Tiếu Tiếu cùng Âu Dương Thanh Linh đều có phòng riêng, nhưng cô bé luôn ở cùng Âu Dương Thanh Linh nên quần áo cũng để trong phòng quần áo của Âu Dương Thanh Linh. Nhưng sau lần dạo phố này, phòng để quần áo của Tiếu Tiếu cũng sẽ được chất đầy.
Phòng để quần áo đã để nhiều đồ cho nên phòng khách sẽ biến thành nơi vui chơi của cô bé. Trong phòng ngủ có bàn trang điểm, còn có một hộp bảo hiểm trống trơn, nhưng hôm nay đều có đồ vật được cất vào.
Trong thư phòng của cô bé, bày đủ các loại đồ chơi mềm mại đáng yêu. Đó là những thứ Âu Dương Thanh Linh thay cô bé lựa chọn sau khi thấy cô bé chọn hai vật phẩm vô cùng không thích hợp với tuổi của cô bé.
Tiếu Tiếu không ghét những thứ này, chỉ là không có loại cảm xúc đặc biệt yêu thích. Cô bé chọn hai bộ đồ chơi kia đơn giản là vì cảm thấy thích hợp và cần thiết.
Tiếu Tiếu vốn không phải là một đứa trẻ, tuy rằng ở phương diện biểu đạt bằng ngôn ngữ cô bé chỉ được xem như người mới học, khi cùng người khác trao đổi thì vẫn gặp khó khăn. Nhưng Tiếu Tiếu lại không có sự ngây thơ chất phác của một đứa trẻ. Nàng thuận theo bản năng của mình, truy cầu* những thứ bản thân cần. Những thứ khác, nàng không để ý và cũng không chán ghét. Nếu cho nàng, nàng sẽ nhận, cũng sẽ quý trọng, nhưng sẽ không quá ưa thích. Nàng chỉ còn thiếu cảm xúc như vậy.
*truy cầu: theo đuổi.
Mà đến tối hôm đó, lại một lần nữa Tiếu Tiếu nằm mơ.
Trong mơ, cô bé biến thành cá! Khi thấy con cá bắt đầu vung đuôi bơi ở trong nước, Tiếu Tiếu liền hiểu rõ đây là một giấc mơ, giấc mơ giống như những lần trước.
Chính vì biết là mơ, cô bé lập tức đem mình đặt vào vị trí người đứng xem. Xem chú cá nhỏ tránh thoát sự truy đuổi của cá lớn, xem nó đuổi theo đồng loại của mình, xem nó chơi đùa cùng những cánh bèo. Con cá chậm rãi lớn lên, bắt đầu theo vào bản năng mà bơi ngược dòng nước. Va chạm đến tróc vảy, rách vây … cuối cùng con cá cũng bơi tới sông lớn.
Sông lớn nguy hiểm trùng trùng, cá lớn nuốt cá bé càng nhiều, còn có người giăng lưới đánh cá...... Nó lần lượt tránh thoát những con cá lớn và lưới đánh cá, tiến vào trong dòng sông lớn hơn nữa, nơi được gọi là biển.
Lúc này, nó còn chưa kịp đụng tới cá lớn hoặc là những nguy hiểm khác thì đã gặp phải uy hiếp trí mạng. Đó chính là nước biển, trong nước biển mặn nó không thể hô hấp, thân thể cứng ngắc, từ trong ra ngoài bắt đầu run rẩy. Việc này không thể dựa vào sự cố gắng của nó mà có thể thay đổi. Đúng lúc này, nó bị chim biển theo dõi, cuối cùng lại trở thành đồ ăn trong miệng chim biển.
…..
Khi Tiếu Tiếu tỉnh lại, cô bé đã nằm ở trên giường trầm tư thật lâu.
Lúc này đây, cô bé đã không hề nhầm lẫn giữa đời thực và cảnh trong mơ, Nhưng Tiếu Tiếu vẫn không rõ, đang yên đang lành vì sao mình lại mơ về những chuyện này? Lần đầu tiên là hoa, lần thứ hai là cá.
