Âu Dương Thanh Linh mang theo Tiếu Tiếu từ biệt người nhà của cô bé, rời khỏi trung tâm nhận nuôi. Trên một chiếc xe bay...... Xe bay? Đến tận lúc này, Tiếu Tiếu mới phát hiện ra, thế giới này cùng thế giới trước kia cô ở khác nhau rất lớn.
Xe đều bay ở giữa không trung, vừa rồi Âu Dương Thanh Linh làm như thế nào mang cô lên xe? Không có người giúp hắn, là tự xe lăn lên, mà cô một chút cũng không cảm giác được......
Xe chuyển động, nhưng trong xe chỉ có cô cùng Âu Dương Thanh Linh, không có người lái xe...... Cô bé nhìn phía trước, nhìn qua giống như bộ phận điều khiển, cũng không có người.
- Thanh -- Linh
Cô bé gọi Âu Dương Thanh Linh, giọng nói vẫn có chút không thuần thục như trước:
- Bay--
Âu Dương Thanh Linh đang ở bên cạnh, vội vàng xem xét như thế nào chăm sóc tốt một cô bé hai tuổi. Thực ra trước khi nhận nuôi đã phải đem tất cả mọi thứ chuẩn bị chu đáo, nhưng anh cũng không có nghĩ đến, bản thân thật sự nhận nuôi được một cô bé. Cũng tại hai cô bé được hai em trai của anh nhận nuôi mỗi lần đều bị anh dọa khóc...... Cho nên, hiện tại anh có chút bối rối.
Tuy rằng anh có thói quen làm cái gì cũng hết sức chuyên tâm, nhưng thanh âm mềm mại của cô bé lập tức liền đưa lực chú ý của anh kéo đi.
- Đói bụng sao?
Tần Tiếu Tiếu vốn muốn hỏi vì sao không có người lái mà xe có thể bay, nhưng Âu Dương Thanh Linh vừa nói đến đói, lực chú ý của cô bé cũng bị hấp dẫn. Vì thế gật đầu:
- Đói.
Không biết Âu Dương Thanh Linh ấn vào nơi nào, trên vách xe liền xuất hiện một ngăn tủ, bên trong chất đầy đồ ăn, bánh bích quy, sữa...... Rất nhiều, rất nhiều.
Âu Dương Thanh Linh đưa cho Tiếu Tiếu cầm một hộp bánh bích quy, một hộp sữa.
Động tác của anh vô cùng lưu loát, nhưng khi ánh mắt đảo qua lại có chút chần chờ. Anh không xác định đưa những thứ này cho Tiếu Tiếu ăn có được hay không, trước đây anh hoàn toàn không có chuẩn bị, chính những đồ ăn này, cũng là do người khác chuẩn bị .
Bánh bích quy hương vị rất ngon, sữa uống cũng ngon lắm. Dù sao cũng phải nói, yêu cầu của Tiếu Tiếu chính là cho ăn cho uống không đánh không mắng, tốt nhất có thể cho nàng cảm thấy một chút ấm áp, như vậy đủ rồi. Mà hiện tại, giống như tất cả đều có đủ.
Âu Dương Thanh Linh luôn lẳng lặng xem cô bé ngoan ngoãn đến kỳ lạ này, nàng vậy mà không khóc cũng chẳng náo. Hắn cảm thấy thật thần kỳ, nhỏ như vậy, như vậy mềm mại......
Đô một tiếng! Rất nhẹ, nhưng ở trong không gian yên tĩnh của Xe bay, lại có vẻ thật đột ngột. Vì thế, hai ánh mắt cùng nhau nhìn về phía trên cổ tay Âu Dương Thanh Linh.
Tần Tiếu Tiếu vẫn cho rằng, đó là đồng hồ. Mà sau khi âm thanh kia vang lên, nàng nhìn thấy Âu Dương Thanh Linh chạm nhẹ ở mặt trên một chút, mặt trên liền xuất hiện một người. Một hình ảnh giống người thật như đúc, nhưng rõ ràng chỉ hình ảnh.
