Tình sai thâm cung ngọc nhan toái: đại tội tù phi
Chương 176 : tình yêu không biên giới (6)
Thấy ta nhấc chăn nhảy xuống giường, Nguyên công chúa vội kéo ta lại: "Nương nương đi đâu?"
Đi đâu? Đương nhiên là đi tìm Nguyên Thừa Hạo hỏi cho rõ ràng, hắn, rốt cuộc có ý gì?
Dùng sức gạt tay nàng, ta lao ra ngoài.
"Nương nương!" Nguyên công chúa ở phía sau gọi.
A Man muốn đi theo, ta lạnh lùng nói: "Ai cũng không cần theo!" Nàng hoảng sợ, đương nhiên vì từ lúc theo ta tới nay, ta chưa từng dùng giọng điệu nói chuyện với nàng như vậy.
Kỳ thật, ta vẫn luôn thương tiếc nàng, bởi vì mỗi khi đối diện với A Man, ta luôn cảm thấy An Kỳ Dương đang đứng trước mặt...
Nhưng lần này, A Man, xin lỗi, ai cũng đừng hòng ngăn cản ta.
Tới Càn Nguyên Cung, cung nữ canh giữ bên ngoài nói hắn hạ triều liền qua Ngự Thư Phòng, căn bản chưa từng trở về.
Ta không đợi, trực tiếp qua Ngự Thư Phòng.
Đột nhiên nhớ tới ánh mắt Hoàng Quý Phi nhìn ta hôm qua, dáng vẻ đắc ý cùng cao hứng đó, thì ra vì nàng cho rằng hài tử của ta đã chết non! Cắn môi, ta lại không hề cảm thấy đau đớn.
Nhớ tới Tuyền Nhi, ta sớm đã đau lòng đến không thể hít thở.
Không có mẫu thân nào chấp nhận cốt nhục chia lìa như vậy, ta không được, nên ta đau khổ.
Bên ngoài Ngự Thư Phòng, Thường công công đã thấy ta từ xa. Gã đi tới hành lễ, ta không để ý, trực tiếp đi về phía trước. Gã kinh hãi, vội cản ta: "Nương nương, nơi này là Ngự Thư Phòng, người... Người không thể vào trong, vẫn là để nô tài giúp ngài thông báo một tiếng..."
"Công công..."
"Nương nương nghe nô tài khuyên đi, xin người ở đây chờ nô tài một lát." Gã cắt ngang lời ta, xoay người đi vào.
Hít sâu một hơi, ta kiềm chế tức giận trong lòng, tự an ủi chính mình rằng hắn sẽ cho ta một lời giải thích, một lời giải thích khiến ta có thể chấp nhận được.
Đợi chốc lát, Thường công công đi ra, nói: "Nương nương, Hoàng Thượng bảo người qua Càn Nguyên Cung chờ trước, chờ Hoàng Thượng xử lý chính sự xong sẽ qua Càn Nguyên Cung tìm người."
"Xin công công thông báo lại một tiếng!" Ta một khắc cũng không chờ được.
Thường công công lộ vẻ khó xử.
Ta thoáng chần chờ, cuối cùng quyết định nâng bước đi về phía trước. Thường công công vội ngăn cản, cầu xin: "Nương nương, nơi này người không thể vào trong! Nương nương, người nghe nô tài đi, trong cung này có rất nhiều đôi mắt đang nhìn đấy!"
Ta biết, Thường công công có ý tốt nhắc nhở ta, nếu ta vào Ngự Thư Phòng, bị Thái Hoàng Thái Hậu biết, bà ấy lại khó xử ta. Chỉ là...
"Nương nương, người qua Càn Nguyên Cung chờ trước đi, Hoàng Thượng lát nữa phải uống thuốc, chắc chắn sẽ trở về. Có chuyện gì, người từ từ nói được không?" Gã nháy mắt, ra hiệu bảo cung nữ gần đó dìu ta qua Càn Nguyên Cung.
Lòng thật sự không thoải mái, hai cung nữ đi tới nhẹ nhàng dìu ta xoay người, ánh mắt họ nhìn ta, tất cả đều là thương hại.
Thương hại một mẫu thân mất đi hài tử.
A, nhưng con ta chưa chết!
Bên ngoài Càn Nguyên Cung, A Man nôn nóng chờ, thấy ta tới, vội vã lao xuống bậc thang: "Nương nương đi đâu vậy? Nô tỳ lo lắng gần chết."
Ta không hỏi chuyện của Nguyên công chúa và Bách Hầu Dục, lập tức vào trong.
Đợi ở Càn Nguyên Cung một lát vẫn không thấy Nguyên Thừa Hạo trở về, mà là Diệp Mạn Trinh tới. Thấy ta cũng ở đây, nàng rõ ràng ngẩn ra, ngay sau đó tiến lên hành lễ: "Sáng nay ở Úc Ninh Cung không thấy nương nương, hỏi thăm mới biết nương nương không khỏe, Hoàng Thượng ân chuẩn ở Hinh Hòa Cung nghỉ ngơi, sao nương nương lại tới đây? Hoàng Thượng nếu biết sẽ rất lo lắng."
Trong lòng vốn đè nặng oán giận, hiện tại gặp Diệp Mạn Trinh, không biết sao ta càng tức giận.
Thấy ta không nói lời nào, nàng giải thích: "À, Mạn Trinh là tới đưa thuốc cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vừa hồi cung đã phải giải quyết nhiều chính sự, không màng long thể. Thái Hoàng Thái Hậu tuổi đã lớn cũng không thể xem chừng ngài ấy, nên bảo Mạn Trinh tới đây."
Ta không đứng dậy, chỉ trầm giọng nói: "Người đâu, truyền cung nhân ngự tiền ở Càn Nguyên Cung vào đây!"
Rất nhanh có ba cung nữ đi vào, tất cả đều cung kính quỳ xuống hành lễ với ta.
"Nương nương có gì phân phó?" Cung nữ ngự tiền cúi đầu hỏi.
