Đôi mắt của vị quản trị tròn xoe kinh ngạc sau chiếc mùi xoa. Trong suốt mười lăm năm trông coi nhà thương này, chưa bao giờ ông nghe thấy trong đám người nằm trên những cái giường bệnh khốn khổ này một câu trả lời thẳng thừng và văn chương chải chuốt như thế. Ông ưỡn ngực đầy vẻ oai nghiêm nói: - Chị phụ nữ kia, qua câu trả lời của chị, tôi thấy được rằng chị đã đủ sức để trở về nhà rồi. Chị có thể rời cái nơi mà chị không cho là người ta đối xử tử tế với mình. - Như thế thì còn gì bằng? - Angiêlic đáp mỉa mai - Nhưng trước khi làm thế, tôi yêu cầu: tất cả quần áo mà tôi đã phải cởi bỏ khi tới đây và bị chất đống chung với quần áo rách rưới của những người mắc bệnh đậu mùa, bệnh hoa liễu và dịch hạch, tất cả quần áo đó phải được đem giặt bằng nước sạch trước mặt tôi. Nếu không tôi sẽ mặc quần áo lót ra khỏi nhà thương này và đi rao khắp quảng trường Đức bà rằng các khoản quyên góp của các nhà giàu và tiền trợ cấp của Nhà nước cho bệnh viện làm phúc này đã chui vào túi của mấy ông quản trị cả rồi. - Nếu chị làm thế, tôi sẽ cho bắt giam chị vào với bọn điên. - Viên quản trị cúi xuống nói với vẻ dữ tợn. Nàng run lên, nhưng không nhượng bộ. Nàng chợt nhớ tới danh hiệu thầy bó tiên tri mà cô gái Bôhêmiêng gán cho mình. Nàng liền nói: - Tôi phải báo trước để ông biết: ông lại nhúng tay vào tội ác đê tiện mới này, toàn thể gia đình ông sẽ chết hết trong năm tới. Nàng vừa duỗi dài trên cái đệm rơm nhơ nhớp vừa nghĩ thầm: “Mình đe dọa thế hắn cũng chẳng sợ gì. Bọn đàn ông ngu đần ấy mà…” Không khí các phố xá Pari, mà trước kia nàng thấy hôi thối, nay lại có vẻ trong lành tuyệt vời khi cuối cùng nàng lại thấy mình được tự do, còn sống và mặc quần áo sạch ở bên ngoài tòa nhà thương gớm ghiếc. Nàng bước đi, khá vui vẻ, ẵm đứa con trong tay. Chi có một điều làm nàng lo lắng: nàng rất ít sữa. Bé Canto đã khóc suốt đêm trước, bú mãi không no. - Ở khu Tămplơ có những đàn dê - Nàng nghĩ thầm - Mình sẽ nuôi con bằng sữa dê. Thế bé Phlôrimông ra sao? Chắc chắn bà Coócđô không bỏ rơi nó, bà ấy là người tốt bụng. Nhưng nàng vẫn nhớ đứa con đầu như thể đã xa rời nó hàng năm rồi. Khi bước tới gần nhà bà góa Coócđô, nàng nghe thấy tiếng một đứa trẻ khóc. Tim nàng đập thình thịch, và nàng có linh cảm đó là bé Phlôrimông. Một chú bé bước lảo đảo trên tuyết, bị một đám nhóc con đuổi theo sau, vừa ném tuyết vào người cậu vừa la: - Thằng phù thủy! Ê, thằng phù thủy ranh! Cho xem cặp sừng của mày nào! Angiêlic thét lên một tiếng, nhảy bổ tới, nắm lấy đứa bé, ôm chặt nó vào lòng, lao vào bếp nơi bà Coócđô đang bóc vỏ hành trước bếp: - Sao bà nỡ để bọn du côn hành hạ cháu bé thế này? Bà cụ lấy mu bàn tay lau đôi mắt ướt: - Ôi, con gái của tôi, con chớ la hét nhiều thế! con đi vắng, tôi chăm sóc cháu bé rất cẩn thận, mặc dù tôi không chắc còn gặp lại con nữa. Nhưng dù sao tôi không thể ôm nó suốt ngày trong lòng được. Tôi cho cháu ra ngoài để cháu hít thở không khí trong lành. Con muốn tôi phải làm