Tinh Tế Trúc Mã
Chương 19
"... Dương...Dương..."Trong giấc ngủ say Mạc Dương nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên cậu, theo bản năng cậu mở mắt. Chung quanh cậu là một mảnh tối đen lạnh lẽo. Cậu mịt mờ vô định đi theo tiếng gọi. Không biết đã đi bao lâu, đến nơi nào, trước mặt cậu bỗng xuất hiện một đứa bé, mà đứa trẻ không phải ai khác mà chính là cậu năm 8 tuổi. Nét cô độc không nên có hiện lên trong đôi mắt đen láy của đứa trẻ này. Thấy quá khứ của mình, cậu chỉ muốn tiến lên ôm nó an ủi. Nhưng chưa kịp làm vậy thì đột nhiên hai đột nhiên sáng ngời, nó chạy một mạch xuyên qua người qua người.
"Ông ngoại! Bà ngoại! Mẹ!"Cậu nghe thấy "cậu" sung sướng kêu lên. Mạc Dương quay lưng lại nhìn "cậu" sà vào lòng một người đàn ông lớn tuổi vẻ mặt hàm hậu, bên cạnh là hai người phụ nữ một già một trẻ. Ba người này, cho dù chết cậu cũng không thể quên được khuôn mặt họ, họ từng là gia đình của cậu, những người đã từng bảo vệ và yêu thương cậu. Nhìn "cậu" dụi mặt đầy hạnh phúc trong lòng họ khiến Mạc Dương phải cảm thấy ghen tị. Nhưng cậu cũng không dám tiến lên ôm lấy họ bởi cậu sợ rằng họ sẽ tan biến, rời bỏ cậu như cái ngày họ ra đi. Vậy nên cậu chỉ dám đứng từ xa nhìn khung cảnh quen thuộc thân thương này mà khóe mắt cay cay.
Khung cảnh đang ấm áp thì bất ngờ có vô khối cánh tay đen vươn ra túm lấy ba người, nuốt chửng ông bà ngoại và mẹ cậu vào bóng tối. Mạc Dương muốn giúp họ nhưng có thứ gì đó kiềm chặt lấy cậu, làm cậu chỉ có thể bi thương nhìn khuôn mặt đau đớn của họ.
Mạc Dương choàng tỉnh, hơi thở gấp gáp, cậu có thể nghe thấy tiếng trái tim đập bình bịch đau đớn hai màng nhĩ. Trong đầu vẫn còn rõ nét hình ảnh ông bà ngoại cầu cứu, cùng với khuôn mặt trắng bệch của mẹ kêu lên một hơi cuối cùng:"Dương, con phải trả thù cho chúng ta!!!"
Trả thù....Nhưng con phải trả thù ai chứ? Dương chưa bao giờ tin mẹ mình chết vì cú sốc tinh thần cả. Ngày ông bà mất mẹ có khóc rất nhiều nhưng rồi mẹ lại vực lại tinh thần. Tối cái hôm mẹ cậu mất, sức khỏe bà có dấu hiệu chuyển biến tốt, bà còn cười đùa với cậu, hứa rằng sẽ ở bên cậu cho tới ngày cậu lập gia đình.
Song ông trời thật biết trêu đùa con người, sáng hôm sau, cậu nhận được tin mẹ mất. Tay bác sĩ bảo rằng mẹ cậu do đau buồn tích tụ mà chết, trong khi hôm qua ông ta còn bảo có tiến triển. Vả lại, mẹ cậu dù sức khỏe có yếu nhưng cậu biết rằng tinh thần bà mạnh mẽ đến nhường nào, ngày hôm trước bà còn vui vẻ với cậu đâu. Đồng thời, cậu cũng phát hiện ra các đầu ngón tay của bà tím đen giống trúng độc hơn là hội chứng trái tim tan vỡ (*) theo như tay bác sĩ nói.
Mạc Dương khi đó còn nhỏ nhưng vẫn có thể nhận ra cái chết khác thường của mẹ. Nhưng ai tin lời của một đứa trẻ? Hơn nữa, cậu cũng không biết tìm ai để tra hỏi khi mà tên bác sĩ người duy nhất là nhân chứng được phát hiện tự sát tại nhà vài ngày sau tang mẹ. Cậu từng đi hỏi thăm những y tá cấp cứu cho mẹ cậu, song họ đều biến mất một cách kỳ lạ.
Mạc Dương bóp trán mỗi lần nghĩ đến chuyện này cậu luôn cảm thấy đau đầu. Hơi thở hỗn loạn của cậu làm Celtic thức giấc, y hai mắt nhắm chặt nhưng tay lại vòng lấy bả vai cậu ôm sát vào lòng, dùng khuôn mặt ngái ngủ cọ đầu mũi cậu hệt như một con mèo lười biếng, miệng lầm bầm:"Ừm, sao thế?...Mơ à?"
Nhìn cử chỉ ấy của Celtic mà Mạc Dương cảm thấy muộn phiền dường như tan biến hết, cậu mỉm cười, vuốt những lọn tóc vàng rối bời của Celtic:"Ừ. Giấc mơ không đẹp cho lắm...Là mẹ và ông bà tôi..."
Celtic cười phì, giọng khàn khàn trêu đùa:"Ha ha, có phải mọi người giục cậu mau gả đi phải không?"
"Được thế đã tốt..."Mạc Dương đỏ mặt bĩu môi.
Celtic cuối cùng cũng chịu mở mắt. Nắng tắm trong đôi mắt biển xanh mơ hồ của y, khiến cậu muốn chết đuối vì mê say trong đó. Khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong vừa phải, môi mỏng bật mở nói:"Dương, có khó khăn gì thì có tôi đây, chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ." Vui vẻ một chút để cậu cảm thấy thoải mái hơn, nhưng trong lòng, Celtic biết rõ hơn ai hết sự bất an, lẫn nỗi buồn đau đáu trong nội tâm của Dương.
Celtic mới nãy còn vui đùa đột nhiên biến nghiêm túc khiến Mạc Dương ngớ người một lúc rồi cười gật đầu, trái tim đã sớm bị hạnh phúc lấp đầy. Trong lòng cậu tự nhủ: Ông ơi, bà ơi, mẹ ơi, xin mọi người hãy yên tâm an nghỉ. Giờ con không cô đơn nữa rồi, người ấy sẽ cùng con thực hiện nguyện vọng của mọi người...
------------------------------------------------------------------
Mạc Dương vội vàng lôi kéo Celtic xuống phòng ăn. Đã 8h30 rồi, không biết tướng quân có tức giận vì hành vi chậm trễ này của hai người không. Cũng tại Celtic cứ lười giường hết đó o(>A
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
60 chương
91 chương
150 chương
51 chương
51 chương