Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng
Chương 4 : Bám người như thế, không lẽ là con mái?
Lúc mới hình thành thế gian, ban đầu trời và đất chỉ là một thể, Cổ thần
Hỗn Độn đã tách trời và đất ra rồi sau đó ngài đã đồng hóa với trời và đất(*). Cổ thần Hỗn Độn đã biến cánh tay phải thành cha tôi – Phượng
Ngạn, cũng là người đồng lứa duy nhất trên Tiên giới với ngài. Tôi tuy rằng sinh sau đẻ muộn, nhưng là nữ nhi duy nhất của cha tôi, bối phận(**) của tôi đương nhiên là rất cao. Sau trận chiến Tiên – Ma lần đó, các vị tiên hữu cùng bối phận với tôi đã hy sinh hết mất rồi, nên hiện nay chúng tiên bối phận so với tôi đều thấp hơn rất nhiều. Tôi là con phượng hoàng duy nhất tuổi đã lớn mà còn chưa có hôn phối, kỳ thật tôi sớm đã từ bỏ cái dự định này, ví dụ như nói đến Thượng tiên Bích Hoa kia kìa, sư phụ của anh ta là Thái Thượng Lão Quân, nếu tính theo bối phận, bắt anh ta gọi tôi là “Bà ngoại”, tôi cũng thấy xứng đáng. Chỉ là ngày thường tôi cũng không quá để ý mấy việc đó, dù sao đi nữa bị Thái
Thượng Lão Quân, một ông lão già nua râu tóc bạc phơ, gọi mình một tiếng “Cô cô” thì có khác nào tự mình nhắc nhở chính mình đã là một “bà lão” đâu. Các vị tiên hữu cũng hiểu tâm tư của tôi, nên gọi tôi là Thượng thần Phượng Hoàn, lâu dài gọi nhiều thành quen, đại khái bọn họ cũng quên luôn thật ra tôi lớn hơn bọn họ đến vài bối phận.
(*) Trong truyện gọi là hỗn độn cổ thần, dựa theo nội dung thì mình đoán đấy là Bàn Cổ.
(**) Bối phận: vai vế.
Hôm nay bị một vị Bích Hoa ở trước mặt chúng tiên hữu đổ oan như thế, trong lòng tôi quả thật có chút khó chịu, nên trong lúc không chú ý đã uống hơi nhiều rượu một chút. Tiên Hoa Đào còn không biết tôi chính là Thượng thần Phượng Hoàn “đánh Tam thái tử Long tộc đến nỗi anh ta phải đến chỗ Lão Quân xin đan dược” kia, nên vẫn như trước ở trước mặt tôi khen Bích Hoa có rất nhiều điểm tốt.
Gương mặt tôi không tránh khỏi giật giật mấy cái. Tôi dứt khoát cầm theo bầu rượu, một mình đi ra phía ngoài điện, dự tính tìm một nơi tĩnh mịch uống một mình. Hoa sen trong Dao
Trì đang nở rộ, được mấy đám mây lành bao phủ, thật là mỹ lệ. Tôi đi theo bậc thềm bằng ngọc, đến ngồi ở bên ao, cởi giày đem chân ngâm vào trong ao.
Tôi còn nhớ rõ lúc nhỏ, tôi cũng thích ngồi như vậy, nhưng lúc đó còn có người ngồi bên cạnh, mà mấy trăm vạn năm sau cũng chính là ngày hôm nay, tôi lại chỉ có một mình.
Khi đó Ngọc Đế
Nhuế Hạng bây giờ mới chỉ là một vị tướng quân, vị trí Thiên Đế là của
Hạo Thiên, Thái Ất cũng còn sống rất vui vẻ, tôi mới bắt đầu học phép thuật, chưa biết cách làm biến mất cái đuôi phượng hoàng phía sau, dù đi đến đâu cũng đành phải kéo lê cái đuôi phượng hoàng theo, chúng tiên lúc ấy vẫn luôn cười nhạo sau lưng tôi.
Ngày ấy, tôi lén trốn ở bên bờ Dao Trì thầm khóc than, Thái Ất lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa tay sờ lên mái tóc để chỏm của tôi, nói: “A Hoàn đừng khóc, cái đuôi của A Hoàn rất đẹp”.
Tôi nức nở nói: “Huynh gạt muội, bọn họ đều nói muội ngốc nghếch, ngay cả cái đuôi cũng không thu lại được”.
Thái Ất vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra lau nước mắt của tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai dám mắng muội, huynh đánh kẻ đó cho muội, ca ca của huynh là Hạo Thiên, bọn họ không dám đánh trả lại huynh đâu”.
Tôi bị dáng vẻ cường hào ác bá của Thái Ất chọc cười: “Thái Ất, huynh tốt nhất”.
Thái Ất.
