Tinh tế chi thượng tướng phu nhân thị hắc hộ
Chương 239 : Không đựng được
Cảm giác đau đớn khiến sejina phát ra sóng âm phẫn nộ, quay đầu lại nhìn tàu lặn đánh lén nó, đôi mắt màu xanh rêu tràn ngập tức giận, thân hình vặn vẹo đâm vào tàu lặn.
Chiếc tàu lặn luống cuống né tránh, phần đuôi không cẩn thận bị thân hình to lớn của nó va chạm vào, tàu lặn lập tức quay cuồng bay ra mấy chục mét.
Sejina là một loại hải thú thù dai, tính tình dễ nóng nảy, một khi tức giận sẽ đuổi theo đối phương, đến nhìn không thấy mới thôi, hoặc là giết chết người ăn thịt mới thôi, cho nên sau một kϊƈɦ thấy tàu lặn vẫn còn, hai mắt nó lóe ánh lửa tiến lên.
Trước công kϊƈɦ của sejina, tàu lặn hiển nhiên không có kinh nghiệm gì, sau một hồi luống cuống, công kϊƈɦ không có kết cấu, tuy đều đánh trúng sejina, nhưng lại không tạo thành thương tổn quá lớn cho nó, nhanh chóng bị sejina đánh bay vào một khối đá ngầm, hoàn toàn tắt lửa.
Những tàu lặn khác thấy thế tức khắc không dám lại gần nó nữa.
“Để nó trở về biển sâu sẽ rất phiền toái.” Lộ Lê nói.
Bọn họ tìm đến bây giờ mới nhìn thấy một con này, nghe cư dân địa phương nói, mỗi lần biển gầm có thể nhìn thấy một con sejina đã tính là may mắn, hầu như một con cũng không thấy, bọn họ không muốn ở Khoa La tinh nghỉ ngơi thêm một tháng nữa, cho nên cần phải bắt được con sejina này.
Tần Vũ tăng tốc độ tàu lặn lên tối đa, ban đầu bọn họ chỉ truy đuổi xa ở phía sau, tốc độ vừa tăng lên, trong nháy mắt vượt qua hai chiếc tàu lặn.
“Lại có kẻ ngu xuẩn đi giúp chúng ta mở đường rồi.” Hai chiếc tàu lặn vốn dĩ cũng sốt ruột, nhìn thấy có người nhịn không được, lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa.
Tàu lặn nhanh chóng tới gần sejina, sejina cũng không phát hiện, tuy nhiên tốc độ của nó cũng chậm rãi tăng lên, chớp mắt đã bơi sâu vào biển sáu bảy trăm mét, tốc độ vẫn còn đang tăng lên.
Khi còn cách trăm mét Tần Vũ phóng thuốc mê ra, đây là thuốc gây tê cực mạnh, có thể làm một con hải thú cỡ lớn mất đi sức hành động trong năm phút, nếu ở trêи đất bằng, tốc độ sẽ càng nhanh.
Sejina da dày thịt béo, hoàn toàn không phát hiện thuốc mê bắn trúng thân thể, tốc độ lại dần chậm lại lấy mắt thường có thể thấy được.
Tần Vũ để tàu lặn tới sát sejina, giao tàu lặn cho Lộ Lê điều khiển, sau đó đi ra ngoài.
“Cẩn thận nhé.” Lộ Lê lo lắng đến nỗi tim đập nhanh hơn vài phần, bây giờ bọn họ đã ở độ sâu 4000 mét dưới đáy biển, nơi này sức ép cực đại, muốn chống cự áp lực nước đã rất khó khăn, đừng nói đến việc bơi trong nước tự do tự tại, còn phải đối phó với một con sejina.
Mấy chiếc tàu lặn đằng sau đã theo kịp, nhìn thấy có người bại lộ bản thân trong biển, lập tức mắng đối phương ngu xuẩn, trong biển chính là thiên hạ của hải thú, người biến chủng có lợi hại cũng không có khả năng ở trong nước đánh thắng hải thú từ biển sâu đi lên.
“Người này điên rồi sao, cho dù sejina có hi hữu, chẳng lẽ còn quan trọng hơn tính mạng mình à, hắn ta tuyệt đối chết chắc rồi.”
Vừa nói xong, một tàu ngầm đột nhiên tiến lên từ bên người họ, tốc độ rất nhanh.
“Đệt, người này muốn cướp sejina sao? Không thể để bọn họ thực hiện được.”
Tình huống của sejina mọi người đều thấy được, động tác chậm chạp, không nổi khùng như lúc trước, hiển nhiên là đã trúng thuốc mê hay gì đó giống vậy, đây là thứ tốt, chẳng qua quá đắt thôi.
Thể chất hải thú biển sâu bất đồng với hải thú tầm thường, thuốc mê bình thường đối với chúng nó vô dụng, chỉ có thuốc mê đặc biệt, loại thuốc mê này giá cả rất đắt, một liều cũng không rẻ, muốn phát huy hiệu quả trêи người sejina, cần vài liều thuốc, rất ít người mua nổi, bây giờ có người dùng, không nắm chắc cơ hội thì đúng là phải xin lỗi bản thân.