Tuy rằng không giống nhau nhưng tất cả đều rất hoàn chỉnh. Điều này khiến nàng nghĩ rằng hai giấc mộng này nối tiếp nhau.
Tiếu Tiếu chỉ suy nghĩ vấn đề này trong chốc lát, khi cô bé rời giường khi liền vứt bỏ suy nghĩ này sang một bên.
......
Những ngày tiếp theo chính là ngày bị cấm túc.
Mặc dù Âu Dương Thanh Linh bị cấm túc nhưng vẫn có rất nhiều việc phải làm như trước. Mỗi ngày Tiếu Tiếu đều tốn phần lớn thời gian để chọn chơi đồ chơi. Âu Dương Thanh Linh tự mình dạy cô bé bắn súng mô phỏng và sử dụng các đồ chơi khác, cài thêm công năng bảo vệ vào người máy của Tiếu Tiếu rồi mới để cô bé tự mình chơi.
Dù sao đây cũng là đồ chơi an toàn tuyệt đối, cho nên anh cũng không cần quá lo lắng, mà sẽ lệnh cho người máy tư nhân của mình cứ cách một khoảng thời gian nhất định phải qua xem cô bé.
Đồ chơi này sẽ không làm cho người dùng cảm thấy quá tải, nhưng Tiếu Tiếu dùng nhiều thời gian để luyện tập, tích tiểu thành đại, cuối cùng vẫn đạt được một chút hiệu quả.
Thỉnh thoảng cô bé cũng ôm thú bông Âu Dương Thanh Linh mua này cho mình, chính là khi anh dạy cô bé viết chữ.
Âu Dương Thanh Linh dạy nàng học kiến thức nhập môn, đợi cô bé bắt đầu học theo anh lại quay về làm công việc của mình.
Kỳ thực người máy có thể dạy Tiếu Tiếu học nhập môn, nhưng bà nội sợ Âu Dương Thanh Linh lại cô bé thành người không có chút tình cảm, cho nên ngay từ đầu đã ra lệnh cho anh, đối với tất cả mọi việc liên quan đến Tiếu Tiếu anh phải tự mình làm.
Trước kia Tiếu Tiếu không được đi học, nhưng cô bé vẫn đọc được chữ. Sư phụ của cô là một sát thủ tài giỏi, hơn nữa còn là một sát thủ toàn năng. Ông dạy cô bé rất nhiều, có thu thập tình báo, phân tích tình báo, lập phương án ám sát...Khi đối phó cuối cùng một người, không nhất thiết phải dùng đến vũ khí, tất cả hình thức vũ lực đều có thể sử dụng, phải vừa đấu trí vừa đấu dũng. Ba năm, nàng thực hiện nhiệm vụ mười hai lần, mỗi lần đều có phướng án ám sát khác nhau.
Sư phụ từng nói, ưu điểm lớn nhất của Tiếu Tiếu chính là không có nhân tính, khuyết thiếu cảm xúc. Điều này làm cho Tiếu Tiếu tâm bình tay ổn* khi ra tay giết người. Nhưng ông cũng từng nói, ưu điểm lớn nhất của Tiếu Tiếu cũng là khuyết điểm lớn nhất. Vì không bao giờ hiểu được tâm lý người khác cho nên Tiếu Tiếu chỉ có thể làm sát thủ.
*tâm bình tay ổn: lòng kiên định, bình lặng thì khi ra ta sẽ ổn định, dứt khoát.
Việc này đã rất lâu rồi, nhưng dù thế nào thì Tiếu Tiếu vẫn hiểu được chữ , Âu Dương Thanh Linh dạy so với tự mình học có chút khác biệt nhưng kết quả cũng không khác nhau là mấy. Hơn nữa, bởi vì mỗi chữ một cách đọc, không lộn xộn, hỗn loạn, cho nên,cô bé học khá nhanh, từ đơn giản đến phức tạp. Một năm trôi qua, tất cả sách cấp một cô bé đều đã đọc qua. Chính vì vậy, Âu Dương Thanh Linh luôn khen cô bé thông minh.
