Tình sao nghiệt ngã
Chương 23 : Đứa bé
Khi mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai lên vạn vật, từng con đường trải nhựa dài nối tiếp nhau, những toà cao ốc trọc trời, các trung tâm thương mại cao cấp tất cả tạo nên 1 thành phố sầm uất với nên kinh tế phát triển vượt bậc.
Trên bầu trời trong xanh ấy, những đám mây trắng đang dạo chơi với gió trông thanh bình đến lạ, bỗng 1 chiếc máy bay lao vào phía đám mây, làn khói trắng mờ ảo khẽ tách làm đôi thành 2 đám nhỏ rồi vô tình trôi về 2 phía trời cực lạc.
Trong khoang hành khách hạng sang của chiếc máy bay, nam nhân ngồi bên ô cửa kính có gương mặt đẹp tựa điêu khắc, hàng lông mày rậm dài, sống mũi cao thẳng tắp, bờ môi gợi cảm cùng đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm tất cả tạo nên 1 nam thần hoàn hảo.
Trên tay hắn cầm 1 tập tài liệu, chậm rãi lật từng trang xem rất kỹ càng rồi đóng lại, quay sang người phía bên, lãnh đạm nói:
- Ba, đối tác lần này của chúng ta có vẻ là rất nguy hiểm.
Người đàn ông ngồi bên cạnh hắn mái tóc đã sớm điểm màu bạc, gương mặt đã thêm nhiều nếp nhăn nheo chảy sệ vì tuổi cao, làn da giờ cũng đã trở nên đen sạm với sương gió của cuộc đời, nhưng ở người ông vẫn toát lên khí thế áp bức người, Thiếu Quang ngồi tự lưng vào thành ghế, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước rồi gật đầu 1 cái:
- Ta cũng đã điều tra qua. Richard - ông ta là 1 doanh nhân giàu có và thành đạt bậc nhất ở Pháp nhưng ở sâu bên trong ông ta còn có liên quan đến 1 thế giới ngầm là Sát Bang Hội. Cũng khó tránh, nơi thương trường này nếu muốn tồn tại và phát triển được chỉ có cách dẫm đạp lên kẻ khác và để làm được điều đó thì phải là 1 thế lực mạnh hậu thuẫn đường sau vậy nên hình thành 1 bang phái xã hội đen là cách tốt nhất để bảo vệ mình , cái gì cũng có luật ngầm của nó, ta cũng đã 1 thời như vậy. Lần này nếu có thể hợp tác được với ông ta, thì con cũng phải nên cẩn thận bởi vì còn có rất nhiều kẻ cũng đang dòm ngó đến, bọn họ sẵn sàng giết chết đối thủ để đạt được mục đích. Lần đi này chắc chắn không tránh được giết chóc.
Hắn nghe vậy gương mặt vẫn bình thản, chân vắt chéo, chống khửu tay lên thành ghế, lãnh đạm nói:
- 5 thùng vũ khí đã trót lọt được vận chuyển đến Paris, người của ta ở bên đó cũng đang được tập kết lại. Con đã mua 1 căn biệt thự được thiết kế kiên cố với nhiều cơ quan phòng vệ cùng máy móc hiện đại. Mọi chuyện bây giờ chỉ cần đến gặp Richard và ký được bản hợp đồng
Thiếu Quang lúc này sửng sốt nhìn sang hắn, ông không nghĩ hắn lại có thể sắp xếp nhanh như vậy chỉ trong 1 ngày.
Cuộc đời ông ngày trước việc gì cũng đã từng làm, kể cả cầm súng, kể cả giết người, để gây dựng được Vương Thị lớn mạnh bàn tay ông cũng đã vấy máu và giờ lại đến hắn, ông không muốn hắn phải đi theo con đường này nhưng Vương Thị là tâm huyết của ông và hắn là người duy nhất có thể duy trì và phát triển nó. Nghĩ vậy, Thiếu Quang đành chỉ biết thở dài:
- Thiếu Hạo, bàn tay càng ít vấy bẩn thì càng cảm thấy thanh thản. Con từ khi nào đã trở nên như vậy?
Từ khi nào sao? Là từ khi Mỹ An trong tay hắn mà trút hơi thở cuối cùng, hắn đã tự trách bản thân rằng không đủ sức để bảo vệ người thân yêu của mình. Vì vậy, chính từ 5 năm trước, hắn đã tự tạo cho mình 1 thế lực đáng sợ để khi chỉ cần nhắc đến tên hắn thôi người khác cũng sẽ tự động tránh xa.