Ta không trả lời, chỉ đứng dậy đi tới, giáng xuống một cái bạt tai: "Cung nữ trong cung Hoàng Thượng đều chết hết rồi à! Còn làm phiền Cẩm vương phi tương lai tới chiếu cố Hoàng Thượng! Việc này nếu truyền ra ngoài, kêu mặt mũi của Hoàng Thượng phải gác ở đâu?"
Ba cung nữ đều là người thông minh, vội vã dập đầu: "Vâng, nương nương giáo huấn rất đúng, bọn nô tỳ biết sai rồi! Xin nương nương trách phạt!"
Diệp Mạn Trinh xấu hổ, nhanh chóng tiến lên: "Nương nương, việc này không liên quan tới các vị tỷ tỷ."
"Vậy sao? Ý của Tam tiểu thư là chủ tử các cung không tận lực, hầu hạ Hoàng Thượng không tốt hả?"
Sắc mặt nàng tái nhợt, vội cúi đầu: "Không, Mạn Trinh sao dám!"
Ta thấy nàng có gì mà không dám!
"Nếu nương nương đã ở đây, Mạn Trinh về trước." Nàng hành lễ rồi lui xuống.
Cung nữ đi theo nàng cẩn thận gác chén thuốc lên bàn, sau đó vội vã đuổi theo.
Nhìn ba cung nữ còn quỳ dưới đất, ta chỉ nói: "Đều lui xuống đi, sau này chuyện của Hoàng Thượng, tất cả phải để tâm một chút cho bổn cung!"
"Vâng." Ba cung nữ đồng thanh đáp.
"Nương nương." A Man tiến lên, "Nương nương bớt giận, nàng ta không đáng để người như vậy."
Đúng, nàng ta không đám. Nhưng ta nổi giận thật sự chỉ vì Diệp Mạn Trinh sao?
Thời điểm Nguyên Thừa Hạo trở về, ta đã ở Càn Nguyên Cung đợi gần một canh giờ. Ta đứng dậy hành lễ, hắn đi vào nhìn chén thuốc trên bàn, thấp giọng hỏi: "Diệp Mạn Trinh tới?"
Ta ngẩn ra, mới đáp: "Vâng, thần thiếp bảo nàng ta về rồi."
Hắn không nói gì thêm, Thường công công ra hiệu bảo A Man cùng mình ra ngoài. Hắn tiến tới cầm chén thuốc lên, ta cuối cùng cũng nhịn không được, hỏi: "Hoàng Thượng có ý gì?"
Hắn ngước mắt nhìn ta, nhíu mày: "Cái gì?"
"Chuyện của Tuyền Nhi!" Hắn không cần giả ngốc trước mặt ta, hôm nay vì sao ta đến đây, trong lòng hắn rõ ràng hơn bất cứ ai.
Gác chén thuốc trong tay xuống, hắn mới nhìn ta: "Vậy nàng muốn trẫm nói với bên ngoài thế nào?"
Đi lên trước, ta cắn răng: "Tuyền Nhi bị bắt cóc, hiện tại tung tích không rõ, Hoàng Thượng không dán hoàng bảng để tìm, thế mà nói nó đã..." Ngậm nước mắt, câu nói kia, ta thật sự không có cách nào nói ra.
"Sinh Nhi." Hắn thở dài, duỗi tay ôm ta qua, "Nó là nhi tử của trẫm, nàng cho rằng lòng trẫm dễ chịu sao? Nếu đối phương muốn dùng Tuyền Nhi uy hiếp nàng, trẫm nói trước như thế, bọn họ sẽ không dám."
Ta sững sờ, dùng sức đẩy hắn ra. Hắn không kịp phòng bị, cả người đụng phải cạnh bàn. Thấy hắn nhíu mày, ta mới nhớ trên người hắn còn thương tích, đi tới một bước, nhưng lại dừng lại.
Nhìn hắn, ta bật khóc, hỏi: "Hoàng Thượng thật sự vì thần thiếp sao?" Ai có thể uy hiếp ta? Bọn họ uy hiếp ta làm gì?
Nhưng thích khách có thể uy hiếp hắn!
Hắn thông cáo thiên hạ hài tử chết non, nếu có một ngày, có kẻ dùng danh nghĩa hoàng tử muốn hắn làm gì đó, thiên hạ này còn ai tin đó là con của hắn?
Nguyên Thừa Hạo...
"Hoàng Thượng đã quên lúc trước mình từng nói gì sao? Muốn hài tử sống tốt, mới không uổng công ngài đánh cược tính mạng cứu nó!"
"Sinh Nhi..." Hắn thống khổ gọi ta.
Nhưng ta không muốn nghe, ta lắc đầu: "Ngài còn rất nhiều hài tử, nhưng thần thiếp chỉ có mình nó! Dù Hoàng Thượng không cần, nhưng thần thiếp cần! Cầu xin Hoàng Thượng ân chuẩn cho thần thiếp xuất cung tìm Tuyền Nhi!" Có lẽ, sức ta nhỏ bé không đáng nhắc đến, nhưng ta không thể chịu đựng cảnh những ngày tháng Tuyền Nhi không rõ tung tích mà ta lại không làm gì!
"Không được!"
Ta không muốn nhiều lời với hắn, hắn không cho, ta vẫn còn kim bài của hắn, chỉ cần một ngày hắn không thu hồi kim bài, hắn một ngày cũng không cản được ta! Hiện tại ta phải đi, hiện tại phải xuất cung!
Nhìn ta đi nhanh về phía cửa, người phía sau lạnh lùng nói: "Nếu nàng còn đi về trước một bước, trẫm sẽ phế nàng!"
Thân thể run lên, ngài muốn phế thì cứ phế đi, ta vẫn không thể bỏ rơi hài tử của mình!
Ta không dừng bước, ngược lại còn đi nhanh hơn, bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng "Bịch". Cuối cùng vẫn nhịn không được mà quay đầu, thấy nam tử ngã xuống, không chút chần chờ, ta vội quay lại đỡ hắn: "Hoàng Thượng..."
