cũng bắt đầu tê dại. Áo Đức Kỳ phát hiện, muốn đỡ Tiểu Thứ dậy nhưng bị cự tuyệt: “Không cần lo cho ta, cứ để ta quỳ.”
“Đứng lên.” Áo Đức Kỳ mím môi, không để ý Nhan Tiểu Thứ phản kháng, anh nhấc bổng Tiểu Thứ lên ôm vào lòng, sau đó để Tiểu Thứ ngồi lên sô pha.
Vươn tay, Áo Đức Kỳ nhẹ nhàng xoa xoa đầu gối Nhan Tiểu Thứ, thấy Tiểu Thứ khẽ nhíu mày rồi giãn ra, kéo ống quần lên xem thử, trừ bỏ hơi đỏ một chút thì căn bản không có vấn đề gì cả.
Thế nhưng cho dù là vậy, Áo Đức Kỳ cũng thực đau lòng. Anh bắt đầu tự trách, cũng đều tại anh, nếu ban đầu kiên trì đỡ Tiểu Thứ dậy thì đầu gối Tiểu Thứ cũng không bị thương.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Áo Đức Kỳ lộ ra biểu tình đau lòng hiếm thấy, trong mắt Nhan Tử Dạ xẹt lên một tia ám quang, xem ra Áo Đức Kỳ quả thực rất thích, à không, là yêu, Áo Đức Kỳ yêu Tiểu Thứ.
An Nhĩ Tư ở bên cạnh nhìn Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ, bên môi lộ ra ý cười sâu xa.
“Đau không?” Áo Đức Kỳ cúi đầu thổi thổi đầu gối Nhan Tiểu Thứ, gò má trắng nõn của Tiểu Thứ lập tức đỏ bừng, nó lắc đầu, thấp giọng nói: “Không đau.”
Hiện giờ Nhan Tử Dạ thực muốn trợn trắng mắt, tình cảnh này thực sự quen mắt a, hai vị này cư nhiên ở trước mặt cậu cùng An Nhĩ Tư tú ân ái, chẳng lẽ không để tâm tới cảm thụ của bọn họ chút nào à? Bất quá Nhan Tử Dạ đã quên rằng vừa nãy mình cùng An Nhĩ Tư cũng hệt như vậy.
Thật sự là nhìn không nổi nữa, Nhan Tử Dạ giả vờ ho khan vài tiếng để hấp dẫn sự chú ý của Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ, sau đó mới nói: “Hai người không phải muốn hỏi tôi có biện pháp nào à? Hiện giờ tôi liền nói cho hai người, biện pháp chỉ có một.”
Áo Đức Kỳ nói: “Là gì?”
Nhan Tử Dạ nghiêm túc nhìn Áo Đức Kỳ: “Chính là anh phải giống như Tiểu Thứ, nhận tôi làm chủ, tôi có thể dùng máu của mình biến đổi anh thành yêu. Bất quá anh phải hiểu rõ, bởi vì sức chiến đấu của anh vẫn chưa đạt tới cấp SS, nếu thực sự trở thành yêu thì một thân tu vi hiện giờ sẽ bị phế bỏ, anh phải bắt đầu lại một lần nữa. Có thể sẽ bị đánh quay về thú hình cũng không biết chừng.”
Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ đều không ngờ biện pháp mà Nhan Tử Dạ nói là vậy, Nhan Tiểu Thứ lập tức túm lấy tay Áo Đức Kỳ, sốt ruột nói: “Áo Đức Kỳ, không cần.”
Đáng tiếc, Áo Đức Kỳ vẫn luôn đáp ứng Nhan Tiểu Thứ nhưng lần này lại không tiếp nhận. Anh vươn tay sờ sờ gò má Nhan Tiểu Thứ, sau đó trên gương mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười thản nhiên, anh dùng âm thanh khàn khàn lại mang theo sự chân thành thâm tình nói: “Tiểu Thứ, chỉ cần có thể ở bên em, tôi nguyện ý.”
“Không cần, Áo Đức Kỳ, không cần….” Nước mắt Nhan Tiểu Thứ dọc theo gò má không ngừng chảy xuống.
Áo Đức Kỳ nhẹ nhàng lau nước mắt giúp Nhan Tiểu Thứ, ngay lúc Tiểu Thứ còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp xoay người, quỳ gối xuống trước mặt Nhan Tử Dạ, mạnh mẽ nói: “Tôi nguyện ý.”
Nam nhi dưới gối có hoàng kim, từ khi chào đời Áo Đức Kỳ chưa từng quỳ trước mặt ai, cho dù là phụ mỗ của mình cũng vậy. Thế nhưng hôm nay, vì Nhan Tiểu Thứ, anh lại hướng Nhan Tử Dạ quỳ xuống. Hơn nữa còn làm ra quyết định tự giam cầm chính mình.
“Anh suy nghĩ kĩ chưa?” Nhan Tử Dạ hỏi.
“Rồi.” Áo Đức Kỳ không chút do dự đáp.
“Tốt.” Nhan Tử Dạ đứng dậy, trong tay lóe sáng hồng quang, thú văn hình xà trên trán hiện liên, bàn tay đưa về phía Áo Đức Kỳ.
Nhan Tiểu Thứ gào lớn: “Chủ nhân, không cần…” Nó muốn ngăn cản nhưng lại phát hiện bản thân không thể động đậy, mà bàn tay An Nhĩ Tư đang ngồi bên kia đang lóe sáng ánh sáng dị năng bàn bạc.
“Không cần, không cần….” Nhan Tiểu Thứ liều mạng gào to, cũng liều mạng lắc đầu, âm thanh rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở. Thế nhưng Áo Đức Kỳ giống như không hề nghe thấy, vẫn quỳ gối trước mặt Nhan Tử Dạ, cúi đầu, nhắm mắt, chờ đợi bàn tay Nhan Tử Dạ hạ xuống.
Mà hồng quang trong tay Nhan Tử Dạ càng lúc càng lóe sáng, sau đó đột nhiên bộc phát mãnh liệt, cuối cùng chờ đến khi ánh sáng biến mất, trong tay Nhan Tử Dạ xuất hiện một viên huyết châu, đó là máu của cậu ngưng kết thành.
Bàn tay Nhan Tử Dạ đặt trên đỉnh đầu Áo Đức Kỳ, viên huyết châu kia từ lòng bàn tay cậu di chuyển tới gần Áo Đức Kỳ. Mắt thấy huyết châu đã bay tới trước trán Áo Đức Kỳ, sắp dung nhập vào trong, Nhan Tiểu Thứ tuyệt vọng gào lên: “Không cần…”
…
Hoàn Chương 145.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
49 chương
41 chương
70 chương
7 chương
20 chương