Tinh Quỹ

Chương 30

Hứa Minh cùng Từ Bạc Thuyền đến thành phố S, cậu ở tại nhà của cha, chính thức trở thành tiểu công tử nhà Từ Bạc Thuyền, Từ Bạc Thuyền mở tiệc ăn mừng liên tiếp ba ngày, long trọng tuyến bố với tất cả bạn bè của hắn, hắn đã có con trai tâm can bảo nhi rồi. Hứa Minh gắng gượng tinh thần, miễn cưỡng cười vui, có điều thân hình ngày càng gầy yếu hệt như một bộ xương khô, mặt mày thì trắng bệch giống người chết, rất kinh khủng. Hai vợ chồng dứt khoát muốn dẫn Hứa Minh đến bệnh viện để kiểm tra. Hứa Minh đã sớm tính toán ăn ngay nói thật, hiện giờ thời cơ vừa lúc, nên làm thôi, nên hiểu rõ, để không phải lo lắng đối mặt với nó nữa. “Nửa năm trước con được chuẩn đoán là mắc bệnh bạch cầu, bác sĩ nói nếu không chữa trị, thì còn nhiều nhất là nửa năm nữa, ba, dì Đỗ, bây giờ mới nói cho mọi người biết, thực xin lỗi.” Hai vợ chồng tức thì ngẩn ngơ. Từ Bạc Thuyền nhanh chóng phản ứng lại, giả vờ lạc quan ôm bả vai Hứa Minh,    “Thằng nhóc ngốc này, đừng mù quáng bi quan. Hiện nay khoa học kỹ thuật rất phát triển, nhân tài các nơi trên thế giới nhiều vô số, bệnh gì mà chẳng trị được. Đừng sợ, ba ba đưa con đến bệnh viện tốt nhất, ở Trung Quốc không được thì ta đi ngoại quốc, nhất định sẽ trị khỏi cho con. Con là tâm can bảo bối nhi của Từ Bạc Thuyền ta, có cha của con ở đây, bệnh tật gì yêu ma gì cha đều cho chúng tan tác! Chúng ta vào bệnh viện ở một tuần, chơi đùa vài hôm, đợi lúc con quay về thì mọi chuyện đều tốt đẹp, ba ba cam đoan với con!” Hứa Minh phối hợp với cha nói:     “Vâng, có ba ba ở đây con sẽ không sợ. Con muốn hảo hảo sống sót, con còn có thiệt nhiều việc chưa làm mà, con luyến tiếc.” Trước khi tìm được cha mẹ, cậu đã dự tính im lặng chờ chết, không muốn đến bệnh viện lăn qua lăn lại, nhưng bây giờ mình đã có thân nhân, mình không chỉ có trách nhiệm với bản thân, mà còn phải có trách nhiệm với mọi người, nếu không điều trị mà bỏ mình, thì không phải mình đã phụ lòng kỳ vọng của mọi người sao? Dùng mệnh của Mẹ đổi lấy tính mệnh này, mình phải hảo hảo che chở, cho dù có là vì Mẹ hay không, cậu cũng muốn cố gắng bắt nó kéo dài. Còn sống, thì tốt xấu gì cũng còn có cái để chờ đợi, nếu chết đi rồi, thì cái gì cũng không thể, ngay cả ước mơ cũng không thể. Hai vợ chồng không dám chậm trễ, lập tức đưa Hứa Minh đến bệnh viện khoa máu tốt nhất của thành phố S, tìm chuyên gia quyền uy cấp cao nhất để chữa trị cho Hứa Minh. Các chuyên gia đều tỏ vẻ tình hình vô cùng không tốt với Từ Bạc Thuyền, một cơ hội sống duy nhất đó là tiến hành ghép tuỷ, nhưng cho dù có tìm được tuỷ phù hợp, thì tỷ lệ rủi ro trong khi giải phẫu cũng rất lớn, là do Hứa Minh đã bỏ lỡ giai đoạn trị liệu tốt nhất, nên bây giờ thân thể cậu ở các tình trạng phương diện đều cực độ yếu kém, có khả năng sẽ qua không nổi cuộc giải phẫu, chết trên bàn mổ. Từ Bạc Thuyền trầm mặc ra khỏi phòng hội chẩn, lấy điện thoại, nói