Dựa vào thân thể ta mà đứng dậy, hắn chăm chú nhìn ta, cứ nhìn như vậy, không nói một câu.
Lòng ta hỗn loạn, không biết phải nhìn đi đâu, dìu hắn ngồi xuống, ta định gọi Thường công công vào, lại nghe hắn nói: "Rốt cuộc vẫn quay lại. Trẫm còn tưởng, trẫm ở trong lòng nàng, một chút phân lượng cũng không có."
Ta bật khóc, sao có thể không chút phân lượng?
Hắn và hài tử đều là người ta để ý nhất!
Hai người bọn họ, ai ta cũng không thể mất đi!
"Trẫm làm như vậy cũng có lý do của trẫm."
Ta tới, hắn chỉ giải thích một câu như thế. Nhưng Nguyên Thừa Hạo, ngài có hiểu cho trái tim người làm mẫu thân như thiếp không? Thiếp sao có thể yên tâm...
Hắn kéo ta qua, nhẹ giọng: "Trẫm hứa với nàng, sẽ không dừng tìm kiếm Tuyền Nhi."
"Hoàng Thượng..."
Hắn ho nhẹ một tiếng, lại nhìn chén thuốc trên bàn, định duỗi tay qua, lại bị ta ngăn cản: "Hoàng Thượng, vẫn là sai người nấu lại chén thuốc khác đi." Đã lạnh như vậy, sao có thể uống?
Ta lệnh Thường công công đi xuống nấu thuốc.
Dìu hắn qua giường ngồi, ta hỏi nhỏ: "Thương thế Hoàng Thượng còn chưa lành, tội gì phải liều mạng như vậy."
"Chuyện trong triều, trẫm đã bỏ qua quá nhiều."
Ta ngẩn ra, lại hỏi: "Hoàng Thượng còn chưa nói thần thiếp biết vì sao ngài lại tới Du Châu." Vấn đề này, ở yển hồ ta đã từng hỏi, hắn không trả lời. Dương tướng quân cũng không nói, chỉ bảo nếu hắn nguyện ý, tự nhiên sẽ nói ta biết.
Hắn khẽ cười: "Chuyện đó, nàng sẽ không muốn biết."
Không biết vì sao, nghe hắn nói như vậy, ta hơi hoảng sợ.
Hắn kéo ta ngồi xuống, ôm lấy thân thể ta, thấp giọng: "Trẫm biết Diệp Mạn Trinh tới, nàng không vui."
"Hoàng Thượng không nên để nàng ta tới, tuy nàng ta là người của ngài nhưng dù sao vẫn là Cẩm vương phi tương lai, nếu truyền ra để vương gia biết được, ngài ấy sẽ nghĩ thế nào?" Diệp Mạn Trinh tới ta đúng là không vui, cũng không cần che giấu.
Hắn lại cười: "A, Cẩm Vương... Nếu việc này trẫm khiến đệ ấy thật sự tức giận, đệ ấy lại sẽ thế nào đây?"
Ta cả kinh: "Hoàng Thượng muốn làm gì?"
"Trẫm không làm gì cả, trẫm chỉ muốn biết lần ám sát này, đệ ấy có phần hay không?"
Ta giật mình không nói nên lời, Nguyên Phi Cẩm... Gã sao có thể làm ra loại chuyện như vậy! Cho dù gã tin rằng cái chết của Cảnh Vương có liên quan tới Nguyên Thừa Hạo, nhưng hắn sao có thể làm ra loại chuyện này?
Ta không tin, ta sẽ không tin.
Nhưng Nguyên Thừa Hạo, hắn có ý gì? Hắn nghi ngờ việc này Nguyên Phi Cẩm có liên quan sao? Hay là... Trong tay hắn đã có chứng cứ?
Thường công công đã quay lại, cung nữ ngự tiền đi sau gã, trên mặt nàng vẫn còn giấu bạt tay của ta. Nguyên Thừa Hạo chỉ nhìn một cái, không nói lời nào. Cung nữ rất thức thời, cẩn thận giao chén thuốc cho ta rồi cùng Thường công công lui xuống.
Xoay người, thấy hắn duỗi tay tới, ta nói: "Để thần thiếp đút ngài."
Hắn ngẩn ra, khẽ cười một tiếng: "Sinh Nhi, đừng đối với trẫm quá tốt."
"Thần thiếp không tốt với Hoàng Thượng thì tốt với ai?" Ta cúi đầu, thổi nguội muỗng thuốc, đưa đến bên môi hắn.
Hắn thoáng chần chờ, mới há mồm uống.
Đút hắn uống xong, ta vừa buông chén thuốc xuống, hắn liền nắm lấy tay ta, nói: "Còn tưởng nàng sẽ không để ý tới trẫm, Sinh Nhi, trẫm trước kia luôn không tin hoàng gia có chân tình."
Nắm ngược lấy tay hắn, ta biết hắn nghĩ tới quá nhiều chuyện.
Chuyện của Tuyền Nhi, ta trách hắn, nhưng không hề hận.
Hắn là phụ thân của Tuyền Nhi, ta không có tư cách hận hắn.
Nhưng, cho dù lòng oán giận hắn, ta cũng không thể mặc kệ.
"Cảm giác như vậy khiến trẫm... Luyến tiếc..." Hắn nói hàm hồ, nhích lại gần ta.
Không biết vì sao, ta lại kinh hoảng, vội tránh đi: "Hoàng Thượng nghỉ ngơi đi, thần thiếp... Lại đến thăm Hoàng Thượng." Dứt lời, ta liền đứng dậy hành lễ.
Thấy ta xoay người, hắn gọi: "Sinh Nhi..." Hắn dừng lại, khẽ cười, "Không có gì."
Nhanh chóng rời khỏi Càn Nguyên Cung, A Man và Thường công công thấy sắc mặt ta đã không còn phẫn nộ như trước, cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Xuống bậc thang, ta mới nhớ tới một chuyện.
Là chuyện của tỷ tỷ và Tô Diễn.
