Giờ phút này nếu như có vị thần tiên nào ở đây, nhất định sẽ bị dọa sợ đến nỗi gần như muốn rớt mắt xuống đất. Từ trước tới nay, Vương Mẫu nương nương luôn là người điềm đạm, thong dong cao quý, thế mà lại thất thanh kêu to, coi như không thấy được vẻ mặt lúc này của nàng, nhưng có thể nghe được giọng điệu thất lễ, cũng coi như đáng giá. Chỉ là, chuyện ở trong mắt người khác được cho như là trời sập xuống đối với Phượng Tĩnh Xu cũng không đáng để nàng quan tâm. Nàng chỉ muốn biết, nghĩa mẫu của nàng, Vương Mẫu nương nương có thể cứu Tuân Thư và Phượng Hoàng được không. "Nghĩa mẫu, chỉ cần Xu nhi giao gốc bàn đào chín nghìn năm cho người, người có thể cứu được Thư nhi đúng không?" Nàng đưa một tay nâng Tụ Hồn đỉnh, một tay nâng gốc bàn đào, vội vàng xác nhận lần nữa. "Không sai, chỉ cần có gốc bàn đào chín nghìn năm, thêm pháp thuật của bản cung và Ngọc đế, là có thể cứu được Tuân Thư và Phượng Hoàng!" Dieenndkdan/leeequhydonnn Vương Mẫu không ngại phiền bảo đảm với Phượng Tĩnh Xu nói, "Nhưng cụ thể là bao nhiêu thời gian, hiện giờ bản cung cũng không chắc được, chỉ là, tin tưởng chuyện của con, ngày giờ cũng sẽ không chênh lệch gì nhiều!" "Chuyện?" Phượng Tĩnh Xu ngẩn ra, "Chuyện gì?" "Đương nhiên là chuyện trên đại lục Sở Ảnh, " Vương Mẫu buồn cười nói: "Tiểu nha đầu này sẽ không vì mấy nam nhân mà quên mất mục đích đưa con tới đây chứ?" Phượng Tĩnh Xu xoay chuyển cặp mắt, nhỏ giọng thì thầm: "Nhưng dường như con cũng chưa làm được gì cả. . . . . ." Quả thật, năm đó ở Thiên Đình, Ngọc đế chỉ nói muốn tu sửa nhân gian hỗn loạn, nhưng theo kinh nghiệm mấy chục năm của Phượng Tĩnh Xu khi đến đại lục Sở Ảnh, thật ra thì cũng rất bình thường! Dĩ nhiên, nếu coi trận đại hồng thủy mấy tháng trước như là một trong các nhiệm vụ, khỏi bàn đến những chuyện khác. "Cũng không phải là con không làm gì, mà là tất cả đều đã trong quá trình tiến hành, chỉ cần lần này sau khi con thức tỉnh, chấm dứt mọi chuyện chỗ này, thiên hạ cũng sẽ yên ổn!" Vương Mẫu nói. "Còn có chuyện gì vậy?" Phượng Tĩnh Xu hỏi, "Nghĩa mẫu, người gợi ý cho con đi?" "Gợi ý cho con?" Giọng điệu Vương Mẫu có chút bất đắc dĩ và cưng chiều, "Bản cung đã nói với con đủ nhiều rồi!" Ngừng một chút, lại mềm lòng tiết lộ một chút: "Thiên mệnh đã đổi, an nguy của Lộng Phong quốc cũng như đại lục Sở Ảnh đại đã qua, chỉ sợ các nước khác vẫn lắm chuyện thị phi, nếu có thể cùng yên ổn, là chuyện không thể không mừng." Nói xong, thật giống như sợ Phượng Tĩnh Xu muốn thêm ý gì nữa, Vương Mẫu hơi lộ vẻ nóng vội thúc giục: "Được rồi, được rồi! Rốt cuộc con có muốn cứu Tuân Thư và Phượng Hoàng không? Nhanh giao Tụ Hồn đỉnh và gốc bàn đào cho bản cung rồi trở về đi! Vẫn còn có chuyện đang chờ con đấy!” Sau đó, không đợi Phượng Tĩnh Xu có phản ứng, đã lấy hai món đồ trên tay Phượng Tĩnh Xu, rồi sau đó một tia sáng vụt qua, Phượng Tĩnh Xu đã mơ màng không còn ý thức. . . . . . **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** "Lời ngươi vừa nói là có ý gì!?" Một câu của Long Ứng Tình như lầm bầm lầu bầu nói, truyền vào tai mấy nam nhân lại nháy mắt khơi dậy ngàn tầng sóng trong lòng bọn họ. dinendian.lơqid]on Thậm chí Hoa Ngọc Dung luôn luôn nho nhã đã kích động tiến lên trước nắm lấy cổ áo Long Ứng Tình lớn