Sợ hãi không nhẹ, hắn nói tin, lại muốn ta nhảy Lăng Ba cho hắn xem! Theo bản năng muốn dừng bước, nhưng sức lực hắn quá lớn, cứ thế mà kéo ta đi. "Hoàng Thượng!" Ta vội kêu. Hắn không để ý, cũng không nói lời nào, chỉ đi về phía trước. Mắt thấy hắn duỗi tay sắp chạm tới then cửa, ta càng căng thẳng, cắn răng nói: "Thần thiếp không muốn nhảy!" Hắn thu tay về, đột nhiên dừng bước, xoay người lại. Ta không có thế trụ, vô ý đâm vào lồng ngực hắn, nghe hắn hài hước cười: "Rốt cuộc là không muốn hay không biết?" Ánh mắt khôn khéo đó khóa chặt tay như muốn nói rằng, hắn căn bản không tin. Nhất thời nghẹn lời. Không ngờ, sẽ không, cả hai đều phải. Như vậy, hắn sẽ tin ta sao? Càng nghĩ càng cảm thấy chính mình hồ đồ. "Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu phái người mời ngài qua Úc Ninh Cung." Bên ngoài truyền tới tiếng của Thường công công. Hắn buông lỏng tay, thoáng chần chờ, lại nói: "Nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay không có việc gì đừng ra ngoài." Nói rồi, hắn đưa tay đẩy cửa, ra khỏi phòng. Thường công công thấy hắn bước ra, vội nói: "Hoàng Thượng, ngự giá đã chờ sẵn bên ngoài." Hắn chỉ "Ừ" một tiếng: "Không vội, trẫm hồi cung thay xiêm y trước." "Vâng." Thường công công theo sát hắn ra ngoài. Ta ngơ ngẩn nhìn hắn rời đi khỏi tầm nhìn, bất đắc dĩ cười rộ lên. Chuyện Cung Khuynh Nguyệt vào cung, tới cuối cùng ta vẫn ngăn cản không được. Hồi tưởng lại khi nãy hắn lôi kéo ta, bộ dáng muốn ta nhảy Lăng Ba cho hắn xem, thật buồn cười. Hắn đúng là thành công dọa ta sợ, bởi vì hắn tin chắc ta sẽ không nhảy. Mà ta chậm chạp không thừa nhận nguyên nhân, trừ tội khi quân kia, quan trọng hơn, còn có lý do khá. Ta không múa, như vậy nói gì hắn cũng đều không tin. Miệng nói không bằng chứng, mắt thấy mới là thật. Nếu không, hắn sẽ càng cho rằng ta vì ngăn cản hắn ép tỷ tỷ vào cung mà nói dối. Thời điểm Vân Mi vào phòng, trong tay có bưng một chén nước đường đỏ, thoạt nhìn còn rất nóng, nàng đang cúi đầu thổi thổi. Nàng không hỏi chuyện của Nguyên Thừa Hạo, chỉ kéo ta lên giường, đưa nước đường tới bên miệng ta. Không khỏi nhíu mày, vừa rồi mới uống một chén, hiện tại lại uống... Vân Mi nhìn chén không đặt bên cạnh, kinh ngạc, cười hỏi: "Nhị tiểu thư, đây là Hoàng Thượng đưa tới sao? Thì ra ngài ấy cẩn thận như vậy." Nàng cười buông chén nước đường xuống, giúp ta chỉnh lại chăn đệm, "Nếu đã thế, Nhị tiểu thư nghỉ ngơi đi. Nô tỳ canh giữ bên cạnh, dù sao mấy ngày tới cũng không cần qua Úc Ninh Cung." Nhưng ta một chút cũng không cao hứng. Vân Mi thở dài: "Vẫn băn khoăn chuyện của Đại tiểu thư sao? Người đã tận lực rồi." Đúng vậy, ta tận lực, kết quả lại không như mong muốn. "Nhị tiểu thư, Hoàng Thượng đã tước phong hào của Hiền Phi nương nương, giáng xuống nhị phẩm Phu Nhân." Vân Mi nhỏ giọng. Ta ngẩn ra, qua một lúc mới hoàn hồn. Giáng làm Diệp Phi, như vậy, cho dù là Diêu Phi cũng có quyền cùng nàng ngồi cùng một bàn. Kỳ thật, với Nguyên Thừa Hạo mà nói, cục diện như vậy không quá kém cỏi. Diệp Phi có thể mang thù, không phải hắn, sẽ chỉ là Hoàng Hậu, còn có... Ta. Tay bất giác xoa bụng nhỏ, ta diễn vở kịch này, hóa giải mối nguy trước mắt của ta và Vân Mi, lại không ngờ, phiền toái căn bản không dừng lại. Lần này Hoàng Hậu xuất hiện bất ngờ, nàng lợi dụng ta muốn diệt trừ Diệp Phi, lại không ngờ, Thái Hoàng Thái Hậu muốn bảo vệ nàng ấy. Mà ngày sau, khẳng định Hoàng Hậu có thể vui vẻ xem ta và Diệp Phi đấu đá không ngừng.