Vốn là thời điểm vô cùng cao hứng thì cư nhiên bị quấy rầy, nụ cười ôn nhu của An Nhĩ Tư lập tức cương cứng. Thú nhân cùng giống cái chắn trước mặt Hi Lạp lập tức tránh qua một bên, Hi Lạp một mình đứng ở đó, dị thường bắt mắt. Tân Địch vừa thấy Hi Lạp thì lập tức nhận ra đây là một trong hai giống cái bắt Nhan Tử Dạ quỳ xuống khi nãy, sắc mặt lập tức khó coi. Màn hình ánh sáng có hai mặt, vì thế không chỉ người dưới đài nhìn thấy An Nhỉ Tư, ngay cả An Nhĩ Tư cũng có thể nhìn thấy bên dưới. Chẳng qua An Nhĩ Tư chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua Hi Lạp một cái, sau đó không chút để ý trực tiếp đeo nhẫn vào tay Nhan Tử Dạ. Nhìn thấy An Nhĩ Tư không để ý tới mình đeo nhẫn vào tay thú nhân kia, Hi Lạp lập tức phẫn nộ, không chút để tâm nói: “Vương tử điện hạ, người cùng thú nhân kia căn bản không thích hợp.” Lần này không chỉ An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ mất hứng, ngay cả Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ đứng bên cạnh cũng nhíu mày, ấn tượng về giống cái không có gia giáo không hiểu lễ nghi kia lập tức hạ thấp tới cùng cực. Con trai bọn họ đính hôn cư nhiên lại có kẻ không biết sống chế chạy tới phá rối, quả nhiên là to gan lớn mật mà. Bối Cơ nháy mắt ra hiệu với binh sĩ thủ dưới đài, hai binh sĩ mặc chế phục màu đen lập tức bước nhanh tới chỗ Hi Lạp, mỗi người túm một tay muốn kéo Hi Lạp xuống. Thế nhưng Hi Lạp sao dễ dàng chấp nhận, lập tức nói: “Vương tử điện hạ, quốc vương bệ hạ, các người đừng để thú nhân kia lừa gạt. Vương tử điện hạ tôn quý sao có thể đính hôn với một thú nhân lai lịch bất minh, có lẽ thú nhân kia là gian tế tinh cầu khác phái tới cũng không biết chừng, xin bệ hạ cùng điện hạ thận trọng!” Mai Tây thấy hai binh sĩ túm lấy con trai mình thì suýt chút nữa sợ tới hồn vía lên mây, ông chỉ bảo con trai triển lãm sức quyến rũ để vương tử chú ý mà thôi. Thật không ngờ con mình cư nhiên lỗ mãng như vậy, trực tiếp trước mặt mọi người nhảy ra phá hư lễ đính hôn của vương tử điện hạ. Trời ạ, này là trọng tội liên lụy tới gia tộc a! Làm cha của Hi Lạp, gia chủ Ba Đức vô luận xuất phát từ ý tưởng bảo hộ con hay bảo hộ gia tộc, ông đều phải ra mặt. Vì thế sau khi Hi Lạp nói xong, gia chủ Ba Đức lập tức bước ra tát một cái vào mặt Hi Lạp, sau đó quỳ xuống nói với nhóm An Nhĩ Tư: “Bệ hạ, điện hạ, là tôi không biết dạy con, xin bệ hạ cùng điện hạ trách phạt.” Mai Tây cũng sợ tới mức chạy tới quỳ gối bên cạnh gia chủ Ba Đức. Bối Cơ vung tay, màn hình ánh sáng chắn trước đài biến mất. Thế nhưng ông không ra mặt, bởi vì ông tin tưởng An Nhĩ Tư càng hi vọng có thể tự mình giải quyết hơn. An Nhĩ Tư lạnh lùng nhìn gia chủ Ba Đức quỳ trên mặt đất: “Gia tộc Ba Đức? Tôi nhớ rõ trước kia các người từng vì vấn đề danh dự mà huyên náo dư luận một phen. Hiện giờ xem ra, không chỉ danh dự mà ngay cả gia giáo nhà các người cũng có vấn đề, ngay cả con mình cũng không thể quản giáo tốt, tôi thấy gia tộc Ba Đức đã tới lúc thay đổi gia chủ rồi.” Nghe thấy những lời này của An Nhĩ Tư, gia chủ Ba Đức đang quỳ dưới đất liền run lẩy bẩy, ông biết, điện hạ thực sự đã nổi giận. Còn trước mặt mọi người muốn triệt đi vị trí gia chủ của ông. Phải biết tinh cầu này là của vương thất Á Bá Lan, các gia tộc đều dựa vào đế quốc Á Bá Lan mà tồn tại. Ngay cả trưởng lão gia tộc cũng không dám đắc tội vương thất Á Bá Lan, đừng nói đổi gia chủ, cho dù muốn đổi trưởng lão thì trưởng lão cũng phải tự mình rời đi. Gia chủ Ba Đức cảm thấy sấm sét giữa trời quang, ông cúi đầu, ánh mắt trừng đứa con ở