Sau khi tới gia tộc Cái Nhĩ, An Nhĩ Tư đã dời số rau dưa cùng cà chua gieo trồng trong nhà Nhan Tử Dạ tới gia tộc Cái Nhĩ. Vì không để người khác quấy rầy, nơi ở của Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư được cải tạo thành một khu nhà riêng biệt. Người hầu rất ít, rất thanh tịnh, thực thích hợp với Nhan Tử Dạ. Đương nhiên, nếu chuyển nhà thì A Ngốc cũng chuyển tới đây, tuy có đôi lúc nó thực ngớ ngẩn, cũng thực dong dài, nhưng khi chăm sóc cho số rau cải trong vườn cùng những loại cây con khác mà An Nhĩ Tư tìm về, nó vẫn rất để tâm. Tiểu Thứ ở chỗ Áo Đức Kỳ, mới đầu Nhan Tử Dạ còn hỏi thăm tình huống mỗi ngày, cuối cùng biết Tiểu Thứ ở bên đó ăn ngon ngủ ngon lại còn béo lên không ít mới an tâm. Về phần Tiểu Hoa, sau khi Tiểu Thứ biến hóa nó liền đẩy nhanh tốc độ tu luyện, cũng muốn nhanh chóng biến hóa. Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ ở tinh cầu Á Bá Lan xa xôi mỗi ngày đều gọi tới, một phần là muốn nhìn Nhan Tử Dạ, xem xem tình huống của cậu thế nào, mặc khác là bàn bạc số khách mời trong hôn lễ nửa tháng sau. Bất tri bất giác, Nhan Tử Dạ đã mang thai được ba mươi ngày, dựa vào tình huống kiểm tra được thì cách ngày sinh chỉ còn vài ngày mà thôi. Hiện giờ trừ bỏ dân chúng bình dân, phần lớn gia tộc thượng lưu đều biết chuyện cậu là bán thú nhân. Vì thế để tránh phiền toái, khoảng thời gian này Nhan Tử Dạ vẫn luôn ở trong nhà, không xuất môn. Hôm nay thời tiết không tồi, mặt trời treo treo trên cao, mùa xuân đang dần tiến tới nên băng tuyết cũng bắt đầu hòa tan. Thời điểm này so với lúc mới hạ tuyết lại còn rét lạnh hơn. Thế nhưng sau khi mặt trời xuất hiện thì khí lạnh bị xua tan không ít. Vì sợ lạnh, khoảng thời gian này Nhan Tử Dạ vẫn luôn làm ổ trong phòng, vất vả lắm mới có một ngày nắng ấm, đương nhiên phải hảo hảo hưởng thụ, thuận tiện cũng bồi bổ một chút. Phơi nắng rất tốt cho thân thể a. A Ngốc đã bị đưa tới trung tâm sửa chữa bảo hành người máy quản gia để bảo dưỡng, Nhan Tử Dạ bảo Tân Địch mang ghế dựa ra vườn rau, nơi đó ánh sáng sung túc, nằm trong sân, không có A Ngốc lải nhải bên tai, Nhan Tử Dạ một tay cầm sách, tay kia cầm một quả cà chua đỏ rực, ăn ngon lành. Mà Tiểu Hoa thì đang cắm rễ trong vườn, ngửa đầu đón nắng. Sau chuyện Nhan gia, gia tộc Cái Nhĩ chiếm được không ít chỗ tốt, tiếp quản một số sản nghiệp của Nhan gia. Bất quá từ lúc Nhan Tôn rời đi, rất nhiều sản nghiệp của Nhan gia xuất hiện vấn đề nghiêm trọng. Sau khi tiếp nhận, gia tộc Cái Nhĩ mất không ít thời quan chỉnh lý. Cũng may, An Nhĩ Tư tựa hồ rất có thiên phú về phương diện này, cho nên mấy hôm nay đều giúp đỡ gia chủ Cái Nhĩ xử lý. Vừa mới ăn xong một quả cà chua, Tân Địch đã mang cơm trưa tới, sau khi đặt xuống chiếc bàn bên cạnh Nhan Tử Dạ, thấy tay cậu dính nước cà chua, Tân Địch liền đưa khăn tay qua. Nhan Tử Dạ nhận khăn lau khô tay, sau đó đưa một quả cà chua cho Tân Địch: “Sốt cà chua cậu đã ăn rồi, nếm thử quả tươi đi.” “Sốt cà chua làm từ loại quả này à?” Tân Địch nhận lấy, tò mò đánh giá loại quả màu đỏ trong tay. Trước đó Tân Địch căn bản không biết thứ sốt cà chua này, sau khi nêm thử thì lập tức yêu thích hương vị chua chua ngọt ngọt kia. Vì thế vừa nghe nói nguyên liệu làm ra loại sốt mình yêu thích chính là loại quả này, Tân Địch lập tức cắn một ngụm. Nước trái cây thơm ngát có hương vị chua ngọt lập tức lan tràn trong miệng, hương vị so với nước sốt lại càng tươi mới hơi, Tân Địch lập tức bị chinh phục. Nhan Tử Dạ thấy Tân Địch ăn thực vui vẻ thì liền cảm thấy đói bụng, lập tức cầm muỗng nĩa hưởng dụng phần cơm của mình. Kết quả chỉ mới ăn được một nửa thì phần bụng đột nhiên truyền tới một trận co rút đau đớn. Bất quá cơn đau rất nhanh liền qua đi, Nhan Tử Dạ nhĩ đám nhỏ trong bụng lại bắt đầu nghịch ngợm nên cũng không để ý nhiều. Đợi đến khi ăn xong, đang định đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi thì cơn đau đớn lại ập tới, lần này so với lần trước càng dài hơn, đại khái duy trì khoảng mười giây, động tác của Nhan Tử Dạ cũng khựng lại. Tân Địch đang thu thập chén dĩa, thấy cả người Nhan Tử Dạ giống như cứng đờ thì nhịn không được hỏi: “Tiểu tổ tông, sao vậy?” Cơn co rút đau đớn kia lại một lần nữa biến mất, nếu không phải thật sự cảm nhận được, Nhan Tử Dạ còn tưởng vừa nãy chỉ là ảo giác. Thấy Tân Địch lo lắng nhìn mình, Nhan Tử Dạ lắc đầu nói: “Không có việc gì, chắc đám nhỏ tỉnh lại thôi.” Cũng chỉ có thể giải thích như vậy, chính là cũng thực kỳ quái, nếu thật sự là đám nhỏ tỉnh lại thì không nên có cảm giác co rút đau đớn như vậy mới đúng. Lúc đang nghi hoặc thì đột nhiên cảm giác phần bụng không ngừng gồ lên, Nhan Tử Dạ nhịn không được phì cười một tiếng, quả nhiên là đám nhỏ tỉnh, trưa nay sợ không ngủ được rồi. “Đám nhỏ tỉnh à? Kỳ quái, lúc này không phải giờ ngủ trưa à? Sao lại tỉnh dậy.” Đối với quy luật cuộc sống của Nhan Tử Dạ cùng đám nhỏ trong bụng, khoảng thời gian này Tân Địch đã hoàn toàn nắm rõ. Ba đứa nhỏ kia mặc kệ là ăn uống hay ngủ nghỉ đều rất có quy luật. “Sáng giờ vẫn không có động tĩnh, có thể là vì thời tiết lạnh nên chúng ngủ nướng đi. Vừa nãy tôi nằm phơi nắng, có thể là chúng cảm nhận được ánh nắng ấm áp nên tỉnh lại.” Nhan Tử Dạ suy đoán. “Có lẽ vậy. Kia tiểu tổ tông muốn về phòng hay phơi nắng tiếp?” Tân Địch hỏi. “Nếu đám nhỏ thích thì tiếp tục phơi nắng đi.” Nhan Tử Dạ một lần nữa nằm xuống ghế dừa, bởi vì có thói quen ngủ trưa nên vừa ăn no xong cậu liền cảm thấy mệt mỏi. Tân Địch thấy Nhan Tử Dạ nằm ổn thì liền thu thập đồ đạc rời đi. Tuy gia tộc Cái Nhĩ có người hầu nhưng Nhan Tử Dạ không thích có người tới gần vườn rau, bởi vì nơi này có rất nhiều bí mật nên nhiệm vụ đưa cơm gian khổ liền rơi xuống người Tân Địch. Đám nhỏ trong bụng không biết có phải vì lâu rồi mới được phơi nắng hay không mà đặc biệt hoạt bát, bụng không ngừng truyền tới động tĩnh làm Nhan Tử Dạ căn bản không ngủ được. Bất quá cậu thật sự rất mệt nên liền vuốt ve bụng, nhẹ giọng nói: “Ba đứa im lặng phơi nắng nào, đừng quấy rầy mỗ ba ngủ, bằng không chờ ba đứa chào đời rồi liền đánh mông.” Cũng không biết có phải ba cục cưng nghe hiểu lời Nhan Tử Dạ hay sao mà thật sự im lặng. Bất quá không tới hai phút sau, chấn động lại càng kịch liệt hơn. Chấn động quá lớn làm Nhan Tử Dạ cảm thấy đau đớn, nhịn không được mở mắt ra. Vén áo lên nhìn phần bụng không ngừng gồ lên, cảm giác đau đớn cũng càng lúc càng kịch liệt, Nhan Tử Dạ nhịn không được nhíu mày. Hôm nay đám nhỏ làm sao vậy? Chẳng lẽ hôm qua hấp thu linh lực không đủ nên quấy rối? Chuyện thế này cũng từng xuất hiện