Tinh Quái

Chương 6

Edit: Khía. Beta: Sà. _____________ Hầu như một hai ngày nghỉ Trầm Bạch đều ra công viên trong tiểu khu luyện Thái Cực quyền, mặc dù vóc người y hơi tròn nhưng luyện Thái Cực quyền rất tốt, nhắm mắt nước chảy mây trôi, tiện tay di chuyển*. *Gốc khi edit là cầm. Bách Linh đậu trên bả vai y, giọng mềm mại lại bình tĩnh: "Một trái dưa hấu bổ làm hai, một nửa cho ngươi, một nửa cho hắn..." Trầm Bạch: "..." Trần Uyên nằm nghiêng trên tán cây cao, nửa thân dưới của hắn vẫn là đuôi rắn, híp mắt biếng nhác phơi nắng, Cửu Gia bước chân mèo, nhẹ nhàng nhảy tới bên cạnh hắn thì bị Trần Uyên quét một đuôi đẩy xa ra ngoài hai thước, mới bất đắc dĩ liếc mắt xoay đuôi mèo ngồi xuống bắt đầu liếm láp lau mặt. Lúc này Trầm Bạch vừa đánh xong một bộ Thái Cực quyền, khi ngẩng đầu thấy Trần Uyên thì hơi ngẩn ngơ: "Sao ngươi lại tới đây?" Trần Uyên không lên tiếng, hắn để đuôi xuống vai Trầm Bạch, nặng tới nỗi thiếu chút nữa y ngồi bẹp xuống đất. Trầm Bạch gạt bỏ lo nghĩ lấy đuôi rắn hắn xuống: "Ngươi không thể đổi thành đôi chân để đi trên đất được à?!" Trần Uyên dùng tiếng bụng nhàn nhạt nói: "Chân nguyên còn chưa khôi phục, đổi chân đi trên đường đau lắm." Advertisement / Quảng cáo Khóe miệng Trầm Bạch giật một cái: "Ngươi là rắn chứ có phải công chúa nhân ngư đâu mà yếu quá vậy!" Trần Uyên: "..." Có điều chuyện chân nguyên chưa khôi phục là thật, vì thế Trầm Bạch cố ý đi tìm Đông Thủy Quân, một con Thanh Long thích cuộc sống bay nhảy... Đông Thủy Quân vừa nhảy hip - hop xong, cả người toàn là mồ hôi, thấy Trầm Bạch thì chào hỏi rất dô ta: "Hello~" Trầm Bạch bị long khí lẫn trong mồ hôi của cậu xông tới nhức đầu, tức giận nói: "Rồng các đệ thật rảnh rỗi." Đông Thủy Quân rất vô tội: "Thanh Long nhiều mà, cũng siêu sinh hết rồi, mẹ đệ bị kế hoạch hóa gia đình của Tứ Đại Thiên Vương phạt rất nhiều tiền đó, nhân giới đâu có nhiều nước mưa để điều khiển đâu, đệ còn nhỏ lắm nên nhiệm vụ chủ yếu chơi là chính." Trầm Bạch hận không thể phun một búng máu cao ba trượng lên tận trời đối với cái lý do lười mà cây ngay không sợ chết đứng này... Đông Thủy Quân bỏ mũ xuống ngồi kế bên Trầm Bạch, khôn khéo nói: "Bạch ca, huynh tìm đệ có chuyện gì?" "À." Trầm Bạch gật đầu nhìn cậu: "Huynh cứu được một con mãng xà thất thải, có điều chân nguyên của hắn bị tổn thương hơi sâu, huynh không thuận tiện lắm nên muốn mượn dùng ít long khí của đệ." Đông Thủy Quân kinh ngạc chỉ bản thân: "Đệ?!" Rồi sụp đổ trong nháy mắt, thương xót nói: "Huynh nói đùa gì vậy Bạch ca, tốt nhất huynh... Khụ, cạn kiệt cái gì mà phải dùng long khí của đệ vậy?" Trầm Bạch nhức đầu xoa trán: "Tình huống của huynh bây giờ không phải đệ không biết, huynh chỉ sợ chân nguyên của huynh không tốt, sợ tới lúc đó lưỡng bại câu thương." Advertisement / Quảng cáo "Ai u, huynh không cần lo lắng cái này đâu." Đông Thủy Quân vỗ vai Trầm Bạch: "Bạch ca, đệ nói cho huynh biết, cái chân nguyên này á, huynh càng đút nó càng nhiều, đối phương ăn càng nhiều huynh càng phong phú, chỉ cần huynh muốn đút, hắn chắc chắn sẽ có ăn haha." Trầm Bạch buồn nôn: "Sao nghe đệ nói giống như hút sữa vậy..." Đông Thủy Quân bừng tỉnh: "Đúng vậy! Chính là cái biện pháp này đó, hey!" Trầm Bạch: "..." Buổi tối sau khi niệm kinh xong, Trầm Bạch nói với Trần Uyên: "Ngươi xuống đây." Trần Uyên không thả eo y ra, nhẹ nhàng di chuyển phương hướng nửa thân trên, tư thế rất giống như ngồi trên đùi Trầm Bạch. Trầm Bạch đỡ trán, cảm thấy mặt mình lại to ra rồi... Y vỗ lên người xà yêu Trần Uyên: "Xuống dưới ngồi đàng hoàng." Trần Uyên phun ra lưỡi rắn, cuối cùng ngoan ngoãn tuột xuống. Trầm Bạch ho khan một cái, nghiêm túc nói: "Hôm nay ta tới hỏi Đông Thủy Quân, đệ ấy nói ta có thể giúp ngươi bổ sung chân nguyên, sau này mỗi ngày chúng ta dành một giờ để bổ sung." Dừng lại một tí để an ủi: "Tuy ta là một người bình thường, có điều ngươi không cần lo lắng ta chết vì hao tổn chân nguyên quá độ, Đông Thủy Quân nói chuyện này giống như hút sữa vậy, càng cho càng nhiều, cho nên thí chủ, ngươi không cần khách sáo." Trần Uyên không lên tiếng, hắn giả bộ ngừng quay đuôi, qua thật lâu mới bình tĩnh nói: "Ý của ngươi là... Sau này mỗi đêm ta đều phải hút sữa của ngươi à." Trầm Bạch: "..."