Diêu Tư cảm thấy nếu là trò chơi thì nhất định có thể tùy thời thoát ra, mặc dù bây giờ cô còn chưa tìm ra cách thoát khỏi trò chơi nhưng cũng không phải vấn đề lớn gì. Cho dù thoát không được, đến thời gian tan lớp, cô giáo chắc chắn sẽ phát hiện tình huống của cô, giúp cô tắt internet.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù giáo viên trường này dạy hư học sinh như thế nào. Cho cô tiếp tục chơi, nhưng là khi hết giờ chắc chắn sẽ giúp cô thoát khỏi trò chơi.
Cho nên không cần vội, tiếp tục chờ là được.
Nhưng mà. . . . . .
Diêu Tư đã bước một vạn bước, nhưng là vẫn không thấy thoát khỏi trò chơi.
Lúc này bên trong phòng học. . . . . .
Không thể không nói Huyết tộc làm việc rất năng suất, sau khi nhận được thông tri của Diêm Hiên, không đến mười phút đồng hồ, thì tất cả Huyết tộc trong vòng bốn mươi đời còn tại Hồng Tinh đều chạy tới, không có ở Hồng Tinh tất cả cũng đều gấp gáp trên đường trở về.
Diêm Hiên trước tiên dọn dẹp xong tràng diện.
Một nhóm người mênh mông cuồn cuộn kéo đến, đem cả phòng học rộng rãi đều đầy ắp người, mang theo tâm lý khẩn trương, thấp thỏm, kích động trong lòng, đều cùng nhìn Diêu Tư đang nhắm hai mắt đắm chìm ở trong trò chơi.
Hiện trường an tĩnh quỷ dị.
Này. . . . . . Đây chính là thời Ngũ Đại - lão tổ tông? !
Thời đại này, cư nhiên còn có thể tìm được Huyết tộc thời Ngũ Đại, đây chính là kỳ tích!
Trong lúc nhất thời mọi người ở đây, đều có cùng một cái cảm giác -- chân có chút nhũn.
Thực muốn đi sờ sờ coi có phải thật hay không a!
Phải biết rằng, Huyết tộc coi trọng huyết thống chủng tộc nhất, còn hơn cả coi trọng đạo đức và văn hóa chủng tộc, lực lượng Huyết tộc là ở huyết mạch, ngoại trừ số ít tình huống đặc thù ra, huyết thống càng dày đặc năng lực càng mạnh, mà độ dày huyết thống là theo đại số mà tính, đại số càng nhỏ huyết thống lại càng thuần túy. Hơn nữa Huyết tộc địa vị cao đối với Huyết tộc địa vị thấp, trời sinh có huyết mạch áp chế. Trên lý luận mà nói, Huyết tộc địa vị thấp sẽ theo bản năng thần phục đối với Huyết tộc địa vị cao, hơn nữa rất khó làm trái ý nguyện của Huyết tộc địa vị cao.
Diêm Hiên rốt cục hiểu, ban đầu nhận được tin tức trạm không gian truyền đến, rõ ràng hắn đang phỏng vấn ở Tiên tộc, cách xa rất nhiều hệ Ngân hà, vài cái tinh hệ, lại theo bản năng vòng một vòng lớn tự mình đi nhận người trở về.
Đây chính là huyết mạch dẫn dắt a! Cho dù Điện hạ căn bản không có phóng thích năng lực huyết thống, làm hậu bối như hắn vẫn là tự giác đi qua đón người. Bởi vì người là thời Ngũ Đại! Thời Ngũ Đại Huyết tộc duy nhất trong toàn tinh tế!
Nội tâm Diêm Hiên nhất thời dâng lên cảm giác tự hào, chuyện phát hiện Điện hạ thời Ngũ Đại, nếu thêm vào lý lịch của hắn, đây tuyệt đối là tồn tại mà toàn bộ Huyết tộc phải hâm mộ, không gì sánh nổi a.
Cho dù lúc đầu hắn không có nhận ra lão tổ tông, nhưng đây cũng là có thể tha thứ . Ừ. . . . . . Hẳn là?
"Diêm Bộ trưởng, cậu cảm thấy bây giờ nên làm gì?" Huyết tộc Nguyên Soái Nhiếp Tử Hàng không nhịn được đẩy Diêm Hiên, "Muốn đem Điện hạ đánh thức sao?"
