Bên này năm cha con đầm ấm ngủ trưa, mà nhóm đại gia tộc ở bên ngoài vừa nhận được tin tức thì bắt đầu sôi trào. Gia tộc Na Duy Á. Lúc này Áo Đức Kỳ vừa mang theo tiểu thứ cầu đi vào đại sảnh. Gia chủ Na Duy Á thấy Áo Đức Kỳ thì lập tức hưng phấn nói: “Áo Đức Kỳ, con với An Nhĩ Tư không phải bạn tốt à? Bầu bạn bán thú nhân của cậu ta vừa sinh xong, chốc nữa con qua gia tộc Cái Nhĩ thăm hỏi đi, thuận tiện xem xem trong ba đứa nhỏ có đứa nào là tiểu bán thú nhân không.” Sinh rồi? Nghe thấy tin này An Nhĩ Tư có chút sửng sốt, sau đó nhìn tiểu thứ cầu đang ngủ trong túi nói: “Vừa mới sinh ra, vẫn chỉ là một quả trứng thôi, nhìn không ra.” Gia chủ Na Duy Á sốt ruột: “Vỏ trứng của tiểu bán thú nhân khẳng định không giống với thú nhân, chỉ cần con nhìn là biết thôi. Mau đi đi, này là đại sự liên quan tới gia tộc chúng ta. Nếu thực sự sinh được một tiểu bán thú nhân, vô luận là cướp hay lừa về, con nhất định phải mang tiểu bán thú nhân kia về đây cho tôi.” “Đúng rồi, nhiệm vụ gian khổ này đành nhờ Áo Đức Kỳ cậu gánh vác a.” Anh trai Áo Đức Kỳ cũng đệm thêm, chính là biểu tình cùng giọng điệu trêu tưc kia hệt như đang vui sướng khi thấy người ta gặp họa. “Không cần.” Áo Đức Kỳ quyết đoán cự tuyệt, liếc nhìn anh trai mình đang vui sướng ngồi bên cạnh rồi nói với gia chủ Na Duy Á: “Nếu muốn kết hôn thì bảo anh cả đi, nếu không có chuyện gì, con đi trước.” Dù sao vô luận thế nào Áo Đức Kỳ cũng không ra tay với đứa nhỏ của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, thế nên anh căn bản không để ý tới cha cùng anh cả, trực tiếp nhẹ nhàng rời đi. Nhìn tiểu thứ cầu ở trong túi không vì động tác của mình mà tỉnh lại, khóe miệng Áo Đức Kỳ gợi lên một nụ cười nhàn nhạt. Gia tộc Na Đạt. Mới đầu người trong gia tộc còn tỏ ra dị nghị với việc  Duy Nhĩ Nặc trở thành người thừa kế, thế nhưng sau khi thân phận của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ bị lộ ra thân phận thì không còn ai nhảy ra phản đối nữa. Đặc biệt là là chuyện Nhan gia trước đó, gia tộc Na Đạt đi theo phía sau gia tộc Cái Nhĩ nên đã chiếm lợi được không ít. Á Đức Na Đạt vốn là người có lực cạnh tranh nhất, tuy đã trở thành thú nhân cấp A, đồng thời cũng tốt nghiệp sớm nhưng lại bị gia tộc trách cứ cùng ghét bỏ. Lúc thân phận bán thú nhân của Nhan Tử Dạ hấp thụ ánh sáng, gã quả thực không tốt chút nào. Trưởng lão gia tộc còn đề nghị đuổi gả ra khỏi gia tộc. Sau đó, bởi vì cố kỵ gia chủ đương nhiệm mới không làm vậy. Thế nhưng cuộc sống đúng là không dễ chịu chút nào. Một thú nhân đã bị gia tộc ghét bỏ, ở trong tộc chẳng những bị bài xích châm chọc, thỉnh thoảng còn bị người ta xem thường. Bất quá này chẳng sao cả, Á Đức có thể nhẫn, bởi vì gã không muốn buông tha gia tộc Na Đạt, cho dù biết rõ cơ hội leo lên vị trí gia chủ thực xa vời, nhưng chỉ cần còn một chút hi vọng thì Á Đức sẽ không buông tha. Á Đức rất hiếm khi hối hận về những chuyện mình đã làm, cho dù là trước