Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng
Chương 49 : Cẩm thanh
Lúc trở lại Tiên giới, gương mặt của các vị tiên hữu không tốt chút nào, mà Ngọc Đế cầm đầu, gương mặt đen như đáy nồi, cùng với gương mặt bình thản của tôi lại tạo thành một sự đối lập rõ ràng.
Bụng đau từng cơn, cơn sau mạnh hơn cơn trước, nhưng cũng không bằng nỗi đau trong trái tim. Một đám người vây xung quanh giường, Thái Thượng Lão Quân rút ngón tay đặt lên cổ tay tôi lại, thở dài một tiếng.
Long Tam vội vã, tóm lấy bả vai Thái Thượng Lão Quân, hỏi liên tục: “Sao rồi, vết thương của A Hoàn có nghiêm trọng hay không, đứa bé thế nào, nên làm cái gì bây giờ?”.
Thái Thượng Lão Quân nhìn tôi, ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng cũng ấp a ấp úng nói: “Thượng thần Phượng Hoàn, lần này thân thể của ngài bị tổn thương rất nghiêm trọng, nếu còn tiếp tục thế này, chỉ e là đối với đứa bé trong bụng không tốt”.
Quả nhiên, quả nhiên.
Tôi thở dài, thấp giọng nói: “Bá Dương hiểu tôi mà, cho dù là dùng biện pháp gì đi chăng nữa, cũng xin thử một lần”.
Thái Thượng Lão Quân cúi đầu, thấp giọng nói: “Trước mắt chỉ có một biện pháp. Vừa rồi tiểu tiên kiểm tra qua, thai nhi trong bụng thượng thần chưa trưởng thành, nếu có thể được nuôi dưỡng trong cơ thể mẹ vẫn là tốt nhất, nhưng cơ thể Thượng thần hiện giờ lại không chịu đựng nổi, không tránh khỏi cảnh mẫu tử cùng…”. Thái Thượng Lão Quân mềm giọng, “Tiểu tiên thấy, vẫn là nên nuôi lớn rồi sinh ra thì mới tốt”.
Tôi nhắm mắt lại, vô lực nói: “Bá Dương không cần lo lắng cho tôi, đừng ngại nói thẳng”.
Thái Thượng Lão Quân nói: “Ý của tiểu tiên là, thai nhi trong bụng Thượng thần vẫn là nên đầu thai xuống phàm giới, đợi đủ tháng rồi tái sinh, tuy là nữ tử phàm nhân không thể cung cấp đủ linh khí, nhưng chỉ cần sau đó cẩn thận chăm sóc, thì sau khi trưởng thành vẫn luôn có cơ hội quay về Tiên giới”.
Để cho bé con của mình gọi một nữ tử khác là nương, thảo nào mà Thái Thượng Lão Quân không muốn nói. Trong lòng tôi âm thầm đau khổ, nhưng như vậy thật ra cũng tốt, tương lai sau này nàng trưởng thành, hỏi tôi phụ thân là ai, tôi cuối cùng cũng vẫn là không thể nói cho nàng biết, phụ thân của nàng đã không cần nàng từ lâu rồi. Đầu thai vào nhà phàm nhân, dù sao cũng còn có một điều tốt là có một gia đình. Có điều dù sao cũng vẫn không yên tâm.
Chắc là Thái Ất đoán được những gì mà tôi lo lắng, nên đứng bên cạnh tôi nói: “Như vậy đối với bé con vẫn là chưa đủ, bây giờ A Hoàn bị trọng thương sợ là không thể đi theo xuống phàm giới, không bằng để tôi hạ phàm đi theo chăm sóc bé con, đợi nó lớn rồi đưa nó lên đây”.
Tôi lắc đầu: “Muội nghe nói Hạo Thiên vì huynh mà đặc biệt xây dựng điện Thanh Trì, chuyên dùng để trị thương cho huynh, mới được có mấy ngày, vết thương trên người huynh e là cũng còn chưa lành”.
Thái Ất mỉm cười: “Trên trời một ngày, dưới mặt đất một năm, tính ra cũng không đến một tháng, không có việc gì, A Hoàn yên tâm đi”.
Thái Thượng Lão Quân ngắt lời: “Nếu như Thượng thần đồng ý, chúng ta sẽ làm như vậy. Có điều dù sao thì lần này Thượng thần sử dụng lửa niết bàn cũng đã làm tổn thương cơ nguyên, nên cần phải điều dưỡng cẩn thận. Trước mắt đang có một chỗ tốt để dưỡng thương, chính là ở trong Si Mị Chung”.
Si Mị Chung là do tôi muốn cứu Bích Hoa nên đoạt lấy từ trong tay Bà La Già, cũng không ngờ được hôm nay tôi lại có cơ hội để dùng đến nó. Không biết Bích Hoa bị Ngọc Đế phái đi làm nhiệm vụ đã hoàn thành hay chưa.