chuyện với một người nào đó thật lâu. Cuối cùng, hắn nói:    “Cứ tính như thế đi, anh hãy nhanh chóng tới đây.” Hứa Minh nằm phòng bệnh vip, hai vợ chồng xin nghỉ dài hạn ở trường học, mỗi ngày chăm sóc cậu. Từ Bạc Thuyền tìm cách giúp Hứa Minh giải buồn. Hai Cha Con bọn họ cùng nhau xem phim, chơi game, chơi cờ, đùa đến bất diệc nhạc hồ (1), Đỗ phu nhân thì trồng vài chậu hoa tươi trong phòng bệnh, sửa sang phòng bệnh không khác gì ở nhà. Hứa Minh không hỏi gì về tình trạng bệnh tật của mình, hoàn toàn nghe lời bác sĩ và phụ thân an bài, tích cực phối hợp với các dạng kiểm tra và trị liệu. Cậu rụng tóc, bắt đầu nhận trị liệu bằng hoá chất, mặc dù có nhiều khó chịu, nhưng cậu đều luôn luôn mỉm cười, nói không đau chút nào, để vợ chồng Từ Bạc Thuyền bớt lo âu. Bác sĩ và y tá đều đối cậu tán thưởng có thêm, còn gọi cậu là hoàng tử bé. Hứa Minh sờ cái đầu trụi lủi của mình, cười nói:    “Hoàng tử bé cái gì a, giống tiểu đầu trọc thấy mồ.” Từ Bạc Thuyền không nói hai lời, hôn bẹp lên đỉnh đầu cậu một cái,     “Cho dù trọc đầu, con trai của cha cũng là đẹp trai nhất!” Mọi người trong phòng đều cười rộ lên, Hứa Minh đỏ bừng mặt, hận không thể tìm cái lổ để chui xuống, có lão cha không biết ngượng ngùng như vậy sao ta?! Vui đùa đủ rồi, bác sĩ phụ trách (2) họ Vương nói:    “Buổi chiều sắp xếp hai Cha Con tiến hành phối tuỷ, chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Từ Bạc Thuyền và Đỗ Hoa tiễn bước bác sĩ và y tá, Từ Bạc Thuyền quay đầu nói với Hứa Minh:     “Con trai con yên tâm, hai Cha Con chúng ta tuyệt đối trăm phần trăm phù hợp! Tuỷ của cha á hả, linh kiện có bao nhiêu đều cho con hết, con trai con cứ tuỳ ý lấy mà dùng!” Hứa Minh trong lòng nóng hổi,    “Ba cha yên tâm, con nhất định cố gắng sống sót, con còn phải phụng dưỡng cho cha và dì Đỗ mà.” Đỗ Hoa nói,     “Hứa rồi đấy nhé, dì với cháu nghéo tay nào.” “Nhất định!” Kết quả khiến mọi người đều vui mừng, Hứa Minh và Từ Bạc Thuyền phối tuỷ độ phù hợp cao vô cùng, đạt trên mức yêu cầu, tất cả mọi người nhẹ nhỏm một hơi, bắt đầu chuẩn bị giải phẫu. Thế nhưng, chuyện không thuận lợi như đã mong đợi. Trị bệnh bằng hoá chất sinh ra tác dụng phụ, Hứa Minh đã xảy ra phản ứng phổi độc tính (3), chỉ có thể ngừng việc trị bệnh bằng hoá chất, bắt đầu dùng hoóc môn, thân thể càng ngày càng sưng phù, sau một tháng ngắn ngủi, cơ thể từ cực kỳ gầy teo đã trở nên mập mạp trương phì. Hai vợ chồng trông thấy, khỏi phải nói là vô cùng khó chịu, Đỗ Hoa thường xuyên lén lút rơi nước mắt, nhưng một nhà ba người mỗi ngày vẫn cười nói vui vẻ như cũ, bầu không khí không dám để lộ ra nửa điểm bi quan. Rủi ro vẫn không chấm dứt, Hứa Minh không chịu nổi tác dụng của hai tầng trị liệu đối với thân thể đã bị bệnh tật đeo bám kéo dài, cho nên đã dẫn đến hai lần bị sốc, mỗi lần đều có khả năng cứ như vậy mê mang không tỉnh, rời đi nhân thế. Tổ chuyên gia khẩn cấp mở