Vì thế mấy chiếc tàu lặn lập tức phi lên phía sau tiếp trước, ở trong này, có rất nhiều tàu hướng về phía sejina, lại có chiếc hướng về phía Tần Vũ.
Lộ Lê đã sớm đề phòng những người này, đặc biệt là sau khi phát hiện Tần Vũ ra ngoài, tàu ngầm lao tới đầu tiên, đằng đằng sát khí, không thể sai được.
Công kϊƈɦ lập tức bay qua, những người khác còn tưởng người này muốn ngăn bọn họ lại, lát sau lại phát hiện đối phương hình như chỉ công kϊƈɦ chiếc tàu chạy đầu tiên, mặc kệ là do nguyên nhân gì, đây đều là cơ hội của họ, vì thế liên tiếp đuổi kịp và vượt qua, chờ tới khi bọn họ tới gần sejina, công kϊƈɦ đã nối gót tới.
Bọn họ hiển nhiên không coi Tần Vũ ra gì, rời khỏi tàu lặn, lấy sức của một người ở trong nước có thể làm gì được.
Máu trêи người sejina khiến nước biển xung quanh bị nhuộm thành máu loãng, che đậy bóng người Tần Vũ.
Lộ Lê làm vài việc cùng lúc, phát hiện điều này chỉ có thể tạm thời ép xuống lo lắng trong lòng, ít nhất những kẻ muốn đối phó với Tần Vũ cũng không nhìn thấy hắn.
Tuy sejina trúng thuốc mê, nhưng ý thức của nó cũng không hoàn toàn mất đi, đau đớn kϊƈɦ thích các giác quan của nó, rốt cuộc vượt trêи cả thuốc mê, phát ra sóng âm phẫn nộ, cái đuôi hung hăng đảo qua, một con tàu lặn bị quét trúng, sức mạnh hải thú rất cường đại, tàu lặn trúng đòn không bị vỡ nát, nhưng bị cái đuôi quét trúng lõm sâu vào, lập tức mất đi sức chiến đấu.
Không muốn chết trong biển, tàu lặn đó đành phải nuốt hận rời đi, lui khỏi vòng tranh đoạt.
Những người còn lại không ngờ sejina còn có lực tấn công, hoảng sợ, lập tức rời khỏi phạm vi công kϊƈɦ của nó, nhưng vết thương của sejina càng ngày càng nặng, bọn họ không muốn từ bỏ, nên cách một khoảng tiếp tục công kϊƈɦ, màu máu trong nước biển, nhìn không ra cái gì, chỉ có tiếng gầm của sejina thỉnh thoảng truyền đến.
Lộ Lê đột nhiên phát hiện có một con tàu ngầm luôn không có động tĩnh, không biết muốn nhắm vào cái gì, chờ đến khi vì bị công kϊƈɦ của tàu lặn khác phân tán lực chú ý, đến khi xem lại, cái tàu ngầm kia đã không thấy bóng dáng đâu, lập tức mở máy dò xét ra, phát hiện một con thuyền tốc độ rất nhanh đang phi về hướng sejina.
Chẳng lẽ tàu ngầm này cũng tới vì sejina, trong lòng y lại luôn có dự cảm bất an, loại dự cảm này sau đó đã trở thành sự thật.
Sejina là một con quái vật khổng lồ, theo lý thuyết thể tích nó lớn như vậy, bây giờ mình đầy thương tích, công kϊƈɦ nơi nào cũng không có vấn đề gì, tàu ngầm kia lại không làm như vậy, mà phóng về tọa độ có Tần Vũ.
“Không xong rồi, bọn chúng nhất định là nhằm về phía Tần Vũ.” Lộ Lê bắt đầu sốt ruột, tấn công đánh lui tàu lặn khác, rồi lập tức điều khiển tàu đi qua.
Một tay Tần Vũ bắt lấy sừng nhọn nổi lên sau phần lưng sejina, một tay khác dán trêи đầu nó giữa vùng nước biển hỗn loạn, đang muốn động thủ, đột nhiên có cảm giác quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc tàu ngầm thẳng tắp đâm về phía mình, nghiêng người một cái, hai bên đi ngang qua nhau.
Tàu ngầm lái một vòng cung, lại lần nữa đâm lại đây, không có phút nào tạm dừng.
Tần Vũ buông sừng nhọn ra, theo phần lưng trơn bóng của sejina trượt xuống, tàu ngầm kia cho rằng lần này có thể đụng vào hắn, không ngờ vẫn trượt, đầu tàu lặn đụng vào thân thể sejina, da tróc thịt bong, khiến nó phẫn nộ quay đầu lại, trực tiếp dùng phần đầu va chạm thẳng vào.
Tàu ngầm lung lay văng ra mấy mét, không chờ đến lần công kϊƈɦ thứ hai, vừa thấy sejina bị tàu lặn khác công kϊƈɦ hấp dẫn lực chú ý, trong lòng đang vui mừng, đột nhiên phát hiện đỉnh đầu có gì đó khác thường, người bên trong ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt lành lạnh, mặt không biểu cảm nhìn bọn chúng chằm chằm, trong nháy mắt da đầu tê dại.
