- Hừ! Sắc mặt bà nội thay đổi, cảm giác ấm áp lúc trước đã biết mất không chút dấu vết: - Quý gia thì như thế nào? Âu Dương gia Chúng ta từ khi nào lại e ngại Quý gia? Đem suy nghĩ nhỏ nhặt này của con thu hồi lại cho ta, con cháu Âu Dương gia chúng ta, không phải là người Qúy gia có thể nhục nhã. Tiếu Tiếu làm như vậy là vô cùng tốt, thân là người Âu Dương gia là phải nên như thế. Về sau nếu các con ở bên ngoài dám bôi nhọ danh vọng Âu Dương gia, ta liền đánh gãy đùi các con. Lời này nói ra vô cùng nghiêm trọng, mà bà nội cũng thật sự không vui, thậm chí đối với Âu Dương Thanh Linh cũng trách mắng: - Con nữa, thân là trường tử của Âu Dương gia, đối mặt với loại người như Qúy Phi Dương nhục nhã, mà còn để Tiếu Tiếu thay con lộ diện. Con quả thực rất mất mặt, từ ngày kia bắt đầu, ở nhà đóng cửa suy nghĩ một tháng. Âu Dương Thanh Linh đối với hình phạt này không hề có ý dị: - Vâng. Về phần vì sao phải bắt đầu từ ngày kia, tất nhiên là vì bà nội nghe được chuyện anh vừa đáp ứng Tiếu Tiếu ngày mai đưa cô bé ra ngoài lúc trước. Mà một tháng sau, vừa vặn chính là ngày khai giảng. Như vậy một tháng này, đâu cũng không thể đi rồi! Kỳ thực anh cũng không sao cả, chỉ có Âu Dương Thanh Vũ có chút vui sướng khi người gặp họa. Nhưng khi Âu Dương Thanh Vũ nghĩ đến vòng cổ kia, sự đắc ý cũng không còn, ngược lại còn có chút bực tức. Ở trong nhà này, tuy rằng ông nội mới là chủ, nhưng từ trước đến nay đều do bà nội quản lý gia đình. Trương Uyển Y dù là Âu Dương phu nhân, nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ có thể ở bên ngoài ra vẻ ta đây. Bà ta lại là người Âu Dương Chấp cưới sau, không phải được nuôi dưỡng từ nhỏ. Thế giới này tuy có kế hoạch dưỡng thê, nhưng vẫn có ly hôn, dù sao hai con người không phải luôn có thể hòa hợp, cũng không thể buộc họ vào với nhau cả đời để họ ghét nhau cả đời được. Đó là tra tấn, là chiến tranh lạnh, đối với gia đình lại càng không tốt. Vì thế, luôn có rất nhiều cô gái độc thân để người ta tuyển chọn. Trương Uyển Y chính là một người như vậy, chồng bà ta vốn là một quân nhân bị thương phải giải ngũ ở nhà kinh doanh, nhưng cuộc sống thiếu thốn bần cùng khiến bà ta thất vọng. Vì thế bà ta đã ly hôn, sau này không biết như thế nào lại gả cho Âu Dương Chấp. Tuy rằng bà ta trở thành Âu Dương phu nhân, nhưng ở nhà lại không được bà nội ưa thích. Đi ra ngoài thì đối với những người thân phận không bằng mình mà vênh váo tự đắc, đối với người có thân phận bằng mình thì luôn lo lắng bản thân kém hơn. Mà vì bà ta luôn đi trong cái vòng luẩn quẩn của thân phận nên rất khó tránh khỏi ý nghĩ luôn muốn lấy lòng người khác. Đáng tiếc, người khác gặp mặt đối với bà ta còn nể tình, sau lưng liền nói bà ta hẹp hòi, không duyên cớ đã đánh mất tôn nghiêm của bản thân. Những điều này tất nhiên bà nội đều biết đến, nhưng bà nội vốn không thích bà ta nên chỉ cần bà ta không làm chuyện khác người, liền cũng không quản. Nhưng việc Tiếu Tiếu làm hôm nay thật sự khiến bà cảm thấy vui mừng, rất có mát mặt. Vì thế liền đối với việc Trương Uyển Y nói năng lỗ mãng nghiêm khắc chút. Vốn bà còn có chút lo lắng Tiếu Tiếu sẽ bị dọa sợ. Kết quả khi tầm mắt vừa chuyển qua đã thấy Tiếu Tiếu không có nửa điểm sợ hãi, nếu là những cô bé khác chỉ sợ đã bị dọa phát khóc rồi. Nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại không khỏi có chút thất vọng. Vì thế bà đối với Tiếu Tiếu càng vừa lòng! - Tiếu Tiếu cũng sắp vào trường học rồi? Lời này là hỏi Âu Dương Thanh Linh. - Đúng vậy bà nội, tháng chín khai giảng là có thể nhập học. - Vừa vặn viện nghiên cứu mới ra một loại quang não mới, qua vài ngày ta mang một cái về cho Tiếu Tiếu. Nhưng bà chợt dừng một chút khẽ nhíu mày, lại phủ định quyết định lúc trước của mình: - Quên đi, qua vài ngày nữa ta tự mình mang Tiếu Tiếu đi đến viện nghiên cứu. Thuận tiện đem thân phận của Tiếu Tiếu ghi nhớ vào trong đó cũng tốt. Rồi bà quay đầu sang hướng ông nội: - Sơn Viễn, chừng nào thì ông rảnh, vừa vặn cùng đi. Âu Dương Sơn Viễn, cũng chính là ông nội, có chút dở khóc dở cười, nhưng xem vợ của ông đã muốn làm đến cùng, nhưng