Lúc nhìn thấy Lạc Phi xuất hiện ở đại học Hách Nhĩ Mạn, Phất Lan Khắc cứ tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm, Lạc Phi không mặc quân trang, ngược lại một thân hưu nhàn nhưng vẫn tuấn tú như cũ, đứng dưới lầu ký túc xá cười tươi rói, chủ động chào hỏi với mình: “Phất Lan Khắc học trưởng, lâu rồi không gặp!” Lúc này Phất Lan Khắc mới xác định đối phương là Lạc Phi, trong lòng không khỏi nghi hoặc: “Sao cậu lại ở trường tụi anh?” Lạc Phi thản nhiên nói: “Em tới tìm Mạc Hàm, gần nhất anh ấy đang bận gì đó?” Phất Lan Khắc hiểu ra: “A, tìm Mạc Hàm à? Trước đó luận văn của cậu ấy có một vị giáo sư không thông qua, gần đây đang bận chỉnh sửa luận căn, cũng mấy ngày rồi anh không thấy cậu ấy.” Lạc Phi có chút đăm chiêu gật gật đầu: “Ra là vậy.” Vừa dứt lời, chợt nghe âm thanh của Mạc Hàm từ phía sau truyền tới: “Vừa nãy anh đang tắm, xin lỗi, để em chờ lâu như vậy.” Lạc Phi lập tức mỉm cười: “Không sao, chờ bao lâu cũng được.” Phất Lan Khắc: “…” Sao anh cảm thấy không khí có chút quái quái vậy? Hơn nữa âm thanh Mạc Hàm tựa hồ cũng quá ôn hòa đi, Phất Lan Khắc có chút hoang mang gãi gãi đầu, nhìn Mạc Hàm hỏi: “Hai đứa hẹn trước rồi à?” Mạc Hàm bình tĩnh đáp: “Ừm.” Phất Lan Khắc chỉ đành nói: “Vậy anh qua tìm Khải Tư Lâm đây, hai đứa nói chuyện đi!” Chờ Phất Lan Khắc đi rồi, Lạc Phi mới đi tới trước mặt Mạc Hàm, ánh mắt ôn nhu đánh giá anh. Mạc Hàm khẽ nhíu mày: “Em nhìn anh làm gì?” Lạc Phi ôn nhu hỏi: “Gần nhất có phải anh mệt lắm không? Hốc mắt có quầng đen rồi kìa, lại thức đêm à?” “Gần nhất phải chỉnh sửa luận văn, thời gian khá gấp gáp, anh phải hoàn thành trước tháng năm để còn kịp nộp lên xét duyệt, nếu không thì không có cách nào biện hộ trong học kỳ này.” Một năm đại học Hách Nhĩ Mạn phân chia thành hai học kỳ là kỳ xuân hạ cùng kỳ thu đông, tháng bảy nghỉ hè, hiện giờ đã là giữa tháng năm, cách kỳ nghỉ chỉ hơn một tháng, sau khi luận văn thông qua xét duyệt còn phải nộp đơn xin biện hộ, tìm ít nhất năm chuyên gia làm ủy viên biện hộ, sắp xếp ổn thỏa hết thảy cũng mất ít nhất nửa tháng, vì thế đối với Mạc Hàm mà nói, thời gian quả thực rất cấp bách. Mạc Hàm bận rộn như vậy mà còn dành thời gian gặp mặt mình, nghĩ đến đây, Lạc Phi liền săn sóc nói: “Dù sao em cũng rảnh, nếu anh chưa sửa luận văn xong thì cứ sửa tiếp đi. Chúng ta tới thư viện, anh tra tư liệu sửa luận văn, em ngồi đọc sách.” Mạc Hàm nghi hoặc nhìn Lạc Phi: “Em từ xa xôi chạy tới trường bọn anh rồi lại tới thư viện đọc sách?” Lạc Phi mỉm cười: “Em từ xa chạy tới, mấu chốt là vì muốn được gặp anh. Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, làm gì cũng được.” “… … …” Kỹ năng tâm tình của người này có phải gia tăng không? Mỗi lần Lạc Phi thẳng thắn nói ra những lời này cơ hồ đều nháy mắt phá nát phòng tuyến tâm lý của Mạc Hàm, làm trái tim anh trở nên mềm mại. Khóe môi Mạc Hàm không khỏi nhếch lên: “Vậy đi thôi, tới thư viện.” Hai người cùng tới thư viện, dọc theo đường đi làm không ít học viên Hách Nhĩ Mạn chú ý. Mạc Hàm vốn là nam thần trong