Ta không khỏi kinh hãi, lại nghe có người bên bờ hồ kêu: "Là Cung tiểu thư?" Cung tiểu thư... Cung tiểu thư trong miệng thế nhân, ta sẽ ngốc đến nghĩ đó là mình. Mũi chân nhẹ nhàng đạp xuống, thân mình uyển chuyển lui về sau. Âm đệm cuối cùng lướt qua trời đêm, ta dừng chân ở giữa yển hồ, giờ phút này, mũi chân không hề dùng sức, thời điểm bị tiếng đàn sáo bao phủ, thân thể của ta dần dần hoàn toàn đi vào nước. Phấn son trên người là đặc chế, đợi ta lại từ trong nước bước ra, toàn bộ bột phấn đều đã tẩy rửa, chỉ còn đọng lại trên mặt hồ, nổi lơ lửng tạo một tầng phiếm quang. Ta từ bờ bên kia đi lên, trong chiều hôm, người bên này ai cũng không thể nhìn thấy ta. Đêm tháng bảy, ta tẩm mình vào trong nước, vẫn rất lạnh. Nhóm nhạc sư thấy ta lên, mọi người còn đang đắm chìm trong kinh ngạc, không ai tới gần. Ta nhấp môi cười, lần nữa khoác áo choàng màu đen lên người, chui vào xe ngựa bên cạnh. Lão gia vẫn còn trên xe ngựa, chưa từng qua bên kia, hiện tại thấy ta bước lên, ông mới hoàn hồn, run giọng nói: "A Tụ, nương ngươi nói không sai, trên đời này thật sự có người nhảy được Lăng Ba." Ta ngẩn ra, vội vã hỏi: "Ngài quen nương của nô tỳ?" Lão gia thoải mái trả lời: "Đâu chỉ quen biết." Nhưng ông không nói nhiều, chỉ phân phó xa phu cho xe ngựa hồi phủ. Ta cùng ông ngồi trong xe ngựa, ánh mắt nhìn thẳng lão gia, ông ấy đang gạt ta! Ông ấy nói năm đó tuyết lớn, thời điểm quản gia mở cửa, thấy ta nằm trong tả lót đặt bên cửa. Mà nương của ta lại ngã bên cạnh, sớm đã tắt thở. Ông ấy nói, ông ấy không biết ta tới từ đâu, cũng không biết cha ta là ai. Mà hôm nay ông ấy lại nói, ông ấy quen nương. Kỳ thật ta có rất nhiều lời muốn hỏi, chỉ là đôi tay và thân mình lại nhịn không được mà cùng nhau run rẩy. Lão gia duỗi tay giúp ta chỉnh lại áo choàng, nhẹ giọng hỏi: "Lạnh sao? Lát nữa hồi phủ, nhanh chóng thay y phục, dùng lò sưởi làm ấm." Ta không khỏi cả kinh, lão gia đối tốt với ta dường như đã vượt qua thường tình. "Lão gia, tới rồi." Bên ngoài truyền tới tiếng của xa phu. Lão gia kéo ta xuống xe: "Vào trong đi, trước thay y phục bị ướt ra." Ta ngơ ngẩn, mặc ông ấy kéo vào. Phu nhân vội vàng ra nghênh đón, bà ấy không hề nhìn ta một cái, chỉ hỏi lão gia: "Sao rồi?" Lão gia sửng sốt, gật đầu: "Rất hoàn mỹ, đáng tiếc phu nhân không tận mắt nhìn thấy." Thời điểm nói lời này, ông ấy nghiêng đầu nhìn ta, trong con mắt lộ rõ sắc thái từ ái. Ta nhịn không được mà lui nửa bước. Phu nhân dường như không để ý nửa câu sau của lão gia, hai tay nắm chặt trước ngực: "Bồ Tát phù hộ, Hoàng Thượng nhất định phải thích Lăng Ba, Lăng Ba diễm tuyệt thiên hạ, ngài ấy sẽ ghi nhớ Khuynh Nguyệt." Giờ khắc này, ta bắt buộc phải suy nghĩ cẩn thận. Tất cả, đều rõ ràng. Đôi môi run rẩy, ta nhìn phu nhân, thì ra, bà ấy muốn tiểu thư tiến cung. Cũng khó trách, vừa rồi lại có người cho rằng ta là Cung Khuynh Nguyệt. Ta nghĩ, ở bên ngoài, lão gia sớm đã an bài. Tối nay, người nhảy Lăng Ba là Cung Khuynh Nguyệt. Cho nên, ông ấy mới muốn ta đeo khăn che mặt. Ban đêm, lại che mặt, ai có thể biết không phải Cung Khuynh Nguyệt? Thì ra, đây mới là nguyên nhân tối nay Cung Khuynh Nguyệt không xuất hiện. Lão gia không nói lời nào, ông ấy thừa nhận. Ta cắn môi, như vậy, có ai từng hỏi Cung Khuynh Nguyệt, hỏi nàng ấy có nguyện ý hay không chưa?