Ta dừng bước, giờ phút này sợ là hắn đã nghỉ ngơi, ta không nên quay lại quấy rầy, chỉ có thể chờ Tùy thái y đến bắt mạch cho hắn, ta lại đến cầu xin hắn tha cho bọn họ.
Về Hinh Hòa Cung, thấy Diêu Phi thế mà đang chờ ta.
Ta giật mình, vội tiến lên hỏi: "Tỷ tỷ sao thế?"
Nàng nắm chặt tay ta, lo lắng: "Chuyện của muội bổn cung đã biết, sáng sớm không tới là vì sợ muội còn thương tâm. Bổn cung... Lúc này thật sự không nên tới đây." Một tay nàng xoa bụng, hiện tại nàng đã có thai hơn sáu tháng, bụng rất rõ ràng.
Nàng sợ tới sẽ kích thích ta nhớ lại chuyện hài tử chết non.
A, sự thật nào phải như vậy?
Ta kéo nàng ngồi xuống, nàng lại nói: "Nhưng vì lo lắng cho muội nên mới tới đây. Muội muội được Hoàng Thượng sủng ái, còn sợ ngày sau không có cơ hội sao? Phải nghĩ thoáng một chút."
Nàng nói giống hệt Nguyên công chúa, ta chỉ cười khổ, còn có thể thế nào? Chuyện đó, ta vốn không thể giải thích. Nguyên Thừa Hạo nói hắn có đạo lý của hắn, rốt cuộc là đạo lý gì ta không biết, ta cũng không thể nói toạc ra. Huống hồ, tin tức do Hoàng Thượng chiếu cáo, nếu ta nói hài tử còn sống, không chừng còn bị họ nghĩ ta điên rồi.
Không định nói nhiều về việc này, ta hỏi: "Ngọc Nhi khỏe chứ?"
Nàng gật đầu: "Ngọc Nhi rất khỏe, nghe nói muội và Hoàng Thượng đã về, nháo nhào đòi gặp hai người. Hoàng Thượng bên kia... Bổn cung nghĩ vẫn là đừng đi quấy rầy, cũng không muốn để nó tới phiền muội, cho nên chỉ mình bổn cung tới."
"Tỷ tỷ có lòng." Diêu Phi vào cung nhiều nằm, mọi chuyện nàng đều suy nghĩ chu đáo, chu đáo đến mức khiến người ta dù muốn chán ghét cũng không có cơ hội. Thảo nào Nguyên Thừa Hạo cũng nói, đã đến lúc tấn phong cho nàng.
Chuyện đó không liên quan đến yêu, là một loại bổn phận.
Hàn huyên với nàng một lúc, ta bảo A Man tiễn nàng ra ngoài.
Về chuyện của Tuyền Nhi, A Man không dám hỏi nhiều.
Hôm sau, nghe nói Diệp Mạn Trinh thật sự không còn qua Càn Nguyên Cung, phi tần ban đầu không dám quấy rầy đều lục tục đi thăm hắn, còn nghe nói hắn giữ Trịnh Quý Tần ở lại hầu hạ, Đường Tiệp Dư vừa hồi cung liền nổi giận đập đồ. Nàng ta như vậy, thấy ai không vừa mắt đều viết trên mặt, một chút cũng không biết ẩn nhẫn, khó trách đến nay chỉ là một tiệp dư nhỏ nhoi, cho dù Hoàng Quý Phi giúp đỡ thì như thế nào? Cũng chỉ là một A Đẩu (1) không thể nâng đỡ.
(1) A Đẩu: tên thật là Lưu Thiện (207 - 271), con trai của Lưu Bị, là vị hoàng đế thứ hai và cũng là cuối cùng của nhà Thục Hán dưới thời Tam quốc, nhiều nhà sử học nhận xét ông là một vị vua kém cỏi.
Buổi chiều, Thường công công tới tuyên chỉ.
Nguyên Thừa Hạo thế mà lại nói ta vì cứu giá mới để hài tử chết non, sắc phong làm Thục Phi, lấy làm an ủi.
Cầm thánh chỉ trong tay, lòng ta không hề cao hứng.
Một câu "Chúc mừng nương nương" của Thường công công cũng nói rất nhẹ, thời điểm gã xoay người, ta rõ ràng nghe thấy tiếng thở dài. Ta không biết gã có biết chuyện của Tuyền Nhi, gã thở dài vì điều gì, ta cũng không biết.
Toàn bộ người của Hinh Hòa Cung không vì ta tấn phong mà vui mừng, các cung nhân đều biết xem mặt đoán ý.
Các phi tần đều tới chúc mừng ta, Hoàng Quý Phi cũng tới, cười nói: "Muội muội không còn hài tử, Hoàng Thượng an ủi cũng là điều đương nhiên. Có điều muội còn trẻ, không cần sợ." Lòng nàng chắc chắn cũng vui như nụ cười trên mặt, hài tử của ta không còn, như vậy trong hậu cung này chỉ còn hoàng trưởng tử là nhi tử thân sinh của Hoàng Thượng.
"Nghe nói là hoàng tử, thật đáng tiếc." Đường Tiệp Dư ở phía sau nàng ta phụ họa.
Ta không nói lời nào.
Lúc này, Trịnh Quý Tần tới, hành lễ với ta, nhẹ giọng nói "Chúc mừng nương nương".
Đường Tiệp Dư chuyển hướng sang nàng, đối chọi gay gắt: "A, đây không phải Quý Tần nương nương sao? Nhìn sắc mặt người, chẳng lẽ hôm qua hầu hạ Hoàng Thượng mệt lắm hả? Ai da..." Nàng ta làm như nhớ tới gì đó, "Xem trí của tần thiếp kìa, lại quên thương thế của Hoàng Thượng chưa lành..." Dứt lời, nàng ta cười rộ lên.
Trịnh Quý Tần chỉ cười, không đáp trả.
Đường Tiệp Dư chiếm được lợi thế, còn muốn mở miệng, lại nghe Hoàng Tiệp Dư ho một tiếng: "Được rồi, ở trong cung của Thục Phi, đừng mất quy củ."
Đường Tiệp Dư bây giờ mới thôi.
