Ngay lúc Đệ Ngũ Long Quỳ sững sờ, dưới chân đột nhiên hơi vấp, cả người cũng theo đó nghiêng vẹo. "A...... A ~~~!" Vừa bắt đầu Đệ Ngũ Long Quỳ còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi thân thể của mình rõ ràng bắt đầu nghiêng đến sắp ngã mới hậu tri hậu giác mà kinh ngạc kêu lên. Phượng Tĩnh Xu cũng không nghĩ tới Đệ Ngũ Long Quỳ lại đột nhiên kêu thành tiếng, sợ hết hồn, nhìn đến hắn mù quáng mà vung đôi tay muốn ổn định thân mình, dfienddn lieqiudoon không chút suy nghĩ đưa tay, kéo thân thể sắp ngã xuống vào trong lòng mình, "Ầm!" Một tiếng vang lên, Đệ Ngũ Long Quỳ rốt cuộc đã "ổn định". "Ngươi dọa ta sợ đó!" Phượng Tĩnh Xu mang nét cười sẳng giọng. Nàng cũng biết là làm khó hắn, cái thời không này, muốn lên trời, trừ khinh công ra cũng không có pháp thuật khác. Nhưng cho dù là kinh công thượng thừa nhất lịch sử, tối đa cũng chỉ có thể bay được độ cao mấy chục trượng, muốn lên nữa cũng không khả năng, trừ phi mượn ngoại lực gì đó. Mà bọn họ ngồi chiếc máy bay này, không nói đến vài chục trượng, chính là hơn mười trượng cũng có, trên thực tế, vì không có thời gian, có thể kịp thời cứu được tất cả nạn dân bị vây, máy bay trực thăng không chỉ dùng tốc độ bay lớn nhất, độ cao càng tăng lên đến hơn một ngàn trượng. Đệ Ngũ Long Quỳ chưa từng nghĩ tới loại độ cao này sẽ cảm thấy khẩn trương cũng bình thường ( ở chỗ này nói rõ một chút, bởi vì Tiểu Ẩn tra xét rất nhiều tài liệu, cũng giới thiệu không cặn kẽ lắm, vì vậy về phi cơ trực thăng bay ở độ cao thế nào Tiểu Ẩn chỉ viết đại khái, dường như cao nhất có thể đạt tới hơn sáu ngàn mét, mặt khác, ở cổ đại đổi đơn vị, một trượng = 3.33m). "Ưmh!" Rên lên một tiếng, rốt cuộc trái tim Đệ Ngũ Long Quỳ cũng dần dần ổn định. Khi hắn mở hai mắt nhắm chặt ra, rồi lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người. Trời ạ, hắn, hắn, hắn ở đâu vậy? Tại sao hắn lại ở trong ngực của nàng!? Bị cảnh vật trước mắt kích thích, Đệ Ngũ Long Quỳ kích động dùng sức nắm quyền. "A!" Phượng Tĩnh Xu kêu lên một tiếng. "Sao, thế nào?" Nghe được tiếng hô của nàng, Đệ Ngũ Long Quỳ vội vàng nhỏm dậy hỏi. Trên mặt lộ ra vẻ ửng đỏ, Phượng Tĩnh Xu ngượng ngùng mở to mắt, lúng túng nói: "Cái đó, ách, làm phiền ngươi, dịch tay......" "Dịch...... tay?" Gần như là phản ứng đờ đẫn, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) khi Phượng Tĩnh Xu vừa nói xong, Đệ Ngũ Long Quỳ ngây ngốc, chậm chậm dời tầm mắt xuống. "A!" Giống như bị phỏng tay, Đệ Ngũ Long Quỳ gần như nhảy từ trên người Phượng Tĩnh Xu xuống,  lùi lại ba bước lớn, trên mặt nóng bỏng, mà bàn tay đó còn duy trì tư thế cầm nắm...... Trong lúc nhất thời, bên trong phòng xuất hiện sự im lặng quỷ dị. "Báo cáo chủ nhân, mục đích đã đạt được, máy bay đang hạ xuống, máy bay đang hạ xuống." Đang lúng túng, trong máy bay xuất hiện giọng nói của Hắc Linh Lung, phá vỡ bầu không khí trầm lặng. "Đã đến rồi, chúng ta chuẩn bị một chút đi!" Trong lòng Phượng Tĩnh Xu thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng cười nói với Đệ Ngũ Long Quỳ. "A, được......" Đệ Ngũ Long Quỳ lúng ta lúng túng gật đầu, trong lòng vừa mừng rỡ, lại có cảm giác mất mát không nói được. Hắn nghĩ, cả đời này, hắn cũng sẽ không quên giờ khắc này. Đây là trong chớp mắt hắn tiếp cận được nữ nhân hắn yêu mến nhất...... Bên này, Đệ Ngũ Long Quỳ vẫn