gì khi lũ trẻ gọi nó là “phù thủy”? Đúng là bố nó đã bị thiêu ở quảng trường Grevơ phải không? Cháu nó phải quen với điều ấy. Thằng con tôi cũng chẳng lớn hơn cháu bao nhiêu khi mà bọn trẻ con bắt đầu ném đá vào nó và gọi “ Thằng Thừng quấn cổ. Ôi, thằng cháu này mới kháu chứ! - Bà lão kêu lên và bỏ con dao xuống để lại gần nàng, ngắm bé Canto đầy vẻ thán phục. Nàng hiến mình lơ đãng, thờ ơ trước sự âu yếm nay đã thành quen thuộc, khi đã thỏa mãn, hắn nép vào người nàng một lúc lâu. Nàng cảm thấy bên má mình mớ tóc cứng của hắn đã cắt ngắn cũn cỡn để mang tóc giả. Cuối cùng, hắn hạ thấp giọng nói: - Bây giờ tôi biết... cô sẽ không bao giờ là của tôi. Bởi vì không phải tôi chỉ muốn có thế thôi, tôi muốn được trái tim cô. - Anh không thể có mọi cái được, Nicôla tội nghiệp - Angiêlic nói vẻ triết lý - Trước kia, anh đã có một phần trái tim tôi, bây giờ anh có cả thân thể tôi. Trước kia anh là người bạn của tôi, bây giờ anh là chủ tôi, Calăngbrơđen. Anh đã giết chết ngtrí nhớ của tôi đối với lòng yêu mến tôi dành cho anh hồi chúng ta còn trẻ con. Dù sao, hiện nay tôi vẫn gắn liền với anh, theo một lối khác, bởi vì anh mạnh. Gã đàn ông nhăn nhó vì đau khổ. Hắn làu bàu rồi thở dài: - Tôi tự hỏi không chừng tôi sẽ buộc phải giết cô một ngày nào đấy. Nàng ngáp, và cố ngủ: - Thôi, đừng nói chuyện vớ vẩn. Angiêlic bước vào căn buồng nhỏ của mình, và lại cảm thấy thoải mái. Nàng đặt hai đứa con lên giường và vội đốt lò sưởi. Nàng tháo bớt tã lót cho bé Canto và ẵm nó lại gần lò sưởi. Đứa bé duỗi thẳng tay chân nhỏ xíu. Trời! Không biết nhờ phép kỳ diệu nào mà nàng sinh được một đứa bé bụ bẫm thế này, trong những giờ phút gian nan đau khổ biết chừng nào! Nàng chỉ được sống bình yên trong khu thành Tămplơ. Nàng còn lại một ít tiền, và hy vọng chờ Raymông quay về. Nhưng một buổi chiều, nàng được viên quản tư pháp của khu Tămplơ gọi lên, ông này phụ trách trật tự an ninh riêng của khu vực có đặc quyền này. - Con gái ạ. - Ông ta nói thẳng không hề gượng nhẹ - Thay mặt ngài Đại tu viện trưởng, ta có nhiệm vụ thông báo cho con biết là con phải rời khỏi khu cấm thành này. Con biết đấy, ngài Đại tu viện trưởng chỉ bảo hộ cho những người dân lương thiện có thành tích tốt, không làm hại chút nào tới danh tiếng cao quý của khu cấm thành. Con phải đi thôi. Angiêlic mấp máy môi, định hỏi xem họ chê trách nàng về tội lỗi gì. Rồi nàng lại nghĩ hay là mình nên đến quỳ sụp dưới chân Công tước Văngđôm, là Đại tu viện trưởng để xin ngài gia ân cho. Nhưng nàng chợt nhớ lời Đức Vua: “Ta không bao giờ muốn nghe nói đến tên bà nữa.” Vậy là họ đã biết rõ nàng là ai! Có lẽ bọn họ vẫn còn sợ hãi nàng… Nàng hiểu rằng cầu xin những linh mục dòng Tên này nâng đỡ nàng là vô ích. Các vị đó đã giúp nàng một cách trung thực chừng nào còn hy vọng bảo vệ được nàng. Nhưng nay số phận nàng đã được quyết định, thì tất cả những ai liên quan đến công việc đau khổ này, như linh mục Raymông, sẽ bị các vị trong dòng