tiếng quát hỏi. Long Ứng Tình bị Hoa Ngọc Dung nắm lấy cổ áo, gương mặt trắng noãn trong nháy mắt hiện lên vẻ đùa cợt. "Các ngươi nói lời của ta là có ý gì?" Đối mặt với mấy nam nhân mang sắc mặt khó coi, hắn cứ thế có gan làm bộ làm tịch. "Ngươi. . . . . ." Bị vẻ mặt Long Ứng Tình kích thích, Văn Nhân Tĩnh Phong nhất thời không nhịn được, một đôi mắt phượng yêu mị trong nháy mắt trợn lên, rất có xúc động muốn ra tay. "Tĩnh Phong!" Phượng Duy Tĩnh đưa tay chắn trước người Văn Nhân Tĩnh Phong, "Không thể lỗ mãng!" Văn Nhân Tĩnh Phong thấy Phượng Duy Tĩnh chắn trước mặt mình, hậm hực hừ một tiếng, thu liễm lửa giận. Ổn định làn sóng to gió lớn trong lòng khi nghe được lời của Long Ứng Tình, Phượng Duy Tĩnh hít sâu một hơi nói với Long Ứng Tình: "Lời ngươi nói chúng ta đều nghe thấy, ta biết rõ ngươi cũng quan tâm Tĩnh nhi, thậm chí cũng giống chúng ta coi trọng Tĩnh nhi. Ta biết rõ thái độ vừa rồi của chúng ta là hơi không công bằng, nhưng cũng xin ngươi hiểu tâm tình của các nam nhân yêu nàng tận xương tủy như chúng ta. Thất lễ vừa rồi của chúng ta ta nhận lỗi với ngươi." Dứt lời, Phượng Duy Tĩnh ôm quyền hành lễ nói xin lỗi với Long Ứng Tình. Vẻ mặt mấy nam nhân đứng ở bên cạnh Phượng Duy Tĩnh đầy biến hóa, không nói được lời nào, nhưng cũng thu liễm được cơn giận, còn biết thêm về nam nhân được xưng tụng là quan tâm nàng nhất lần nữa. Mặc dù vẫn còn phong thái thiếu niên, nhưng trên người của hắn lại có tâm tính và cử chỉ chín chắn hơn nhiều nam nhân cùng tuổi, cách xử sự khiến người ta quên mất tuổi của hắn, không tự chủ mà thần phục với sự sắp xếp của hắn. Nam nhân ở đây có mấy người mà không ai từng trải qua gió to sóng lớn? Ngay cả Long Ứng Tình nhỏ tuổi nhất cũng là nhân vật hung ác lớn lên trong đao kiếm, ngày đêm quanh quẩn ở bên bờ sống chết, tay nhiễm máu tươi. Nếu bàn đến xử lý mọi chuyện, có lẽ bọn họ cũng không chắc sẽ thua dưới tay Phượng Duy Tĩnh, điều duy nhất mà bọn họ thua, chính là trái tim của hắn dành cho Phượng Tĩnh Xu. Bọn họ đều dám vỗ ngực của mình nói có thể vì Phượng Tĩnh Xu xông pha khói lửa mà mặt không đổi sắc. Nhưng bọn họ tự nhận không có lòng khoan dung như Phượng Duy Tĩnh lúc nào cũng suy nghĩ cho Phượng Tĩnh Xu, mặc kệ là điều gì, dù phải chia sẻ người mình yêu với người khác, hắn đều có thể không chút do dự tiếp nhận, chỉ cần Phượng Tĩnh Xu vui mừng, chỉ cần nàng không có một chút ưu phiền. Lòng dạ của Phượng Duy Tĩnh thực sự rộng lớn, mấy nam nhân bọn họ không thể sánh bằng. Dù là Tĩnh Ảnh lặng lẽ không nói gì trong mấy người cũng chỉ có thể bao dung vô hạn đối với hành động của Phượng Tĩnh Xu, da.nlze.qu;ydo/nn không phản đối bất kỳ một quyết định nào của nàng. Nhưng thái độ và tính cách của Tĩnh Ảnh tạo cho hắn không thể nào giống như Phượng Duy Tĩnh, có thể vì ‘hậu cung’ của Phượng Tĩnh Xu chủ động tiếp nhận bọn họ, đảm đương vai trò hòa giải trong đám bọn họ, thậm chí vì có thể khiến mọi người ở chung thật sự hòa thuận mà người khác không thể, tựa như giờ phút này! Chuyện này vốn không liên quan đến Phượng Duy Tĩnh, nhưng vì có thể hiểu được tin tức chính xác sau khi Phượng Tĩnh Xu rơi xuống sông, hắn không tiếc buông chuyện không vui với Long Ứng Tình, thay mặt mọi người xin lỗi hắn, hòa giải bầu không khí giữa