còn sững sờ, Phượng Tĩnh Xu ra lệnh cho Hắc Linh Lung: "Thông qua hình ảnh truyền đi vừa rồi, ta đã để những nạn dân kia cửa tự động chia nhóm xếp thành hàng rồi, đến lúc đó các ngươi cứ dựa theo nhóm người bị thương và không bị thương tập họp đi đón, nhớ toàn bộ đều thay đổi hình dáng, chớ để dọa người sợ." "Dạ, chủ nhân!" Hắc Linh Lung cúi người chào lui ra, an bài nhiệm vụ. Đứng dậy đi tới bên cạnh Đệ Ngũ Long Quỳ, Phượng Tĩnh Xu đè hắn ngồi xuống, giúp hắn thắt chặt dây an toàn, "Ta dạy ngươi cái gì đã nắm rõ chưa?" Nàng nghiêng đầu hỏi. "A...... Ồ! Nhớ, ta đều nhớ!" Thấy Phượng Tĩnh Xu nói chính sự với hắn, Đệ Ngũ Long Quỳ cũng không thất thần nữa, vội vàng trả lời. Đây mới thật là y thuật thần kỳ nhất mà hắn gặp phải! Hắn chưa bao giờ thấy có người cầm dao mổ người, sau khi mổ còn phải lấy chỉ khâu lại! Nếu như không phải tại cái quy ước đó, hắn còn tưởng rằng là đầm rồng hang hổ! Dieenndkdan/leeequhydonnn Ngay từ đầu dự cảm của hắn không sai, Phượng Tĩnh Xu thật sựu có thể khiến hắn mở rộng tầm mắt, học được các loại kiến thức chưa bao giờ nghe qua. Vì vậy nàng để hắn tới nơi này với nàng, nhất định cũng nhìn trúng một thân y thuật nổi trội của hắn, muốn để hắn đến giúp đỡ, kịp thời cứu trợ những bệnh nhân nguy hiểm đến sinh mạng đó! **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Khi âm thanah "ầm ầm ầm" truyền đến, trên bầu trời dần dần xuất hiện bóng dáng của chín “con chim lớn” kỳ dị khổng lồ thì mọi người lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt. "Đến rồi! Đến rồi!" "Thật sự có thứ từ trên trời tới cứu chúng ta rồi!" "Thật tốt quá! Công chúa không lừa gạt chúng ta!" Nếu không phải tất cả mọi người thấy được, bọn họ còn tưởng rằng cảnh tượng khi nãy bản thân thấy chỉ là đang nằm mơ, là một giấc mơ đẹp. "Mau! Mọi người mau đứng ngay ngắn!" Vẻ mặt Diệp Diễn Nhữ kích động phất tay ra sau lưng, khiến đám người kích động vội vàng đứng về vị trí của mình, tránh cho đến lúc đó trường hợp hỗn loạn xảy ra chuyện không may. "Ầm ập......" Tiếng cánh quạt máy bay trực thăng càng ngày càng gần, phát ra tiếng ồn ào cũng càng ngày càng lớn, tăng cường khuấy động dòng khí lưu trên mặt đất dần dần làm nổi lên từng cơn gió lớn quật đám người ngã trái ngã phải trên mặt đất, vốn từng giọt mưa tuôn rơi càng biến thành từng hạt mưa có lực nhanh chóng bắn ra, đánh vào làm đau mặt. Rốt cuộc, hai chiếc máy bay trực thăng đầu tiên rơi xuống. Ngay lúc ánh mắt mọi người tò mò ánh mắt dò xét bên trong, thân máy bay từ từ mở ra, từ bên trong một vị thiếu nữ mặc áo đen và một vị nam tử áo lam khác đi ra. "A! Là công chúa!" Đuôi mắt thôn dân lập tức thấy mặt mũi nữ tử kia, kích động kêu to lên. Tiếng kêu dẫn tới đám người xôn xao, mọi người rối rít lệ nóng doanh tròng kêu tên Phượng Tĩnh Xu. Phượng Tĩnh Xu mang theo nụ cười ấm áp, đi tới trước mặt Diệp Diễn Nhữ mang theo cặp mắt đỏ bừng, "Diệp thành chủ, vất vả ngươi rồi!" Diệp Diễn Nhữ này không biết vị công chúa không ngờ thật gần gũi, trong lúc nhất thời nói không ra lời, chỉ có thể lúng ta lúng túng nói: dinendian.lơqid]on "Công chúa khách khí! Ta...ta đã sớm không phải là thành chủ......" Phượng Tĩnh Xu nở nụ cười sâu hơn, "Nói gì vậy, có thành chủ tốt như ngươi vậy là phúc khí của dân chúng thành Bạch Vũ ta, trước là ta và phụ thân không tra, để cho ngươi bị uất