Tiếu Tiếu thông minh như vậy khiến Âu Dương Thanh Linh rất có cảm giác thành tựu, hơn nữa Tiếu Tiếu lại không phải là một cô bé hiếu động. Cho nên, Âu Dương Thanh Linh rất hài lòng về chuyện này.
......
Sáng sớm ngày mười ba, bà nội cùng ông nội đã đến.
Tiếu Tiếu ngồi trên chiếc xe bay xa hoa của họ tiến thẳng đến Cục quản lý dân cư.
Cục quản lý dân cư, ở thời đại máy móc tân tiến này, trong cục có rất ít nhân công làm việc.
Đó là một tòa nhà lớn, nơi ghi chép một trăm linh sáu cục và quản lý tám triệu người trên toàn cầu. Nếu bạn bị mất thẻ căn cước* thì dù người ở đâu trên địa cầu cục quản lý cũng dễ dàng giúp bạn làm lại.
*thẻ căn cước: có tác dụng như chứng minh thư.
Ông nội là tướng quân, cấp bậc cái gì thì Tiếu Tiếu cũng không rõ, cô bé chỉ biết rằng, ở trong khu Hoa Hạ, người Âu Dương gia đi ra ngoài, người nịnh bợ thì nhiều, người khiêu khích thì ít. Mà tất cả việc này, đều là vì có ông nội.
- Âu Dương tướng quân, Phu Nhân, xin chào hai vị.
Nhân viên công tác không kiêu ngạo không siểm nịnh*, vô cùng công chính.
*không kiêu ngạo không siểm nịnh: không tỏ ra kiêu ngạo cũng không tỏ ra hèn kém, thái độ đúng mực.
- Đây là con gái nuôi của cháu trai trưởng Âu Dương gia ta, chúng ta muốn làm cho cô bé thẻ căn cước màu tím.
Tiếu Tiếu khó hiểu, không phải thẻ căn cước đều là màu tím sao? Thực ra cô bé chỉ nhìn qua thẻ căn cước của Âu Dương Thanh Linh, thẻ của anh có màu tím. Cho nên cô bé vẫn tưởng rằng thẻ của ai cũng giống nhau, thì ra không phải như vậy sao?
Nhưng cô bé cũng chỉ quan tâm đến vậy, thậm chí cô bé không hề nghĩ tới thẻ căn cước có những màu nào và dựa vào cái gì để phân loại màu sắc như vậy.
- Vâng. Tướng quân, Phu Nhân, mời hai người chờ.
Nhân viên công tác cười, rồi lấy ra một mẫu bảng từ trong máy tính.
- Mời hai người điền thông tin vào bảng.
Một máy tính nối hai màn hình, nhân viên công sử dụng ở phía đối diện, màn hình bên này cũng có thể sử dụng như vậy. Máy tính không có bàn phím, tất cả đều dùng bút cảm ứng để viết.
Trong đó có một phần tư liệu đã xuất hiện từ trước: Tần Tiếu Tiếu, cha mẹ người nhà là ai, sinh ra ở bệnh viện nào, ai nhận nuôi, trình tự gen, vân tay, đồng tử…Tất cả đều đã được ghi chép.
Thông tin bọn họ phải điền vào chính là tên người báo thẻ này, hơn nữa ông nội còn phải tự mình ấn dấu vân tay và quét đồng tử.
Tiếp theo, Tiếu Tiếu phải quét đồng tử để xác minh bản thân. Không đến năm phút sau, thẻ căn cước xuất hiện.
- Màu tím?
Bà nội dịu dàng cười vuốt vuốt tóc của cô bé:
- Ừm, tất cả thẻ căn cước đều có vẻ ngoài giống nhau nhưng màu sắc chúng ta nói ở đây là màu của quyền hạn.
- Quyền hạn?
- Đúng vậy, quyền hạn. Bao gồm tư liệu con có thể tra cứu, con thuộc chuyên ngành nào hay phúc lợi xã hội…
Bà nội đã ôm Tiếu Tiếu đi ra ngoài, tất cả mọi việc đều đã hoàn thành, từ đầu đến cuối mất không quá mười phút, thật sự vô cùng đơn giản.
Truyện khác cùng thể loại
599 chương
17 chương
108 chương
10 chương
342 chương