cuộc họp, kết quả vô cùng không tốt, dựa theo tình trạng bệnh tình phát triển trên cơ thể của Hứa Minh, cậu căn bản không thể phẫu thuật, hơn nữa tốc độ chuyển biến xấu ở bệnh tình của cậu ngày càng nhanh, cứ theo cái đà này, cậu thực không thể sống nổi một tháng. Nhóm bác sĩ vô cùng thương tiếc, bọn họ đã bó tay không còn biện pháp, chỉ hy vọng Hứa Minh ý chí kiên cường, tự tạo ra kỳ tích. Khi bác sĩ nói ra hai từ kỳ tích này, thì đó có nghĩa là vô vọng. Mỗi ngày thời gian Hứa Minh mê man càng lúc càng dài, tỉnh táo thì chỉ được vài tiếng đồng hồ. Cậu vẫn mơ gặp ác mộng, mơ thấy Mẹ cả người đều là máu, lại vừa khóc, cậu muốn ôm nàng, nhưng làm thế nào cũng không chạm được nàng, màu đỏ tươi giăng đầy bầu trời, tiếng khóc thê lương không dứt bên tai, trong giấc mơ cậu làm sao cũng trốn không thoát. Cậu còn mơ một giấc mơ, trong mơ cậu không ngừng đuổi theo một người, nhưng dù cố sức chạy nhanh thế nào cũng không đuổi kịp, nói cái gì người nọ cũng không chịu quay đầu lại nhìn cậu một cái, từ từ biến mất trước mắt mình, khi một lần nữa xuất hiện, thì chỉ cho cậu một cái bóng lưng, khiến cậu phải tuyệt vọng đuổi theo…… “Ngô Hàn Giang!!!” Đêm khuya, Hứa Minh gặp ác mộng kêu lên sợ hãi, thức tỉnh, trên mặt không biết là mồ hơi hay là nước mắt. Từ Bạc Thuyền cùng Đỗ Hoa từ phòng trong chạy tới phòng bệnh, trấn an cậu chốc lát, Hứa Minh ngồi xuống, uống ngay chút nước, nói:   “Ba, bức ảnh chụp của cha và mẹ có ở đây không, con muốn nhìn xem.” “Có, để cha đi lấy.” Từ Bạc Thuyền cầm tấm ảnh trở về, ôm Hứa Minh cho cậu xem. Hứa Minh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, sững sờ thật lâu. Cuối cùng cậu chỉ vào Ngô Hàn Giang, hỏi:    “Người này là ai vậy?” Từ Bạc Thuyền cùng vợ liếc mắt nhìn nhau, nói:     “Hắn nha, cùng khoá với chúng ta, họ Ngô……” “Hắn thật xấu xí.” Hứa Minh bỗng nhiên xoay người nằm xuống, kéo chăn che đầu. Từ Bạc Thuyền cùng Đỗ Hoa trao đổi ánh mắt, Đỗ Hoa trở về phòng trong, Từ Bạc Thuyền nằm xuống bên cạnh Hứa Minh, từng chút từng chút trấn an thân thể đang run lên nhè nhẹ ở dưới chăn, nói:    “Minh Minh, con nói thật với ba ba, người con yêu ở tỉnh A, chính là Ngô Hàn Giang đúng không?” Thân thể Hứa Minh rõ ràng thoáng cứng đờ. Từ Bạc Thuyền kéo chăn trên đầu cậu xuống, một bên lấy khăn lau mặt cho cậu, vừa nói:    “Đừng ngại với ba ba. Ngày đó con đi gặp hắn, mặc dù cách xa, nhưng cha vẫn nhận ra hắn. Hai người tạm biệt nhau rồi, ba ba cũng không hề truy vấn nữa, nhưng mà bảo bối, nếu con muốn gặp lại hắn, ba ba nhất định sẽ giúp con tìm hắn đến.” “Con không muốn thấy y! Một chút cũng không muốn! Ba cha đừng nói về y nữa.” “Được được, không đề cập tới nữa. Cha đây kể con nghe chuyện của cha và Mẹ con năm đó đi, con muốn nghe không?” “Muốn.” “Cha đối với Mẹ con ấy nha, là nhất kiến chung tình (4). Lúc vừa vào đại học, cha mang theo hành lý, đứng dưới thái dương, ánh mặt trời