Lần này Tiên giới thất thế nghiêm khắc mà nói thì cũng có mấy phần liên quan đến tôi, cũng may tuy là Ngọc Đế tức giận, nhưng cũng vẫn chưa từng đề cập một câu nào đến chuyện này. Tôi có thể ở trong Si Mị Chung nhàn nhã dưỡng thương, còn phải cảm tạ Vương Mẫu nương nương.
Xem ra là tiên nguyên của tôi bị hao tổn rất nhiều, sau khi đem thai nhi lấy ra, mắt tôi càng lúc càng không nhìn rõ mọi vật, Thái Thượng Lão Quân nói cần điều dưỡng cẩn thận, đợi thân thể tốt hơn mọi thứ sẽ trở lại như cũ.
Có điều tuy là mắt của tôi không tốt, cũng không hề ảnh hưởng đến việc tôi thưởng thức cảnh đẹp nơi đây. Lần trước bị hồ ly Tử Như lừa đẩy vào bên trong Si Mị Chung, cảnh sắc bên trong là xơ xác tiêu điều. Lần này thì lại hoàn toàn khác biệt. Núi xanh nước biếc mờ mờ ảo ảo cũng vô cùng tao nhã.
Tôi nằm ở bên bờ sông, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng chim sẻ hót từ giữa cánh rừng vọng đến, gió thổi qua, bụi cỏ bên tai khẽ rung động, mùi hoa thoang thoảng quanh mũi tuy là rất nhạt, nhưng cũng thấm vào lòng người. Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, có người bước trên cỏ, dừng lại ở chỗ cách tôi nửa thước.
Tôi ngồi dậy, nheo mắt nhìn về phía người ấy, chỉ thấy một mảng màu xanh lục. Tôi hắng giọng, nói: “Vị… bằng hữu này, mắt tôi không tốt, xin đến gần một chút”. Không biết người đó là nam hay là nữ, tôi tạm thời gọi người đó là bằng hữu cũng không sai.
Bóng người màu xanh lục chậm rãi bước thêm nửa bước, lại gần phía tôi. Tôi lại nheo mắt, tuy rằng cố hết sức, nhưng gương mặt người đó tôi vẫn không thấy rõ, chỉ thấy người đó mặc một chiếc trường bào màu xanh đậm, đoán chừng… là một nam tử.
Tôi che miệng ho khan hai tiếng: “Thật là áy náy, mắt tôi không tốt, xin hỏi nên xưng hô với ngài như thế nào?”.
Giọng của nam tử và nữ tử không giống nhau, chỉ cần người đó nói, tôi nhất định có thể nhận ra. Chỉ là tôi chờ rồi lại chờ, nhưng người đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, một từ cũng không nói.
“Vì sao huynh lại không nói?”.
Người đó đến gần tôi, ngồi xổm xuống đối mặt với tôi, hương cỏ thơm xung quanh càng lúc càng nồng. Người đó chỉ vào yết hầu của mình, xua tay, sau đó nắm lấy tay tôi, mở ra, sau đó viết gì đó vào lòng bàn tay tôi.
“Hóa ra huynh không có tên”. Tôi ngẫm nghĩ, “Tôi thấy huynh mặc y phục màu xanh đậm, tôi gọi huynh là Cẩm Thanh nhé”.
Người đó suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.
“Vì sao Cẩm Thanh lại ở đây?”. Lúc trước cũng không nghe thấy Thái Thượng Lão Quân nói có để cho người khác vào đây, nên tôi cảm thấy có hơi nghi ngờ Cẩm Thanh.
Cẩm Thanh suy nghĩ, lắc đầu, viết ở trong lòng bàn tay tôi, ý nói: từ lúc sinh ra đã ở trong này.
Tôi có nghe nói hễ là thần khí thì đều có linh hồn, nếu như Si Mị Chung có thể được gọi là bảo vật của Ma giới, thì cũng không phải là tục vật, xem ra Cẩm Thanh chính là linh hồn của Si Mị Chung.
Cẩm Thanh ngẫm nghĩ, rồi lại viết hai chữ vào lòng bàn tay tôi: “Đại Bạch”.
Tôi ngẫm nghĩ cả nửa ngày, không hiểu anh ta viết thế là có ý gì, bèn hỏi: “Đại Bạch?”.
Cẩm Thanh gật đầu, vỗ vỗ tay tôi, ra vẻ rất vui vẻ.
Tôi lúng túng, thử hỏi: “Đại Bạch là dùng để gọi tôi à?”.
Cẩm Thanh lại gật đầu.
Cái tên Đại Bạch này quả là… Tôi ho khan hai tiếng, gương mặt cứng đờ, đắn đo một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Cẩm Thanh không thể vì tôi mặc y phục màu trắng mà gọi tôi là Đại Bạch được, ừm… Tôi có tên. Tên tôi là…”.
