Mệnh lệnh của Tần Vũ nói bên trong cơ giáp, Job không nghe được, nếu không nhất định sẽ hối hận. Hồ Uy Phàm không nói hai lời, xoay người đi chấp hành mệnh lệnh. "Tôi có thể đi giải quyết một chút chứ, nếu không giải quyết đau bụng, tôi sợ lực chú ý không tập trung sẽ dẫn sai đường." Job nhìn Hồ Uy Phàm quay lại, cho rằng kế hoạch thành công, đang mừng thầm. Hồ Uy Phàm nhắm súng ngay đầu gã, khi Job còn chưa kịp phản ứng lại, chùm tia sáng xuyên qua trán gã, một chút máu cũng không bắn ra. Job đến chết cũng không nghĩ ra vì sao bọn họ đột nhiên đổi ý giết gã, chỉ bởi vì gã nói mình đau bụng, hay là bọn họ cảm thấy có thể tự tìm được mạch khoáng, gã vĩnh viễn cũng không biết đáp án. Tìm mạch khoáng thật ra không phải việc khó, đặc biệt là khi mấy bộ lạc cùng nhau hợp tác, động tĩnh tuyệt đối không nhỏ, huống chi bọn họ còn muốn tránh sinh vật cỡ lớn ở dãy sơn động tử vong. Tần Vũ mang theo mọi người đi tiếp, gặp được ngã rẽ thậm chí không ngừng lại đã lựa chọn một bên, khiến Tần Sương nhìn mà thấy hồ đồ "Anh cả à, nơi này không phải có một cái ký hiệu sao, vì sao chúng ta phải đi đường không có ký hiệu?" Lựa chọn đi con đường không ký hiệu kia là do Tần Vũ. "Phần sau sửa lại." Tần Vũ nói. Lộ Lê phiên dịch: "Anh muốn nói là nửa đoạn trước hắn vẫn luôn mang chúng ta đi đường có đánh dấu, tới đoạn sau thì đều đi đường không có đánh dấu, là ý này đúng không." Tần Vũ ừ một tiếng. "Vậy có khả năng là hắn cố ý mang chúng ta đi nhầm đường." Tần Sương đưa ra dị nghị. Lộ Lê lắc đầu, "Khả năng không lớn, hắn tham sống sợ chết như vậy, hơn nữa em nhìn xem, chỗ có đánh dấu giấu rất kĩ, cũng không giống nhau, không chú ý nhìn thì không phát hiện được, đại khái hắn cho rằng chúng ta nhìn không ra." Nhưng không ngờ Tần Vũ mắt sắc, từ khi hắn bắt đầu lựa chọn đường không có kí hiệu đã chú ý. Bọn họ tiếp tục đi dưới sự dẫn dắt của Tần Vũ, tới một ngã tư, bọn họ phát hiện hai đường trong đó đều có kí hiệu, hai cái kí hiệu đều giống nhau, chỉ là giấu ở chỗ khác nhau. Lấy tư duy của người thường, chỉ cần tìm được một cái kí hiệu, thì sẽ cho rằng bọn họ tìm được đường chính xác, do đó đi nhầm đường. Tần Sương phục rồi, anh cả cậu ta không chỉ có thực lực mạnh, còn rất tinh tế, vế trước cả đời cậu ta cũng đừng nghĩ so được, không ngờ vế sau cậu ta cũng kém hơn. Dưới tình huống không có người ngáng chân, bọn họ cuối cùng cũng đi tới nơi, ở đây không có kí hiệu, tuy cũng không nhìn thấy ai, nhưng hẳn ngay ở quanh đây. "Chia làm hai đường, bất kể có tìm được người hay không, nửa giờ sau trở về tập hợp." Tần Vũ nói. Tần Sương và Hồ Uy Phàm mang theo tám người đi. Lộ Lê đi theo Tần Vũ, thả tinh thần lực dò xét, ngay từ đầu chỉ phát hiện sinh vật cỡ lớn, lại không cảm giác được bóng người nào. "Từ từ đã, có người." Lộ Lê đột nhiên giữ chặt Tần Vũ. "Hướng nào?" "Hướng tám giờ." Tần Vũ đứng tại chỗ suy tư một lát, sau đó quay đầu lại, "Đi bên này." Mọi người đi theo hắn, vòng đi vòng lại, Lộ Lê dùng tinh thần lực dò xét, phát hiện bọn họ cách những người đó càng ngày càng gần. "Quanh đây xác thật không sinh vật cỡ lớn xuất hiện, bọn họ có người đứng gác gần mạch