- Đời người không ai có thể định hướng trước được cho mình là sẽ phải trở thành con người như thế nào nhưng để bảo vệ được bản thân và mọi thứ của mình nhất định phải là tàn nhẫn.
Thiếu Quang nghe vậy ngây người 1 lúc rồi lại bật cười, hắn và ông hồi trẻ thật sự là 1 bản sao. Đã là đàn ông, mà còn là đàn ông trên thương trường, tàn nhẫn 1 chút là điều nên có. Thiếu Quang khẽ quay đầu dựa vào thành ghế, mắt khép lại, lãnh đạm nói:
- Cẩn thận 1 chút.
Hắn nghe vậy chỉ khẽ nhếch mép 1 cái, bàn tay đưa vào trong túi áo lấy ra 1 miếng đồng vàng được trạm khắc tỉ mỉ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nó 1 lúc rồi siết chặt lại trong lòng bàn tay, tự nói nhỏ:
- Uyển Nhã, hi vọng em có thể bảo vệ tôi!
Nói rồi, hắn bỏ miếng đồng đó vào túi áo trước ngực, quay mặt ra phía cửa sổ hướng đôi mắt sâu thẳm nhìn vào lớp mây mù trắng xoá, bờ môi khẽ nhếch lên tạo thành 1 đường cong hoàn mỹ.
---------/-/-/-/-/---------
Bóng đêm bao phủ cả 1 con hẻm nhỏ, xung quanh là 1 màu tối đen không có nổi lấy 1 chút ánh đèn. Dưới ánh trăng yếu ớt đấy, nam nhân với âu phục màu đen mờ nhạt giữa con hẻm, chỉ có đôi mắt màu hổ phách sáng giữa đêm đen. Gương mặt vẫn bình thản, dáng vẻ điềm tĩnh, 2 tay đút túi hướng đến người trước mặt.
1 khẩu súng chĩa thẳng về phía hắn, chủ nhân của khẩu súng đó lại cất tiếng cười man rợ rồi rít lên từng chữ:
- Vương Thiếu Hạo, mày hết đường rồi. Tạm biệt!
Giọng nói ma quỷ ấy vừa dứt "ĐOÀNG" 1 thanh âm ghê rợn vang lên xé nát cả khoảng không tĩnh lặng. Nam nhân ấy từ từ đổ gục xuống đất với vũng máu đen lênh láng đến khiếp sợ.
- THIẾU HẠO...THIẾU HẠO!
Tiếng gọi thất thanh vang lên trong căn phòng sang trọng, Uyển Nhã giật mình tỉnh giấc, dáng vẻ sợ hãi, vài giọt mồ hôi còn vương trên gương mặt nhỏ nhắn. Thật may tất cả chỉ là 1 giấc mộng.
Cô nhìn sang bên cạnh, chiếc giường đã trống trơn nhưng hơi ấm của hắn vẫn còn vướng vấn quanh đây.
Nhẹ nhàng ngồi dậy bước xuống giường, cả thân thể mỹ miều không che đậy còn thấy rõ được những dấu vết ám muội của trận kích tình mãnh liệt đêm qua. Cô cúi xuống nhặt lên chiếc áo sơmi trắng của hắn mặc vào người, tiến sát đến lớp kính trong suốt của cửa sổ sát đất, đôi mắt còn phảng phất lại 1 chút lo sợ của giấc mơ khi nãy nhìn lên mảnh trời xanh nhợt nhạt:
- Thiếu Hạo, anh nhất định phải bình an trở về.
Cô lặng lẽ quay người lại định trở về phòng mình, bỗng tầm mắt dừng lại ở 1 mẩu giấy nhỏ được đặt ở trên bàn.
Uyển Nhã tiến lại gần, đưa tay ra cầm tờ giấy lên là 1 dãy số điện thoại kèm hàng chữ nhỏ bên dưới: "Hãy gọi cho tôi!"
Cô khẽ mỉm cười 1 cái rồi đem theo mẩu giấy trở về phòng.
