"Hiện nay, hoàng cung Việt Sa quốc đã bị Quân quý phi một tay che trời, thế lực rất lớn. Kể từ sau khi mẫu phi qua đời, trong hậu cung nàng lớn nhất." Long Ứng Tình nhắc tới mẫu thân, có chút chán nản, "Mặc dù không có chứng cớ, nhưng ta và hoàng huynh dều biết, năm năm trước, chính là nàng ta phái người đuổi giết hai chúng ta. Sau đó may mắn được nàng cứu, rồi chia tay ở Khách Sa, được cữu cữu tìm thấy, Dieenndkdan/leeequhydonnn bảo vệ, rồi trở về cung, dần dần tranh thủ được quyền thế như hôm nay. Nhưng vẫn không đủ để chống đối với Quân quý phi, thế lực của nàng ta quá sâu!" "Thì ra còn có chuyện như vậy!" Trong mắt Phượng Tĩnh Xu lóe lên tia sắc lạnh, lại thêm một người ức hiếp nam nhân của nàng, xem ra người không muốn sống càng lúc tới càng nhiều. "Còn nữa, ngọc trụy mà ta đoạt được từ chỗ của nàng rồi giao lại cho hoàng huynh đã bị thái giám nàng ta phái tới trộm mất rồi!" Long Ứng Tình tức giận nói. "Nàng ta muốn khối ngọc trụy đó làm gì?" Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ nàng ta biết lời đồn đó?" "Không biết." Long Ứng Tình lắc đầu. "Xem ra Quân quý phi quả thật không đơn giản!" "Còn có một chuyện nàng nhất định sẽ giật mình, " Long Ứng Tình tiếp tục nói: "Quân quý phi này, vốn là Quân Phi Oánh, là nữ tử mà Lộng Phong quốc các nàng đưa tới hòa thân vào hai mươi năm trước!" Còn có chuyện như vậy? Phượng Tĩnh Xu nhíu mày, lần này, nàng càng tò mò về Quân quý phi nhiều hơn. Đã từng là con dân Lộng Phong quốc, hôm nay lại kích động chiến tranh giữa Lộng Phong quốc và Việt Sa quốc ở sau lưng, Quân quý phi này rốt cuộc có mục đích gì đây? Xem ra phải cẩn thận điều tra một phen! Phượng Tĩnh Xu cảm thấy trong đó có mờ ám, lập tức ra lệnh cho Hồng Linh Lung trong Thấm Xu Văn để nó lập tức điều tra cặn kẽ tất cả tài liệu về Quân Phi Oánh! Đợi Hồng Linh Lung lặng yên không tiếng động rời đi, sự chú ý của Phượng Tĩnh Xu và Long Ứng Tình lại bị tranh chấp trong doanh trướng kéo đi. "Sa Y Hãn đại nhân, chẳng lẽ ngươi không biết nếu tiếp tục chiến, quân ta sẽ tổn thất bao nhiêu binh lực sao?!" Một giọng nói trầm ổn truyền ra từ trong doanh trướng. "Là hoàng huynh!" Long Ứng Tình nghe thấy giọng nói của Long Ứng Thiên thì vui mừng nhỏ giọng kêu một tiếng. "Huống chi, nếu chúng ta nhân cơ hội này đánh tới, khó tránh khỏi sẽ bị người nói là thắng không cần dùng võ!" Phượng Tĩnh Xu nghe thấy lời của Long Ứng Thiên, không cho là đúng bĩu môi. Dù người này là quân tử, nhưng lúc đánh giặc ai mà rảnh quân tử với hắn chứ? Có điều, phong phạm quân tử của hắn vào thời phút này lại đúng ý của Phượng Tĩnh Xu, bởi vì đối tượng cần hắn "quân tử" là quân đội Lộng Phong quốc. "Nực cười!" Giọng nói ngạo mạn lại vang lên, "Lúc đánh giặc còn nói tới đạo quân tử? Đại hoàng tử, không phải người đọc nhiều kinh thư nên không biết làm sao để đánh giặc chứ!" "Coi như thái tử điện hạ không đánh trận, chẳng lẽ một tướng quân như ta đây cũng sẽ không đánh giặc sao!?" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Không đợi Long Ứng Thiên nói chuyện, một gióng nói lạnh lẽo vang lên."Còn nữa, Sa đại nhân, xin chú ý xưng hô của ngươi, ngươi đang nói chuyện với thái tử điện hạ, xưng hô ‘ đại hoàng tử ’ đã không cần vào nhiều năm trước rồi!" Phượng Tĩnh Xu nhận ra chủ nhân của giọng nói này, Viêm Vũ Thụy! Xem ra vị đại tướng quân này vẫn lãnh khốc trước sau như một! "Hạ quan thất lễ, kính xin điện hạ thứ tội!" Sa Y Hãn nói qua loa với Long Ứng Thiên Đạo, tiếp tục hỏi tới nhất quyết không tha: "Vậy xin hỏi đại tướng quân, vì sao không xuất chiến?!" "Chẳng lẽ Sa đại nhân thật sự tai điếc nhanh quên rồi hả ? Vừa rồi thái tử điện hạ đã trả lời ngươi, binh lực quân ta trải qua mấy lần đại chiến đều có tổn thất, không nên lập tức xuất chiến!" Giọng điệu Viêm Vũ Thụy tràn đầy kiên định. "Hai bên hai phe đều có tổn thất, điều này cũng không thể nói rõ chúng ta xuất chiến không thắng được bọn họ!" Sa Y Hãn hừ nói: "Hơn nữa, bọn họ vừa mới trải qua một trận oanh tạc kinh người, chẳng lẽ còn dám ra ngoài ứng chiến nữa hay sao? !" "Rầm!" Bên trong trướng lập tức vang lên một hồi tiếng vỗ bàn, "Sa đại nhân, ngươi không nói chuyện này, suýt nữa bản điện hạ quên rồi! Là ai bảo ngươi lấy thuốc nổ ra trong lúc giao chiến vậy?!" Dường như Long Ứng Thiên rất tức giận chuyện này, trong giọng điệu tràn đầy tức giận. "Điện hạ, hạ quan làm như vậy không đúng sao? Nếu như điện hạ chịu lấy thần khí này ra sớm, có lẽ chúng ta cũng không cần tổn thất nhiều binh lính như vậy!" Giọng điệu Sa Y Hãn hùng hồn. "Chúng ta tổn thất nhiều binh lính như vậy chẳng phải vì ngươi mù quáng tự tiện xuất động quân đội mà tấn công thành Á Lý sao!" Nói đến đây, Viêm Vũ Thụy cũng oán giận, "Nếu không phải ngươi tùy ý điều động quân đội, chúng ta sẽ tổn thất nhiều người như vậy sao!" "Ta là giám quân do hoàng thượng bổ nhiệm, lúc ta cho rằng tướng lĩnh không thể chỉ huy tác chiến chính xác thì có quyền chỉ huy quân đội!" Sa Y Hãn cũng gân cổ lên kêu gào với Viêm Vũ Thụy, dáng vẻ chẳng đáng lo ngại gì. "Sa đại nhân cho rằng chúng ta chỉ huy có vấn đề?" Giọng Long Ứng Thiên trầm thấp, mơ hồ có xu thế muốn nổi bão. "Từ khi điện hạ và tướng quân chiếm lĩnh thành Tân La đã không chính thức phát động tấn công thành Á Lý một lần! dieendaanleequuydonn Hơn nữa kể từ lúc Hiền vương Lộng Phong quốc đó đến đây, hai vị còn từng cố gắng liên lạc! Những gì hai vị, có thể nào không khiến người ta hoài nghi động cơ của các ngươi!" Sa Y Hãn giống như đang nắm lấy nhược điểm của Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy dương dương tự đắc chanh chua nói. Xem ra, tai mắt trong quân doanh chỗ nào cũng có, ngay cả mọi cử động của Long Ứng Thiên và tướng lĩnh cao nhất Viêm Vũ Thụy cũng đều bị Sa Y Hãn biết được, chỉ sợ trong đó người thật lòng muốn đi theo bọn họ cũng không nhiều rồi? Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ trong lòng nói. "Ngươi!" Viêm Vũ Thụy hiển nhiên cũng không nghĩ tới hành động mấy ngày gần đây lại bị người giám thị, tức giận đứng lên, sắp ào về phía Sa Y Hãn. "Thụy!" Long Ứng Thiên lên tiếng quát, thấy được động tác ngăn cản Viêm Vũ Thụy qua ánh đèn trong doanh trướng. "Ngươi...ngươi muốn làm gì? Ta...ta là giám quân hoàng thượng bổ nhiệm , ngươi dám làm gì ta! ?" Sa Y Hãn bị động tác của Viêm Vũ Thụy làm cho cả kinh khiến toàn thân phát run, vội vàng lấy hoàng mệnh làm bia đỡ. "Sa đại nhân, ngươi cũng biết tình trạng đất nước hiện nay, nhiều năm liên tục nạn