đạo cho lui về hậu trường. - Được rồi. - Angiêlic nghiến răng nói - Tôi sẽ rời khu thành này trước lúc nửa đêm nay. Trở về buồng mình, nàng gói ghém mọi đồ lề vào cái hòm da, mặc cho hai con thật ấm và xếp chúng với đồ đạc lên một cái xe cút kít. Bà góa Coócđô ra ngoài chợ vắng, Angiêlic để lại một túi tiền nhỏ trên bàn: “Khi nào mình khá giả một chút, mình sẽ quay trở lại và sẽ hào phóng hơn”. - Nàng tự nhủ. Đẩy chiếc xe cút kít qua các phố, lấm bê bết bùn và tuyết tan, nàng không lúc nào rời mắt khỏi khuôn mặt của hai đứa trẻ nằm sát bên nhau trong chiếc chăn. Số phận của hai sinh mạng yếu ớt nặng trĩu trên đôi cánh tay nàng. Bên trên các mái nhà, bầu trời trong vắt không một gợn mây. Đêm nay sẽ không có sương giá đóng băng, tiết trời mấy ngày vừa qua đã ấm lên. Và những người dân nghèo thấy nhen lên trong lòng chút ít hy vọng, khi ngồi bên lò sưởi không có củi đốt. *** Chị hầu gái Bacbơ kêu to khi nhận ra Phlôrimông. Đứa bé giơ tay ra theo ngay và hôn chị rối rít. - Lạy Chúa, chú bé đẹp như thiên thần của tôi đây! - Chị đầy tớ lắp bắp. Đôi môi chị run run, mắt ướt đẫm. Chị nhìn Angiêlic chằm chằm, như nhìn thấy một bóng ma từ mồ đi lên. Phải chăng chị đang so sánh người phụ nữ gầy gò, khuôn mặt khó đăm đăm, ăn mặc nghèo nàn hơn cả chị, với bà phu nhân đến đập cửa nhà này chỉ cách đây vài tháng? Một tiếng kêu bị nén lại từ trên đầu cầu thang khiến Angiêlic quay lại. Ooctăngxơ, tay cầm nến, đứng đờ người vì khủng khiếp. Đằng sau, biện lý Phalô hiện ra: ông ta há miệng kinh sợ khi trông thấy cô em vợ. Rốt cuộc, sau những phút im lặng kéo dài, Ooctăngxơ mới giơ nổi một cánh tay thẳng đờ và run run ra: - Đi ngay! - bà ta nói, giọng không có chút âm sắc nào - Mái nhà tôi chứa chấp một gia đình bị nguyền rủa, tính đến nay đã quá lâu rồi! - Câm mồm, con mụ điên! - Angiêlic đáp và nhún vai. Nàng đến chân cầu thang và ngước mắt lên nhìn chị ruột: - Tôi đi đây. Nhưng tôi yêu cầu chị cho hai cháu nhỏ vô tội này vào nhà, các cháu chẳng thể làm hại chị điều gì. - Đi ngay! - Ooctăngxơ nhắc lại. Angiêlic quay lại phía chị hầu gái, đang ôm hai anh em Phlôrimông và Canto trong tay: - Cô trao hai đứa bé cho cháu, Bacbơ ạ, cháu thân yêu. Này đây là tất cả số tiền cô còn lại, để cháu mua sữa cho chúng nó. Em Canto không cần vú em, em thích sữa dê… - Đi ngay! Đi ngay! Đi ngay!- Ooctăngxơ thét lên mỗi lúc một to. Và bà ta bắt đầu giậm chân. Angiêlilc bước ra phía cửa. Nàng quay lại nhìn lần cuối, cái nhìn không phải cho hai con mình mà cho chị ruột. Cây nến trong tay Ooctăngxơ cháy leo lét, rọi lên khuôn mặt cau có và giận dữ của Angiêlic những bóng tối hãi hùng. “Ấy vậy mà - Angiêlic nghĩ thầm - Trước kia cả hai chị em đã từng nằm chờ xem bóng ma “phu nhân Môngtơlu” vươn đôi cánh tay ra đi lang thang qua các phòng ngủ nhà ta… Và cả hai đều sợ run lên trong cái giường rộng, và nép sát vào nhau…” Nàng khép cánh cửa, bước ra ngoài. Trong giây l nàng dừng lại nhìn người thư ký trèo lên cái