mà, ông cũng thích tiểu nha đầu đứng ra vì cháu trai mình. Tuy rằng điều này làm cho ông cảm thấy cháu mình có chút mất mặt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đứa bé hết sức chân thành này. Cho nên, ông rất vui cùng vợ thiên vị cô bé một chút. - Hai ngày mười ba, mười bốn, tôi có ngày nghỉ. - Được, vậy ngày mười ba đi. - Tốt. Hai người quyết định cũng không nhìn những người khác lại biến đổi sắc mặt. Trực tiếp tuyên bố hội nghị gia đình lần này tạm thời kết thúc, phân phó Âu Dương Thanh Linh nhanh chóng mang Tiếu Tiếu trở về nghỉ ngơi. Chính bọn họ cũng lên lầu ba nghỉ ngơi. Khó có thể trở về, bọn họ tuy rằng là người trên, nhưng thật ra là còn rất trẻ tuổi. Hơn nữa một người ở quân bộ, một người ở sở nghiên cứu, cho nên bọn họ cũng muốn hưởng thụ cuộc sống về đêm. ...... Âu Dương Thanh Linh mang Tiếu Tiếu đi tắm, giúp cô bé thay áo ngủ rồi mới ôm Tiếu Tiếu đặt ở trên giường. Mà chính anh cũng nhờ tư nhân người máy trợ giúp tắm rửa sạch sẽ. Khi quay lại xem Tiếu Tiếu, thấy cô bé mới qua vài phút đã ngủ, không khỏi lại có chút đau lòng. Đây đều là mình làm hại! Ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon, lại thay cô bé điều chỉnh nhiệt độ phòng Âu Dương Thanh Linh mới tới thư phòng. Tuy rằng xem như là nơi cất giữ vũ khí cất, nhưng nơi đó cũng thật sự là thư phòng, khi Âu Dương Thanh Linh muốn xử lý công việc, vẫn tới nơi này. Mở ra quang não của bản thân, Âu Dương Thanh Linh kết nối thông tin với một người. - A, mặt băng, sao lại rảnh đi tìm tôi? Đối phương là một thiếu niên hồng tóc . - Tra thông tin của Quý Phi Dương. Âu Dương Thanh Linh không trả lời người kia mà đi thẳng vào chủ đề chính. Thiếu niên tóc hồng hạ lông mày: - Thế nào, rốt cục muốn xử lý tên này? - Tần Tam bây giờ còn chưa đi đến trạm không gian, hẳn là không cam lòng đi. Thiếu niên tóc hồng trợn mắt: - Cho nên…? Cậu muốn đem Quý công tử giao cho Tần Tam? - Vì dân trừ hại không tốt sao? Thiếu niên tóc hồng giật mình cười rồi lập tức dùng sức gật đầu: - Đương nhiên tốt. Bất quá, hiện tại Tần Tam biến mất...... Tôi cũng không tìm thấy anh ta. Người nhà anh ta đều thuộc loại bao che khuyết điểm. - Yên tâm, rất nhanh cậu sẽ nắm giữ hành tung của anh ta. - Được rồi được rồi, tôi đã biết. Thật không biết tên kia như thế nào chọc cậu ...... Bất quá, có thể chọc cậu tức giận, thật đúng là rất có năng lực. Âu Dương Thanh Linh không để ý anh ta, trực tiếp đem thông tin cắt đứt! ...... Khi Âu Dương Thanh Linh trở lại trên giường, Tiếu Tiếu đang ở nằm mơ. Đối với một người thiếu hụt cảm xúc, lại tự bế, không có ai quan tâm, cũng không hay suy nghĩ miên man, đối với một người đơn giản đến mức đơn thuần như vậy, nằm mơ chính là việc tương đối xa xỉ. Cho nên, Tiếu Tiếu hoàn toàn không phát hiện bản thân đang ở nằm mơ. Cô bé cho rằng bản thân mình đang thức, cho rằng hết thảy đều là chân thật, vô cùng xuất thần...... Trong mộng, cô bé biến thành một đóa hoa, một đóa hoa sinh trưởng ở vách núi đen. Nó nhìn rất nhiều người từ dưới chân núi trèo lên, có đến một nửa bỏ dở giữa chừng, có người trèo đến chỗ rất cao lại ngã xuống, có người thì giữa đường kết bạn đi cùng nhau, cũng có người nửa đường bị đồng bạn hãm hại mà ngã xuống, thậm chí trực tiếp bị giết chết . Nó ở nơi đó nhìn thật lâu thật lâu, vẫn không có ai trèo được lên đỉnh núi. Gió thổi mưa dầm, sấm sét vang trời, toàn bộ đỉnh núi, cũng chỉ có một đóa hoa nhỏ, đơn độc...... Không biết qua bao nhiêu năm tháng, rốt cục có người trèo lên đến nơi, anh ta thấy được nó, đối với nó thì thào tự nói. Nói anh ta vì một người đến cầu linh dược, kết quả anh ta đi ra ngoài lâu quá, người nọ lại rơi vào vòng tay ôm ấp của người khác! Hiện tại, anh ta rốt cục cũng tìm được nó, anh ta lại không biết có nên trở về hay không. Hoa nhỏ tự nhiên không thể trả lời, kết quả người nọ đem nàng hái xuống, lấy cả gốc rễ, kết quả cầm nó cùng nhảy xuống vách núi. Anh ta tan xương nát thịt, nó cũng bị gió thổi đến dòng sông cách đó không xa. Ở trong sông trôi nổi, cành lá đã bị rũ nát, chỉ còn lại một đóa hoa, xuôi dòng mà xuống, rơi vào bụng cá…