"Không được! Không được!" Không chờ Diêm Hiên trả lời, người Huyết tộc bên cạnh lập tức quăng phiếu chống, "Điện hạ tiến vào Tinh Võng nhất định là đi thả lỏng, chúng ta làm sao có thể quấy rầy lão nhân gia ngài."
"Lời này không sai. . . . . ." Nhiếp Tử Hàng vẫn có chút do dự, "Nhưng nếu như người không ra, chúng ta chẳng lẽ cứ đợi như vậy."
Hắn vừa nói lời này, nhất thời khiến mọi người nổi giận.
"Nhiếp Nguyên Soái, ngài cũng quá không hiểu chuyện. Chờ một lát thì làm sao? Đây chính là Điện hạ! Điện hạ duy nhất của toàn tinh tế."
"Không sai, nếu không phải Điện hạ chủ động xuất hiện ở nơi này, đừng nói cậu là đời bốn mươi, cho dù những lão già khọm đời thứ ba mươi mấy như chúng tôi, cả đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy thời Ngũ Đại đại nhân ."
"Đúng vậy, có thể nhìn thấy Điện hạ đã là vinh hạnh của chúng ta."
"Đúng, chúng ta sao lại có thể quấy rầy nhã hứng của điện hạ."
"Cho dù để cho tôi ở chỗ này chờ một trăm năm, chỉ cần Điện hạ tôn quý chịu tiếp kiến chúng ta, tôi cũng nguyện ý."
"Không sai, bao lâu tôi cũng chờ!"
"Tôi cũng vậy!"
"Còn có tôi!"
"Thêm tôi nữa. . . . . ."
Trong lúc nhất thời thanh âm hưởng ứng nối liền không dứt, ánh mắt nhìn chằm chằm Diêu Tư càng thêm nóng rực, một bộ si mê không thể kiềm chế, nhất thời biến thành một đám fan não tàn.
Chúng Quỷ: A, đây chính là Điện hạ chúng ta, lớn lên. . . . . . thật tốt! Thật muốn thử cảm giác ôm đùi.
Về phần chính vụ của Huyết tộc. . . . . . Đây là cái quỷ gì? Có thể ăn sao?
--------
Lúc này Diêu Tư đang bị vây ở trò chơi, chờ đợi kỹ thuật trợ giúp: ". . . . . ."
Cô ở chỗ này đợi đã hai giờ rồi, nhưng quang não vẫn hoàn toàn không có nửa điểm phản ứng, chớ nói chi là thoát khỏi trò chơi.
Ngay cả tiểu ca tên đỏ lúc đầu hướng cô đáp lời, ở nửa giờ trước, rốt cục từ bỏ cùng cô câu thông, hướng cô hành lễ, bùm bùm nói một đống nghe không hiểu, nhìn còn có chút tức giận, sau đó ném cho cô một lá bùa màu đỏ liền biến mất.
Hơn nữa từ đó về sau, cô cảm giác bả vai mình rất nặng, đi trên đường hoàn toàn không còn nhẹ nhàng như trước.
Cô có chút hoài nghi, tiểu ca kia không phải là bởi vì câu thông thất bại, thẹn quá thành giận hạ cho cô một cái buff tiêu cực đi? Cầm lấy lá bùa màu đỏ ra xem cẩn thận các ký hiệu ở trên, cô cố gắng phân biệt ý tứ bên trên.
Ừ, quả nhiên vẫn là xem không hiểu!
【 Hệ thống giám định, đây là thẻ phạt người chơi, đã liệt vào sổ đen! Xử phạt: Thể chất -5, nhưng thông qua nhiệm vụ để tích lũy danh vọng sẽ giải trừ trạng thái này. 】
Diêu Tư trực tiếp bỏ qua nghiên cứu tương lai tinh tế ngữ, không khỏi cũng có chút sốt ruột, theo lý thuyết thời gian này sớm đã tan học rồi, cho dù giáo viên thật sự không phát hiện cô còn đang trong trò chơi, vậy thời gian tan học cũng đến rồi đi? Hay là nói ở tương lai thời gian nhà trẻ tan học tương đối trễ?
Cô nhìn mọi nơi, đột nhiên nghĩ đến có thể trong trò chơi thời gian cùng thực tế là bất đồng hay không a?
Nhất thời đáy lòng trầm xuống, lấy kinh nghiệm hai mươi năm xem rất nhiều tiểu thuyết võng du của cô, thì rất có khả năng.