thang gập để thắp ngọn đèn treo lớn trước cửa văn phòng ngài biện lý Phalô Xăngxê. Rồi, quay gót, nàng lao mình vào Pari trong đêm tối. Cuộc gặp gỡ hoang đường ấy làm Angiêlic phấn chấn hẳn lên, và đẩy lùi ký ức đắng cay về cuộc chạmán Đêgrê đêm trước. Tốt hơn hết là không nghĩ đến nữa. Sau này khi đã thoát ra khỏi vũng lầy khủng khiếp này, nàng mới lại nghĩ tới Đêgrê và phân vân tự hỏi: “Không hiểu ông ấy có nhận ra mình không? Chắc chắn không, nếu có, ông ấy đã không trả lại mình con dao găm... Ông ấy đã không tiếp tục nói với mình những lời lẽ thô tục ghê tởm như vậy... Không, ông ấy đã không nhận ra mình, nếu không thì mình đến chết vì nhục nhã!” Nàng lắc đầu và đưa tay lên tóc gỡ những sợi cỏ khô. Sau này nàng sẽ nghĩ lại tất cả chuyện này. Nhưng bây giờ nàng không nên phá vỡ sự huyền ảo của những giờ phút êm dịu vừa qua. Nàng thở dài với chút luyến tiếc. Phải chăng, quả thật suýt nữa nàng lừa dối Nicôla? Bà Chúa Thiên thần nhún vai và khẽ cười một mình. Không thể gọi là lừa dối một người tình kiểu đó được. Không có gì ràng buộc nàng với Nicôla, trừ sự nô dịch và nhơ nhớp. Việc chàng trai lúc nãy rút lui làm nàng thấy rõ một lần nữa vòng vây bảo hộ vững chắc mà tên tướng cướp đã bủa vây quanh nàng, giữa khu rừng rậm chết người của thế giới du đãng. Nếu không có hắn và tình yêu độc đoán của hắn ta, nàng có thể còn sa sút tồi tệ hơn. Đổi lại, nàng đã hiến cho hắn tấm thân và dòng dõi quý tộc cao sang của mình, những cái mà hắn từng ước mơ trong suốt cuộc đời. Vậy là họ sòng phẳng với nhau. Angiêlic đợi một chút rồi mới tuồn khỏi xà lan cỏ khô. Chạm chân xuống nước, nàng thấy lạnh, nhưng không đến nỗi băng giá. Đưa mắt nhìn xung quanh, nàng lóa mắt trước ánh sáng chan hòa và sực nhớ là đã sang xuân. Gã sinh viên chả nói hoa và quả bày đầy ra ở Cầu Mới là gì Né tránh con mắt của đám lái thuyền, Angiêlic khoan khoái ngâm mình xuống nước lạnh một lát, rồi mặc quần áo, nàng bước đi dọc bờ sông đến tận Cầu Mới. Lần đầu tiên nàng trông thấy Cầu Mới đẹp lộng lẫy như vậy, với những vòm cầu trắng toát, nhộn nhịp cuộc sống vui tươi hồn nhiên không mệt mỏi. Tiếng ồn ào ở đây không bao giờ dứ Một dòng người qua lại, dừng bước rồi lại đi tiếp, hết lớp này đến lớp khác, luôn luôn bận bịu, luôn luôn tò mò, đó là Cầu Mới. Angiêlic bắt đầu đi vào trong đám đông đang dạo chơi, giữa hai hàng cửa hiệu và quầy hàng. Nàng đi chân không, áo quần rách nát, nàng đã rơi mất chiếc mũ vải, nên mái tóc dài xõa xuống hai vai, lóng lánh dưới ánh mặt trời. Nhưng cái đó không hề chi. Ở Cầu Mới, những bàn chân đi đất lại xô đẩy những giày dép vững chắc của đám thị dân khá giả và những gót giày đỏ chót của những người quý tộc. Angiêlic đứng lại trước mỗi cửa hiệu, hiệu bán đồ chơi, hàng bán gà vịt, bán chim, hiệu bán mực và các thứ sơn, trước các đám múa rối, đám người làm trò tung hứng... Nàng nhận ra gã Bánh-mì đen với đám vỏ sò, vỏ ốc, gã Bả-chuột với thanh gươm và những con chuột đáng thương