Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 144 : Trương Tinh Phong Đích Nguy Cơ

"Mộng Trung Hồ" không hề có một tia sóng gợn, mặt nước hồ phẳng lặng tựa như một tấm gương. Điều này nói lên bên trong Tinh Phong trang viên không hề có một chút gió nào. Thật sự quá yên tĩnh, làm cho người ta cảm thấy bị áp lực. Lúc này Trương Tinh Phong đang ngồi trên một chiếc ghế trúc bên cạnh Mộng Trung Hồ, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh như mặt nước hồ, ngược lại có thể nói là sóng to gió lớn. Ba ức lượng bạc, chỉ trong mười hai ngày đã thu được ba ức lượng bạc, đây chẳng phải là kỳ tích hay sao? Có lẽ hai chữ "kỳ tích" cũng không đủ để hình dung chuyện này! Vẻ mặt Trương Vũ rất bình thản, chỉ có ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt. Nhìn vẻ mặt của Trương Tinh Phong, trên mặt Trương Vũ bắt đầu nở nụ cười. Hắn nhẫn nhịn quả thật rất là khổ cực, đại hỷ sự kinh thiên động địa như vậy, bảo hắn bình thản mà nói ra quả thật là một chuyện vô cùng khó khăn! - Ha ha ha ...... Chúc mừng sư phụ ...... Lý Nhị và Lý Đại đột nhiên xuất hiện trước mặt Trương Tinh Phong, phía sau là Lang Phong, Trương đại thúc và những người khác. Trương Tinh Phong nhìn các thân nhân và huynh đệ của mình sắc mặt đều cổ quái, mỉm cười nói: - Các ngươi đấy, lại dám trêu chọc ta như vậy, ha ha ...... Ha ha ha ...... Nói đến đây, Trương Tinh Phong cũng phá lên cười. - Hiền chất lần này quả thật là kiếm được món hời lớn. Mười hai ngày, chỉ trong mười hai ngày đã kiếm được ba ức lượng bạc, ha ha ha ...... Trương đại thúc cũng cao hứng cười lớn. Vãn bối của mình đạt được thành công lớn như vậy, trưởng bối như ông ta chẳng lẽ không cao hứng hay sao? Trương Tinh Phong cũng mỉm cười, vẫn không nói gì, nhưng hiển nhiên trong lòng hắn cũng đang cảm thấy đắc ý. Thành công lớn như vậy quả là từ trước đến giờ chưa từng có! - Ba ức lượng bạc, trời ạ, nhị đệ, đệ đã bỏ ra bao nhiêu vốn vậy? Lang Phong than thở. Lý Đại bên cạnh lập tức phá lên cười, tiếp lời nói: - Ân ...... Thành vốn, vốn bỏ ra rất lớn, phải thuê hơn một ngàn cao thủ Kim Đan kỳ khổ cực giết chết yêu thú mới thu được đấy. Phải trả lương cho những cao thủ bao nhiêu nhỉ? Cao thủ như vậy, một ngày ít nhất cũng phải một ngàn lượng, một ngàn người là một trăm vạn lượng. Bây giờ bọn họ ở tại Hồng Hoang đã hơn ba tháng rồi, ân, cứ cho là một trăm ngày, vậy thì cũng phải tốn mất một ức lượng bạc. - Cái này cũng chưa tính cái gì, hơn nữa lại còn phải mời đến đệ nhất cao thủ của Thanh Long Đại Lục, Trương hầu tước đại nhân khổ cực bố trí Truyền Tống Trận ...... Cái Truyền Tống Trận mới nghe, mới thấy lần đầu này rốt cuộc trị giá đến bao nhiêu đây? Không cần nói đến nó, chỉ riêng việc mời một vị thần tiên như Trương hầu tước đến đây thôi ít nhất cũng phải tốn một ức lượng bạc rồi. Bố trí Truyện Tống Trận, còn dùng thủ trạc thần kỳ lần lượt đem vô số da