phía sau, nghiến răng nghiến lợi thực hận không có đứa con này. Cả tinh cầu này là của đế quốc Á Bá Lan, nó cư nhiên dám quấy rối lễ đính hôn của vương tử điện hạ, còn vũ nhục vương tử phi tương lai, này không phải đã đắc tội toàn vương thất Á Bá Lan à? Hiện giờ gia chủ Ba Đức chỉ kỳ vọng quốc vương bệ hạ có thể khai ân, vì thế ông ngẩng đầu, dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía quốc vương Bối Cơ ở bên cạnh. Kết quả Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ chỉ lẳng lặng đừng ở một bên, hoàn toàn không chú ý, hết thảy để An Nhĩ Tư làm chủ. Hi Lạp vừa nãy mất đi lí trí mới làm ra hành vi quá phận như vậy, hiện giờ nghe An Nhĩ Tư muốn triệt vị trí gia chủ của cha mình thì lập tức luống cuống. Lam quang trên người chợt lóe, sau khi thoát khỏi kiềm chế của hai binh sĩ thì trực tiếp quỳ xuống trước mặt An Nhĩ Tư. Mà nhóm binh sĩ dưới đài lập tức bước tới, phòng bị Hi Lạp xông tới. “Vương tử điện hạ, này không liên quan tới cha tôi, xin ngài đừng bắt tội ông. Là tôi, là tôi cho rằng thú nhân kia không xứng với ngài. Những lời tôi nói đều là lời tâm huyết, thú nhân kia lai lịch không rõ, chẳng lẽ vương tử điện hạ không sợ hắn là gian tế tinh cầu khác phái tới sao?” Hi Lạp ở trên mạng tinh tế không tìm thấy bất cứ tư liệu nào về thú nhân kia, lại nghe nói đối phương tới từ tinh cầu khác, vì thế trong cái khó ló cái khôn, nói hắn ta là gian tế. Cho dù không phải, chỉ cần vương tử nảy sinh một tia hoài nghi thì thú nhân kia sẽ không còn khả năng trở thành vương tử phi. Hi Lạp biết mình đã đắc tội thú nhân kia, một khi hắn trở thành vương phi thì cậu sẽ gặp phiền toái lớn, còn có thể liên lụy tới gia tộc. Thế nên hiện giờ không thể cố kỵ mặc khác, cho dù mạo hiểm sinh mạng, Hi Lạp cũng muốn kéo thú nhân kia xuống. “Gian tế?” Âm thanh an Nhĩ Tư hệt như sương lạnh mùa đông, rét lạnh tới tận xương, quấy rối hôn lễ của bọn họ thì thôi đi, cư nhiên còn dám làm trò trước mặt anh, vô duyên vô cớ oan uổng Tiểu Dạ là gian tế? Quả thực là muốn chết mà. Trong cơn giận dữ, trong tay An Nhĩ Tư bắt đầu tập trung các điểm ngân quang, kết quả một bàn tay vươn tới xua tan đi dị năng vừa tích tụ của An Nhĩ Tư. An Nhĩ Tư nhìn về phía chủ nhân bàn tay kia, Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ mỉm cười với anh: “Chuyện này, để tôi xử lý.” Nhan Tử Dạ đã nhận ra, giống cái này chính là người bắt mình quỳ xin lỗi khi nãy. Vốn Nhan Tử Dạ nghĩ trừng phạt một chút thì chuyện này cứ vậy qua đi, thật không ngờ bọn họ cư nhiên vọt tới muốn phá hỏng lễ đính hôn của cậu với An Nhĩ Tư? Lần này Nhan Tử Dạ thật sự nổi giận. “Tiểu Dạ, con đừng tức giận, chuyện này cứ để An Nhĩ Tư xử lý đi, con ở một bên nhìn là được rồi.” Tạp Mễ Nhĩ vội tiến tới khuyên nhủ. Hiện giờ Nhan Tử Dạ đang hoài đứa nhỏ trong bụng, nếu tức giận động thai khí thì đám người kia lấy cái gì đền. Vì thế ánh mắt Tạp Mễ Nhĩ nhìn về phía đám người Hi Lạp cũng thực sắc bén. Nhan Tử Dạ biết Tạp Mễ Nhĩ lo lắng điều gì, liền nói: “Mỗ ba, tôi là thú nhân, tôi không muốn trốn tránh sau lưng các người. Chuyện này rõ ràng là hướng về tôi mà tới, để tôi xử lý đi.” Thái độ Nhan Tử Dạ thực kiên quyết, Tạp Mễ Nhĩ còn định nói gì đó nhưng bị An Nhĩ Tư đánh gãy. “Mỗ ba, việc này để Tiểu Dạ xử lý đi.” An Nhĩ Tư biết, chuyện Nhan Tử Dạ đã quyết định thì không ai có thể thay đổi. “Vậy được rồi.” Tạp Mễ Nhĩ nghĩ, dù sao bọn họ cũng ở đây, không sợ Nhan Tử Dạ gặp nguy hiểm. Nhan Tử Dạ bước tới, lạnh lùng nhìn Hi Lạp: “Cậu nói tôi là gian tế?” Lúc đối mặt với Nhan Tử Dạ, Hi Lạp vẫn