---------/-/-/-/-/--------
Buổi chiều hôm ấy, cô định cùng đứa bé về thăm mẹ mình nhưng khi đang sửa soạn đồ thì chuông điện thoại vang lên. Uyển Nhã nhìn tên hiển thị trong màn hình bỗng có cảm giác bất an, chần chừ 1 lúc rồi bắt máy:
- Dạ, mẹ.
- Lát nữa cho đứa bé về nhà ăn cơm.
Câu nói truyền qua điện thoái khiến cô ngỡ ngàng, cô khônv nghĩ bà ấy lại chủ động gọi cô về nhà, thật là kỳ lại mà. Nghĩ vậy, cô lại buột miệng hỏi lại:
- Sao ạ?
Đầu bên kia nghe vậy, không kiềm chế được liền gắt lên:
- Tai cô có vấn đề sao? TÔI NÓI CHO ĐƯA BÉ VỀ ĂN CƠM.
Uyển Nhã lúc này như mới hiểu ra sự việc, vội vã nói:
- A...vâng. Con biết rồi ạ.
Dứt lời cô tắt máy lại quay sang đứa bé bế nó lên:
- Bảo Bảo, chúng ta về thăm bà nội trước nhé.
Cô vừa trở xuống lầu chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, Uyển Nhã nhíu mày nhìn dãy số lạ trên màn hình rồi bắt máy:
- Ai vậy?
- Uyển Nhã, là anh đây.
Uyển Nhã nghe vậy có chút sững sờ xen lẫn khó hiểu:
- Thiên Ân?
- Phải, giờ em có bận không? Có thể gặp anh 1 chút?
- Tôi bây giờ bận rồi, có chuyện gì sao?
Đầu bên kia nghe vậy bỗng có chút hụt hẫng, 1 phần là vì muốn gặp cô, 1 phần là vì anh biết hắn hiện đang sang Pháp, thời gian này là cơ hội tốt để thực hiện kế hoạch của mình. Tuy đối với cô, anh là có thiện cảm, chỉ là nỗi hận hắn vẫn còn chưa áp chế được.
- Uyển Nhã, 1 chút cũng không được sao?
- Thật xin lỗi, giờ tôi phải đi rồi.
Dứt lời, cô cũng liền tắt máy không để cho anh kịp nói gì. Có tiếp xúc vài lần cô cũng cảm thấy anh không phải là người xấu chỉ là không hiểu sao cô có cảm giác giữa hắn và anh đã có chuyện gì đó xảy ra không tốt lắm, vậy nên cô nghĩ cứ né tránh sẽ tốt hơn, với lại cô cũng không muốn có hiểu lầm như lân trước nữa.
Nghĩ vậy Uyển Nhã đi vào bếp dặn dò dù Phùng 1 chút rồi trở ra ngoài bắt 1 chiếc xe ngồi lên.
---------/-/-/-/-/--------
Xe dừng trước căn biệt thự nguy nga tráng lệ, vị quản gia trong nhà hớt hải chạy ra mở cửa cho cô:
- Thiếu phu nhân, Vương phu nhân đang đợi ở trong nhà.
Cô nghe vậy khẽ mỉm cười chào ông 1 cái rồi bế đứa bé đi vào trong.
Đôi chân vừa bước qua cửa nhà chính, đã nghe thấy tiếng nói chuyện cười đùa của 2 người phụ nữ. Uyển Nhã có chút hiếu kỳ đi thẳng vào phòng khách.
Vẫn phong thái cao quý và dáng vẻ kiêu kỳ, bà ngồi đấy hướng đến cô nói:
- Đến rồi sao?
Uyển Nhã nghe vậy hốt hoảng cúi đầu chào:
- Dạ, mẹ.
Nói rồi cô liền ngẩng đầu lên nhìn sang phía bên cạnh bà, 1 chút ngỡ ngàng với người phụ nữ trước mặt mình.
Lâm Hiểu Nhan thấy cô như vậy liền nói giọng khó chịu:
- Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Đây là tiểu thư nhà họ Ninh, ở nhà mẹ cô không dạy cách chào hỏi người khác sao?
Uyển Nhã nghe vậy liền ngây người, lại nhận ra ánh mắt soi xét của bà liền bừng tỉnh nhìn Gia Tuệ khẽ gật đầu 1 cái.
Gia Tuệ lúc này mỉm cười với cô rồi lại quay sang Lâm Hiểu Nhan nói:
- Dì Lâm, thực ra bọn con đã gặp nhau từ trước rồi. Dì đừng quan trọng chuyện chào hỏi quá.