Tôi cảm thấy trí óc dần dần trở nên mơ hồ, dứt khoát nằm xuống bên cạnh ao, hiện ra nguyên hình, chờ lát nữa Thái Ất ca ca sẽ tìm thấy tôi ở cạnh ao này, sau đó nhất định sẽ đem tôi trở về bên cạnh a nương. A nương chắc chắn đã chuẩn bị sẵn hạt dưa thơm lừng cùng với bánh trái ngon, chờ tôi quay trở về ăn.
Trong cảnh mơ hồ đó, có bóng người xuất hiện trước mắt tôi, đến gần tôi, yên lặng nhìn cái đuôi phía sau tôi, sau đó ngồi xuống nói: “Tiên cầm của vị tiên hữu nào uống rượu say, có nhớ đường về không?”.
Tôi kêu lên một tiếng “chiêm chiếp”, cố gắng đứng lên, nhào vào trong lòng người đó, nhắm mắt lại một cách thỏa mãn.
Tôi biết mà, Thái Ất ca ca nhất định sẽ tìm được tôi.
Bóng dáng người kia hình như bị hành động của tôi làm cho sợ hãi, “Bám người như thế, không lẽ là con mái?”. Tiếp đó lại cười nói: “Thôi đi, theo tại hạ trở về ở vài ngày, chờ chủ nhân tới tìm vậy”.
Người đó ôm tôi vào trong ngực, tay vuốt ve mấy sợi lông vũ ở gáy của tôi, tôi được người đó vuốt ve cảm thấy rất thoải mái, nên lập tức rơi vào giấc ngủ.
Hôm sau lúc tôi tỉnh lại, nhận ra mình được đặt trong một cái giỏ trúc đan, trên giỏ có phủ một lớp đệm mềm mại, xung quanh có hoa tươi trang trí, rõ ràng là chủ nhân rất để tâm đến việc trang trí cái giỏ này. Nhưng mà dù cho cái giỏ này có đẹp đến cỡ nào đi chăng nữa, cũng chẳng thể che giấu được một sự thật rằng nó không phải là cái giường.
Tôi, Phượng Hoàn, thế mà lại bị người ta coi như chim chóc mà đem nuôi dưỡng trong giỏ trúc!
“Thượng tiên, hôm qua muội lấy được một bảo vật, nghe nói là bảo vật từ thời
Thượng cổ truyền lại. Bình thường muội cũng có nghiên cứu chút ít về mấy vật đó, nhưng chưa từng gặp qua vật ấy, vẫn nghe nói Thượng tiên học sâu hiểu rộng, không biết Thượng tiên có nguyện ý đến tệ phủ, giảng giải cho muội nghe về vật ấy, tiện thể cũng ngồi chơi một lúc”. Thanh âm nói chuyện phía phòng ngoài có chút khàn khàn, lại vô cùng ngọt ngào, không thể nghi ngờ gì chắc chắn là nha đầu Đỗ Lang kia rồi. Nếu nói đến chuyện gì khác, tôi không dám cam đoan, nhưng mà nói đến đồ cổ, Côn Luân rất có tiếng tăm cơ mà. Nguyên Thủy Thiên Tôn tuy là cùng thế hệ với phụ thân tôi, nhưng lại chỉ kém tôi vài tuổi, thuở nhỏ chúng tôi gắn bó thân thiết, lúc ông ta còn chưa thành tiên, rất thích thu thập bảo bối, dưới chân núi Côn Luân không biết cất giấu bao nhiêu kỳ trân dị bảo. Đỗ
Lang mà nói như thế, chắc chắn là khiêm tốn mà thôi. Chỉ là Đỗ Lang từ trước tới nay tâm cao khí ngạo(*), không biết người kia là ai, lại có thể làm cho cô ấy tự hạ mình đến như thế.
(*) Tâm cao khí ngạo: tự coi mình thanh cao mà kiêu ngạo.
Tôi sải cánh bay đến đậu trên một thân cây ngô đồng, cẩn thận đánh giá bọn họ.
Người kia quay lưng lại với tôi, nên tôi không thấy rõ dung mạo, chỉ thấy Đỗ Lang hai má ửng hồng, đôi mắt ẩn tình.
“Thần nữ Đỗ Lang xin đừng khiêm tốn như vậy, tại hạ hiểu biết có hạn, sợ là cũng không nhận ra được. Tại hạ nghe nói Thái Thượng Lão Quân cũng là người tinh thông mấy thứ đó, không bằng Thần nữ mời ngài ấy giám định giùm đi”.
Đỗ Lang vậy nhưng không hề nản lòng, chỉ rụt rè hỏi: “Thượng tiên Bích Hoa có thể đi cùng Lão Quân không?”.
Bích Hoa? Người kia là Bích Hoa!
Tôi che mặt thở dài một tiếng: “Oan gia ngõ hẹp!”.