kia biết Nhan Tử Dạ trở nên cường đại, lại còn muốn kết hôn với An Nhĩ Tư cũng không có. Thế nhưng, lúc biết Nhan Tử Dạ là bán thú nhân, lại còn hoài thượng đứa nhỏ của An Nhĩ Tư thì gã hối hận. Chưa bao giờ hối hận tới vậy. Mọi người trong gia tộc cười nhạo Á Đức có mắt không tròng, vì một viên tinh hạch vô thuộc tính cấp A mà từ bỏ bán thú nhân quý hiếm, kết quả để An Nhĩ Tư nhặt được tiện nghi. Đương nhiên, sau khi thân phận An Nhĩ Tư cũng lộ ra thì mọi người đều cho rằng An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ chính là tuyệt phối. Thế nhưng người cười nhạo Á Đức vẫn ngày càng nhiều, thậm chí vào ngày đính hôn của Nhan Tử Dạ, Á Đức còn không dám tới. Bất quá cho dù gã muốn thì gia tộc cũng sẽ không cho phép. Trận gió bão này vất vả trôi qua, hôm nay Á Đức vừa từ bên ngoài trở về, mới vừa tới cửa đã nghe thấy người trong gia tộc sôi nổi bàn luận chuyện Nhan Tử Dạ đã sinh đứa nhỏ. Thậm chí trưởng lão gia tộc còn bảo Duy Nhĩ Nặc lấy danh nghĩa tới thăm Nhan Tử Dạ để xem ba đứa nhỏ mới sinh kia. Tuy vẫn chưa nở nhưng không ai có thể cam đoan trong ba quả trứng kia liệu có bán thú nhân hay không. Kỳ thực từ khi Nhan Tử Dạ giải tranh bá các học viện toàn tinh cầu, Duy Nhĩ Nặc đã biết mình cùng Nhan Tử Dạ là người của hai thế giới. Giao tình của cả hai cũng ngày càng nhạt. Đặc biệt là sau khi Nhan Tử Dạ mang thai, trừ bỏ ở xa xa nhìn thấy cậu trong bữa tiệc đính hôn thì chưa từng nói chuyện. Từng là một người mình xem thường, hiện giờ lại là đối tượng phải nịnh nọt, thế giới này đúng là kỳ diệu. Cuối cùng dưới áp lực của gia tộc, Duy Nhĩ Nặc chỉ có thể đáp ứng, chẳng qua anh không dám cam đoan mình có thể gặp được Nhan Tử Dạ hay không. Hiện giờ chỉ sợ cả thủ đô đế quốc đã biết tin, muốn gặp Nhan Tử Dạ không phải chuyện đơn giản. Lúc ra tới cửa đại sảnh, Duy Nhĩ Nặc vừa vặn chạm mặt Á Đức đứng bên ngoài. Duy Nhĩ Nặc hơi khựng lại một chút rồi dùng giọng điệu bình thản lại có chút châm chọc nói: “Thế nào? Người từng bị mình lừa gạt giẫm nát dưới chân hiện giờ trở thành một kẻ không thể nào với tới, có phải cảm thấy thực thần kỳ không?” Sắc mặt Á Đức âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu câm miệng lại cho tôi.” Hiện giờ tâm tình Á Đức thực không xong, cũng không biết vì cái gì, mỗi khi nghe thấy tin tức về Nhan Tử Dạ, gã cảm thấy thực buồn bực. “Hừ, nếu đã dám làm thì đừng sợ người ta nói. Kỳ thực tôi và anh đều giống nhau, chúng ta đều khinh thường kẻ yếu, đều cảm thấy mình cao cao tại thượng. Thế nhưng chúng ta đều quên rằng kẻ yếu cũng sẽ có ngày trở thành cường giả, thậm chí còn vượt hẳn sự tưởng tượng của chúng ta. Tôi chẳng qua may mắn hơn anh một chút bởi vì tôi tỉnh táo lại sớm hơn, nhìn rõ được vị trí của mình. Này cũng phải cám ơn Nhan Tử Dạ, nếu không nhờ cậu ta thì anh hôm nay chính là tôi ngày mai.” Duy Nhĩ Nặc mang theo vài phần may mắn nói, sau đó không quay đầu lại rời đi. Mà Á Đức đứng ở cửa