khoáng, vị trí trên cao, một khi tới gần sẽ bị phát hiện." Lộ Lê nói ra tình báo mình quan sát được. "Tìm Tần Sương tập hợp trước." Tần Vũ lên tiếng. Mọi người lại quay trở lại, nhóm Tần Sương không tìm được người, nhưng lại phát hiện một đám sinh vật cỡ lớn, dường như bị ngăn cách ở bên ngoài, nửa giờ sau đúng giờ trở về tập hợp. Lộ Lê nói cho bọn họ, "Có ba bộ lạc, nhân số ít nhất sáu bảy trăm người, một nửa ở bên ngoài đứng gác, một nửa còn lại chia từng nhóm đào mạch khoáng." "Chúng ta cứ như vậy đánh qua, sẽ rút dây động rừng mất." "Cho nên anh cả của em đã nghĩ ra biện pháp." Lộ Lê nói. Tần Vũ tiếp nhận câu chuyện, "Các cậu phát hiện sinh vật cỡ lớn ở nơi nào?" Tần Sương nói tọa độ ra. "Dẫn chúng nó lại đây, đừng làm bộ lạc phát hiện, lại dẫn một phần sinh vật cỡ lớn đến con đường bọn chúng vận chuyển." Tiếp theo Tần Vũ vẽ bản đồ trên mặt đất, có tọa độ sinh vật cỡ lớn và các bộ lạc, cũng có hướng đi về sơn động, tựa như trong đầu hắn đã có một tấm bản đồ, không vẽ lầm bất cứ chỗ nào. Những người khác tập mãi thành thói quen, chỉ có Lộ Lê lần đầu tiên thấy được nên có chút tò mò. "0K." Tần Sương và Hồ Uy Phàm mỗi người mang theo sáu cá nhân, chia làm hai đường đi chấp hành nhiệm vụ. Nơi này liên lạc không tốt, cho nên bọn họ phỏng đoán đại khái thời gian trước, thời gian vừa đến sẽ ra tay. Nửa giờ sau, mặt đất chấn động, nơi xa truyền đến tiếng ầm vang lớn, tựa như động đất sét đánh. Người đứng gác của ba bộ lạc nhìn thấy nơi xa có mấy chục sinh vật cỡ lớn lao về phía bọn họ, rất nhanh đã đột phá cái chắn phòng ngự đầu tiên đã được thiết lập lúc trước, sinh vật cỡ lớn đấu đá lung tung, thanh thế kinh người, họ lập tức hoảng loạn. "Không tốt rồi, không tốt rồi, có mấy chục con sinh vật cỡ lớn đột nhiên xông tới." Người đứng gác hoang mang rối loạn chạy vào thông báo. "Sao lại thế này, các ngươi thấy cái gì!" Thủ lĩnh bộ lạc Chris giận dữ. "Bọn tôi cũng không biết, giống như đột nhiên nổi điên vậy." Người thông báo uất ức nói. Chris còn đang tính tiếp tục tức giận, bị Mông Đức ngăn lại, "Việc cấp bách là ngăn cản chúng nó lại, như vậy đi, anh mang một đội qua trước." "Dựa vào cái gì là tôi mà không phải là anh." Chris bất mãn sự an bài của hắn, tuy bọn họ là quan hệ hợp tác, nhưng cũng không hề tín nhiệm đối phương. Mông Đức mặt không đổi sắc, "Được, vậy tôi đi." Hắn dứt khoát càng có vẻ Chris tính toán chi li và gây rối vô cớ. Sắc mặt Chris có chút khó coi "Tên Job kia rời đi lâu như vậy cũng không biết khi nào trở về, hắn cũng thoải mái thật, nếu lần này vượt qua nguy cơ, hắn còn chưa trở lại, tôi muốn lấy một phần của hắn." "Đó là đương nhiên." Mông Đức cũng không muốn làm không công cho người khác. Không chờ bọn họ xuất phát, con đường vận chuyển bên kia đã truyền tới tin tức có sinh vật cỡ lớn xông tới. "Không đúng, sao có thể đồng thời trùng hợp như vậy, nhất định là có người ở sau lưng giở trò quỷ, kẻ biết chúng ta ở chỗ này đào mạch khoáng không nhiều lắm, Job lại không thấy bóng dáng đâu......" Chris trầm mặt, "Mông Đức, có thể là Job làm hay không, hắn muốn độc chiếm toàn bộ mạch khoáng?" "Nơi này còn có không ít