nên Nhan Tử Dạ chỉ nghĩ bởi vì yêu đan không còn linh lực cho đám nhỏ hấp thu nên mới co rút đau đớn. Thế nhưng lúc Nhan Tử Dạ cảm nhận được yêu đan vẫn còn tồn trữ rất nhiều linh lực thì cậu lập tức phát hiện không đúng. Nghiêm túc cảm thụ một chút, cơn đau kia tựa hồ không phải do yêu đan co rút mà giống như tràng ruột bị hung hăng xé mở. Đau quá, cơn đau càng lúc càng mãnh liệt, trán Nhan Tử Dạ toát mồ hôi lạnh. Biết tình huống không đúng, Nhan Tử Dạ lập tức mở thông tấn khí, phản ứng đầu tiên là liên lạc với An Nhĩ Tư. Kết quả cuộc gọi còn chưa được nhận thì Tân Địch đã quay trở lại. Thấy Nhan Tử Dạ ôm bụng co rụt trên ghế, Tân Địch sợ hãi lập tức chạy tới, sốt ruột hỏi han: “Tiểu tổ tông, cậu sao vậy?” Đau quá, Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy ruột gan phèo phổi trong bụng giống như bị cắt từng dao từng dao, hơn nữa nơi riêng tư ở phía sau tựa hồ cũng có thứ gì đó chảy ra. Lúc này, nếu Nhan Tử Dạ còn không biết mình sắp sinh thì đúng là quá khờ. “Tôi… muốn sinh…” Nhan Tử Dạ bắt được tay Tân Địch, đau đến mức không còn sức lực. Tân Địch vừa nghe vậy thì khiếp sợ la lớn: “Cái… cái gì? Muốn sinh?” Đúng lúc này, An Nhĩ Tư nhận cuộc gọi của Nhan Tử Dạ, vốn anh đang mỉm cười định hỏi xem Nhan Tử Dạ đã ăn cơm chưa, kết quả lại thấy sắc mặt Nhan Tử Dạ tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, bộ dáng đau đớn khó nhịn, An Nhĩ Tư kinh hãi, vội vàng hỏi: “Tiểu Dạ, em làm sao vậy?” Nhan Tử Dạ hiện giờ đã đau tới mức không còn khí lực nói chuyện, vì thế người trả lời là Tân Địch. “An Nhĩ Tư, không tốt, tiểu tổ tông muốn sinh a?” “Cái gì?” An Nhĩ Tư bật dậy, chiếc ghế dựa phía sau cũng theo đó ngã xuống, kinh sợ nhóm cấp dưới đang họp. “Cậu lập tức thông tri bác sĩ, bảo bọn họ tới ngay lập tức, sau đó cậu ôm Tiểu Dạ về phòng, giúp em ấy đắp chăn, đừng để bị lạnh. Tôi lập tức về ngay.” Đã không còn thời gian truy hỏi, tuy hai tay khẩn trương tới phát run nhưng An Nhĩ Tư vẫn thực bình tĩnh dặn dò Tân Địch. Sau khi tắt thông tấn khí, bỏ lại một câu ‘tan họp’ với đám cấp dưới đang trợn mắt há hốc nhìn mình, An Nhĩ Tư lập tức vận dụng dị năng lắc mình rời đi. Nhóm cấp dưới nhìn vị trí trống rỗng kia mới kịp phản ứng là thiếu gia nhà mình vừa nãy còn ngồi họp đã rời đi. Mà ngay sau khi anh đi rồi, nửa phút sau, cả đám người mới phản ứng. Vừa nãy bọn họ nghe thấy cái gì? Bầu bạn của thiếu gia muốn sinh, bán thú nhân trong truyền thuyết kia muốn sinh? “Ông trời của tôi ơi, bầu bạn của gia chủ tương lai muốn sinh…” “Không phải nói ngày sinh dự tính vẫn còn vài ngày nữa mới tới à? Sao lại sinh sớm như vậy, không có vấn đề gì đi?” “Không có khả năng, bầu bạn của gia chủ tương lai không phải đang ở gia tộc Cái Nhĩ à? Thủ vệ bên đó nghiêm ngặt như vậy, không có chuyện gì mới đúng.” “Này cũng khó nói, hiện giờ có biết bao nhiêu người nhắm tới bầu bạn của gia chủ tương lai, chuyện của đại gia tộc ai biết được chứ.” “Hi vọng không có việc gì, dù sao bầu bạn của gia chủ tương lai chính là bán thú nhân duy nhất của tinh tế chúng ta, nếu lại sinh được một bán thú nhân thì tốt rồi.” “Đúng đúng đúng, sinh được một bán thú nhân, nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội a!” “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.” … Hoàn Chương 136.