- 2 đứa gặp nhau rồi sao? Lúc nào vậy? Mà cho dù là thế thì cũng phải chào hỏi, thân phận của con cao quý hơn mà.
Uyển Nhã nghe bà nói vậy trong lòng cảm thấy tổn thương sâu sắc, bỗng chốc sống mũi trở nên cay xoè, đôi mắt chợt đỏ hoe. Cô bế đứa bé siết chặt vào lòng, bà gọi cô đến đây là muốn đem cô ra sỉ vả sao?
Gia Tuệ lúc này để ý biểu cảm của cô, gương mặt gượng gạo lấy 1 nụ cười nhạt nhìn sang Lâm Hiểu Nhan:
- Dì Lâm, dì đừng nói thế. Thực ra con và Uyển Nhã là bạn của nhau.
Nói rồi Gia Tuệ liền đứng dậy đi đến chỗ cô, thân thiết khoác tay cô cười nói:
- Phải không Uyển Nhã?
Cô lúc này có chút e ngại nhìn sang Gia Tuệ khó hiểu, lại nhận được những cái khều tay nhẹ nhẹ của Gia Tuệ đành bất đắc dĩ gật đầu 1 cái.
Gia Tuệ chỉ đợi như vậy liền tươi cười kéo cô lại ghế ngồi xuống rồi hướng đến đứa bé trêu đùa.
Lâm Hiểu Nhan bắt bẻ cô không được thấy vậy cũng có chút bực bội lên tiếng:
- Uyển Nhã, mau đưa đứa bé cho Ninh tiểu thư bế, cô vào trong bếp chuẩn bị cơm tối, Ninh tiểu thư sẽ ở lại dùng bữa.
Uyển Nhã lúc này lại ngây người lần nữa:
- Con sao?
- Vậy chẳng nhẽ là tôi? Cô là đang dùng thái độ gì nói chuyện với mẹ chồng vậy? Cô không vừa lòng sao?
Uyển Nhã nghe vậy liền vội vã phân bua:
- Dạ, không phải. Con chỉ sợ nấu không hợp khẩu vị của cô ấy.
Gia Tuệ lúc này mới nhìn sang Hiểu Nhan lên tiếng:
- Dì Lâm, dì đừng làm khó Uyển Nhã. Hay là để con nấu cho ạ.
- Không được, con là khách hơn nữa lại là tiểu như nhà họ Ninh danh giá đâu thể vào bếp được.
Uyển Nhã nghe vậy liền cười khổ, chỉ cần bà nói 1 câu nữa thôi cô chắc chắn sẽ khóc oà lên mất. Nghĩ vậy liền quay sang đưa đứa bé cho Gia Tuệ.
- Phiền cô giúp tôi để ý Bảo Bảo 1 chút.
Gia Tuệ đón lấy đứa bé rồi nhìn cô e ngại nói:
- Uyển Nhã, thật xin lỗi. Phiền cô rồi.
Uyển Nhã nghe vậy chỉ lắc đầu cười nhạt 1 cái rồi đứng dậy đi vào trong bếp mà 1 giọt nước mắt không tự chủ được đã chảy xuống gò má ửng hồng.
Khi trời đã bắt đầu nhá nhem tối, cũng là lúc bàn ăn đã được bày thịnh soạn. Uyển Nhã toan đi ra gọi bà thì Lâm Hiểu Nhan lúc này lại đi vào trong, thấy cô liền lên giọng:
- Xong rồi sao? Cô bây giờ ra ngoài mua chút hoa quả về để ăn tráng miệng.
- Bây giờ sao ak?
- Phải.
- Nhưng...con nghĩ...là dùng cơm xong...hơn nữa...giờ này...
- Sao? Cô bây giờ lại muốn đôi co với tôi sao?
- Con không phải ý đó...Dạ, vậy để con bế Bảo Bảo đi mua ạ.
- Trời tối như thế này cô còn muốn ôm cả đứa bé ra ngoài sương gió sao? Để nó ở nhà tôi sẽ cho nó ăn, cô đi nhanh rồi về.
Uyển Nhã nghe vậy có chút chần chừ, nhưng lại nghĩ bà nói cũng đúng bèn gật đầu:
- Dạ, vậy phiền mẹ để ý Bảo Bảo giúp con.
