Hoàng Thượng muốn gặp ta. Nên tới, luôn sẽ tới. Hít một hơi thật sâu, ta nâng bước ra ngoài. Nguyên Phi Cẩm vội hỏi: "Ngươi thật sự muốn đi?" "Hoàng Thượng truyền triệu, nô tỳ còn có thể không đi sao?" Ta không nhìn gã, lập tức đi về phía trước. Vân Mi vén màn giúp ta, lại không đi theo. Ta ra ngoài, nhìn thấy Thường công công, gã nhìn ta, lập tức ngơ ngẩn. Ta mỉm cười, chỉ hỏi: "Công công, Hoàng Thượng ở đâu?" Thường công công lúc này mới hoàn hồn, chỉ chỉ về một phía. Ta gật đầu, nâng bước rời đi. "A..." Thường công công định nói gì đó, vừa lúc thấy Nguyên Phi Cẩm từ doanh trướng của ta bước ra, gã càng kinh ngạc, "Tiểu vương gia, ngài..." Ta càng đi nhanh hơn, sợ sao? Đương nhiên sợ, chỉ là ta đã không còn đường lui. Hắn rồi sẽ biết ta không phải Cung Khuynh Nguyệt. Chậm rãi hít vào một hơi, ngước mắt nhìn, doanh trại kia nằm cạnh con sông nhỏ, tối nay trăng không sáng, trên mặt sông vẫn còn một tầng sóng nước lóng lánh. Hoa cỏ dưới đất tươi tốt, dẫm lên, phát ra thanh âm nhỏ vụn. Đi được một đoạn, thân thể liền cảm thấy ướt át, nghĩ tới, hẳn là sương đêm. Không có gió, lại không hề an tĩnh, khắp nơi đều là tiếng ve kêu. Lại đi về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy hắn. Ngồi bên bờ sông, đưa lưng về phía ta. Ánh trăng rọi xuống, xung quanh hắn như có chút khói mù. Bất tri bất giác mà nhẹ bước lại, ta chậm rãi đi ra. Một loại cảm giác kỳ quái từ đáy lòng dâng lên, có chút quen thuộc. Đúng vậy, là quen thuộc. Nhưng lại không quen thuộc như lần trước chúng ta gặp nhau. Ta nói không rõ, chỉ có thể biết được một điều, đó là cảm giác rất kỳ lạ. Tim bắt đầu đập loạn nhịp, là vì chờ mong, hay sợ hãi, chính ta cũng nói không rõ. Nơi này, không có ai khác, chỉ có ta và hắn. Đến phía sau hắn, ta dừng lại, động môi, định hành lễ với hắn, bỗng nhiên nghe giọng hắn truyền tới: "Nàng còn nhớ..." Những lời này, thời điểm hắn quay đầu nhìn ta, đột nhiên im bặt. Một khắc đó, ta rõ ràng nhìn thấy ý cười trong đáy mắt hắn, ý cười vô cùng ôn nhu. Nhưng nhìn thấy ta, trong nháy mắt, nó lập tức bị giấu đi. Hắn không đứng dậy, chỉ nhìn ta chằm chằm. Hắn cười, nụ cười của hắn khiến ta cảm nhận được tình cảm, mà hiện tại, hắn chỉ còn bình tĩnh. Hắn muốn hỏi gì? Nhớ? Nhớ cái gì? Hai người an tĩnh nhìn nhau, thật lâu. Hắn bỗng nhiên hỏi một câu không rõ đầu đuôi: "Ngày đó, trẫm cứ nghĩ ngươi đã chạy thoát rồi." Ngày đó, cái ngày nhảy Lăng Ba sao? Ta quỳ xuống, thấp đầu: "Nô tỳ Cung Vũ Sinh, tham kiến Hoàng Thượng." Dưới đất, quả nhiên rất ướt át, vừa quỳ xuống, cách lớp y phục mỏng manh, lạnh lẽo rất nhanh từ đầu gối truyền lên. Không nhìn thấy sắc mặt của hắn. Lắng nghe, hơi thở kia một chút cũng chưa từng dao động. Đột nhiên nghe tiếng hắn xoay người, lần nữa đưa lưng về phía ta. "Người đâu!" Hắn nhàn nhạt lên tiếng. Có bóng người từ thân cây phía sau xuất hiện, sau đó, là giọng của Thanh đại nhân truyền đến: "Hoàng Thượng có gì phân phó?" Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng: "Nhất tộc Cung thị phạm tội khi quân, ngươi tức tốc về Du Châu thay trẫm xử lý việc này." "Hoàng Thượng!" Ta ngước mắt. Hắn không nhìn ta, nói tiếp: "Còn cả quận thủ Hứa Xương, ông ta cũng không thoát được can hệ, cùng xử lý." Mỗi câu mỗi chữ của hắn đều không chút gợn sóng. "Hoàng Thượng, Hứa đại nhân là..." Thanh đại nhân định khuyên can, lại nghe hắn khẽ cười: "Trẫm và Hứa gia không có quan hệ, điểm này, chẳng lẽ Thái Hoàng Thái Hậu không dạy ngươi sao?" Hắn đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thanh đại nhân, "Xem ra tối nay, ngươi là muốn nhắc nhở trẫm mười sáu năm trước ngươi cũng từng tới Du Châu làm chút chuyện này sao?"