Niên Tần là người cuối cùng tới, vẫn đơn giản bình dị như trước kia. Nàng hành lễ với ta, mới nói: "Tần thiếp tới cũng không biết nên chúc mừng nương nương hay an ủi." Dừng lại, nàng lắc đầu, "Tần thiếp ngu muội, không biết nói lời hay, cũng không biết an ủi."
Chỉ sợ từ lúc quen nàng tới nay, đây là câu nàng nói dài nhất với ta.
"Nói gì không quan trọng, ngươi tới, bổn cung hiểu tâm ý của ngươi."
Nàng gật đầu, đứng dậy liền muốn cáo lui.
Ta gọi nàng lại, nàng dường như kinh hãi, cung kính xoay người đối diện với ta.
Nghĩ nghĩ, ta nói: "Lần này Hoàng Thượng bị thương, có lẽ hầu hết thời gian sẽ ở Càn Nguyên Cung, nếu ngươi rảnh thì qua chơi cờ với Hoàng Thượng." Ngày thường hắn thích chơi cờ nhất, kỳ nghệ của ta không bằng Niên Tần, vẫn là để nàng qua hầu hạ hắn sẽ giúp hắn vui vẻ một chút.
Nữ tử trước mặt ngẩn ra, chờ hoàn hồn, thế mà quỳ xuống: "Nương nương, tần thiếp không dám."
Nhịn không được mà cười ra tiếng, nàng cho rằng ta đang thử nàng sao?
Ta bảo A Man đỡ nàng đứng dậy: "Bổn cung không có ý gì khác, đơn giản là sợ Hoàng Thượng buồn."
"Nương nương... Vì sao lại kêu tần thiếp đi?" Đáy mắt nàng vẫn có chút sợ hãi.
"Bởi vì Hoàng Thượng nói kỳ nghệ của ngươi tốt nhất."
Nàng sửng sốt, khẽ cười, lại cúi đầu đáp: "Thì ra tần thiếp cũng có ưu điểm. Nhưng nương nương, tần thiếp... Tần thiếp sẽ ghi nhớ lời nương nương nói, chỉ là... Có một số việc, tần thiếp sẽ không làm, tần thiếp xưa nay vụng về."
Ta nghe ra ý của nàng. Nàng cho rằng ta muốn mượn sức nàng, mà nàng không muốn.
Hay cho nữ tử cương liệt, không được sủng, cũng không tranh, càng không kết bè kéo phái.
Ta khẽ cười: "Nếu để ca ca ngươi biết sẽ lại nói ngươi."
Nàng ung dung đáp: "Là nương nương nói, người quên rồi sao? Người nói, nếu không muốn tới, thì không cần tới. Nhắc đến, tần thiếp còn phải đa tạ nương nương, tần thiếp đã vào cung, dù sao cũng không có khả năng được sủng ái, không sống vì mình thì sống vì ai?"
Đã lâu không gặp nàng, thì ra Niên Tần yếu đuối của khi xưa đã thay đổi nhiều như vậy.
Ta gật đầu, cho nàng lui xuống.
Lại qua ba ngày, ngày hai tháng mười một, trời trở lạnh. A Man hầu hạ ta mặc thêm y phục, sau đó dìu ta qua Úc Ninh Cung.
Từ sau ngày hồi cung đó, ta chưa từng gặp lại Thái Hoàng Thái Hậu.
Bây giờ gặp, bà ấy rất khách khí với ta, nguyên nhân đơn giản là vì hài tử của ta đã "chết non", bà không phải sợ Nguyên Thừa Hạo cho nó vị trí thái tử.
Hài tử của Diêu Phi dù là hoàng tử Thái Hoàng Thái Hậu cũng không sợ. Diêu Phi không được sủng ái, đây là sự thật người trong hậu cung đều biết, huống hồ, nàng xuất thân thấp kém.
Sắc mặt Hoàng Quý Phi âm trầm, ta lặng lẽ nhìn Diệp Mạn Trinh, còn cả Trịnh Quý Tần, hẳn là vì hai người này. Ta cúi đầu, nhẹ nhàng hớp một ngụm, quả nhiên là trà ngon.
Diệp Mạn Trinh tiến lên, nhỏ giọng: "Nước trà này dùng băng tuyết năm ngoái nấu thành, sau đó cho thêm Bích Loa Xuân, Thái Hoàng Thái Hậu nói hôm nay chủ tử các cung đều đến, vừa lúc lấy ra cho mọi người nếm thử."
Mọi người đều uống, chỉ có Hoàng Quý Phi ngồi yên. Thái Hoàng Thái Hậu chỉ liếc nhìn nàng ta, không nói lời nào.
Thầm nghĩ, nếu không có Diệp Hoàng Hậu lúc đó, liệu Nguyên Thừa Hạo có quá gần gũi với Hoàng Quý Phi không. Hiện tại nàng có hài tử, nên cảm thấy may mắn, ngàn vạn đừng nghĩ nhiều. Ta nhìn ra, Thái Hoàng Thái Hậu quả thật thích Diệp Mạn Trinh nhất, bởi vì nàng là đích nữ, còn là nữ nhi Diệp gia thông minh nhất.
Chỉ tiếc, nàng lại là người không chịu để Thái Hoàng Thái Hậu khống chế nhất.
Mọi người đang thưởng trà, Tiền công công ở bên ngoài bỗng nhiên chạy vào, bẩm báo với Thái Hoàng Thái Hậu: "Thái Hoàng Thái Hậu, người của Trữ Ngọc Cung tới báo Đế Cơ vô ý tế ngã, muốn mời Diêu Phi nương nương trở về."
Diêu Phi ngồi đối diện đứng bật dậy, ta cũng kinh hãi, thấy Thái Hoàng Thái Hậu phất tay, Diêu Phi vội vàng xoay người rời đi.
Đế Cơ té ngã, ta cũng rất lo lắng, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu không cho giải tán, mọi người không dám đi.
