Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng
Chương 47 : Tôi nhìn thấy Thái Ất há to đôi môi đỏ, cổ họng cuối cùng cũng phát ra được tiếng kêu to mà khàn khàn: “A Hoàn…&
Gần đến hoàng hôn, kiệu hoa mới chậm chạp tới Ma giới. Bà La Già mở hỉ yến tại hoa viên phía tây Cung Tu La, vừa uống rượu dùng trà, vừa ngắm hoa thưởng nguyệt thật vô cùng tao nhã. Các vị tiên hữu đã tới từ sớm, túm năm tụm ba thành một nhóm ngồi ở phía nam hoa viên, ai cũng vui vẻ tươi cười. Người của Ma giới ngồi ở phía đối diện, cũng tươi cười nhưng không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ của họ. Nhưng có điều cảnh tượng này quả thật là vui vẻ hòa thuận.
Giữa hoa viên có một con đường nhỏ đã được phủ kín hoa đỏ, Bà La Già cầm tay tôi cùng bước lên trên những cánh hoa, đi đến đâu các vị khách đứng lên đến đấy, vỗ tay chúc mừng.
Phong Thần làm ra một trận gió mát, khiến những cánh hoa đỏ tươi theo gió từ từ bay xuống, cả không gian trở nên rực rỡ, giống như một trận mưa hoa, mùi hoa tràn ngập trong không khí, thấm vào tận tâm can. Giữa những khóm hoa có mấy chỗ có dòng nước phun lên từ trong lòng đất, dòng nước phun đến giữa không trung, tản ra bốn phía, nhờ khúc xạ của ánh nắng mặt trời mà tỏa ra nhiều màu sắc rực rỡ, tiếng nước chảy xuống ào ào, liên tục không ngừng nghỉ.
Nhạc sư tấu nhạc, cùng với tiếng nước chảy, cùng với những cánh hoa đang nhảy múa, cùng với tiếng cười vui vẻ của các vị khách. Bà La Già sóng vai đi với tôi tới chỗ cao nhất trong hoa viên, cùng ngồi xuống vương tọa.
Chàng giơ ly rượu lên, cao giọng nói: “Hôm nay là ngày vui của bổn tọa và Phượng Hoàn, mong mọi người đừng để ý, cứ uống thoải mái! Từ nay về sau, hai giới Tiên – Ma cùng tồn tại trong hòa bình, đời đời làm bằng hữu”.
Các vị khách đồng loạt cầm ly uống. Nhuế Hạng cầm tay Vương Mẫu nương nương từ bàn chủ trì đứng lên, nói với Bà La Già: “Trẫm coi như là nhìn thấy AHoàn lớn lên, hôm nay một là nàng xuất giá, hai là Tiên – Ma hai giới đình chiến, coi như là song hỷ lâm môn, Trẫm cùng Vương Mẫu cùng mời Ma Quân một ly!”.
Bà La Già cười uống, sau đó quay sang nói với cha tôi và Ngọc Anh cô cô: “Bổn tọa đã thành thân với A Hoàn, từ nay về sau, phụ thân của nàng cũng chính là phụ thân của tôi, cô cô của nàng cũng chính là cô cô của tôi. Truyền vương lệnh của bổn tọa: Thượng thần Phượng Ngạn cùng với Tiên cô Ngọc Anh được tự do ra vào Ma giới”. Chàng uống cạn ly rượu, buông ly, nhìn Vương Mẫu nương một cái thật sâu xa, sau đó tiếp tục nói với phụ thân, “Bổn tọa từ thuở nhỏ không có nương, hôm nay coi như là buôn bán lời”.
Dưới đài có người trêu ghẹo: “Chủ thượng cưới được thê tử xinh đẹp như vậy về nhà, đương nhiên là buôn bán lời!”.
Các vị khách cười vang.
Bữa hỉ yến này kéo dài từ lúc hoàng hôn đến tận khi trăng treo đầu cành. Mặc dù tôi không uống rượu cũng cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ. Lúc bầu trời hoàn toàn tối đen, bỗng có tiếng nổ ầm vang ở phía đông, sau đó là mặt đất rung động, từ sau khi lấy Tinh Nguyên Châu ra khỏi cơ thể tôi vẫn chậm chạp trong việc tu luyện, bây giờ pháp lực yếu ớt, mặt đất rung chuyển như vậy cũng khiến tôi đứng không vững, không tránh khỏi việc đưa tay ra nắm lấy Bà La Già đang đứng bên cạnh.
Thái Ất vỗ mạnh vào bàn, đứng lên, hô lớn: “Không ổn rồi, là núi Cửu Nghi”.