mọi người, chỉ vì muốn lấy được tin tức về Phượng Tĩnh Xu từ miệng Long Ứng Tình! Giờ phút này, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ, tại sao Phượng Tĩnh Xu quan tâm Phượng Duy Tĩnh nhất, ný lại Phượng Duy Tĩnh nhất, đồng thời trong lòng bọn họ cũng thực sự thừa nhận địa vị của Phượng Duy Tĩnh trong trái tim Phượng Tĩnh Xu hơn bọn họ thế nào! ( Tiểu Ẩn không nhịn được nói một câu: Duy nhi có được ngày hôm nay, thật ra thì cũng đều nhờ Tĩnh Tĩnh vun trồng từ nhỏ đó ~! ) Long Ứng Tình cảm thấy ngoài ý muốn với việc Phượng Duy Tĩnh nói xin lỗi, vốn tưởng rằng những người này là thiên chi kiêu tử, sẽ không dễ dàng làm ra chuyện nói xin lỗi sĩ diện đến mức này, nhưng Phượng Duy Tĩnh hắn đã làm, hắn vì Phượng Tĩnh Xu, đã cúi đầu trước hắn rồi! Long Ứng Tình cũng không phải là người không thức thời, hắn biết Phượng Duy Tĩnh đã nhượng bộ, nếu lúc này hắn không theo bậc thang mà Phượng Duy Tĩnh đã để lại, sau này sẽ không còn cơ hội, còn có thể sẽ đối địch với họ, như vậy, về sau cũng không lợi cho hắn. Vì vậy hắn cũng thu hồi vẻ châm biếm trong mắt, vuốt vuốt cổ áo bị Hoa Ngọc Dung nắm lấy, nhìn các nam nhân trước mắt mang vẻ mặt lo lắng nói: "Ta không biết rốt cuộc ban đầu các ngươi ban đầu nhìn thấy gì, nhưng mà ta lại thấy Tĩnh chỉ còn thoi thóp một hơi, gần như bỏ mạng." Long Ứng Tình nói xong, sắc mặt mấy nam nhân bị dọa sợ đến tái nhợt, ngay cả Tĩnh Ảnh vẫn chỉ nhìn Phượng Tĩnh Xu, cũng không nhịn được run run hai tay, nhìn Long Ứng Tình. Long Ứng Tình ngừng một chút, tiếp tục nói: "Khi ta ở Hí Triều quốc nghe thấy tin có liên quan đến đất phong của Tĩnh, bởi vì lo lắng cho nàng, cho nên ngày đêm ra roi thúc ngựa chạy tới giúp nàng, nhưng bởi vì ngựa bị giật mình nên vô ý rơi xuống vách núi, sau đó ở đầm nước bên trong sơn động này mà phát hiện ra nàng." Cho đến bây giờ, Long Ứng Tình nghĩ lại tình huống lúc đó mà tim vẫn còn đập thình thịch. "Khi nhìn thấy nàng, ta cảm thấy cả bầu trời cũng gần như sụp đổ. Nàng lẳng lặng nằm ở trên nước (bổ sung một câu: những người chết thường nổi trên nước), sắc mặt trắng bệch, trên y phục màu đen tản ra mùi máu tươi, một thanh chủy thủ lạnh lẽo cắm thẳng sau lưng, xuyên qua thân thể." Long Ứng Tình nuốt nước miếng, tay run run khoa tay múa chân ở trên người mình. Mọi người theo động tác của hắn nhìn đến vị trí hắn khoa tay múa chân thì cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh —— trái tim!!! "Quan tâm tất bị loạn, lúc ấy ta cho là nàng đã. . . . . ." Long Ứng Tình rũ mắt xuống, tiếp tục nói: "Ta ôm nàng, si si ngốc ngốc, mơ mơ màng màng, toàn bộ qua ba ngày ba đêm. Đến khi ta rốt cuộc chết tâm muốn an táng nàng thì lại xuất hiện kỳ tích, phát hiện nàng vẫn còn hơi thở! Ta không dám chậm trễ, lập tức động thủ cứu nàng, dùng hết tất cả biện pháp, mới cứu nàng về. Nhưng khi lúc nàng tỉnh lại, ta phát hiện nàng đã mất trí nhớ, nên ý nghĩ muốn cùng nàng ở chỗ này lánh đời  ttự nhiên sinh ra, ta đã nói cho nàng biết, chúng ta là một đôi tình nhân. . . . . ." Long Ứng Tình cúi đầu nói, kể ra chuyện hắn và Phượng Tĩnh Xu sinh hoạt ở chỗ khe núi này. Hắn biết, chỉ cần bọn họ biết hắn đã đóng quân ở trong lòng Tĩnh, như vậy bọn họ sẽ nhất định tiếp nhận hắn. Bây giờ, hắn đang đánh cược, dieendaanleequuydonn