người bộ lạc Tổ Ong, hắn cũng chỉ mang theo mấy chục người rời đi, chẳng lẽ dựa vào mấy chục người kia, thì muốn từ bỏ hơn hai trăm người còn lại." Mông Đức không ngốc. "Nhỡ bọn họ đến rồi tập hợp bên ngoài thì sao?" Chris cười lạnh nói. "Cái này......" Mông Đức tức khắc do dự, khả năng này còn khá lớn. Chris nói: "Nếu chúng ta không xác định, vậy thử một lần xem, phái người của bộ lạc Tổ Ong qua, nếu thật sự là hắn giở trò quỷ sau lưng, tôi cũng muốn lôi kéo người của bọn họ cùng chết, để bộ lạc Tổ Ong bị diệt sạch." Lượng lớn thanh niên trai tráng chết đi, bộ lạc còn sót lại người già trẻ con và phụ nữ không có năng lực tự bảo vệ mình, bộ lạc như vậy sớm hay muộn cũng sẽ bị bộ lạc gần đó nuốt chửng. Lần này bọn họ nguyện ý mạo hiểm phái ra toàn bộ thanh niên trai tráng, nếu không có tự tin, lại là ba cái bộ lạc cùng nhau hợp tác, không ai dám làm như vậy. Job không ở đây, người lưu lại không đủ địa vị, cuối cùng nói không lại hai thủ lĩnh bộ lạc khác, hơn hai trăm người đành phái ra hơn một trăm người, những người còn lại có thế nào cũng không có khả năng chống lại hai bộ lạc, nếu bọn họ thật sự muốn nội ứng ngoại hợp, không bao lâu sẽ bị trấn áp, đến lúc đó càng có cớ bài trừ bộ lạc Tổ Ong ra bên ngoài. Cũng may sinh vật cỡ lớn xông tới hai bên đều chỉ có mấy chục con, bọn họ lại có kinh nghiệm săn bắn, hẳn sẽ không có vấn đề, chỉ cần phòng được có người đánh lén sau lưng. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, đám sinh vật cỡ lớn này mới chỉ là sóng thứ nhất, đang chém giết khí thế ngất trời, mặt đất lại bắt đầu chấn động kịch liệt, một sóng sinh vật cỡ lớn phía sau nối phía trước chạy tới, giống như nơi này có cái gì hấp dẫn chúng nó vậy. Hơn trăm con sinh vật cỡ lớn cùng ùa vào, người của ba bộ lạc đồng thời biến sắc. "Không có khả năng, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, những người đó làm thế nào đưa tới nhiều sinh vật cỡ lớn như vậy." Có lực phá hoại cường hãn, mấy con xông tới đánh sập phòng tuyến của họ, sinh vật nặng mấy chục đến mấy trăm tấn một chân dẫm lên, người có thể chất cường hãn thế nào đi nữa, cũng bị dẫm nát nội tạng. Nơi này lập tức loạn lên, hai bên đều đã xảy ra tình huống tương tự, người còn sống bị buộc lui thẳng về sơn động phía sau, mà nó vô cùng có khả năng sắp bị phá hỏng. Chris và Mông Đức lập tức ra quyết định rút lui khỏi sơn động. Bọn họ hướng tới một con đường gần cửa vào sơn động để rút lui, đây là đường lui bọn họ cố ý đào ra, vốn để dự phòng đám sinh vật cỡ lớn này, phòng cả bộ lạc khác đánh lén, nguyên tưởng rằng sẽ không phải dùng tới. "Bọn họ bỏ chạy rồi." Lộ Lê phát hiện đầu tiên. Tần Vũ từ vách núi cao nhảy xuống, cơ giáp làm mặt đất vỡ ra một cái hố, khiến cho mấy con sinh vật cỡ lớn phía trước chú ý, chúng quay đầu phát hiện còn có người, lập tức rầm rập chạy tới. Những người khác cũng liên tiếp nhảy xuống, không chút do dự vọt vào đại khai sát giới. Lộ Lê không ra tay, y ở lại thay mọi người canh chừng, để tránh ba bộ lạc đi vòng vèo trở lại. Cũng may bọn họ kiêng kị người giở trò quỷ sau lưng, không dám lại đây mạo hiểm, đến khi giết sạch toàn bộ sinh vật cỡ lớn cũng không thấy bọn họ quay lại. Hồ Uy Phàm dẫn người canh giữ ở bên ngoài, những người khác đi vào xem mạch khoáng. Trên mặt đất chất đầy những khối kim loại hỗn độn, đều là vừa đào ra còn chưa kịp mang đi, bởi vì quá vội vàng, ngay cả trong góc cũng có khối kim loại rơi rụng. Khối kim loại này là Ô Vẫn bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, cả dân bản xứ Hồng Hạt tinh số 1 cũng muốn tìm. Xem xuống chỗ hầm ngầm đang được đào ra, chiều sâu còn chưa đến trăm mét, hiển nhiên vừa mới đào không đến hai ngày. "Không ngờ là Ô Vẫn, khó trách ba bộ lạc lớn muốn hợp tác, còn giấu kĩ càng, không dám tiết lộ ra chút tin tức nào." Tần Sương cảm khái. Có vũ khí chế tạo từ Ô Vẫn, chỉnh thể thực lực của một bộ lạc có thể tăng lên một khoảng lớn, ở trong chiến đấu tuyệt đối sẽ có lợi, trừ vũ khí, còn có áo giáp phòng ngự, đây đều là khiếm khuyết lớn nhất của dân bản xứ. "Đừng nói nhiều lời, mạch khoáng này sâu bao nhiêu còn chưa biết, Tần Sương mang vài người đi thí nghiệm đi, những người còn lại đi đào mạch khoáng, nhanh một chút." Lộ Lê nhanh chóng nói, thời gian của họ không nhiều lắm. "Đáng tiếc nếu Justin cũng ở chỗ này thì tốt rồi, mạch khoáng này bảo thủ mà nói thì cũng không quá nhỏ, bằng vài người của chúng ta, rất khó đào hết ra, hai tháng có khả năng không đủ." "Vậy em thử liên lạc với anh ta đi, máy liên lạc của em hẳn là có bước sóng của anh ta chứ?" Lộ Lê cũng có chút động tâm, nếu khoảng cách gần, khả năng liên lạc được sẽ rất cao. "Được, để em thử xem." Tần Sương nói xong bảo người đi dò xét mạch khoáng, mình đi liên lạc với Justin, lần đầu tiên không liên lạc được, lúc sau mỗi cách một đoạn thời gian sẽ thử một lần. Chiều sâu và độ rộng của mạch khoáng đã dò xét ra, không khoa trương tới trăm trượng, nhưng cũng rộng gần ngàn mét, dự đoán Ô Vẫn dự trữ hẳn có thể đạt tới chục tỷ tấn. Mạch khoáng lớn như vậy, chỉ bằng hai mươi người bọn họ, chỉ sợ đào hơn hai tháng cũng không xong, vứt bỏ một phần bọn họ lại không bằng lòng, đây chính là Ô Vẫn cực kỳ hi hữu, ngay cả dân bản xứ cũng muốn. Lúc chưa liên lạc được với Justin, bất kể thế nào, có thể đào được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Cùng lúc đó, ba bộ lạc bị bắt rời đi chật vật chạy ra khỏi dãy sơn động tử vong, bắt đầu ồn ào vì đống Ô Vẫn đã đào lên. Chris và Mông Đức phát hiện Job hoàn toàn không bóng dáng đâu, bộ lạc Tổ Ong tử thương nhiều hơn so với bọn họ, còn thừa không có mấy, cho nên hai người quyết định nuốt hết Ô Vẫn, vì thế lấy Job làm cớ, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại trúng. Bộ lạc Tổ Ong cho rằng đã bị bọn họ phát hiện, dăm ba câu đã lộ ra sơ hở. Chris và Mông Đức mới biết được sau lưng thật sự có người giở trò quỷ, còn là Job làm ra, chẳng qua lâu như vậy còn không thấy Job đâu, chỉ sợ đã chết trong dãy sơn động tử vong rồi. Hai bộ lạc dứt khoát bắt tay, giết hết người của bộ lạc Tổ Ong, hai bên chia đều toàn bộ kim loại Ô Vẫn, sau khi trở về không bao lâu thì thương lượng kế hoạch thâu tóm bộ lạc Tổ Ong, bộ lạc Tổ Ong ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hối hận không kịp.