Không sai, nhất định là như vậy. Xem ra cô còn phải ở trong trò chơi này tiếp tục đợi.
Tìm được nguyên nhân rồi, Diêu Tư thở dài một hơi, đứng lên. Cũng không thể cứ ngồi chỗ này mãi, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chơi một chút cũng không tổn thất gì.
Mặc dù không rõ cơ chế trò chơi này, nhưng lấy hai mươi năm kinh nghiệm võng du, phàm là nhiệm vụ Tân Thủ thôn đều dễ dàng. Nghĩ rồi cô trực tiếp đi vào cửa thôn.
Có thể là bởi vì trước đó cô phát ngốc quá lâu, người chơi ở Tân Thủ thôn đã ít hơn rất nhiều, chỉ thỉnh thoảng có thể thấy một hai người.
Bởi vì ngôn ngữ không thông, trong lúc nhất thời cô cũng tìm không ra NPC nhiệm vụ.
Chỉ có thể lang thang không có mục tiêu trong thôn đi dạo một vòng, nhưng cũng không có phát hiện chỗ làm nhiệm vụ, cho đến khi đi tới một hàng thịt, vừa lúc thấy một cái tên màu xanh người chơi, đem con thỏ trong tay giao cho lão bản hàng thịt, được lão bản đưa tới hai tờ lá bùa.
Thỏ!
Ánh mắt Diêu Tư sáng lên, chẳng lẽ đây chính là Tân Thủ thôn chuẩn bị nhiệm vụ con thỏ sao? Rốt cuộc tìm được.
Cô lập tức tăng nhanh bước chân đi tới hàng thịt, chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ.
"Khách quan ngài trông thực lạ mặt a, lần đầu tiên tới Mê Thỏ thôn, muốn mua chút gì sao?" NPC hàng thịt nhiệt tình tiếp đón.
Mù chữ Diêu tư chỉ nghe được liên tiếp : ¥%¥. . . . . . &.. . . . . . . . . . . . &#@.
Ừ, đây nhất định là giới thiệu nhiệm vụ.
Thấy cô hồi lâu không đáp lại, lão bản hàng thịt có chút ngốc ra, nhưng làm một NPC chuyên nghiệp, hắn vẫn là nhiệt tình giới thiệu , "Khách quan muốn mua thịt gì? Ngài yên tâm thịt này của ta tuyệt đối mới mẻ."
". . . . . ." Trầm mặc.
"Ngài là chọn thịt bò, thịt dê, hay là thịt heo?"
". . . . . ." Tiếp tục làm bộ ta nghe hiểu được.
"Những thứ này đều không thích? Ở đây ta còn có thịt thỏ mới đến nha."
". . . . . ." Giới thiệu nhiệm vụ vẫn chưa xong?
"Khách quan không hài lòng sao? Ngài yên tâm, lão Tần ta ở nơi này làm mấy thập niên rồi, phẩm chất có thể tin được, chất lượng thịt tuyệt không giả dối!
". . . . . ." Giới thiệu nhiệm vụ thật dài.
"Ngài nhìn! Năm ngoái ta còn được bầu vào top 10 chiến sĩ thi đua trong thôn, ta đây còn có giấy chứng nhận vinh dự này!"
Vừa nói, hắn từ dưới bàn móc ra một khối mộc bài, vẻ mặt kiêu ngạo đưa tới.
Diêu tư nhận lấy mộc bài, thở phào một hơi, cuối cùng nhận được nhiệm vụ, xoay người liền hướng ngoài thôn mà đi.
Ừ, rốt cục có thể bắt đầu đánh thỏ rồi, NPC nơi này thật đúng là dài dòng.
Bị lấy giấy chứng nhận vinh dự, lão bản: ". . . . . ." Xảy ra chuyện gì? Ta là ai? Ta ở nơi đâu?
"Khách quan, khách quan ngươi trở lại, cái kia không bán a! Khách quan!"
Đáng tiếc Diêu Tư đã đi ra khỏi thôn.
**************
Vì Diêu Tư đang trong trò chơi, nên mình sẽ dựa theo bối cảnh trong đó mà điều chỉnh xưng hô cho phù hợp.
Còn có, chúc cả nhà tối vui vẻ 💕💕
Hết chương 16.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
45 chương
38 chương
10 chương
45 chương