xuyên qua mũi gươm, rồi cả mẹ Huyalurét lẫn bố Huylurô ở cạnh tháp nước Xamariten, ông già mùa này đang gãi gãi cây vĩ cầm, còn bà lão thì hát bài ca đầy tình cảm về người bị treo cổ: “Xin nghe một đôi lời Để từ giã cõi đời Tôi sẽ cầu nguyện Chúa Rồi thè lưỡi thật dài...” Pho tượng đồng của Vua Angri đệ tứ nhân đức chói chang ánh nắng đang mỉm cười bên trên một đám lọng màu đỏ và hồng: khu vực trước pho tượng dành cho các bà, các cô bán cam và bán hoa. Cài một bông hoa cẩm chướng trên ve áo, hai tay khéo léo bưng rổ đầy hoa hồng, hoa nhài, hoa huệ, các cô gái trẻ len lỏi đi giữa đám đông chào mời, trong khi đó các bà đứng coi những quầy hoa có lọng che. Một bà bán hoa nhờ Angiêlic giúp mình chia hoa thành bó. Nàng xếp thành những bó hoa rất đẹp mắt và bà chủ hàng tặng nàng hai mươi xu. Angiêlic nhìn không chán mắt những đồng tiền nhỏ bà bán hoa cho mình. Đấy là số tiền đầu tiên nàng kiếm được bằng lao động. Nàng đi mua hai chiếc bánh rán ở quầy bánh ngọt và ăn ngon lành, trong khi vẫn bước theo đám người đi dạo phố đang cười há hốc mồm quanh cái xe đẩy của lão Mathiơ-béo. Xe của lão là một cái bục đặt trên bốn bánh có lan can chung quanh. Đứng trên xe, lão đang diễn thuyết trước đám đông bằng thứ tiếng oang oang như lệnh vỡ có thể nghe thấy từ đầu đến cuối Cầu Mới. Ban nhạc riêng của lão gồm ba nhạc công: một kèn, một trống và một chũm chọe, họ đánh nhịp các bài diễn văn của lão, và khi lão nhổ răng cho khách thì họ chơi nhạc rầm lên để che lấp tiếng kêu đau. Đầy nhiệt tình và kiên nhẫn, vừa cực khỏe, vừa khéo léo, Mathiơ-béo bao giờ cũng thành công, cả đối với cái răng sâu ngoan cố nhất, mặc dù có khi phải bắt khách quỳ xuống, để lão dùng kìm vặn răng, mạnh đến mức nhấc bổng ông khách lên khỏi mặt đất. Sau đó lão liền mời nạn nhân bước khập khiễng tới quầy bán rượu trắng súc miệng. Giữa đám đông, Mathiơ-béo đi đi lại lại trên bục, chiếc lông chim trên mũ phất phơ trước gió, hai chuỗi răng đeo trên ngực áo xatanh, và thanh gươm dài lách cách đập vào gót giày, miệng không ngớt khoe khoang kiến thức khoa học sâu rộng của mình cùng với sự thần diệu của các loại cao đơn hoàn tán lão bán, mà tất cả thực ra đều chỉ pha chế bằng bơ, dầu, sáp ong và với vài thứ lá, thứ cỏ vô hại. Những lời quảng cáo hài hước mà lão vừa tung ra vừa trợn tròn đôi mắt to tướng, làm Angiêlic cười ngặt ngẽo. Lão nhận ra nàng, và nháy mắt thân thiện. Angiêlic nhắm mắt lại trong giây lát, khi mở mắt ra, nàng nhìn thấy cách vài bước, trong đám đông chen chúc trên Cầu Mới, nào là Giắctăngxơ, Bị-béo, Mẫu-đơn, Gôbe và mấy gã khác, họ đang nhìn nàng. - Bà chị, - Mẫu-đơn cầm cánh tay nàng nói - Tôi sẽ thắp một cây nến thật to cám ơn Chúa ở Nhà thờ thánh Pie. Bọn này đã lo rằng sẽ không còn được thấy bà chị nữa! - Chỉ lo bà chị đã bị tóm vào nhà giam Satơlê hoặc ở nhà thương làm phúc rồi. - Hoặc đã bị con chó đáng nguyền rủa ấy cắn Bọn chúng đã tóm hai cậu Nhặt-xem và Khôn-ngoan. Cả hai đã bị treo cổ sáng