ức, hiện tại, ta muốn mời ngươi tiếp tục làm thành chủ thành Bạch Vũ, vì bách tính môn mưu phúc, không biết Diệp tiên sinh còn nguyện ý hay không?" "Đây là thật sao?" Diệp Diễn Nhữ hiển nhiên cảm thấy ngoài ý muốn với Phượng Tĩnh Xu, nhưng cũng thật vui mừng, "Dĩ nhiên nguyện ý! Diệp mỗ nhất định sẽ vì mọi người giành được phúc lợi tốt nhất!" "Vậy thì ta cám ơn Diệp thành chủ trước!" Phượng Tĩnh Xu mỉm cười, sau đó nói: "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng sắp xếp để mọi người rút lui! Ta mới vừa nhìn qua, mực nước lên cao rất nhanh, đoán chừng hai canh giờ sau nơi này sẽ có nguy hiểm!" Vừa nói đến chuyện này, Diệp Diễn Nhữ lập tức nghiêm chỉnh, "Vâng! Ta lập tức để mọi người rút lui!" "Nơi này không người bệnh trọng thương không? Để người bị thương và người già phụ nữ và trẻ con lên máy bay trước, còn lại đến sau." Phượng Tĩnh Xu sắp xếp lần nữa. "Vâng!" Diệp Diễn Nhữ không ngờ Phượng Tĩnh Xu lại hạ mệnh lệnh này. Ở thời đại này, trăm thiện hiếu đứng đầu là người người đều sùng bái, đứa bé là hương khói để nối dõi tông đường, cần phải bảo vệ thật tốt, nhưng nữ nhân lại cũng không đáng giá, vì vậy tất cả mọi người đều có thói quen chuyện gì cũng để nam nhân lên trước, sau đó là trẻ con, tiếp đó là ngừi già, cuối cùng mới là nữ nhân. Mà công chúa để đầu tiên là người già phụ nữ và trẻ con lên "máy bay" đó trước, ngược lại để một đám nam nhân ở phía sau, không khỏi làm cho người ta ghé mắt. Phượng Tĩnh Xu xoay người lại đến bên cạnh Đệ Ngũ Long Quỳ, đè giọng truyền đến bên tai của hắn nói: "Ngươi lên trước đi, chờ lát nữa bọn họ sẽ tập trung người bị thương đưa đến chỗ của ngươi, ngươi xem thử tình hình nghiêm trọng thế nào trước, rồi trở lại xử lý những thứ khác, bọn ta đón người xong rồi tìm ngươi!" Nghe Phượng Tĩnh Xu không có ý định đi cùng một chỗ với hắn, trong mắt Đệ Ngũ Long Quỳ lập tức dâng lên một cỗ lo lắng, nhưng hắn hiểu được lúc này không phải lúc nói những việc vặt, vì vậy gật gật đầu, vội vàng trở lại trong máy bay. Cũng trong lúc đó, một nhóm “người” đi xuống từ cabin, bọn họ mặc y phục bó sát màu xanh lá cây, từng người vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ phụ trách đưa dân chúng theo quy định yêu cầu đưa lên máy bay. Mặc dù đã biết con vật khổng lồ này trước mắt tới cứu mình, nhưng cho tới nay dân chúng vẫn chưa từng thấy đều cảm thấy sợ hãi, vì vậy khi Diệp Diễn Nhữ tuyên bố để người bị thương cùng người già, phụ nữ và trẻ nhỏ lên trước thì tất cả mọi người đều không có dị nghị, trước hết để cho bọn họ lên. Cả quá trình rất thuận lợi, sau khi hai chiếc máy bay trực thăng cất cánh, hai chiếc khác cũng đáp xuống, sau đó tiếp hai chiếc, lại hai chiếc...... Cho đến đợt máy bay cuối cùng bay lên không, một canh giờ trước khu đập nước còn nhốn nha nhốn nháo, da.nlze.qu;ydo/nn tràn đầy sợ hãi và lo lắng, hôm nay chỉ để lại một bóng dáng màu đen...... Mày bay nổ ầm dần dần đi xa, Phượng Tĩnh Xu thở phào nhẹ nhõm, xoay người. Khắc sâu vào mi mắt, là tất cả động vật đều bị mưa to làm ướt đẫm. Trên mặt của bọn chúng không có vẻ hung mãnh, cũng không có vẻ bối rối, trên gương mặt tất cả, đều có một loại vẻ mặt —— kích động và thành kính. Phượng Tĩnh Xu mở rộng hai tay ra, vẽ ra một vòng tròn lớn trên không trung, "Ta —— cảm tạ các ngươi! Để cho ta dùng danh nghĩa, ở chỗ này