Hỉ yến đột nhiên tĩnh lặng, các vị tiên hữu đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác. Lùi về phía sau hai bước, tôi hốt hoảng. Pháp lực của tôi không mạnh, lúc nãy mặt đất rung chuyển đứng không vững, bây giờ nhìn các vị tiên hữu, cũng ngã trái ngã phải, cứ nghĩ là do say rượu thôi, nhưng giờ xem ra, có lẽ…
Tay Thái Thượng Lão Quân run rẩy, giọng nói khàn khàn cũng run rẩy theo: “Bị lừa rồi, bị lừa rồi, trong rượu có bỏ Đông Doanh Hoa!”.
Nhuế Hạng ném ly rượu trong tay xuống, giận dữ nói: “Ma Quân, Trẫm thành tâm đối đãi với ngài, không ngờ ngài lại làm ra việc hèn hạ như vậy”.
Bà La Già cười cười, xoay cây quạt trong tay hai vòng, lạnh lùng nói: “Ngọc Đế bệ hạ nói chuyện thật sự là khó nghe, nếu như ngài thật sự thành tâm đối đãi, thì vì sao không nguyện ý thả Phụ Quân tôi ra?”.
Chàng cầm ly rượu trong tay ném mạnh xuống đất, “choang” một tiếng, ly rượu vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, rượu trong chén rơi vương vãi đầy trên mặt đất, cùng với những cánh hoa đỏ tươi, trông giống như một vũng máu. Ở giữa sân tất cả các vị Ma Vương đều đồng loạt lấy binh khí từ bên hông, sau lưng, trong tay áo ra, cởi áo khoác bên ngoài ra, lộ ra kim giáp ở bên trong, lóe ra hàn quang dày đặc dưới ánh trăng sáng. Bọn họ đi đến bên cạnh các vị tiên gia, không hề tốn sức mà bắt giữ các vị tiên gia.
Rõ ràng là thời tiết rất nóng, mà chân tôi lại như đang dẫm lên khí lạnh.
Nụ cười trên môi Bà La Già dưới ánh trăng lại khiến người ta cảm thấy ghê rợn: “Nếu các vị tiên gia đang ở Ma giới, đêm nay tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt”. Ngụ ý, là phải giam lỏng tất cả các vị tiên hữu có mặt ở đây.
Thiên Bồng Nguyên Soái là người thẳng tính, không kìm chế được, ỷ vào sức mạnh của bản thân, tránh khỏi ma vật phía sau, nhảy ra giữa chỉ vào mũi Bà La Già mà mắng: “Tiểu súc sinh, việc ngươi chơi xấu ngày hôm nay, lão trư tôi đây thề phải giết ngươi ngay tại chỗ này mới có thể cảm thấy thoải mái được!”.
Bà La Già chớp mắt thản nhiên nhìn Thiên Bồng Nguyên Soái, tùy ý vung tay lên: “Lôi xuống”.
Có mấy binh lính từ trong bóng tối đi ra, đem trói Thiên Bồng Nguyên Soái rồi lôi xuống dưới. Mắt Thiên Bồng Nguyên Soái trợn trừng, khóe miệng có một dòng máu chảy ra, vết thương trên ngực tạo thành một lỗ to dù được tay giữ chặt nhưng vẫn chảy máu đầm đìa. Chỉ một chiêu thôi đã mất mạng.
Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy sau lưng mồ hôi đầm đìa dính chặt lấy y phục. Đêm đã khuya, gió thổi mạnh, sau lưng là gió lạnh, khí lạnh từ lưng chạy thẳng lên trên, tràn đầy cổ họng.
Bà La Già chậm rãi nói: “Ngọc Đế, ngài nên ra lệnh cho bọn họ bó tay chịu trói đi, ai chống cự, chỉ chết nhanh hơn mà thôi. Hôm nay là ngày vui của bổn tọa, mà lại có mấy kẻ như Thiên Bồng Nguyên Soái, bổn tọa sợ là Ma Hậu sẽ không vui. Máu tuy là nhìn thì khiến người ta vui vẻ, nhưng mùi vị thì không dễ chịu chút nào”.
Nhuế Hạng quay đầu nhìn tôi, ánh mắt như một con dao sắc bén, đâm thẳng vào mắt tôi. Tôi lại loạng choạng. Bà La Già nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy tôi, dịu dàng nói: “A Hoàn cần phải cẩn thận một chút, chú ý đứa bé trong bụng nàng, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ xuất được”.