nay ở Quảng trường Grevơ rồi. - Chúng ta sắp được một mẻ cười, bà chị xinh đẹp ạ. Có biết tại sao cả lũ kéo ra Cầu Mới này giữa ban ngày ban mặt không? Đó là vì cậu Flipô nhóc sắp sát hạch khoa cắt túi. Giăctăngxơ đang rỉ tai Flipô lời khuyên cuối cùng. Đồng bọn của họ quan sát chăm chú khách qua đường. - Nhìn kìa, Flipô, một ông quan trọng đang tiến đến kia, mắt dán vào phu nhân xinh đẹp đi cùng ông ta, cả hai đều đi bộ, thật đỏ quá! Kìa họ dừng lại trước Mathiơ-béo rồi. Đúng lúc ấy! Ra tay đi! Với điệu bộ trịnh trọng, Giắctăngxơ trao cho Flipô cái kéo xinh xắn và đẩy gã vào đám đông. Đồng bọn của gã đã len vào giữa đám người vây quanh Mathiơ-béo để xem. Giắctăngxơ đưa mắt thành thạo xem xét kĩ các động tác của gã tập sự. Hắn bỗng thét to: - Cẩn thận! Thưa ông, này, thưa ông! Chúng đang cắt túi ông.. Tên Mẫu-đơn cũng rống lên: - Thưa đức ông, coi chừng. Có đứa xoáy của ngài. Ông khách sang trọng cho tay vào túi và chạm phải tay Flipô. - Cứu tôi với! Nó cắt túi! - ông ta kêu ầm ĩ. Vị phu nhân thét lên một tiếng lanh lảnh. Ngay lập tức diễn ra cảnh lộn xộn hoàn toàn. Đám đông la hét, đánh đấm lẫn nhau, bám lấy cổ nhau, trong lúc bọn lâu la của Calăngbrơđen kích động thêm cuộc đánh lộn bằng những tiếng kêu thét inh tai điếc óc. - Tôi đã tóm nó. - Đúng nó đây! - Bắt lấy! Hắn đang chạy! - Đuổi đằng này! - Đuổi lối kia chứ! Lũ trẻ bị giày xéo khóc thét, có những người đàn bà ngất đi. Những quầy hàng bị hất đổ. Những cái lọng đỏ bay xuống sông Xen. Đám người bán hoa quả dùng các quả táo, quả cam, để tự vệ. Mấy con chó nhảy vào đám đông, kêu ăng ẳng, rãi chảy lòng thòng. Gã Xinh-trai đi từ người đàn bà này đến người đàn bà khác, ôm lưng, hôn má, sờ soạng lung tung, dưới con mắt căm tức của mấy ông chồng cố đánh hắn mà không được. Giữa lúc hỗn quân hỗn quan đó, Giắctăngxơ và đồng bọn tha hồ cắt túi, giật áo, dốc ngược các làn xách tay, trong khi đó Mathiơ-béo vẫn đứng ở trên bục xe, giữa tiếng kèn trống inh tai của dàn nhạc riêng, vung thanh gươm lên và oang oang mời chào khách. Angiêlic náu mình ở mấy bậc thềm của cái nền chung quanh pho tượng. Bám vào hàng rào, nàng cười chảy nước mắt. - Ngộ lắm hả, cô gái? - Một tiếng nói chậm rãi làu nhàu cạnh nàng. Và một bàn tay nắm ngang lưng nàng. Ta không nhận ra một tên chó săn, nhưng ta ngửi thấy hắn, Mẫu-đơn đã nói thế. Từ đêm đó, Angiêlic đã học được cách hít hơi xem nguy cơ có thể tới từ phía nào. Nàng tiếp tục cười khẽ hơn, và làm ra vẻ ngây thơ. - Vâng, ngộ lắm, đám người kia đánh nhau mà chẳng hiểu tại sao. - Vậy, có lẽ cô hiểu tại sao hảAngiêlic cúi gần mặt tên cảnh sát với nụ cười. Bất thình lình, nàng túm chặt lấy mũi hắn, vặn mạnh cái xương sụn rồi thấy hắn ngửa cổ ra phía sau vì đau quá, nàng nhanh nhẹn dùng cùi tay chặt vào yết hầu hắn. Đòn ấy mụ Ba Lan đã truyền cho nàng, đòn không đủ mạnh để quật ngã một tên cảnh sát nhưng đủ mạnh để buộc hắn buông tay cho nàng đi. Hắn vừa bỏ tay ra, Angiêlic đã chạy vút đi, nhẹ như