hạn hán khiến quốc khố trống rỗng, lương thực của chúng ta vốn đã thiếu hụt, hôm nay lại vì đánh giặc mà rút lương chuẩn bị từ các nơi, đây không phải đang rắc muối trên vết thương của dân chúng sao!" Long Ứng Thiên đè lửa giận trong lòng xuống, khuyên nhủ Sa Y Hãn, "Vì vậy chúng ta muốn liên lạc với Hiền vương gia, chỉ vì dò xét có thể có cơ hội ngừng chiến, xem bọn ho có thể giúp chúng ta không. Ta thấy tình hình quốc gia trước mắt vốn không có năng lực liều mạng với Lộng Phong quốc! Hơn nữa, hiện tại ý muốn đánh giặc trong quân doanh cũng không phải là cao, thì ngược lại yêu cầu hòa đàm càng ngày càng nhiều, chúng ta không thể bỏ mặc yêu cầu của các tướng sĩ, để cho bọn họ đi chịu chết được!" "Hừ! Nói đi nói lại, vẫn là các người không muốn đánh! Lần này xuất binh, làm như vậy là để đòi lại mặt mũi của Việt Sa quốc ta từ Lộng Phong quốc, các ngươi muốn dừng lại, thì đồng nghĩa là quét sạch mặt mũi của Việt Sa quốc ta, vứt bỏ mặt mũi của hoàng thượng!" Sa Y Hãn vẫn ngạo mạn, còn càng thêm hài lòng, "Hai vị, lời vừa rồi của các ngươi, bản quan mà có thể tấu bẩm hoàng thượng, trị tội các ngươi tư thông với địch!" Ngay sau đó lại nói: "Bất luận như thế nào, ngày mai các ngươi phải xuất chiến tấn công thành Á Lý, nếu không, điện hạ và tướng quân đừng trách tấu chương của hạ quan đi trước!" Dứt lời, một bóng dáng đi ra từ trong doanh trướng, nghênh ngang rời đi. Phượng Tĩnh Xu và Long Ứng Tình nhìn nhau, Phượng Tĩnh Xu sử dụng ánh mắt dò hỏi: "Thần từ của quốc gia các ngươi sao còn ngạo mạn hơn hoàng tử vậy?" Không đợi Long Ứng Tình trả lời, trong doanh trướng truyền đến một hồi tiếng động, chiếc ghế đáng thương bị người vô cùng tức giận tiện tay phế đi. "Tên Sa Y Hãn đó quả thực là khinh người quá đáng!" Giọng điệu Viêm Vũ Thụy tràn đầy lửa giận. "Hắn là người của Quân quý phi, dĩ nhiên không chút kiêng kỵ!" Trong giọng điệu của Long Ứng Thiên cũng đầy tức giận, "Lần này xuất chiến, cũng là Quân quý phi mê hoặc phụ hoàng phái giám quân đến, làm gì mà giúp đỡ chúng ta, còn không biết vụng trộm làm bao nhiêu chuyện quỷ gì!" "Nếu không phải tại hắn cản trở, chúng ta đã sớm có thể nói chuyện rõ với Lộng Phong quốc rồi!" Viêm Vũ tức giận đi tới đi lui trong trướng. "Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng." Long Ứng Thiên than thở, "Bây giờ việc cấp bách chính là xử lý vấn đề ngày mai như thế nào! Nếu thật sự nhân cơ hội tấn công thành Á Lý, sợ là cơ hội muốn đàm phán cũng không có!" "Ai! Ngay cả khi chúng ta thật sự có thể nước chuyện với bọn họ, kết quả thế nào cũng không thể đoán được, cho dù có kết quả tốt, Die nd da nl e q uu ydo n chúng ta sẽ khuyên hoàng thượng thế nào?" Viêm Vũ Thụy thở dài, bờ vai cao ngất lại giống như đeo trọng trách nặng nề, lảo đảo sắp ngã. "Làm khó hai vị có lòng như thế!" Ngay lúc bọn hắn lo lắng, một giọng nói trong trẻo vang lên ở ngoài trướng. "Ai!?" Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy kinh hoảng quát lên một tiếng, đồng thời nhìn ra bên ngoài trướng. "Hoàng huynh!" Một bóng người màu xanh lục chạy như bay vào, lập tức ào về phía Long Ứng Thiên. Nghe thấy tiếng, Long Ứng Thiên thu hồi thế tay công kích, ngơ ngác tiếp được người nhào tới, "Ứng, Ứng Tình?!"