Đường Tiệp Dư cười khẽ: "Khó lắm Diêu Phi nương nương còn có thể căng thẳng vì Đế Cơ như thế, chờ hài tử của nàng ta chào đời, không biết sẽ như thế nào."
Lời vừa dứt, lập tức có người phụ họa.
Hoàng Quý Phi cười lạnh.
Ra khỏi Úc Ninh Cung, vì lo lắng cho Đế Cơ, ta lập tức qua Trữ Ngọc Cung.
Hài tử bị thương ở trán, nghe nói là đụng phải góc bàn, xanh tím một khối, trông có vẻ nghiêm trọng. Thái y đã thoa thuốc, hài tử hai mắt hồng hồng ngồi trên giường, lại không khóc.
Thấy ta vào, nó nỉ non gọi một tiếng "Mẫu phi".
Ta vội đi tới, ngồi xổm xuống, hỏi: "Đau không?"
Nó lắc đầu, chỉ hỏi ta: "Phụ hoàng sẽ tới thăm Ngọc Nhi sao?"
Ta ngẩn ra, việc này hẳn sẽ có người đi báo với hắn, chỉ là hắn có tới hay không, ta cũng không biết.
Diêu Phi vội nói: "Phụ hoàng con nếu rảnh rỗi, nhất định sẽ đến."
Đế Cơ nghe lời gật đầu.
Ta ở Trữ Ngọc Cung một lát, lúc đứng dậy ra ngoài, trùng hợp thấy Nguyên Thừa Hạo tới. Thấy ta, hắn giật mình, ngay sau đó hỏi: "Bây giờ đi sao?"
Ta gật đầu, hắn cũng không giữ ta.
Mãi đến trong viện, vẫn còn có thể nghe tiếng của Đế Cơ: "Phụ hoàng cũng thổi cho Ngọc Nhi, Ngọc Nhi sẽ không đau nữa."
Ta khẽ cười, thì ra chờ hắn tới để nói những lời này, trí nhớ của hài tử thật tốt.
Muốn về Hinh Hòa Cung phải đi ngang Ngự Hoa Viên, từ xa trông thấy Trịnh Quý Tần và Đường Tiệp Dư, ta không dừng bước, lập tức rời đi.
Buổi tối thời điểm truyền thiện, A Man vào báo: "Nương nương, Hoàng Thượng giáng Tiệp Dư Đường thị xuống Đức Nghi."
Ta giật mình, ngước mắt hỏi: "Sao lại như thế?"
"Nương nương cũng nhìn thấy, ban ngày lúc rời khỏi Trữ Ngọc Cung, ở Ngự Hoa Viên thấy Trịnh Quý Tần và Đường Đức Nghi cãi nhau, nghe nói nàng ta dùng kim linh Hoàng Thượng ngự tứ đánh Trịnh Quý Tần, việc này trùng hợp bị Hoàng Thượng bắt gặp." A Man ẩn ẩn để lộ nụ cười.
Quả nhiên nực cười.
Giáng nàng ta từ tam phẩm xuống tứ phẩm, phân vị còn cố ý là Đức Nghi, ta không cần xem cũng đoán được nữ tử dương dương tự đắc kia bị chọc giận thành bộ dáng gì. Nàng ta và Trịnh Quý Tần xưa nay không hòa hợp, sau này sợ là càng hận nàng.
Không cần hỏi, tất nhiên là khiến nàng ta cảm thấy bị sỉ nhục, nếu không, nàng ta sao có thể giận đến dùng kim linh Nguyên Thừa Hạo ngự tứ đánh Trịnh Quý Tần?
Với tính tình không biết nhẫn nại đó, sớm muộn cũng có một ngầy như vậy. Có lẽ nông nỗi hôm nay vẫn tính là tốt, ít nhất, tính mạng vẫn còn.
Có điều, ta không khỏi cảm thấy kỳ lạ, ngày xưa, Trịnh Quý Tần dựa vào Hoàng Hậu, sau lại dựa vào Hoàng Quý Phi, Đường Đức Nghi này tốt xấu cũng là người cùng chiến tuyến với Hoàng Quý Phi, Trịnh Quý Tần thế mà dám làm vậy.
"Nương nương mau ăn đi." A Man ở cạnh nhỏ giọng khuyên.
Ta gật đầu, người như Đường Đức Nghi thật không đáng đồng tình.
OoOoO
Hồi cung đã nhiều ngày, mỗi ngày đều chờ tin tức của Tuyền Nhi.
Nhưng, ngày nào cũng uổng công chờ đợi.
Ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, thật sự có người đi tìm Tuyền Nhi không. Cắn môi, thở dài, ta sao lại hoài nghi Nguyên Thừa Hạo? Nhưng, những kẻ kia dẫn Tuyền Nhi đi đâu? Mục đích của họ rốt cuộc là gì, vì sao nhiều ngày như vậy vẫn không có tin tức?
Mỗi ngày Tô Diễn đều tới bắt mạch, nói là muốn thay tỷ tỷ trông chừng ta.
Sau hôm đó, Nguyên công chúa có tới Hinh Hòa Cung thêm một lần, đã không còn nhắc đến Tuyền Nhi. Nàng bảo Bách Hầu Dục định xin Nguyên Thừa Hạo cho từ chức, còn ngày cụ thể về Bắc Quốc thì chưa quyết định.
Ta không nói nàng biết Nguyên Thừa Hạo hình như không muốn thả y đi, đơn giản vì hắn cho rằng Nguyên Phi Cẩm có liên lạc với người Bắc Quốc.
Ngày bảy tháng mười một, nghe nói Tùy thái y đã hoàn toàn hồi phục, Tô Diễn không cần tới Càn Nguyên Cung thỉnh mạch cho Nguyên Thừa Hạo, công việc này khi trước do Tùy thái y làm, sau này đương nhiên vẫn của ông ấy.
Mà chuyện của tỷ tỷ, ta cuối cùng cũng có thể mở miệng cầu tình.
Cùng A Man qua Càn Nguyên Cung, Thường công công nói hắn đang ngủ, Tùy thái y mới tới.
Ta nhẹ nhàng đi vào, ngồi bên mép giường.