thú mang về, chuyện này ít nhất cũng phải tốn thêm một ức lượng. Cho nên ...... ba ức lượng này xem như là huề vốn, không dư một chút nào, không dư một chút nào! Lý Đại lắc đầu nói. Lý Nhị bên cạnh liền tiếp lời: - Có đạo lý, có đạo lý, chúng ta có thể nói là không hề thu được một chút lợi nhuận nào, cho nên tất nhiên không cần phải đóng thuế! "Ha ha ha ...... Ha ha ha ha ......” Tất cả mọi người không nhịn được đều phá lên cười, kể cả Hạ Thủy và Thu Chí vừa mới bước ra. Trương Tinh Phong cũng lớn, trong lúc nhất thời không khí của Mộng Trung Hổ đều trở nên sôi nổi. Trương Tinh Phong qua một lúc sau mới khôi phục lại, đột nhiên hắn nhướng mày, trong đầu lập tức xuất hiện một loạt các vấn đề. Trương Tinh Phong khẽ nhắm mắt lại, mọi người chung quanh dường như cũng chú ý đến tình huống hắn, tất cả đều yên lặng không nói một lời nào. Bọn họ biết Trương Tinh Phong lúc này đang tập trung suy nghĩ. Trương Tinh Phong mục hạ vô nhân nhắm mắt lại, suy nghĩ một lúc lâu ...... Đột nhiên Trương Tinh Phong mở mắt ra, ánh mắt đột nhiên lóe sáng, nhìn mọi người chung quanh, mỉm cười lắc đầu nói: - Lần này thu được lợi nhuận như vậy thật là cũng không đáng phải cao hứng! - Sư phụ, đó là ba ức lượng, làm sao lại không đáng phải cao hứng? Lý Nhị nghi hoặc nói. Trương Tinh Phong nhìn một lượt những người chung quanh, cười cười nói: - Minh vương triều có bốn mươi tòa thành lớn, một trăm năm mươi tòa thành nhỏ. Mỗi một tòa thành lớn bên trong đều có một một bá tước gia tộc, năm nam tước gia tộc. Mỗi một tòa thành nhỏ bên trong đều có hai nam tước gia tộc. Đối với những bộ da của yêu thú, đặc biệt là da bạch hổ, bọn họ nhất định sẽ mua về. Bọn họ đương nhiên là có đủ thực lực để mua, hơn nữa có thể còn không chỉ mua một tấm. Ngoài bọn họ ra, còn có một số phú hào, bọn họ cũng sẽ mua về. Minh vương triều có tất cả bốn mươi bá tước gia tộc, năm trăm bá tước gia tộc, phú hào ít nhất cũng trên một vạn, chính thức có thể mua những bộ da của yêu thú chính là những người này! - Nói cách khác, sau khi bọn họ đã mua xong, bọn họ còn tiếp tục mua nữa hay sao? Nói cách khác, một thời gian sau có lẽ sẽ không còn ai mua những bộ da này! Trương Tinh Phong cuối cùng đã nói ra kết luận. Mọi người trong nháy mắt đều ngẩn người. Đúng vậy, một kiện da thú có giá cao nhất chỉ là mười vạn, vài vạn bộ da của yêu thú thì có tính là gì? Bọn họ sau khi mua xong, sẽ còn tiếp tục mua nữa hay sao? Trương Tinh Phong đột nhiên cười nói: - Mọi người không cần lo lắng, theo ta suy đoán, trước khi bão hòa có lẽ còn bán được thêm một ngàn bộ da của yêu thú nữa. Hơn nữa, để đối phó với tình hình này, ta đã có phương pháp! Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, vểnh tay lên cận thận chú ý lắng nghe. Trương Tinh Phong mỉm cười, chậm rãi nói: - Từ nay về sau, chúng ta sẽ giảm bớt số lượng da thú bán ra, hơn nữa còn phải luân phiên thay đổi chủng loại. Chẳng hạn trong nửa năm này chỉ bán da của bạch hổ, nửa năm tiếp theo sẽ đổi thành da của sư tử, sang năm tiếp theo sẽ là điện thú ...... Phải đổi mới, để cho những người có tiền sẽ vẫn tiếp tục mua về! - Đương nhiên là giá tiền không thể quá cao, không nên vượt quá một trăm vạn lượng, tốt nhất chỉ nên ra giá mười vạn lượng mà thôi. Nên biết rằng tế thủy trường lưu (1) ...... mười vạn lượng đối với những phú hào mà nói cũng không phải là con số quá lớn. Những phú hào này chủ yếu thích mua về những vật gì đó cao quý để chứng tỏ mình. Như vậy, mỗi khi có chủng loại mới nhất định bọn họ sẽ mua về! (1) Khe nhỏ sông dài, ý muốn nói nếu sử dụng tiết kiệm thì sẽ dùng được lâu. Trương Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tục lời nói: - Sư phụ nói rất có đạo lý, hơn nữa chỉ cần giảm giá những bộ da thú xuống một chút, tốt nhất là khoảng mười vạn lượng. Mười vạn lượng đối với những bá tước gia tộc mà nói, căn bản là không đáng quan tâm ...... Nếu như có thể liên tục đổi mới, vậy thì sinh ý sẽ mãi mãi không suy giảm. Đương nhiên, giảm giá thành cũng là một việc tốt, nhưng nhất định không thể nào vượt qua một giới hạn. Chúng ta nhất định phải làm cho những bộ da thú này trở thành một biểu tượng của sự cao quý, có như vậy người tiêu dùng mới tiếp tục mua! Trương Tinh Phong cười nói: - Ha ha ...... Ha ha ha ha ...... A Vũ, ngươi quả thật là thông minh ...... Đúng, nói rất hay, không thể nào giảm giá quá giới hạn, phải làm cho những da thú này trở thành một biểu tượng của sự phú quý.Tốt, tốt, như vậy nhất định người tiêu dùng sẽ tiếp tục mua! Một số phú hào không có quan tước gì, thân phận của bọn họ vẫn là bình dân. Nhưng bọn họ vẫn muốn biểu hiện mình cao quý hơn những bình dân rất nhiều. Những tòa hào trạch to lớn, y phục xa hoa cũng là những phương pháp biểu hiện của bọn họ. Nếu như những bộ da thú có thể trở thành biểu tượng của sự cao quý, những phú hào này đương nhiên sẽ đổ xô mua về. Mọi người nhận thấy vấn đề khó khăn đã được giải quyết, tất cả đều cao hứng, bắt đầu bàn tán sôi nổi, Mộng Trung Hồ lại khôi phục không khí ồn ào ...... ***************** Nửa năm trôi qua, những cửa hàng buôn bán da thú của Trương Tinh Phong vẫn làm ăn phát đạt. Bởi vì Trương Tinh Phong chủ động phát triển quy mô kinh doanh, giảm bớt số lượng thương phẩm, đặc biệt là một số da thú trân quý. Thứ gì càng hiếm thì lại càng trân quý. Mười hai ngày đầu tiên, hễ người nào có nhu cầu là sẽ có cung ứng, khiến cho nhiều người tưởng rằng số lượng da thú trong các cửa hàng có rất nhiều. Bây giờ Trương Tinh Phong lại đột nhiên thay đổi, khiến ọi người lại tưởng rằng số da thú dự trữ bên trong các cửa hàng đã hết. Bởi vì có rất nhiều người đến của hàng mua da của yêu thú, nhưng đều được trả lời là không còn hàng, phải đợi đến cả tuần lễ. Trong suy nghĩ của bọn họ, không lý nào có đủ tiền mà cửa hiệu lại không