trường, có không ít người hâm mộ, đi tới đâu cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người, trên diễn đàn đại học Hách Nhĩ Mạn rất nhanh liền xuất hiện một bài bát quái: “Tôi thấy Mạc Hàm học trưởng cùng một soái ca tới thư viện, chuyện là thế nào a?” “Khẳng định là có mờ ám, mọi người chưa nghe qua à? Học bá cùng học bá yêu đương chính là bắt đầu từ quá trình học nhóm!” “Tôi cũng thấy bọn họ ở thư viện, vị soái ca chia không hề thua kém Mạc Hàm học trưởng a!” “Tôi cảm thấy bộ dáng người nọ có chút giống đại hoàng tử a?” “Đại hoàng tử là A mà? Mạc Hàm học trưởng ở cùng một chỗ với đại hoàng tử, khẳng định là vì đại hoàng tử muốn tới thư viện tra tư liệu nên bảo Mạc Hàm đi cùng, mọi người nghĩ nhiều quá rồi!” Sau khi lộ diện ở giải cơ giáp đại tái, diện mạo của Lạc Phi đã không còn là bí mật, hôm nay cậu ăn mặc rất bình thường nên nhiều người nhất thời không thể nhận ra. Bất quá theo số lượng học viên nhìn thấy bọn họ ngày càng nhiều, mọi người cuối cùng cũng xác định, người này chính là đại hoàng tử Lạc Phi đã từng giao thủ với Mạc Hàm trong giải cơ giáp đại tái. Diễn đàn nhanh chóng cho ra kết luận—– đại hoàng tử điện hạ tới đại học Hách Nhĩ Mạn thị sát, bảo bạn tốt Mạc Hàm đi cùng, địa điểm là thư viện. Không ai nghĩ đến, sự thực là đại hoàng tử cam tâm tình nguyện đi theo Mạc Hàm a. ***** Thư viện của đại học Hách Nhĩ Mạn là một tòa lầu lớn cao hơn mười tầng, tư liệu sách báo cực kỳ phong phú, Mạc Hàm dẫn Lạc Phi đi thang máy lên phòng đọc sách trên lầu bảy. Nơi này có rất nhiều chủng loại sách báo, hơn nữa hoàn cảnh cũng thực im lặng. Mạc Hàm tới quầy đăng ký đăng ký thân phận cho Lạc Phi, sau đó dẫn cậu vào trong hỏi: “Em muốn đọc sách không, anh mượn giúp cho.” Thời đại công nghệ, phần lớn sách báo đều được chuyển thành sách điện tử, thế nhưng mọi người vẫn hoài niệm cảm giác cầm sách chậm rãi đọc, vì thế trong thư viện vẫn có rất nhiếu sách báo. Lạc Phi đi theo Mạc Hàm đảo một vòng kệ sách, lựa được vài quyển, một quyển Lịch Sử Chiến Tranh Đế Quốc dày như cục gạch, còn có hai quyển có hình bìa tràn đầy cảm giác khoa học viễn tưởng là Nguyên Lý Hình Thành Bão Cát Vũ Trụ cùng Bí Mật Tinh Hệ Nặc Lan. Nhìn sườn mặt nghiêm túc khi chọn sách của Lạc Phi, Mạc Hàm đột nhiên cảm thấy Lạc Phi như vậy thực suất. Lạc Phi có hứng thú với sách về quân sự sớm đã nằm trong dự đoán của Mạc Hàm, dù sao Lạc Phi cũng học trường quân đội, hơn nữa còn có thân phận đại hoàng tử, tìm hiểu về lịch sử chiến tranh đế quốc là cần thiết. Thế nhưng không ngờ Lạc Phi còn chọn hai quyển về thiên văn học, Mạc Phi nhịn không được hỏi: “Em rất thích thiên văn học à?” Lạc Phi cười khẽ, rút sách ra ôm vào lòng, sau đó quay lại nhìn Mạc Hàm: “Từ nhỏ em đã thích vũ trụ mênh mông thần bí, trong lần sinh nhật mười tuổi, em xin ba ba tặng mình một đài viễn vọng công nghệ cao, lúc rảnh em có thể dùng nó quan sát cảnh sắc vũ trụ, em có thể nhận ra tất cả các tinh cầu mà nhân loại đã khám phá ra. Mạc Hàm có chút kinh ngạc, không ngờ đại hoàng tử lại thông thái đến