Thương thế trên người hắn dần hồi phục, sắc mặt cũng khá lên, ta cẩn thận bỏ cánh tay hắn vào ổ chăn. Hắn hình như đang nằm mơ, bắt lấy tay ta, gọi: "Mẫu thân."
Ta kinh hãi, thấy hắn đột nhiên mở mắt, thấy ta ở bên cạnh, hắn nao nao, mới ngồi dậy. Ta cúi người đỡ hắn, hắn hỏi: "Tới lúc nào vậy?"
"Mới đến, Hoàng Thượng liền tỉnh." Lót thêm cái đêm sau lưng hắn, ta mới lần nữa ngồi xuống.
Hắn nhíu mày, lại hỏi: "Có chuyện gì?"
Không khỏi giật mình, a, ta không có việc gì thì không thể tới tìm hắn sao?
Có điều, ta đúng là có việc. Bất lực lắc đầu, ta nói: "Vì chuyện của tỷ tỷ thiếp."
"Cung Khuynh Nguyệt?"
"Cầu xin Hoàng Thượng ẩn chuẩn cho tỷ ấy và Tô đại nhân xuất cung, bọn họ cũng đã thành thân, ngài thả bọn họ đi."
Hắn nhìn ta chằm chằm, bỗng nhiên bật cười: "Cung nữ của trẫm và thái y của trẫm thành thân, lời này nàng thế mà nói trước mặt trẫm."
Cắn răng, ta nói hay không không giống nhau sao? Hắn không phải sớm đã biết à?
Ta đứng dậy, quỳ trước giường hắn: "Cầu xin Hoàng Thượng thả bọn họ! Tỷ tỷ thiếp không hề có ý định mưu hại Hoàng Thượng, thần thiếp đã giải thích rồi."
"Vậy thời điểm ở Du Châu, nàng nên để bọn họ bỏ trốn, đỡ phải hồi kinh còn lăn lộn thế này."
"Bởi vì Tùy đại nhân bị thương, thần thiếp không thể để Tô đại nhân rời đi, nếu không, Hoàng Thượng phải làm sao đây?"
Hắn thay đổi sắc mặt, im lặng một lúc lâu, vẫn nói: "Việc này trẫm sẽ không đồng ý."
"Hoàng Thượng..."
"Không cần nói nữa."
Nhưng ta không phục, cắn răng nóii: "Tỷ tỷ không hề muốn giết Hoàng Thượng, cũng chưa từng đắc tội Hoàng Thượng, vì sao Hoàng Thượng không thả tỷ ấy đi!"
Hắn không giải thích, chỉ trầm giọng: "Trong cung có quy củ trong cung, trẫm nghĩ nàng không phải không biết."
Không tin mà nhìn hắn, còn tưởng hắn sẽ nói gì, không ngờ lúc này hắn thế mà nhắc tới quy củ với ta!
"Quy củ do người đặt ra, ngài là Hoàng Thượng, chỉ cần một câu của ngài."
Hắn nổi giận: "Cung nữ và thái y tư thông, trẫm không xử trí đã là khách khí, nàng còn không im miệng?"
"Hoàng Thượng..."
"Câm miệng." Hắn ngồi thẳng dậy, "Nếu không còn chuyện gì khác, vậy về đi. Trẫm còn phải qua Ngự Thư Phòng."
Ta định nói tiếp, hắn đã đứng lên.
"Hoàng Thượng vẫn không tin thần thiếp là người nhảy Lăng Ba sao?" Ta theo hắn đứng dậy.
Nam tử nhìn ta một lúc lâu, mới lên tiếng: "Vậy nàng là đang nói với trẫm, người năm đó ám sát trẫm không phải tỷ tỷ nàng, là nàng sao?"
Nắm chặt hai tay thành đấm, ta... Ta sao có thể có ý này?
Định giải thích, hắn đã nâng bước ra ngoài: "Việc này không cần nói nữa, trẫm không muốn nghe."
Thường công công giúp hắn mở cửa, hắn rời đi, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Ta đuổi theo, nhưng hắn đã đi xa. A Man chạy tới: "Nương nương, Hoàng Thượng sao vậy?"
Cắn môi, hắn vẫn không tin ta.
Ngơ ngác đứng trước Càn Nguyên Cung hồi lâu, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng đó, ta mới hoàn hồn.
Rời khỏi Càn Nguyên Cung, định tới Bắc Uyển, ta đã lâu không gặp tỷ tỷ. Bước chân bên dưới ngày càng nhanh, đi dược một đoạn, ta đột nhiên cảm thấy bản thân không khỏe. A Man thấy ta khác thường, vội đỡ lấy ta, lo lắng hỏi: "Nương nương sao thế?"
Ta lắc đầu, đưa tay xoa ngực: "Không biết nữa, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt." Dường như đã xảy ra chuyện gì không tốt.
Tuyền Nhi...
Chấn động, chẳng lẽ con ta ở bên ngoài gặp chuyện gì sao?
A Man thấy sắc mặt ta ngày càng khó coi, gấp đến độ muốn khóc: "Nương nương, chúng ta không đi Bắc Uyển nữa, chúng ta hồi cung đi, nô tỳ truyền thái y đến xem cho người, được không?"
Ta dừng bước, hiện tại qua Bắc Uyển, ta cũng không biết phải nói với tỷ tỷ thế nào.
Nguyên Thừa Hạo không thả bọn họ đi, ta cầu xin cũng vô dụng, đây đương nhiên không phải tin tốt. Lúc này không gặp cũng tốt, đỡ phải khiến tỷ tỷ thất vọng.
Về Hinh Hòa Cung, thấy ta im lặng, A Man càng muốn để Thập Đắc công công đi truyền thái y.
Không lay chuyển được, ta chỉ có thể mặc nàng.
Không ngờ, người tới lại là Tùy thái y.