bán. Cho nên bọn họ khẳng định, số lượng da thú đã không còn nhiều nữa. Những nhà giàu mới phất lên, bọn họ muốn biểu hiện sự giàu sang của mình, cho nên bọn họ sẽ mua những da thú này. Muốn kết giao quyền quý, nhất định phải có lễ vật giá trị, đương nhiên cũng là những da thú này. Muốn biểu hiện uy phong của mình, trong phòng treo một bộ da bạch hổ không phải là một lựa chọn tốt hay sao? ...... Cứ như vậy, việc buôn bán da thú vẫn ổn định, tại các cửa hiệu trong một tuần chỉ cho phép bán ra một bộ da của yêu thú. Sau khi bán xong, nếu như có người đến mua, phải bảo họ chờ một tuần lễ sau. Tại các thành trì nhỏ một tháng chỉ cho phép bán ra một tấm mà thôi. Trong vòng nửa năm, mỗi một lần có da của yêu thú về là mọi người lại đổ xô vào mua. Trong vòng nửa năm, tổng cộng đã bán ra được gần hai ngàn bộ da của yêu thú, lợi nhuận thu được ba ức bạc. Tương tự những bộ da của mãnh thú cũng giống như vậy, bắt đầu giảm cung ứng, trung bình mỗi ngày cửa hàng chỉ bán một bộ mà thôi. Trong vòng nửa năm, tổng cộng bán ra được ba vạn năm ngàn bộ, lợi nhuận thu được một ức bảy ngàn vạn lượng bạc. Nửa năm thu được gần đến năm ức, quả thật là bạo lợi! ***************** Thái Hành Sơn! Lúc này đêm đã khuya, Lý Thiên Tường ngồi dưới ánh sáng lay lắt của ngọn nến, khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện, khi sáng khi mờ. Trên mặt hiện lên những luồng khói đen làm cho hắn càng thêm đáng sợ. Lý Thiên Tường nhìn nam tử trước mặt, khẽ khoát tay, nam tử kia lập tức sợ hãi lui ra. Lần này hắn đến đây, chính là để nói cho Lý Thiên Tường biết về thế lực cường đại của Trương Tinh Phong tại Hồng Hoang. Khi Lý Thiên Tường nghe xong, trên người đột nhiên phát ra khí thế, thiếu chút nữa đã dọa chết cao thủ Thiên chi cảnh này. Lúc này Lý Thiên Tường lại trở nên yên lặng. "Trương Tinh Phong, Trương Tinh Phong, không ngờ Lý Thiên Tường ta đã đánh giá thấp ngươi. Vốn tưởng rằng ngươi ngươi chỉ có thực lực cường đại mà thôi, không ngờ ngươi vẫn còn có kỳ binh như vậy. Trách không được bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện vô số cửa hàng buôn bán da thú. Hừ, việc buôn bán này, ngươi có lẽ đã thu được vài ức lượng bạc rồi. Nhưng vài ức lượng này đối với Lý gia của ta căn bản chẳng là gì cả!" Lý Thiên Tường từ các phương diện bắt đầu cố gắng đả kích Trương Tinh Phong. "Một ngàn cao thủ của ngươi thì có ăn nhằm gì, đối mặt với quân đoàn Ma Khôi của ta thì cũng phải chết mà thôi. Hừ, ngươi chỉ là một kẻ một kẻ bị trục xuất ra khỏi gia tộc mà thôi. Ta muốn cho ngươi biết, ta mới chính là kẻ mạnh nhất!" Lý Thiên Tường cố gắng thuyết phục bản thân mình xem thường Trương Tinh Phong, nhưng hắn càng suy nghĩ càng cảm thấy rối loạn. Ấn tượng mà Trương Tinh Phong lưu lại trong lòng hắn quá sâu sắc, không thể nào xóa nhòa được. Ấn tượng của hắn về Trương Tinh Phong chính là: "Vô địch, không thể đánh bại được, tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất!" Nhưng Lý Thiên Tường không muốn tin, cũng không muốn chấp nhận! Hắn không tin vào cảm giác từ sâu bên trong tâm linh của mình, hắn không ngừng tự mê hoặc: "Ta chính là mạnh nhất, gia thế của ta cũng là mạnh nhất, thủ hạ của ta cũng là mạnh nhất. Trương Tinh Phong làm sao có thể so với ta, hắn không thể nào bằng ta được!" Lý Thiên Tường cũng biết hắn đang tự mê hoặc chính mình, nhưng nếu không làm như vậy hắn càng thống khổ hơn. Hắn bây giờ sống trên đời này chỉ còn một mục đích đó là tiêu diệt Trương Tinh Phong. Hắn muốn chứng minh, hắn mạnh hơn so với Trương Tinh Phong. "Hừ, nếu như Trương Tinh Phong ngươi đã bắt đầu huấn luyện một đội ngũ cao thủ cường đại như vậy, Lý Thiên Tường ta có thể nơi này nghỉ ngơi hay sao?" Trong mắt Lý Thiên Tường hiện lên vẻ tàn nhẫn. - Ma Khôi nhất hào, nhị hào! Lý Thiên Tường đột nhiên gọi lớn. Hai đạo quang mang màu đen xuất hiện, hai Hắc y nhân ánh mắt vô thần xuất hiện trước mặt Lý Thiên Tường, trên người dường như không có một chút sinh khí. Đúng, Lý Thiên Tường đã đem bọn họ luyện chế thành Ma Khôi. Những cao thủ Thiên chi cảnh do Úy Trì Công lưu cho tất cả đều đã bị hắn luyện chế thành Ma Khôi. Sau khi trở thành Ma Khôi hậu, thực lực của bọn họ đã từ Thiên chi cảnh đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng bọn họ lại dần dần đánh mất linh hồn ...... - Lệnh cho tất cả Ma Khôi, lập tức xuất phát tiến về sa mạc phía tây! Lý Thiên Tường ra lệnh. Hai Ma Khôi ánh mắt chợt sáng lên, hóa thành hai đạo hắc mang, lập tức biến mất trước mặt Lý Thiên Tường. Ánjh mắt của Lý Thiên Tường khẽ nhíu lại, nhìn những đạo quang mang màu đen trên không trung đang bay về hướng tây, khóe miệng nở một nụ cường lãnh khốc. Thân hình vừa động, Lý Thiên Tường cũng biến mất tại phòng, lập tức theo sau các Ma Khôi. Tất cả đều bay về phía Hồng Hoang. Lúc này Úy Trì Công đang sống những ngày tháng vui vẻ cùng với hai thê tử là Hắc Bạch Song Kiều trong thế giới riêng của mình. Ông ta không biết, những thủ hạ trung thành nhất của mình, gần trăm thủ hạ mạnh nhất đã bị luyện chế thành Ma Khôi. Ông ta cũng không biết, lúc này Lý Thiên Tường đang dẫn theo những Ma Khôi này lên đường tiêu diệt Trương Tinh Phong. "Trương Tinh Phong, lần trước tại bảo tàng của Thiết Mộc Chân đã để cho ngươi chạy thoát. Lúc đó ta chỉ dùng những Tiên Thiên cao thủ để luyện chế thành Ma Khôi mà thôi, vậy mà đã khiến ngươi bị trọng thương. Bây giờ là những Ma Khôi do cao thủ Thiên chi cảnh luyện chế thành, so với lần trước còn cường đại hơn gấp mười lần, ngươi có thể thoát được sao?" Lý Thiên Tường phảng phất như đã nhìn thấy được cái chết của Trương Tinh Phong, khóe miệng cười lạnh. Xuất lĩnh những Ma Khôi còn cường đại hơn lúc trước gấp nhiều lần, Lý Thiên Tường liệu có thể thành công? Trương Tinh Phong sẽ đối phó với nguy cơ lần này như thế nào?