con sơn dương. Ở tháp Nexlơ, cả bọn đã trở về đông đủ. - Hãy tổng kiểm kê chiến lợi phẩm - Giăctăngxơ nói. Trên mặt bàn, họ chất đống nào áo choàng, gươm, nào là nữ trang và túi tiền xủng xoảng. Gã Flipô, đen và xanh xám, như một con ngỗng nhồi nấm đêm lễ Giáng sinh, đã mang về túi tiền của nhà quý tộc mà chúng chỉ định cho hắn ra tay. Vì thế gã ta được khao thưởng và ngồi ăn cùng bàn với thủ lĩnh Calăngbrơđen và các bậc đàn anh. *** - Angiêlic, - Nicôla thì thầm, - Angiêlic, nếu hôm nay không tìm thấy cô... - Thì sẽ làm sao? - Tôi không biết... Hắn kéo nàng lại và ép người nàng vào bộ ngực vạm vỡ của mình như muốn bẻ gãy xương nàng. - Ối, xin nào! - Nàng thở dài và thoát ra Nàng đến tì trán vào chấn song cửa sổ nhỏ hẹp. Bầu trời xanh thẫm đầy sao in bóng dưới mặt sông Xen phẳng lặng. Không khí phảng phất hương thơm những cây hạnh đào nở hoa trong các vườn và công viên ở cửa ô Xanh-Giécmanh. Nicôla lại gần, mắt vẫn nhìn nàng chằm chặp. Nàng cảm động trước tình cảm mãnh liệt trung thành ấy. - Anh sẽ làm gì nếu tôi không trở về. - Cái đó còn tùy. Nếu cô bị bọn cảnh sát tóm, tôi sẽ huy động tất cả quân của tôi, sẽ cho dò xét ở mọi trại giam, nhà thương, những nơi giam giữ gái điếm... Bọn tôi sẽ đánh tháo cô. Nếu là vì con chó đã cắn cổ cô, tôi sẽ cho săn lùng con vật cùng chủ của nó ở bất cứ nơi nào và khử bằng được... Nếu là vì... Giọng hắn thành khản đặc: - Nếu cô đã cuốn gói theo đứa khác, tôi sẽ tìm thấy cô bằng được, và sẽ lấy máu thằng kia. Nàng mỉm cười, vì trong óc nàng hiện ra một khuôn mặt xanh xao của chàng trai giễu cợt. Nhưng Nicôla tinh ranh hơn nàng nghĩ, và tình yêu càng làm bản năng hắn thêm sắc sảo. - Đừng tưởng cô có thể bỏ tôi dễ dàng, - hắn nói tiếp giọng đe dọa,- Bọn chúng ta, những kẻ giang hồ, không phản bội nhau, như giới thượng lưu hay làm; nhưng nếu điều đó xảy ra, cô sẽ chết. Sẽ không có nơi ẩn nấp cho cô, ở bất cứ đâu... Bọn chúng tôi quá đông quá mạnh. Chúng tôi sẽ tìm được cô bất cứ ở đâu trong nhà thờ, ở tu viện, ngay trong cung điện Nhà vua. Chúng tôi có tổ chức tốt, cô biết đấy. Hắn dùng hai bàn tay hộ pháp bóp mạnh đôi vai nàng: - Có những lúc tôi muốn bẻ gãy cô như bóp vỡ quả hạt dẻ. Bây giờ cô đã được cảnh cáo rồi đấy. Nếu chẳng may cô lừa dối tôi... - Đừng sợ. Sự ôm của anh là quá đủ đối với tôi. - Vậy tại sao cô nói điều đó với bộ mặt đáng ghét như vậy? - Phải có tính khí khá đặc biệt thì mới có thể đòi hỏi hơn thế. Giá như anh có thể tử tế với tôi hơn một chút. - Tôi, tôi không tử tế ư? - Hắn gầm lên - Tôi là kẻ tôn thờ cô kia mà! Hãy nhắc lại là tôi không tử tế xem nào. Hắn giơ nắm tay hùng hổ. Nàng hét vào mặt hắn: - Đừng chạm vào tôi, đồ nông dân! Đồ thô bạo! Hãy nhớ mụ Ba Lan! Hắn buông tay xuống. Rồi, sau khi nhìn nàng cau có hắn buông tiếng thờ dài buồn bã: - Tha lỗi cho tôi. Cô bao giờ cũng chiếm được ưu thế đối với tôi, Angiêlic. Hắn mỉm cười và giang cánh tay ra, ngượng nghịu: - Dù sao cũng cứ lại đây. Tôi sẽ gắng tử tế.