vậy, anh nhịn không được khen ngợi: “Em thực lợi hại. Anh chỉ biết vài tinh tệ nhân loại sinh sống mà thôi, còn lại thì không biết gì cả.” Được khen, Lạc Phi lại càng mỉm cười sáng lạn hơn, thấp giọng nói: “Chức nghiệp tinh thông của em với anh không giống, anh cũng rất lợi, em hoàn toàn mù tịt chuyện số liệu hệ thống a.” Hai người khen qua khen lại, bầu không khí ám muội quả thực muốn chọt mù mắt người khác… Nhất là mắt Lạc Ninh. Mỗi ngày Lạc Ninh đều tới thư viện đọc sách, thực không ngờ lại nhìn thấy đại hoàng huynh cùng Mạc Hàm ở đây, cậu liền ngồi ở xa xa lặng lẽ quan sát, trong lòng nhịn không được cảm khái: “Còn nói không phải yêu đương hẹn hò, học bá Mạc Hàm bình thường vẫn luôn độc lai độc vãn, chưa từng học nhóm với ai, hai người hẹn họ tới tận thư viện, đại hoàng huynh phải có tâm nhãn một chút a!” … Lạc Phi chọn sách xong, hai người liền tìm một chỗ cạnh cửa sổ, ngồi xuống đối diện nhau. Mạc Hàm mở quang não tùy thân, thông qua nghiệm chứng thân phận của thư viện, từ dữ liệu thư viện tìm kiếm những bài luận văn cũ, vừa cẩn thận tham khảo vừa chỉnh sửa luận văn, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Phi, phát hiện Lạc Phi đang cầm quyển lịch sử chiến tranh dày như cục gạch kia chuyên chú đọc. Lạc Phi như vậy thực sự anh tuấn quá đáng. Lạc Phi cũng không mở miệng quấy rầy Mạc Hàm, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười ôn nhu. Lần đầu tiên Mạc Hàm phát hiện, có người bồi mình sửa luận văn ở thư viện không hề phiền chán chút nào, ngược lại có cảm giác thực an tâm, thực tốt đẹp. Vì thế suy nghĩ của Mạc Hàm liền thông suốt, rất nhanh nghĩ ra ý tưởng chỉnh sửa luận văn, mở luận văn, ngón tay lướt như bay trên bàn phím. Hai người không nói câu nào nhưng lại có cảm giác vô cùng ăn ý, bầu không khí vừa ám muội lại ấm áp, hết thảy đều bị Lạc Ninh ngồi cách đó không xa thu hết vào đáy mắt. Lạc Ninh có chút buồn cười, hẹn hò đến mức ‘vô thanh thắng hữu thanh’ cũng có thể xem là đạt đến cảnh giới đỉnh cao. Hai người ngồi đối diện, một chỉnh sửa luận văn, một đọc sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nhau, ăn ý mỉm cười, cảnh này nếu quay lại thì chính là màn kinh điển trong mấy bộ phim tình yêu thần tượng. Hoàng huynh đúng là quá trì độn, không biết đến khi nào mới phát giác ra Mạc Hàm cũng thích mình. ***** Lạc Ninh làm người đứng xem thì sáng suốt, cố tình Lạc Phi cứ nghĩ mình là ‘người theo đuổi không bị Mạc Hàm chán ghét’, căn bản không nhận ra Mạc Hàm đối đãi với mình rất đặc biệt. Hai người ở thư viện suốt buổi trưa, thẳng đến giờ cơm tối, Mạc Hàm mới mời Lạc Phi đi ăn cơm. Lần này hai người tới nhà ăn chủ đề trong đại học Hách Nhĩ Mạn, hoàn cảnh tốt hơn nhà ăn lần trước đi rất nhiều. Phòng của hai người có thiết kế rất đặc biệt, dây leo xanh biếc từ trên nóc nhà rũ xuống cố định lại thành ghế xích đu, chính giữa là bàn gỗ, lúc ăn cơm có thể ngồi trên xích đu, còn có thể ngửi thấy mùi thảo mộc nhàn nhạt, vừa thanh nhã lại lãng mạn. Lạc Phi nhịn không được nói: “Trường quân đội tụi em