Một người phụ nữ, cùng Âu Dương Thanh Linh có vài phần giống nhau, nhưng tuổi giống như không nhỏ.
- Tổ mẫu!
- Thanh Linh, thế nào?
Âu Dương Thanh Linh khẽ gật đầu:
- Con thành công nhận nuôi một cô bé, nàng tên là Tần Tiếu Tiếu.
Nói xong, đưa cổ tay hơi chuyển động, lập tức, mặt của hình ảnh kia lại đối diện với Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu lẳng lặng nhìn, đáy mắt có một chút tò mò. Nàng im lặng nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt mở thật to .
- Xin chào Tiếu Tiếu, ta là tổ mẫu.
Tiếu Tiếu nghiêng đầu, cau mày:
- Tổ…mẫu?
Nhưng mà, nếu Âu Dương Thanh Linh nhận nuôi nàng, nàng hẳn nên gọi người kia là Thái Tổ mẫu đi? Vì sao lại tự xưng là tổ mẫu?
Nàng cảm thấy thế giới này thật sự kỳ quái cực kỳ, chỉ tiếc, nàng trời sinh cũng không nhiều tình cảm, lòng hiếu kỳ chỉ là ngẫu nhiên, cũng không mãnh liệt, chưa mãnh liệt đến mức khiến nàng muốn đi tìm hiểu đến kết quả cuối cùng.
- Ngoan!
Tổ mẫu lập tức tươi cười, lại chuyển hướng Âu Dương Thanh Linh, một mặt trách cứ:
- Thật là, con như thế nào có thể để Tiếu Tiếu một mình ngồi một cái ghế, con đã nhận nuôi nàng, tất nhiên phải thật thân thiết với nàng, ôm nàng......
Âu Dương Thanh Linh có chút bất đắc dĩ, đang nhìn Tiếu Tiếu liếc mắt một cái, ngoan ngoãn đi vòng qua, đem nàng ôm đến trên đùi mình. Sau đó hai người cùng nhau lại đối diện với tổ mẫu.
- Ân. Tốt lắm, nhanh chút mang nàng trở về đi! Nhớ kỹ, nàng về sau chính là người của con. Phải đối đãi với nàng thật tốt, thân cận nhiều hơn!
Lưu lại mấy câu dặn dò, hình ảnh biến mất.
Trong lúc nhất thời Âu Dương Thanh Linh có chút không biết bây giờ nên làm sao, Tiếu Tiếu ngoan ngoãn ăn bánh bích quy. Răng rắc răng rắc, rất tự tại thản nhiên!
Xe bay tốc độ rất nhanh, mà đích đến cũng không quá xa, Tiếu Tiếu chỉ ăn mấy cái bánh bích quy, sữa vừa mới uống xong, xe đã ngừng lại. Cửa xe mở ra, Âu Dương Thanh Linh một tay ôm nàng, một tay khống chế trên xe lăn, vững vàng xuống xe......
Ngoài xe, có người chờ bọn họ.
Đứng phía trước có tổ mẫu, bên người tổ mẫu là một người nam nhân. Ở bên cạnh bọn họ, có một đôi nam nữ so với hai người hơi trẻ tuổi hơn chút. Lại phía trước, có hai nam nhân càng trẻ hơn, trong lòng bọn họ đều ôm theo một cô bé. Nhìn qua, bất quá cũng chỉ hai ba tuổi mà thôi.
- Tiếu Tiếu, hoan nghênh ngươi tới đến nhà chúng ta!
Tổ mẫu tiến lên đầu tiên, vô cùng nhiệt tình.
Tiếu Tiếu luôn luôn cảm thấy người như vậy thật thần kỳ, nàng như thế nào có thể vẫn duy trì nhiệt tình như vậy?
- Tiếu Tiếu, ta là tổ phụ, hoan nghênh con trở thành một phần trong nhà chúng ta.
- Tiếu Tiếu, ta là mẫu thân, nhìn con thật đáng yêu.
- Ta là cha, chào mừng.