chói chang không mở mắt ra được, bỗng nhiên phía trước, một bóng dáng xanh mơn mởn thổi đến, cha mở mắt ra, một mỹ nhân như thiên tiên đứng trước mặt cha, ba ba của con lúc ấy mắt tình phóng thẳng, người kia, chính là Mẹ của con. Mẹ con bị cha nhìn mà ngượng ngùng cúi đầu, bộ dáng thẹn thùng, giống hệt như con.” “Con có sao?” “Đương nhiên, còn có vẻ mặt bất ngờ của con, cũng giống y chang Mẹ con, đều là mở to mắt, há miệng, giống tranh châm biếm nhân vật, đặc biệt đáng yêu. Cha nói tiếp, từ lần đầu tiên nhìn thấy Mẹ con, cha đã quyết tâm, nhất định phải theo đuổi nàng, để nàng trở thành vợ của mình, sinh con cho mình. Mẹ của con là khát vọng của rất nhiều cậu trai ở S Đại, còn ba ba con năm đó gầy tong teo, gia đình nghèo khó, học phí là vay của trường học, quần áo đều là nhặt của người khác mà mặc, có lẽ con sẽ nói cha lúc ấy hẳn là phải tự ti. Nhưng mà, cha dám theo đuổi Mẹ con tới tay, con biết cha theo đuổi bằng cách nào không, Mẹ con thích thi từ ca phú, cha liền đọc hết một loạt sách cổ văn trong thư viện, đọc đi đọc lại, nhai đi nhai lại, rồi cố gắng trổ hết tài năng ngay tại trước một đám người, đối đàm như nước với Mẹ con, mới giành được trái tim mỹ nhân.” Từ Bạc Thuyền tạm dừng hồi lâu, rồi lại tiếp tục nói, có điều không được lưu loát:   “Mẹ của con gia giáo nghiêm khắc, hơn nữa xuất thân của cha không được tốt, cho nên chuyện chúng ta quen nhau ông bà ngoại con trước sau không ủng hộ. Cha và Mẹ con cùng nhau trải qua bốn năm hạnh phúc, thẳng đến khi tốt nghiệp, nàng đột nhiên nói muốn chia tay cha.” Tâm Hứa Minh như bị nhéo đau, theo bản năng nắm chặt tay Từ Bạc Thuyền. “Khi đó cha quả thật là một thằng tồi, chỉ vì một chút sĩ diện buồn cười, mà không cố gắng vãn hồi chuyện chia tay với Mẹ con. Cha chỉ nghĩ nàng chê điều kiện của cha không tốt, kỳ thật là vì nàng lúc ấy mắc bệnh nặng, không muốn chậm trễ tiền đồ của cha nên mới gạt cha, cha thực mẹ nó ngu xuẩn, thế nhưng lại tin……” Từ Bạc Thuyền nghẹn ngào một tiếng,    “Cha xin học bổng để xuất ngoại, sau đó cũng không quay đầu mà đi mất, nhẫn tâm một năm không hề liên lạc với Mẹ con lần nào, chờ sau khi cha trở về, Mẹ của con, đã mất……” “Được rồi ba ba, không nói nữa.” Hứa Minh ôm Từ Bạc Thuyền an ủi, người đàn ông trong lòng đột nhiên thất thanh khóc rống, thân thể thống khổ run rẩy. “Mẹ nó, ta không phải con người, ta thực có lỗi với Mẹ con, vì sao lại đồng ý chia tay với nàng cơ chứ! Vì sao phải rời khỏi nàng! Ta tình nguyện người chết là ta! Dung Dung của ta!” Thanh âm nghẹn ngào tuyệt vọng của người đàn ông thật lâu quanh quẩn giữa đêm khuya…… P.s: (1) bất diệc nhạc hồ: vô cùng vui vẻ, không còn gì để vui hơn (2) bác sĩ phụ trách: attending physician, mỗi một bệnh nhân đến bệnh viện đều có một bác sĩ chính chịu trách nhiệm chăm sóc bệnh nhân đó. (3) là một dạng độc tính của hóa trị. (4) nhất kiến chung tình: vừa gặp lần đầu đã yêu