còn chút chột dạ, chẳng qua đã tới nước này sao cậu có thể lùi bước, chỉ đành kiên trì nói: “Ai biết mi có phải hay không. Một thú nhân cư nhiên quyến rũ vương tử điện hạ, chẳng lẽ mi không biết vương tử điện hạ là người kế thừa duy nhất của đế quốc à? Chỉ bằng một thú nhân không thể sinh dục như mi, mi có tư cách gì ở cùng một chỗ với vương tử điện hạ.” “Tôi không có tư cách, chẳng lẽ cậu có à?” Giọng điệu Nhan Tử Dạ lạnh băng, khinh miệt nhìn Hi Lạp. “Tôi….” Vốn trước mặt nhiều người như vậy Hi Lạp không muốn thừa nhận, thế nhưng nhìn biểu tình khinh miệt của Nhan Tử Dạ, đầu óc Hi Lạp lập tức nóng lên, nói ra hết những gì đang nghĩ trong lòng. “Đúng vậy, Hi Lạp tôi có tư cách này. Tuy gia tộc tôi không bằng những đại gia tộc khác nhưng tôi chính là giống cái cấp A duy nhất của đế quốc hiện tại. Năng lực sinh dục của tôi mạnh nhất trong số giống cái. Thân là vương tử điện hạ duy nhất của đế quốc, sao có thể không có hậu đại của mình.” Nói xong, Hi Lạp kiêu ngạo nhìn về phía An Nhĩ Tư đang đứng trên đài, cậu hi vọng nhìn thấy khiếp sợ cùng khát vọng trong mắt anh. Hi Lạp rất tự tin, chỉ cần vương tử điện hạ biết mình là giống cái cấp A duy nhất của đế quốc thì nhất định sẽ thay đổi chủ ý, sẽ bỏ tên thú nhân kia ở cùng một chỗ với mình. Mà quốc vương cùng quốc hậu khẳng định cũng chú ý tới mình. Đáng tiếc, Hi Lạp nhất định phải thất vọng rồi, ánh mắt An Nhĩ Tư chỉ đặt trên người Nhan Tử Dạ, nghe Hi Lạp nói mình là giống cái cấp A thì ngay cả dư quang ánh mắt cũng không thèm nhìn qua. Quả thực làm Hi Lạp thất vọng. Mà Tân Địch đứng sau An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ thực xem thường nhìn Hi Lạp, chỉ là giống cái cấp A mà cũng dám dõng dạc mơ ước An Nhĩ Tư? Phi, tiểu tổ tông nhà mình chính lá bán thú nhân đấy, giống cái cấp A kia ngay cả một cọng tóc của tiểu tổ tông cũng không bằng. Nêu không có sự xuất hiện của Nhan Tử Dạ, khi biết Hi Lạp là giống cái cấp A thì có lẽ Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ sẽ nhìn cậu ta thêm vài lần. Thế nhưng hiện giờ có sự tồn tại của bán thú nhân Nhan Tử Dạ, giống cái cấp A đã không còn là điều hiếm lạ, thậm chí, ngay cả ngón tay Nhan Tử Dạ cũng không trân quý bằng. Người xung quanh đều dùng biểu tình ‘giống cái này điên rồi’ mà nhìn Hi Lạp. Đúng vậy, giống cái cấp A quả thực trân quý, thế nhưng với thực lực của đế quốc Á Bá Lan thì giống cái cấp A không đáng kể chút nào, chỉ cần vương tử điện hạ muốn, mười giống cái cấp A cũng có thể tìm được. Giống cái này rốt cuộc tự tin cỡ nào vậy, tưởng mình là giống cái cấp A thì vương tử điện hạ sẽ lập tức chọn mình à? Đúng là mơ mộng hão huyền. Vốn nghĩ chỉ có địa cầu có nhiều não tàn, thật không ngờ tới nơi này rồi cũng đụng nhiều não tàn như vậy. Nhìn bộ dáng tự cao tự đại của Hi Lạp, Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm thấy tay mình lại bắt đầu ngứa. Cậu từ trên cao nhìn xuống Hi Lạp: “Giống cái cấp A?” “Đúng vậy.” Hi Lạp lộ ra biểu tình ‘thức thời thì mau cút đi đi’, trong mắt Hi Lạp, toàn bộ đế quốc này chỉ có mình cậu xứng với vương tử điện hạ. “Hừ, giống cái cấp A thì tính cái gì.” Giọng điệu Nhan Tử Dạ thay đổi, xem thường nói. Cái gì? Lại còn nói cậu không tính là gì? Cư nhiên dám khinh thường cậu? Một thú nhân như hắn, dựa vào cái gì chứ? Hi Lạp hít thở dồn dập, trừng to mắt mất lí trí gào lên với Nhan Tử Dạ: “Tôi muốn quyết đấu.” Quyết đấu? Ánh mắt Nhan Tử Dạ hơi nheo lại, sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn: “Tốt.” Rất hợp tâm ý cậu, tay đang ngứa a! … Hoàn Chương 114.