- Ta là em trai thứ nhất, Âu Dương Thanh Vũ, đây là dưỡng nữ của ta, Cảnh Quýnh, năm nay hai tuổi rưỡi.
- Ta là em trai thứ hai, Âu Dương Thanh Phong, dưỡng nữ của ta, Cửu Tố, ba tuổi.
Tiếu Tiếu nhìn hai dưỡng nữ, hai tuổi ba tuổi, các nàng thậm chí còn không thể tự đứng, đều để dưỡng phụ ôm vào trong ngực, tò mò nhìn nàng.
Gia đình này thật là kỳ quái, bọn họ sao lại thích nhận nuôi dưỡng những bé gái vậy? Lập tức nàng lại nghĩ đến ở trung tâm nhận nuôi, năm người ở cùng nàng lúc đó, hình như đều là nữ hài. Nhưng nàng vẫn như trước không có suy nghĩ nhiều, chỉ quay đầu lại nhìn về phía Âu Dương Thanh Linh.
- Tần Tiếu Tiếu, dưỡng nữ của ta, hai tuổi.
Âu Dương Thanh Linh thay nàng giới thiệu .
- Thật tốt quá, nhanh vào trong đi.
Tổ mẫu thật nhiệt tình, lập tức tiếp đón mọi người cùng nhau vào nhà.
Đây là một ngôi nhà rất lớn, có ba tầng lầu. Một cái sân lớn, trong sân có vài loại cây, dưới tàng cây là mặt cỏ, bên trên có rất nhiều đồ chơi.
Vào nhà, quản gia trung niên mặc áo đuôi tôm đã chờ ở nơi đó, ở phía sau hắn, có sáu người hầu đứng song song.
Tiếu Tiếu đang muốn đánh giá nơi mình sẽ sống sau này, nhưng khi nàng nhìn thấy động tác tiếp theo của Âu Dương Thanh Linh, nàng ngay lập tức bị thu hút triệt để. Âu Dương Thanh Linh ôm nàng tiến đến trước mặt quản gia, sau đó mệnh lệnh:
- Đây là dưỡng nữ của ta, Tần Tiếu Tiếu, cấp cho quyền hạn an toàn cao nhất.
Tiếp theo liền gặp hai mắt quản gia đột ngột phát ra một tia hồng quang, đem nàng từ đầu tới chân quét qua một lần.
- Chấp hành mệnh lệnh, Tần Tiếu Tiếu, quyền hạn an toàn cao nhất.
Tiếu Tiếu trợn mắt há hốc mồm, ngốc trệ trừng mắt quản gia.
- Đây là người máy quản gia nhà chúng ta, Tiếu Tiếu có thể gọi hắn quản gia.
- Người…máy?
- Đúng vậy, người máy. Chờ ngày mai, ta mang ngươi đi mua một người máy tư nhân.
- Người …máy …tư…nhân?
- Không được.
Tổ mẫu đột nhiên ngắt lời bọn họ, thanh âm nhu hòa mà cẩn thận:
- Tiếu Tiếu vừa đến nhà chúng ta, nàng không cần thiết người máy, nàng cần chính là con, con phải chăm sóc và ở bên cạnh nàng.
- Đúng vậy, cảm tình phải bồi dưỡng từ nhỏ, miễn cho sau này nàng lại giống như Hạnh Na......
Âu Dương Thanh Vũ mở miệng, đồng thời hôn hôn Cảnh Quýnh trong lòng hắn, một tiểu mỹ nhân có đôi mắt xanh ngọc.
Tiếu Tiếu nghe hiểu được bọn họ mỗi câu, mỗi chữ, nhưng luôn có cảm giác như lọt vào trong sương mù. Có một cảm giác vô cùng khó hiểu!
Âu Dương Thanh Linh dường như không có phản ứng, chính là cánh tay ôm Tiếu Tiếu dừng lại một chút.
Mà cha của hắn, một nam nhân vô cùng nghiêm túc đột nhiên quát lên:
- Thanh Vũ, câm miệng!
♥Hết chương 2♥
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
54 chương
40 chương
208 chương