Dứt lời Uyển Nhã đi lại với lấy cái túi rồi trở ra ngoài bắt 1 chiếc xe ngồi lên.
--------/-/-/-/-/--------
Thủ đô Paris, Pháp.
Tại căn biệt thự được thiết kế theo mẫu mã hiện đại phương Tây, cách bố trí gian phòng, cửa chính, cửa thoát hiểm và nội thất trong nhà đều rất tỉ mỉ và chắc chắn.
Trong phòng khách sang trọng, nam nhân với 1 thân tây trang màu đen lịch lãm ngồi trên chiếc ghế sofa cao cấp nhàn nhã vắt chéo chân, lưng tựa thành ghế, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc đưa lên miệng hút 1 hơi thật sâu rồi từ từ nhả khói ra.
Lúc này, 1 người đàn ông mặc âu phục màu đen đi vào bên trong đứng trước mặt hắn kính cần cúi chào:
- Vương tổng, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Hắn nghe vậy mỉm cười 1 cái, dập điếu thuốc vào chiếc gạt tàn rồi đứng dậy đưa tay lên cài chiếc cúc áo vest, nhìn sang người đàn ông bên cạnh lãnh đạm nói:
- Ba, đến gặp Richard thôi.
Lời hắn vừa dứt, Thiếu Quang cũng đứng dậy, tay ông cầm 1 chiếc gậy mạ vàng được trạm khắc hoa văn cổ đại phương Tây, ông chống mạnh chiếc gậy xuống đất, đôi mắt hướng thẳng:
- Đi thôi.
2 người đàn ông ấy, 1 già, 1 trẻ mà khí thế áp bức mạnh mẽ.
Xe dừng trước 1 lâu đài được xây dựng theo phong cách hoàng gia cổ đại. Chiếc cổng hoa văn rộng lớn bằng đồng phủ thêm 1 lớp bột mạ vàng xung quanh khiếp người khác cũng phải kinh ngạc.
Hắn và Thiếu Quang cùng lúc mở cửa bước xuống hướng tới chiếc cổng lớn.
Lúc này, 2 người áo đen bước lên trước đưa cánh tay ra chặn bọn họ lại rồi cúi đầu chào:
- Thật xin lỗi, trước khi vào gặp ngài ấy chúng tôi cần phải kiểm tra. Mong 2 vị để lại điện thoại và vũ khí.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày nhưng rồi cũng làm theo.
Điện thoại và 2 khẩu súng ngắn Glock 17 đều bị người áo đen thu giữ, bọn họ còn đi tới khám xét người 1 lần nữa rồi mới để cho hắn và Thiếu Quang đi vào.
Bước qua cánh cổng, thiết kế đồ sộ bên trong còn khiến người ta kinh ngạc hơn nữa. Lúc này, 1 người áo đen khác đi tới lịch sự cúi chào rồi đưa tay ra dẫn đường:
- Mời 2 vị đi theo tôi.
Tên áo đen ấy dẫn 2 người bọn họ đi vào 1 khuôn viên cây xếp san sát nhau. Bỗng chốc hắn liền cảm thấy có điều kỳ lạ, bất giác túm lấy cánh tay ông dừng lại. Thiếu Quang thấy vậy liền quay sang hắn khó hiểu:
- Thiếu Hạo, sao vậy?
Hắn lúc này đưa mắt quan sát xung quanh rồi nhìn sang ông:
- Ba, chúng ta đi nãy giờ nhưng vẫn quay về điểm xuất phát ban đầu.
Lời hắn vừa dứt, liền phát hiện ra sự bất thường, cả 2 cùng lúc quay mặt lại phía trước liền không thấu người áo đen dẫn đường khi nãy.
Hắn lúc này tức giận chửi thề 1 tiếng:
- Mẹ kiếp, chúng ta bị mắc bẫy rồi.
Đôi mắt màu hổ phách đảo xung quanh, hắn vẫn không hiểu người đàn ông bí hiểm ấy rốt cuộc là muốn cái gì ở hắn trong lân đầu gặp mặt này?
-----------/-/-/-/-/---------
Uyển Nhã sau 1 hồi chạy vạy khắp nơi mới mua được 1 chút hoa quả đem về.
Cô bước xuống xe đi lại chiếc cổng nhấn chuông đợi 1 hồi nhưng lại không thấy vị quản gia chạy ra, bỗng chốc liền cảm thấy bất an, ngón tay vì thế mà nhấn liên tục hơn nữa.