không có nhà ăn xinh đẹp thế này, tất cả phong cách nhà ăn đều rất nghiêm túc, ăn một bữa cơm có cảm giác như đi họp vậy.” Mạc Hàm mỉm cười: “Vậy em có thích nơi này không?” Lạc Phi gật đầu: “Thích lắm.” Mạc Hàm thầm nghĩ, vậy thì tốt rồi, lần đầu tiên hẹn hò nên chọn một nơi em thích a. Nhà ăn này là nơi mà các cặp tình lữ của đại học Hách Nhĩ Mạn thường tới, chẳng những hoàn cảnh lãng mạn, thực đơn cũng đặc biệt, tên món ăn đều là ‘gặp được em ở lối rẽ’, ‘chuyện tình của chúng ta’ linh tinh, đọc tên thì căn bản không biết là món gì, cũng may có hình ảnh minh họa, Mạc Hàm nhanh chóng chọn vài món, Lạc Phi không phụ trách gọi món nên không chú ý tới tên món ăn. Thẳng đến khi món ăn được dọn lên, Lạc Phi mới cảm thán: “Thức ăn bày biện thực xinh đẹp.” Cả bàn cơm thực tinh xảo, mỗi món đều như tác phẩm nghệ thuật làm người ta không nhẫn tâm phá hỏng. “Nhà ăn này ở trường tụi anh được đánh giá không tệ, thử xem đi.” Lạc Phi nếm thử, khen ngợi: “Quả thật ăn ngon lắm.” Thức ăn trên bàn rất tinh xảo, phân lượng khá ít, không ít hợp lang thôn hổ yết, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa chậm rãi nhấm nháp. “Luận văn của anh sửa thế nào rồi?” “Hôm nay đã sửa xong mấy chỗ thiếu hụt, trở về cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa rồi gửi xét duyệt.” Lạc Phi vui mừng nói: “Vậy thì tốt rồi.” Dừng một chút lại hỏi: “Chờ định được ngày biện hộ, em có thể tới nghe không?” Mạc Hàm tròn mắt nhìn: “Em nghe hiểu à?” Lạc Phi nghiêm túc nói: “Nghe không hiểu cũng muốn nghe. Biện hộ tốt nghiệp đối với mỗi người chính là ngày rất quan trọng, em hi vọng có thể cùng anh trải qua ngày ấy.” Trái tim Mạc Hàm nháy mắt được rót vào một dòng nước ấm, căn bản không đành lòng cự tuyệt. Chống lại ánh mắt tràn đầy ý cười của Lạc Phi, Mạc Hàm lập tức gật đầu: “Hảo, đến khi đó anh sẽ báo em biết.” ***** Cuối tuần tiếp đó, Lạc Phi lại đến đại học Hách Nhĩ Mạn, cơ hồ trở thành khách quen của nơi này. Ban đầu, nhóm học viên thấy đại hoàng tử xuất hiện đều nghĩ là đi thị sát. Kết quả mỗi cuối tuần đại hoàng tử đều xuất hiện, mọi người bắt đầu nghi hoặc: “Trường chúng ta có vấn đề gì à? Đại hoàng tử có cần tuần nào cũng tới thị sát không?” “Tôi cảm thấy không phải đến thị sát, là tới tìm Mạc Hàm đi! Mỗi lần thấy đại hoàng tử đều là đang ở chung với Mạc Hàm!” “Ngày 17 tháng 5, bọn họ cùng tới thư viện. Ngày 24 tháng 5, bọn họ cùng chơi bowling, ngày 31 tháng 5, bọn họ cùng đánh bóng bàn, Mạc Hàm học trưởng không biết chơi, tôi thấy đại hoàng tử chỉ học trưởng chơi!” Mọi người nhanh chóng cho ra kết luận: “Mạc Hàm học trưởng của chúng ta quả nhiên có mị lực, ngay cả đại hoàng tử cũng thành bạn tốt của học trưởng.” Khi đó, vẫn chưa có ai nghĩ đến khả năng đại hoàng tử theo đuổi Mạc Hàm, mà nam thần Mạc Hàm của bọn họ tương lai sẽ trở thành hoàng tử phi đế quốc. **** Đảo mắt đã tới tháng sáu. Luận văn của Mạc Hàm thuận lợi thông qua lần xét duyệt thứ hai, vị giáo sư trả lại luận văn cho anh chỉnh sửa đã cho tới chín mươi lăm điểm. Đơn xin biện hộ tốt