xin phép trời, bọn ngươi sinh ra, trong ba đời đều có thể đầu thai vào gia đình phú quý, cả đời bình an phú quý, hạnh phúc mỹ mãn, không phải chịu nỗi khổ luân hồi!" "Ngao ——!!!" "Rống ——!!!" "Chít chít ——!!!" Phượng Tĩnh Xu vừa dứt lời, những động vật tại chỗ đều phát ra một hồi gào thét, đó là kích động hoan hô, tâm tình vui sướng không cần nói cũng biết. Hai tay thu hồi kết ấn, Phượng Tĩnh Xu đưa ngón trỏ ra, trong Thấm Xu Văn phát ra một hồi ánh sáng. "Đã kết thúc, các ngươi an toàn, chúng ta rời đi đi!" Đợt ánh sáng đó, tỏa ra sự ấm áp, tất cả động vật, đều kính sợ quỳ mọp xuống đất. Ánh sáng rực nhanh chóng, chỉ chốc lát sau, trên đập lớn không còn bất kỳ bóng dáng nào. Ttrên trời xanh, chỉ có một bóng dáng màu đen, lao về phía chín chiếc máy bay trực thăng...... **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Trong doanh trướng ấm áp, mấy nam nhân lo lắng đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm. "Sao Tiểu Tĩnh còn chưa trở lại?" "Tại sao con mồi nhỏ lại chỉ đưa tên Đệ Ngũ Long Quỳ đó ra ngoài? Không cho người ta đi cùng!" "Cái ‘ máy bay ’ đó thật có thể bay ư! Chỉ là, bay cao như vậy, nếu không cẩn thận té xuống thì làm thế nào?" "Thư nhi!" Rống giận một hồi, Tuân Thư bị sợ đến nghẹn lời, khuôn mặt nhỏ nhắn lã chã chực khóc, "Sao, sao? Thư, Thư nhi nói sai gì ư?" Phượng Duy Tĩnh hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng: "Sao đệ có thể nói máy bay rớt xuống đây? Dieendaanleequuydonn Nếu rớt xuống, Tĩnh nhi làm thế nào? Nàng sẽ không xảy ra chuyện sao?" Tuân Thư sững sờ, "Đúng ha!" Ngay sau đó đưa tay hung hăng gõ đầu của mình, "Ta thật ngốc, sao sẽ nói mấy lời này! Phi phi phi! Không linh không linh, tỷ tỷ không sao!" Lúc này, máy vi tính trong doanh trướng lóe ra tia sáng huỳnh quang đột nhiên phát ra một hồi tiếng kêu "bíp bíp". "Dọa chết ta rồi!" Mấy nam nhân sợ hết hồn, cũng không biết làm sao nhìn "máy vi tính" phát ra âm thanh, không biết có chuyện gì xảy ra. Một cái bóng màu đen trong nháy mắt xuất hiện ở trước máy vi tính, khiến mấy người đều cả kinh. Mặc dù đã biết những thứ đen xanh này là thứ gì, nhưng thấy không phải là người, mọi người vẫn khó tránh khỏi cảm thấy không thích ứng. "Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?" Vẫn là Phượng Duy Tĩnh bình tĩnh nhất, đầu tiên hồi thần hỏi Hắc Linh Lung. Hắc Linh Lung ngẩng đầu lên, các nam nhân trước mắt đều là “trượng phu” của chủ nhân, trượng phu của chủ nhân coi như nửa chủ nhân của mình rồi, chủ nhân có hỏi, đương nhiên là phải trả lời. "Hồi chủ nhân, tất nhiên bộ phận thăm dò mặt đất phát ra tiếng báo động." "...... Ách, báo động gì?" Cũng không hỏi cái gì gọi là " bộ phận thăm dò mặt đất ", dù sao nói bọn họ cũng nghe không hiểu, vẫn nên trực tiếp hỏi kết quả là được rồi. Vẻ mặt Hắc Linh Lung không thay đổi trả lời: Die nd da nl e q uu ydo n "Căn cứ theo bộ phận thăm dò dò xét, có đê nước xuất hiện tình hình nguy hiểm, dự tính sẽ không đỡ được nước lũ." Trong lòng kinh ngạc, các nam nhân đều có một dự cảm xấu. Đê? Nơi này chỉ có một...... "Ngươi nói là đê gì? Đó...... là đê nào?" Phượng Hàm Tiếu nhắm mắt kinh hãi hỏi. Sắc mặt Hắc Linh Lung không thay đổi trả lời: "Đê Mịch La không chịu nổi sức nước, sẽ có nguy cơ vỡ đê." Các nam nhân thấy hoa mắt, cơ hồ chân đứng không vững. Quả nhiên là đê Mịch La!