Tôi nhếch miệng cười, cố gắng đứng thẳng người, cẩn thận đánh giá chàng. Chỉ vài phút trước thôi chúng tôi vẫn còn đang nâng cốc chúc mừng, mà mấy phút sau, vì sao tôi lại cảm thấy chàng biến thành một người hoàn toàn xa lạ thế này. Ánh mắt chàng vẫn dịu dàng như trước, nụ cười trên môi cũng vẫn quen thuộc như vậy, vì sao lại biến đổi thành người khác.
Bà La Già vỗ vỗ lưng tôi: “A Hoàn, tôi từng đồng ý với nàng sau khi chuyện này kết thúc hai giới Tiên – Ma sẽ không còn tranh chấp nữa, nàng xem, cũng sắp thành hiện thực rồi”.
Tôi run rẩy, đưa tay chạm vào gương mặt lạnh lùng sắc bén như dao, lông mày, đôi mắt, gò má, khóe miệng, theo gương mặt đi xuống, cho đến cổ, nước mắt lưng tròng: “Thả chúng tôi ra đi”.
Gương mặt Bà La Già không thay đổi, hơi nghiêng đầu nhìn cây trâm cài ở cổ, rồi liếc nhìn cánh tay đang cầm trâm của tôi, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên: “A Hoàn, ngày đó lúc tôi đang tắm, là nàng tự động tiến vào nói thích tôi, mà sao biểu hiện của nàng ngày hôm nay, lại giống như thích Tiên giới nhiều hơn?”.
Dưới ánh trăng, ánh mắt chàng dần biến thành một mảng đen thui: “Nàng với tôi tình cờ gặp gỡ, chẳng qua chỉ ở chung có mấy ngày, tôi đã đem ngôi vị Ma Hậu cho nàng, không tính là tôi bạc đãi nàng chứ? Phần lớn ma nữ ở Ma giới tốn không biết bao nhiêu tâm tư muốn leo lên giường của tôi, tự tiến cử bản thân, đều là vì vị trí này. Không lẽ nàng vẫn còn chưa hài lòng? Nàng cũng có vài phần quyến rũ, tôi cũng không để ý chuyện nàng đang mang thai đứa bé của người khác, sau này tôi sẽ thoải mái nhận nó làm nghĩa tử, có điều nữ nhân, tham lam quá cũng không tốt”.
Tôi nhắm mắt, giọng nói giống như một đầm nước tĩnh lặng, cây trâm trong tay tiến lên phía trước, rạch một đường vào cổ chàng, máu chảy dọc theo trâm xuống dưới: “Ma Quân nói những điều này Phượng Hoàn nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu, chỉ muốn hỏi Ma Quân một vấn đề có thả chúng tôi về hay không!”.
Bà La Già chớp chớp mắt, phe phẩy cây quạt trong tay: “Thượng thần Phượng Hoàn cũng quá không biết tự lượng sức mình, chỉ với linh lực hiện tại mỏng manh như tờ giấy của nàng, mà cũng muốn uy hiếp bổn tọa?”. Vừa dứt lời, gương mặt chàng bỗng trở nên lạnh lẽo, trong mắt ánh lên sự hung ác, đánh mạnh về phía tôi. Bà La Già nói rất đúng, nếu là trước kia tôi còn có thể đánh một trận với chàng, ai thắng ai thua còn chưa biết trước được, nhưng mà hiện giờ, tôi không có chút uy hiếp gì với chàng hết cả. Tôi mở to mắt, nhìn tay chàng đang đánh về phía tôi. Hóa ra lúc trước chàng nói không hối hận với tôi, là ý này.
Tôi nhìn thấy, Thái Ất thoát khỏi dây trói, chạy về phía tôi, dường như muốn đem tôi đẩy ra phía sau để bảo vệ. Trong trận đại chiến Tiên – Ma huynh ấy đã liều mạng bảo vệ tôi, Hạo Thiên bỏ ra nhiều công sức như thế mới cứu tỉnh được huynh ấy, tôi làm sao lại có thể để cho huynh ấy vì tôi mà bị thương lần nữa cơ chứ? Tôi dùng hết khí lực toàn thân, đẩy Thái Ất ra, cơn đau cũng từ lưng truyền đến.
Thân hình màu trắng từ trên cầu thang lăn xuống dưới, y phục nhếch nhác, những cánh hoa đỏ thắm dính vào trên người huynh ấy, từng chút một, đâm vào mắt khiến người ta cảm thấy đau lòng. Thái Ất còn chưa đứng lên, đã ngẩng đầu nhìn tôi, mắt mở to.
Tôi loạng choạng, cuối cùng không đứng vững, ngã ngồi xuống bên cạnh bàn, trong miệng có cảm giác ngòn ngọt, không nhịn được ho hai tiếng, lồng ngực cũng cảm thấy đau nhức.