Là Tần Vũ mục tiêu của bọn chúng, từ khi nào thì hắn đứng phía trêи tàu rồi?
Nghi vấn này mới từ trong đầu chợt lóe qua, chưa chờ bọn chúng phản ứng lại, Tần Vũ đã đặt tay dán trêи bề mặt lồng kính cứng rắn của tàu ngầm, một luồng sức mạnh vô hình oanh tạc vào, trong nháy mắt xuất hiện hoa văn như mạng nhện rậm rạp.
Cái lồng kính bị phá tung, nước biển điên cuồng ùa vào, người bên trong trở tay không kịp, bọn họ không giống Tần Vũ ở độ sâu 4000 mét trong biển còn không chịu ảnh hưởng, áp lực nước biển đè ép thân thể, từng khuôn mặt hoảng sợ giãy giụa trong biển, liều mạng bơi lên trêи, nhưng đó là 4000 mét, không phải 400 mét, cuối cùng cũng thành thi thể hết.
Giải quyết xong những kẻ chướng mắt, Tần Vũ quay đầu lại nhìn sejina cách càng ngày càng xa.
Lúc này, Lộ Lê điều khiển tàu lặn đến bên người hắn.
Tần Vũ lập tức tiến vào tàu lặn, “Đến bên cạnh nó đi.”
Lộ Lê thấy hắn không có việc gì, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm, mang Tần Vũ đến bên người sejina lần nữa, lần này không có quá nhiều kẻ vướng bận, Tần Vũ nhanh chóng giải quyết xong cái con quái này.
Lộ Lê ở trong tàu lặn nhìn hắn làm việc, chỉ thấy hắn đặt tay ở trán sejina, không biết làm cái gì, đôi mắt sejina lập tức mất đi tiêu cự, sinh khí trêи người dường như bị trút hết trong nháy mắt kia, sau khi bị cắt thành vô số khối, khi máu loãng còn chưa tản hết, Tần Vũ thu nó vào không gian khấu, dùng vài cái không gian khấu mới chứa được.
Chờ khi những người khác chạy tới nơi, bọn họ đã điều khiển tàu lặn nhanh chóng rời đi.
Giỏ tre múc nước công dã tràng, cuối cùng người khác hưởng hết.
Những người khác tức đến đau gan, lập tức quay về đảo nhỏ, nghĩ nếu có thể hạ gục bọn họ ở trêи đảo nhỏ, nói không chừng còn có thể đoạt lại sejina.
Lộ Lê và Tần Vũ không lập tức quay về hải đảo, bọn họ đang tìm kiếm con sejina thứ hai, tuy đã qua hai tiếng, tỷ lệ tìm được rất nhỏ, nhưng cũng tốt hơn không làm gì, hơn nữa nhỡ may mắn thì sao.
Ôm ý tưởng này, nửa giờ sau, bọn họ phát hiện phía trước có động tĩnh đánh nhau, từng luồng nước đánh úp lại, trừ hải lưu lạnh đi qua nơi này, cũng chỉ có đánh nhau mới có thể sinh ra, vế trước hiển nhiên không có khả năng, bởi vì hải lưu lạnh tạo thành biển gầm đã qua rồi. Sau khi tàu lặn tới gần, máy dò xét phát hiện phía trước có một đám người đang vây bắt một con hải thú, chờ khi bọn họ tới gần mới phát hiện, họ đang tấn công một con sejina.
Con sejina này so với con Tần Vũ bắt còn lớn và tráng kiện hơn, sức chiến đấu của nó cũng mạnh hơn so với con kia nhiều.
Mười mấy chiếc tàu lặn bao vây nó, kết quả cũng chưa thể bắt lấy nó, ngược lại còn bị nó phá hủy mất bốn năm chiếc, còn lại có mấy chiếc mình đầy thương tích, lại nhìn sejina, tuy trêи người nó có thương tích, nhưng đều không phải trí mạng, thuộc tính tàn bạo bị kϊƈɦ thích, đôi mắt sejina đã biến đỏ, lực công kϊƈɦ thẳng tắp tăng lên, đám tàu lặn còn lại không chống đỡ được.
“Con sejina này cũng quá lớn, quá mạnh rôi.” Lộ Lê liếc mắt qua, đại khái suy đoán ra quá trình, con bọn họ bắt kia hoàn toàn không cùng cấp bậc.
“Nó hẳn là sejina dẫn đầu.” Tần Vũ bình tĩnh nói.
Lộ Lê hít sâu, một con sejina bình thường đã rất mạnh, con dẫn đầu kia sẽ mạnh đến mức nào, “Chúng ta có ra tay không?”
Tần Vũ lắc đầu, “Không được.”
“Vì sao vậy?” Lộ Lê không cho rằng Tần Vũ là loại người gặp kẻ địch mạnh sẽ từ bỏ.
Tần Vũ nói, “Không đựng được.”
Lộ Lê: “……”
Chương 240: Trở lại Tần Lộ tinh
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
8 chương
47 chương
25 chương
9 chương