Ta đã lâu không gặp ông ấy, một hồi bệnh nặng, ông ấy thoạt nhìn gầy đi không ít, nếp nhăn trên trán càng rõ ràng, nhưng tinh thần vẫn còn khá tốt. Ta không khỏi cười trêu: "Ai ai cũng biết Tùy đại nhân chuyên thỉnh mạch cho Hoàng Thượng, hiện tại tới chỗ bổn cung, chẳng phải khiến người ta trêu cười sao?"
Ông ấy chỉ cười, ngồi bên mép giường, lòng bàn tay đặt trên mạch của ta: "Thần tới thỉnh mạch cho nương nương cũng không phải lần đầu tiên, chẳng lẽ nương nương quên rồi sao?"
Đương nhiên không quên, có điều lần đó là Nguyên Thừa Hạo bị thương, ta chỉ là cho hắn một cái cớ truyền thái y mà thôi.
Tùy thái y lại nói: "Hôm nay thần tới là có một chuyện muốn đặc biệt đa tạ nương nương."
"Chuyện gì?"
"Chính là hôn sự của khuyển tử và Khuynh Nguyệt." Nhắc tới, sắc mặt ông ấy lộ vẻ cao hứng, nhi tử của mình cưới vợ, có người làm cha nào không vui?
Ta lắc đầu: "Việc này bổn cung tự mình làm chủ, còn chưa từng hỏi qua Tùy thái y, ngươi đã không trách bổn cung, thế mà còn tới đa tạ."
Tùy thái y vội đáp: "Nương nương đừng nói như vậy, nếu không có nương nương làm chủ, chuyện của chúng cũng không biết sẽ thế nào." Buông tay, ông mới nói tiếp, "Thân mình nương nương không có gì đáng ngại, chỉ là mấy ngày trước quá mệt nhọc, thần trở về sẽ kê mấy phương thuốc, nương nương uống rồi sẽ nhanh chóng hồi phục."
A Man ở cạnh nghe xong lập tức nói: "Tùy đại nhân, thời điểm nương nương chúng ta ở cữ không nghỉ ngơi đàng hoàng, ngài cẩn thận nhìn xem, càn vạn đừng để lại bênh căn!"
Tùy thái y gật đầu: "A Man cô nương yên tâm."
A Man xấu hổ, dù sao, Tùy thái y cũng là thái y y thuật cao minh nhất trong cung.
"Như vậy, thần kê đơn trước, sau đó sai người đến Ngự Dược Phòng bốc thuốc."
A Man vội đi lấy giấy bút tới, Tùy thái y đưa đơn thuốc cho nàng, nàng không nói hai lời đã chạy ra ngoài.
Ông ấy xoay người, thấp giọng: "Nương nương có tâm sự, mà tâm bệnh cần tâm dược chữa trị, thần dù y thuật tốt thế nào cũng không thể chữa khỏi."
"Tùy đại nhân biết tâm sự của bổn cung sao?"
"Nương nương, có một số việc, đã xảy ra rồi, hối hận cũng không cứu vãn được." Tùy thái y thở dài.
Nhớ tới Tuyền Nhi, ta lại cười không nổi, nó nhỏ như vậy, hiện tại không biết đang ở đâu, không biết có sống tốt không, không biết Hành Nhi có còn ở bên cạnh chăm sóc hay không...
"Thần hiểu nỗi khổ cốt nhục chia ly, thần... Cũng không phải chưa từng nếm qua."
Ta nhìn người trước mặt, đúng vậy, mười bảy năm trước, ông ấy bỏ rơi thê nhi, cảm giác đó rốt cuộc đau lòng thế nào, hiện tại ta đã có thể cảm nhận. Thời điểm đó ông ấy chủ động từ bỏ, ta thật không biết ông ấy rốt cuộc phải quyết tâm thế nào.
Hít sâu một hơi, ta run giọng hỏi: "Vậy, Tùy đại nhân hối hận không?"
Ông ấy gật đầu: "Từng hối hận, đặc biệt là thời điểm biết nó hận thần như vậy... Nhưng, nếu để thần chọn lại, thần vẫn sẽ vào kinh."
"Tại sao?" Ta bật thốt lên hỏi, đó là người thân, ông ấy sao có thể buông bỏ?
"Năm đó Hoàng Thượng còn quá nhỏ, ở kinh thành không quen, hài tử như vậy, thần sợ không có ai trung thành với ngài ấy. Còn Tô Diễn, nó vẫn còn nương của nó ở bên cạnh."
"Nhưng... Ngươi lại không ngờ phu nhân ngươi ra đi sớm như vậy, nếu như ngươi sớm biết, vẫn còn đi sao?" Chăm chú nhìn ông ấy, sẽ sao?
Tùy thái y không trả lời câu hỏi của ta, chỉ nói: "Nương nương, có một số việc, không thể nếu như, cũng không có nếu như. Thần chỉ muốn nói với nương nương, trong cuộc đời, người mà chúng ta có thể trả giá bằng tính mạng không chỉ có một. Hoàng tử mất tích, nương nương vẫn còn có thể ở lại trong cung, ngoại trừ vì Hoàng Thượng, còn có lý do nào khác sao?"
Thấy ta ngẩn ra, ông ấy tiếp tục: "Cho nên thần khẩn cầu nương nương, vì Hoàng Thượng, lần này, vì Hoàng Thượng." Nói rồi, ông ấy giao cho ta một tờ giấy, "Cầu xin nương nương, vì Hoàng Thượng."
Dứt lời, ông ấy đứng dậy cáo lui.
Nhấp môi, ta rốt cuộc vẫn không thể nói gì.
Cửa phòng mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại. Ta cúi đầu, mở tờ giấy kia ra, bên trên chỉ có một câu đơn giản, mà ta, cả người như bị sét đánh trúng.
Bên tai lại vang lên những lời Tùy thái y vừa nói.
Cuộc đời này, người mà chúng ta có thể trả giá bằng tính mạng không chỉ có một.
Với ta mà nói, hiện tại, quan trọng nhất đương nhiên là Nguyên Thừa Hạo và Tuyền Nhi.
Nắm chặt hai tay, nếu là thế, như vậy lúc này, ta vì hắn...
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
309 chương
32 chương
36 chương