nghe thấy tiếng trưởng lão ở bên trong gọi mình. Vừa mới tiến vào, Á Đức đã nghênh diện một quả cầu lửa bay tới, gã tránh không kịp nên bị nổ bay ra ngoài, ngã bệch xuống đất. Ngay sau đó nghe thấy tiếng đại trưởng lão vừa phát ra công kích dị năng tức giận nói: “Đều là tại tên phế vật này, nếu lúc trước không phải anh có mắt như mù thì hiện giờ ba đứa nhỏ của gia tộc Cái Nhĩ chính là của chúng ta, tiểu bán thú nhân cũng là của chúng ta. Anh cư nhiên vì một viên tinh hạch vô thuộc tính cấp A rác rưởi mà từ bỏ bán thú nhân trân quý, sao anh vẫn còn mặt mũi đứng ở đây hả, mau lăn tới cấm địa gia tộc lĩnh phạt cho tôi.” Mọi người trong phòng đều lạnh lùng nhìn Á Đức, ngay cả cha Á Đức cũng vậy, đại gia tộc rất hiếm khi có thân tình chân chính. Đứng trước mặt lợi ích, cho dù là đứa con của mình cũng có thể bán đứng. Á Đức yên lặng từ dưới đất đứng dậy, cúi đầu, sau khi cúi đầu với mọi người trong nhà thì xoay người rời đi. Cả quá trình không hề ngẩng đầu, cũng không nói gì. Thẳng tới khi rời khỏi tầm mắt mọi người, hai nắm tay bị máu tươi nhuộm đỏ của gã mới thả lỏng, tùy ý để máu nhỏ giọt xuống mặt đất, nhiễm đỏ lớp tuyết đọng. Nhìn mặt trời dần dần lặn xuống ở phía chân trời, Á Đức nhịn không được lộ ra nụ cười tự giễu. Nhan gia. Sau khi biết Nhan Tử Dạ đã sinh đứa nhỏ, nhị trưởng lão vừa chữa lành thương tích trên người suýt chút nữa đã hất văng cái bàn trong đại sảnh. “Anh cả, tên dã chủng kia đã sinh đứa nhỏ rồi, chúng ta có cần qua đó cướp về không?” Nghĩ tới khoảng thời gian chịu tội ở gia tộc Cái Nhĩ, lão hận không thể lập tức dẫn người tới chém giết. Từ ngày trở thành nhị trưởng lão Nhan gia, có khi nào lão phải chịu vũ nhục như vậy. “Đi cái gì mà đi, ông an phận một chút cho tôi. Chẳng lẽ ông không biết chúng ta hiện giờ không thể động vào gia tộc Cái Nhĩ à, An Nhĩ Tư là người của đế quốc Á Bá Lan, Nhan Tử Dạ là bán thú nhân, chúng đều nhân vật chúng ta không thể trêu chọc. Về sau nếu thấy bọn họ, ông đi đường vòng cho tôi. Nếu để tôi biết ông dám tìm bọn họ gây chuyện hoặc đắc tội thì tôi lập tức đuổi ông ra khỏi Nhan gia.” Đại trưởng lão lập tức vỗ bàn, tuy lão cũng rất muốn thu thập gia tộc Cái Nhĩ, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. Thế nhưng đại trưởng lão là người lý trí, lão biết, đừng nói Nhan gia bây giờ, cho dù là Nhan gia thời kỳ hưng thịnh cũng không nhất định có thể đối địch với gia tộc Cái Nhĩ. Hơn nữa, sau lưng An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ chính là đế quốc Á Bá Lan vững chắc. Lần trước cũng vì tiểu bán thú nhân trong bụng Nhan Tử Dạ nhất thời che đi lý trí nên đại trưởng lão mới hành động như vậy. Giờ tỉnh táo ngẫm lại, lão thực hối hận không thôi. Nhan Tử Dạ hiện giờ chính là vương tử phi của đế quốc Á Bá Lan, lão cư nhiên muốn cướp đứa nhỏ, quả thực chính là tự lấy đá đập chân mình, muốn chết mà. Cũng may bởi vì hoàng thất Ni Lạp Nhĩ ra, Nhan gia mới có thể bảo trụ. Bị