Đỗ Lang bị thanh âm “chiêm chiếp” làm kinh động, mới chú ý tới tôi đang ở trên cây. Nguyên thân của tôi, Đỗ Lang chắc chắn là đã nhìn thấy, nhưng khi đó cô ấy còn nhỏ, hơn nữa từ sau khi xảy ra chuyện với Thái Ất, đã rất lâu rồi tôi không hiện nguyên thân, cho nên cô ấy còn có chút nghi ngờ.
Bích Hoa vươn tay lên, ôm tôi vào trong ngực, áy náy nói:
“Bích Hoa thật rất muốn đến quý phủ giám định bảo vật, tiếc rằng tiên cầm này lại lạc mất chủ nhân, tại hạ tạm thời nhận nuôi dưỡng, sợ là không rảnh rỗi”.
Mấy câu nói của Bích Hoa hôm thọ yến vẫn luôn canh cánh ở trong lòng tôi, bây giờ Bích Hoa không nhận ra tôi, tôi đây cũng chẳng ngại ảnh hưởng đến toàn cục mà đùa anh ta một lần, để giải trí cho tháng ngày buồn chán đến mọc nấm của tôi. Vì thế, tôi chính thức lấy thân phận tiên cầm ở lại bên cạnh Bích Hoa.
Bích Hoa là người sạch sẽ, hàng ngày nhất định phải đến linh tuyền phía sau điện tắm rửa. Tôi đậu trên cây nhìn thấy anh ta ngâm mình trong nước ở phía xa, liền lặng lẽ bay xuống dưới, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, dùng miệng ngậm y phục của anh ta đem đi ra xa một chút, sau đó phun ra một ngọn lửa, đốt y phục của anh ta cháy sạch sành sanh. Rồi vô cùng đắc ý mà bay đến bên bờ ao, giả bộ như chẳng có việc gì, lẳng lặng chờ Bích Hoa tắm xong, sau đó chờ đợi để cười nhạo Bích Hoa.
Bích Hoa sau khi tắm xong, không tìm thấy y phục, lại thấy tôi lặng lẽ đứng ở bên cạnh ao, bất đắc dĩ thở dài.
Tôi nhìn anh ta không chớp mắt, giả ngu.
“Chỉ có mình tiên hữu ở đây”, Bích Hoa nói với tôi, “Tiên hữu có phiền không nếu lấy giúp tôi một bộ y phục đem lại đây?”.
Tôi tiếp tục giả ngu.
Bích Hoa thở dài rồi nói: “Hóa ra là một con Phượng hoàng ngốc nghếch, cũng thật là hiếm thấy”.
Trong lòng tôi đã sớm muốn cười đến rút gân, tộc Phượng hoàng của tôi, vẫn được gọi là loài chim bất tử, sinh ra đã thông tuệ, chẳng lẽ lại giống như mấy loài phàm điểu à. Có điều Bích Hoa lại là phàm nhân phi thăng, không biết chuyện cũng là lẽ thường. Tôi liếc Bích Hoa một cái, gật gật đầu, làm như đang chải chuốt mấy sợi lông vũ trước ngực.
Thấy vậy Bích Hoa trầm tư rồi nói: “Tuy rằng tiên hữu là một con chim mái, nhưng lại ngốc nghếch, như thế tôi cũng coi như không có vấn đề gì”. Nói xong, Bích Hoa thế nhưng lại trực tiếp từ trong nước đứng lên, đi thẳng về phía phòng ngủ.
Mấy sợi tóc còn dính trên người, nước từ cổ chảy xuống thành từng giọt, chảy dọc theo hõm cổ, lại theo làn da trần của anh ta mà chảy xuống dưới, lại tiếp tục chảy xuống dưới nữa… Tôi cảm thấy khoang mũi nóng lên, liền vội vã ngẩng đầu lên, cho máu mũi chảy ngược lại vào trong. May mà còn kịp, chứ nếu mà máu mũi chảy ra, không nói đến huyết phượng hoàng có bao nhiêu quý giá, chỉ cần nói đến thể diện đáng thương của tôi, cũng đành phải quăng mất thôi. Tôi rên lên một tiếng, lấy cánh che hai mắt lại. Chỉ có thể hận chính mình sao lại có thể nghĩ ra một cái ý tưởng kinh khủng đến như thế cơ chứ!
Hình như dáng vẻ của tôi đã dọa Bích Hoa sợ hãi, anh ta cúi người ôm ta vào ngực, lo lắng nói: “Vị tiên hữu này, hình như thân thể không được khỏe, tôi đưa đưa tiên hữu về nghỉ ngơi trước nhé”.
Tôi kiên quyết nhắm mắt lại, may mà toàn thân có lông vũ bao phủ, khiến anh ta không phát hiện ra vẻ mặt khác thường của tôi.