Lúc này, vị quản gia mới hớt chạy ra ra ngoài, nhưng kỳ lạ thay ông ấy lại không mở cửa cho cô, mà đứng ở bên trong nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm, khó khăn nói:
- Thiếu phu nhân, Vương phu nhân có dặn tôi bảo cô hãy về đi.
Uyển Nhã lúc này ngây người rồi nhanh chóng trở lại hốt hoảng tiến sát lại cánh cửa:
- Vậy phiền bác giúp cháu đưa Bảo Bảo ra đây được không ạ?
Ông quản gia nghe vậy có chút lúng túng, chần chừ 1 hồi rồi lại nói:
- Thiếu phu nhân, Vương phu nhân dặn để Tiểu thiếu gia ở đây, phu nhân sẽ chăm sóc.
Lúc này cô thật sự kinh hãi, túi hoa quả ở trên tay tuột xuống đất, những quả lăn lóc trên mặt đất bụi bặm.
Uyển Nhã con tim đập nhanh dữ dội, 2 hốc mắt đỏ hoe mở to hết cỡ, gấp gáp nói:
- Không được, bác quản gia làm ơn giúp cháu đưa Bảo Bảo ra đây, hãy giúp cháu.
Ông quản gia thấy cô như vậy cũng thật thương xót nhưng phận làm tôi tớ đâu dám cãi lệnh chủ, đành bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thiếu phu nhân, thật xin lỗi, tôi không thể giúp được. Thiếu phu nhân hãy về đi.
Dứt lời ông quản gia cũng bất lực quay người đi vào.
Uyển Nhã thấy vậy 2 tay siết chặt khung cửa, nước mắt liền ồ ạt chảy ra, cô nức nở gào lên:
- Không được, làm ơn hãy giúp con...hãy trả Bảo Bảo lại cho con...
Ông quan gia cố gắng bỏ ngoài tai lời kêu gào của cô rồi đi sâu thằng vào trong.
Uyển Nhã đứng đấy bàn tay đập mạnh vào khung cửa liên tục, nước mắt vẫn thi nhau tuôn:
- Mẹ...con xin người...đừng làm như thế... hãy trả Bảo Bảo lại cho con...
Tiếng nức nở của người con gái vang lên đến thê lương, bàn tay đã trở nên sưng tấy vì dùng lực quá mạnh.
Uyển Nhã lúc này run rẩy lấy chiếc điện thoại ra mà nước mắt không ngừng rớt xuống chiếc màn hình đến mờ nhạt cả những con số.
Cô lúc này đầu óc hỗn loạn, cố nhớ ra con số hắn đã ghi trên mẩu giấy mà vội vã bấm.
Mỗi một tiếng chuông điện thoại trôi qua, như lửa mỗi lúc 1 thiêu đốt tâm can cô lại. Uyển Nhã siết chặt chiếc điện thoại áp sát vào tai mình mà giọt nước mắt vẫn không tự chủ được chảy dài trên gương mặt khả ái:
- Thiếu Hạo...làm ơn...hãy nghe máy đi được không...em xin anh...
Hồi chuông kéo dài mãi rồi tắt lịm, Uyển Nhã lúc này tim nhói lên từng cơn dữ dội, đôi mắt bi ai qua khung cửa nhìn vào bên trong.
Bàn tay vẫn cầm chiếc điện thoại đến run rẩy, cô 1 lần nữa tiếp tục bấm lại dãy số ấy với hi vọng đầu bên kia có thể nhấc máy. Nhưng tất cả hy vọng đều dạo tắt khi tiếng chuông kia kéo dài 1 hồi rồi lại im bặt. Uyển Nhã đau đớn ngồi thụp xuống đất khóc oà lên. Cô đã rất cố gắng làm vừa lòng bà, bà nói gì bà bảo gì cô đều đã nghe theo, vậy tại sao người phụ nữ đó vẫn đối với cô tàn nhẫn như vậy?
Trời đã tối đen lại, ánh đèn đường bắt đầu vụt sáng. Nữ nhân mặc 1 chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc dài buông xoã ôm lấy gương mặt lấm lem, rũ rượi trên mặt đất, trông cô không khác gì 1 bông hoa bách hợp đã héo úa lụi tàn
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
85 chương
24 chương
19 chương
22 chương