đánh cược Tĩnh có thể khôi phục trí nhớ không. Nếu như Tĩnh khôi phục trí nhớ, như vậy có sự trợ giúp của bọn hắn, hắn có thể thuận nước đẩy thuyền ở lại bên cạnh Tĩnh; nếu như nàng không khôi phục trí nhớ, như vậy hắn cũng sẽ không sợ Tĩnh rời khỏi hắn. Theo lời kể của Long Ứng Tìnhh, trái tim đám người Phượng Duy Tĩnh đập thình thịch, vì Phượng Tĩnh Xu cửu tử nhất sinh, vì Phượng Tĩnh Xu si si ngốc ngốc. Cho đến khi Long Ứng Tình dứt lời, bên trong sơn động không có ai phát ra một chút tiếng động nào. Giờ phút này, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ: cả đời này, bọn hắn chưa từng cảm kích một người như vậy, nếu như không phải hắn, bọn họ sẽ không gặp lại được Phượng Tĩnh Xu, sẽ không còn có cơ hội biết được sự đau khổ và ngây ngốc của nàng! "Cám ơn ngươi!" Phượng Duy Tĩnh nhìn Long Ứng Tình, tất cả thiên ngôn vạn ngữ đều tạo thành một câu cảm tạ này. Long Ứng Tình nhìn những vẻ mặt khác nhau của mấy nam nhân kia, biết bọn họ đón nhận hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. "Các ngươi cũng không cần phải cám ơn ta, nếu như không phải các ngươi đột nhiên xông tới, ta cũng sẽ không ngu ngốc để cho các ngươi được gặp lại Tĩnh!" Mặc dù trong lòng thật vui mừng bọn họ có thể tiếp nhận mình, nhưng tự nhiên khiến Long Ứng Tình đối mặt với nhiều cặp mắt đầy ý tốt và cảm kích như vậy khó có lúc cảm thấy ngượng ngùng, vì vậy lại độc miệng đâm thọt một câu. Lời nói của Long Ứng Tình, khiến đám người Phượng Duy Tĩnh nhớ lại còn phải nên cảm tạ một người nữa —— Đệ Ngũ Long Quỳ. Nếu như không phải hắn vô ý rớt xuống, bọn họ cũng sẽ không vì tìm kiếm hắn mà lục soát bốn phía xung quanh, tìm tới nơi này, gặp phải Phượng Tĩnh Xu và Long Ứng Tình. Vì vậy, bọn họ lại chuyển ánh mắt cảm kích sang nhìn Đệ Ngũ Long Quỳ. Trong lúc bất chợt nhận lấy nhiều ánh mắt nhiệt tình như vậy, Đệ Ngũ Long Quỳ thụ sủng nhược kinh, hắn cũng chỉ chó ngáp phải ruồi mà thôi, không nhận nổi những lời cảm tạ của bọn họ được. Vì vậy, hắn đỏ mặt vội vàng dời đi lực chú ý của bọn họ, "Nhưng, ban đầu rõ ràng chúng ta chỉ có thấy Tĩnh rơi xuống sông, cũng không thấy trên người nàng cắm chủy thủ, trên bờ còn có Tịch cô nương, sao Tĩnh có thể bị đâm chứ? Nếu như nàng rơi xuống sông sau khi bị đâm, Tịch cô nương nhất định nói cho chúng ta biết! Chẳng lẽ là sau khi nàng rơi xuống bị dòng chảy xiết đẩy thanh chủy thủ đâm trúng thân thể?" Đệ Ngũ Long Quỳ nói lên nghi vấn của mình. Lời này vừa nói ra, bầu không khí đã nguôi lập tức lại trở nên căng thẳng. "Không phải vậy." Long Ứng Tình lắc đầu, "Ta đã xem qua vết thương kia, đó là do bị người đâm vào, vết thương quanh đó cũng không có trầy xước gì, không thể do dòng chảy tạo thành." Văn Nhân Tĩnh Phong nhìn chằm chằm đôi mắt phượng tức giận nói: "Tiểu tử! Thanh chủy thủ đả thương con mồi nhỏ còn không? Cầm nó ra đây, gia gia ta phải róc xương lóc thịt nó!" Long Ứng Tình lườm Văn Nhân Tĩnh Phong, Die nd da nl e q uu ydo n tự động coi thường xưng hô thô lỗ mà hắn gọi mình, lướt qua mọi người, từ chỗ mình nằm ngủ lấy ra một thanh chủy thủ khéo léo nhưng sắc bén. Vừa mới nhìn thấy Long Ứng Tình lấy chủy thủ ra, sắc mặt Kim Bích Đạc đột nhiên thay đổi: "Đây, đây không phải là chủy thủ phòng thân của biểu muội sao!?"