Sau khi tôi phát hiện tôi lại lần nữa bị Bích Hoa đặt trong giỏ trúc, tôi chỉ hận không thể lao lên mổ cho anh ta mấy cái thật đau. Không làm gì được chỉ có thể trợn mắt nhìn anh ta, đành tức giận mà nhảy ra khỏi giỏ, bay thẳng lên giường, xòe rộng cái đuôi ra phủ kín mặt giường, hướng về phía anh ta kêu hai tiếng “chiêm chiếp”, tỏ ý chế giễu. Tôi xin thề,
Bích Hoa là vị thần tiên khó đối phó nhất từ khi tôi đục vỏ trứng chui ra cho đến giờ.
May mà tôi còn có một ưu điểm, chính là nghĩ thoáng. Ví dụ như hiện nay, tôi và Bích Hoa bát tự đã có chút xung khắc, tôi lập tức quyết định tối nay thừa dịp trăng tối gió lặng, nên sớm quay về Thần Cung của tôi, hơn nữa theo tính toán của tôi, thời gian thiên kiếp đến cũng là mấy ngày sắp tới thôi. Cái loại thiên kiếp này, đã thật quỷ dị thì thôi, lại còn không thể tính toán được nữa chứ. Như
Thiên Bồng Nguyên Soái, tuy rằng dáng vẻ có chút khó coi, nhưng dù sao cũng đã đọc nhiều thi thư, tính tình lại khiêm tốn nhân hậu, đúng là một người thành thật. Đáng tiếc trong một lần đón thiên kiếp anh ta lại sơ suất, đang ở chỗ cô bé Hằng Nga uống rượu, tiểu tiên Thỏ Ngọc lại nhầm tưởng Hợp Hoan Lộ(*) là Quế Hoa Tửu(**) mà dâng cho Thiên Bồng Nguyên
Soái uống, vì thế nên mới tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, lại càng đau khổ hơn nữa là, cái kẻ được mời rượu là Thiên Bồng Nguyên Soái còn chưa tỉnh táo, thế nhưng đã bị phạt đẩy đi đầu thai làm heo. Mỗi lần nhắc tới Thiên Bồng Nguyên Soái, chúng tiên đều không khỏi thở dài, vì anh ta mà tiếc hận mãi thôi. Tôi thật lòng không muốn đi theo vết xe đổ của Thiên Bồng Nguyên Soái, để đề phòng sự việc tương tự phát sinh, vẫn nên quay về Thần Cung là an toàn hơn hết.
(*) Hợp Hoan Lộ: = xuân dược, ai không hiểu xuân dược để làm gì thì…
(**) Quế Hoa Tửu: rượu quế hoa, rượu làm từ hoa quế.
Thế nhưng đến đêm tôi lại bị cản trở, nguyên nhân là do Bích Hoa đã đặt kết giới trên không. Tôi tuy rằng không chịu khó tu hành, nhưng dù sao cũng lớn hơn Bích Hoa mấy trăm vạn tuổi, nếu thực sự muốn phá kết giới xông ra ngoài cũng không phải là không thể, nhưng kết giới lại kết hợp với thượng cổ kỳ trận, muốn phá trận phải lãng phí rất nhiều linh lực, mà thiên kiếp thì lại sắp tới, tôi không dám làm bừa, đành phải bay trở về phòng.
Bích Hoa chưa ngủ, thấy tôi vào phòng, liền buông bút trên tay xuống, vừa cười mà như không liếc mắt nhìn tôi một cái, vừa rót một chén trà, rồi ôm tôi đặt tôi lên đùi anh ta: “Tiên hữu, sương đêm rất lạnh, chú ý thân thể một chút”. Tôi yên lặng không nói gì, chỉ nhìn thấy trên bàn đặt một đĩa hạt dưa hồng hồng đang tỏa hương thơm ngát, yên lặng chịu đựng sự quyến rũ từ mùi hương đó.
Đột nhiên trước mắt tôi lại xuất hiện một cánh tay thon dài trắng muốt, trong lòng bàn tay có mấy nhân hạt dưa đã được bóc sạch sẽ. Bích Hoa cười khẽ nói: “Không biết thường ngày tiên hữu thích ăn cái gì, lúc tôi còn là con người, vẫn luôn dùng hạt dưa làm mồi dụ chim sẻ, nếu cùng là điểu tộc, về phương diện ẩm thực chắc là gần giống nhau thôi. Hạt dưa trên bàn là tôi mới rang hôm nay, tiên hữu thử ăn đi”.
Tôi cứng người lại, vừa rồi mới thấy có chút cảm giác biết ơn anh ta lập tức đã không cánh mà bay.
Chim sẻ mà dám so với Phượng hoàng à, đáng ghét!
Truyện khác cùng thể loại
181 chương
25 chương
45 chương
110 chương
52 chương