nghiệp của Mạc Hàm cùng nhanh chóng được thông qua, định vào ngày 26 tháng 6. Bởi vì Mạc Hàm tốt nghiệp sớm một năm nên không biện hộ chung với nhóm đồng học, tất cả chỉ có một mình anh an bài sắp xếp, người được mời tới đều là chuyên gia trong giới, quá trình biện hộ sẽ tiến hành công khai ở phòng học lớn, học viên trong trường đều có thể tham gia dự thính. Hôm nay không phải cuối tuần, Lạc Phi xin nghỉ một ngày ở học viện, đặc biệt đến tham gia. Lúc Lạc Phi tới nơi thì bị tình cảnh đồ sộ trước mắt làm hoảng sợ—– Mạc Hàm ở đại học Hách Nhĩ Mạn là học bá nổi danh, nhân khí cao vượt sự tưởng tượng của Lạc Phi, phòng học lớn có sức chứa một ngàn người cư nhiên chật ních không còn chỗ ngồi, trừ bỏ học viên của hệ máy tính tới dự thính còn có không ít đồng học của các hệ khác mộ danh tới tham gia. Trước đó Mạc Hàm có gửi thư mời nên Lạc Phi có thể ngồi vị trí hàng đầu. Buổi biện hộ bắt đầu vào lúc bốn giờ chiều. Biện hộ tốt nghiệp có yêu cầu rất nghiêm khắc, vì thế hôm nay Mạc Hàm ăn mặc khá chính thức, quần tây màu đen, áo sơ mi màu trắng, để tránh nhìn mình quá trầm lắng, anh phối hợp với một chiếc cà vạt màu lam, nháy mắt làm cả người anh càng thêm tuấn tú hơn, vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt toàn trường. Thế nhưng, ánh mắt Lạc Phi có chút biến đổi—– Anh ấy đeo chiếc cà vạt màu lam mình đã tặng. Lần đó trong tiệc sinh nhật, Mạc Hàm đeo chiếc cà vạt này xuất hiện vì cố ý chọc Lạc Phi, muốn xem Lạc Phi phản ứng thế nào, khi ấy Lạc Phi chấn động tới ngẩn người vài giây, chỉ hận không thể đào một cái hồ tự chôn mình. Thế nhưng hôm nay, Mạc Hàm đã biết thân phận Lạc Phi nhưng vẫn đeo cà vạt cậu tặng. Này giống như muốn nói với Lạc Phi—- em tới nghe anh biện hộ tốt nghiệp, anh đeo cà vạt em tặng, biểu thị coi trọng em. Trong lòng Lạc Phi rung động không thôi, nếu không phải hiện tại có nhiều học viên dự thính, Lạc Phi chỉ hận không thể lập tức bổ gục Mạc Hàm lên bục giảng, hung hăng hôn đối phương tới nói không nên lời. Món quà mình tặng được người mình thích cất giữ, còn sử dụng vào trường hợp trọng đại như vậy, cảm giác này thực sự rất mỹ diệu. Mạc Hàm cúi đầu chào người dự thính cùng nhóm chuyên gia trên bàn biện hộ, lúc nhìn thấy Lạc Phi thì ánh mắt hơi dừng lại một giây, sau đó mở quang mão, biểu tình bình tĩnh bắt đầu biện hộ. Lạc Phi căn bản nghe không hiểu, giống như đang nghe thiên thư vậy. Thế nhưng nhìn Mạc Hàm trên bục giảng, trong lòng Lạc Phi vẫn dâng lên một tia kiêu ngạo. Đây là người mình thích, còn đeo cà vạt mình tặng! Chung quanh ngồi đầy người hâm mộ Mạc Hàm, thế nhưng Lạc Phi lại kiêu ngạo nghĩ, mấy người có mê cỡ nào cũng vô dụng, bởi vì anh ấy là của tôi! …(cont)… Tác giả: mọi người cũng cảm nhận được Mạc Hàm sủng Lạc Phi đến mức nào đi. Lạc Phi có mặt, Mạc Hàm liền đeo cà vạt Lạc Phi tặng, rõ ràng là muốn ngược cẩu mà. Lạc Phi: chiếc cà vạt này mua thực không lỗ, lúc bình thường đeo được, lúc lên giường còn có thể dùng làm đạo cụ a ^_^ Mạc Hàm: tốt, làm đạo cụ trói chặt em. Lạc Phi bị trói: Q _Q