đại trưởng quát, nhị trưởng lão không phục nói: “Anh cả, tôi không hiểu rốt cuộc anh sợ cái gì, không phải chỉ là đế quốc Á Bá Lan thôi sao, khoảng cách xa như vậy, bọn họ cũng quản không được chuyện bên này. Chúng ta thuộc về đế quốc Ni Lạp Nhĩ a. Về phần gia tộc Cái Nhĩ kia, hiện giờ chúng ta cùng hoàng thất Ni Lạp Nhĩ ngồi chung chiếc thuyền rồi, chỉ cần chúng ta lên tiếng, hoàng thất nhất định sẽ giúp chúng ta.” “Ngu xuẩn.” Đại trưởng lão căm tức nói: “Đến bao giờ thì ông mới có đầu óc hả?” Đối mặt với nhị trưởng lão tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, đại trưởng lão đã có chút bất lực. Lão ngồi xuống ghế, thở dài rồi nói: “Lão nhị, tôi thấy ông không còn thích hợp với vị trí nhị trưởng lão Nhan gia nữa, vị trí của ông nhường lại cho lão tam đi, bằng không nếu cứ tiếp tục như vậy, Nhan gia sớm muộn gì cũng bị ông hại chết.” “Cái gì? Anh cả, anh muốn cách chức tôi? Vì cái gì, tôi đâu có làm sai cái gì, tôi vẫn luôn ủng hộ anh, vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Muốn triệt tôi à, tôi không đồng ý.” Nghe thấy đại trưởng lão cư nhiên muốn triệt mình khỏi vị trí nhị trưởng lão, ông lập tức nổi trận lôi đình. Đại trưởng lão hiện giờ không quản nhiều như vậy, vì không để nhị trưởng lão xúc động liên lụy tới Nhan gia, chỉ có thể bãi miễn nhị trưởng lão rồi bảo người trông chừng, tránh để ông ta trêu chọc đám An Nhĩ Tư nữa. Đại trưởng lão hướng bên ngoài hô lớn: “Lão tam, tiến vào dẫn lão nhị đi. Bắt đầu từ hôm nay nhị trưởng lão sẽ bị cách chức, lão tam nhận vị trí này. Sau đó tuyển dụng một người có năng lực lên đảm nhiệm vị trí trưởng lão.” “Vâng.” Tam trưởng lão sớm đã chờ bên ngoài lập tức đi tới nói với nhị trưởng lão: “Anh hai, mọi người đều là anh em, tôi không muốn động thủ với anh, vẫn là anh tự đi theo tôi đi.” Nhìn đại trưởng lão, lại nhìn tam trưởng lão, cho dù nhị trưởng lão ngốc thế nào cũng hiểu được bọn họ đã sớm mưu kế muốn triệt mình. Nhị trưởng lão đang định bùng nổ thì phát hiện tinh thần lực của mình cư nhiên nhanh chóng xói mòn, ông khó tin nhìn hai người: “Các người cư nhiên đối với tôi như vậy? Bỏ thuốc tôi?” “Lão nhị, vì những chuyện ngu xuẩn mà ông gây ra làm liên lụy Nhan gia nên mới cách chức ông. Bất quá nể tình ông vì Nhan gia cố gắng nhiều năm, tôi đã không làm vậy. Thế nhưng đến lúc này rồi mà ông vẫn không thay đổi, tôi cũng không còn cách nào. Nếu muốn trách thì ông chỉ có thể tự trách bản thân mình thôi.” Đại trưởng lão phất tay, tam trưởng lão lập tức túm lấy hai tay nhị trưởng lão, kéo xuống, nhị trưởng lão không cam lòng gào lớn: “Hai tên ngụy quân tử các người cư nhiên dám đối với tôi như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Nhan gia chính vì các người mới suy tàn.” Thắng làm vua thua làm giặc, vô luận ở nơi nào đây vẫn luôn luôn là quy luật, nhị trưởng lão ngay từ ban đầu đã sai rồi. Làm sai chuyện, đồng thời cũng nhìn sai người. … Hoàn Chương 139.