Thái Ất lảo đảo đứng lên, bước từng bước về phía tôi, lại không cẩn thận vấp vào bậc thang, ngã lăn ra trên mặt đất, búi tóc xổ tung, mái tóc đen xõa ra. Thái Ất đứng lên, máu từ đầu gối chảy xuống, mà huynh ấy làm như không có chuyện gì xảy ra, đi từng bước đến bên cạnh tôi, cánh tay run rẩy, ôm lấy tôi.
Tôi ho khù khụ, nuốt xuống một ngụm máu, cảm thấy trong bụng quặn đau, từng cơn rồi lại từng cơn tiếp nối.
Bà La Già đứng bên cạnh, nhìn tôi lạnh lùng, thở dài nói: “Thật tiếc cho một mỹ nhân”.
Hóa ra là trong mắt chàng, tôi cũng chỉ là một tiết mục giải trí cho chàng mà thôi, cũng chỉ giống như những ca cơ nhảy múa khiêu vũ kia thôi.
Chắc do mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, xương cốt của Thái Ất có phần cứng ngắc, tôi kéo tay, huynh ấy buông tôi ra, ánh mắt bối rối. Tôi hít sâu một hơi, vỗ vỗ tay Thái Ất, sau đó đẩy huynh ấy ra, liều mạng với chút khí lực cuối cùng, đứng lên, ngẩng đầu, cười cười với Bà La Già, nói một cách ngắt quãng: “Bản thượng thần có thể được chôn cùng Ma Quân, có chết cũng đáng”.
Bà La Già chớp mắt, bình tĩnh nhìn tôi, lộ ra vẻ mặt khinh thường. Cuối cùng tôi cười với chàng, lao lên ôm chặt lấy chàng. Mọi người đều cho rằng tộc Phượng hoàng chúng tôi bản lĩnh mạnh nhất là pháp thuật, thật ra bọn họ đều nhầm cả rồi. Pháp thuật còn có biện pháp để phá giải, nhưng lửa niết bàn có thể đốt cháy vạn vật, trừ khi có máu của người của tộc Phượng hoàng, bằng không nó sẽ đốt vạn vật cháy thành tro mới chịu tắt.
Bản thượng thần cùng lắm thì thị đốt cháy quay trở về thành một quả trứng, chứ tuyệt đối không thể để cho hàng ngàn hàng vạn các vị tiên hữu, chỉ vì tôi mà bị bắt, Tiên giới cho dù có hàng ngàn hàng vạn người như tôi, cũng không thể bị Ma giới đánh bại như vậy!
Xung quanh Bà La Già có một vòng sáng màu lam, nhưng cũng không ngăn được lửa niết bàn, ngọn lửa vẫn lan lên y phục của chàng như trước.
Trong ánh lửa, tôi cười vớiBà La Già: “Mấy hôm trước thiếp có cảm giác là lạ rồi, theo như tính cách của chàng thì không thể nói những câu như thế được, tiếc là thiếp lại lựa chọn tin tưởng chàng, bây giờ nghĩ lại, thiếp đúng là kẻ ngốc mà. Cho dù lúc trước chàng yêu thiếp là thật, hay là giả, thì bây giờ chúng ta cũng sẽ cùng chết một chỗ, những mỹ nhân như hoa như ngọc của chàng cuối cùng cũng không thể gặp được chàng”.
Bà La Già cau mày, khóe miệng có một dòng máu chảy ra, bình tĩnh nhìn vào mắt tôi, cuối cùng cũng nói: “Chúng ta lúc trước có từng… quen nhau?”.
Tôi lạnh lùng cười nói: “Ma Quân lại đùa rồi, chúng ta trước kia có quen biết hay không, chẳng lẽ ngài còn không biết? Ngài tuyệt đối đừng có nói với tôi, qua mấy trăm vạn năm, trí nhớ của ngài đã mất sạch rồi, tôi đây sẽ cười đến chết mất”.
Lửa trên người càng cháy càng mạnh, tôi nhìn thấy Thái Ất há to đôi môi đỏ, cổ họng cuối cùng cũng phát ra được tiếng kêu to mà khàn khàn: “A Hoàn…”.
Ý thức càng lúc càng mơ hồ, dường như tôi nhìn thấy phụ thân giơ đại đao lên chạy về phía tôi.
Xem như là ảo giác đi, nhưng trước khi chết có thể thấy lão nhân gia ngài liếc mắt nhìn tôi một cái, thì cho dù có là ảo giác tôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Truyện khác cùng thể loại
181 chương
25 chương
45 chương
110 chương
52 chương