Cẩm Thanh cắt ngang lời tôi, kéo tay tôi, lại viết vào trong lòng bàn tay tôi một lần nữa hai chữ Đại Bạch. Anh ta viết khá nhanh, chắc là trong lòng đang cảm thấy rất vội vàng. Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, thấy tôi không nói gì, lại cúi đầu, viết lại hết lần này đến lần khác. Nhất thời tôi cảm thấy mềm lòng. Không lâu trước đâu, cũng từng có người cố chấp như vậy, một năm rồi lại một năm, ở nơi tôi không nhìn thấy, không nghe thấy, ngốc nghếch khổ sở tìm tôi.
“Được rồi, Đại Bạch thì Đại Bạch”.
Cẩm Thanh đột ngột ngẩng đầu, bóp mạnh vào giữa tay tôi, lắc mạnh. Tôi bị anh ta thu hút, cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ, cái tên Đại Bạch nghe ra cũng không thấy quá khó nghe.
“Nhà Cẩm Thanh ở đâu?”.
Anh ta nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi giải thích: “Là nơi mà mỗi tối Cẩm Thanh ngủ đó”.
Anh ta chỉ xuống mặt đất, rồi lại chỉ vào nhánh cây, ngẫm nghĩ, lại chỉ vào tảng đá.
“Không lẽ mỗi ngày huynh đều tùy tiện tìm một chỗ để ngủ?”.
Anh ta gật đầu.
Tôi đỡ trán nói: “Cẩm Thanh nên tìm một cái phòng mà ở, ở bên ngoài không tốt đâu”.
Anh ta nghiêng đầu, chăm chú nhìn tôi không nói gì.
Tôi kéo tay Cẩm Thanh, lôi anh ta đến trước cửa phòng tôi, chỉ vào cửa phòng nói: “Huynh nhìn xem, đây là phòng ở, huynh nên ở trong phòng, chứ không phải là ngủ trên cỏ ở ngoài này”.
Anh ta quay đầu nhìn tôi.
“Nếu như Cẩm Thanh là linh hồn của Si Mị Chung, thì chỉ cần lặng lẽ suy nghĩ một chút về kiểu dáng của phòng ở ở trong lòng, thì lập tức có thể biến hóa ra một cái phòng ở khác”. Tôi suy nghĩ, tiếp tục nói, “Tôi mang huynh vào trong nhìn một chút”.
Cẩm Thanh bước vào phòng, tỏ ra rất tò mò, đi lại xung quanh, hết sờ soạng cái bàn, lại đi sờ cái ghế. Nhưng cho dù có thế nào đi nữa, cũng chỉ dùng một tay, tay kia vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi xem anh ta nhìn ngắm đủ rồi, liền lôi anh ta ra bên ngoài, để anh ta tự biến ra một cái phòng mà ở. Cẩm Thanh đi theo tôi ra ngoài, tới cửa, lại dừng lại, làm thế nào cũng không chịu đi ra. Tôi kéo anh ta, anh ta lại chỉ bình tĩnh mà nhìn tôi.
“Nếu như huynh thích cái phòng như thế này, huynh cũng có thể biến ra một cái giống như thế”.
Anh ta cúi đầu, đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích. Tôi cảm thấy trên mu bàn tay của bàn tay bị Cẩm Thanh nắm lành lạnh, rồi lại lạnh. Đưa tay qua sờ một chút, thế nhưng lại sờ thấy ươn ướt.
“Cẩm Thanh là người lớn, sao lại dễ khóc như thế”. Tôi đưa tay ra lau nước mắt cho anh ta, mắt không tốt, cũng không biết có lau hết hay không nữa.
Xem ra hình dáng anh ta giống như người trưởng thành, nhưng bởi vì vẫn luôn sống một mình trong Si Mị Chung, nên tâm lý vẫn còn giống như một tiểu hài tử. Lòng tôi mềm nhũn, “Được rồi, nếu như Cẩm Thanh thích chỗ này, thì ở lại đây với tôi đi, bên kia vẫn còn có một gian phòng trống”.
Cẩm Thanh lập tức bóp chặt tay tôi, ngẫm nghĩ, lại bóp chặt tay tôi thêm mấy cái nữa, sau đó quay đầu chạy vào trong phòng.
Tôi xem như cũng có vài phần hiểu biết mấy động tác biểu đạt ngôn ngữ bằng tay chân của anh ta. Nếu như tôi nói đúng ý anh ta, anh ta sẽ vỗ vỗ vào tay tôi, nếu như vui vẻ, sẽ bóp chặt tay tôi. Vừa rồi, bóp chặt tay tôi nhiều lần như thế, xem ra là rất vui vẻ.
Quả nhiên vẫn chỉ là một tiểu hài tử.
Truyện khác cùng thể loại
181 chương
25 chương
45 chương
110 chương
52 chương