Một câu nói, thoáng chốc khiến không khí bên trong sân lạnh đến cùng, ngay sau đó tiếng trống cũng ngừng lại. Gương mặt Mộ Dung Huyền tràn đầy vui vẻ cũng bởi vì Tử Diệp nói mà cứng đờ. "Hoàng, hoàng thượng, sao vậy?" Dieenndkdan/leeequhydonnn Rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện sắc mặt Tử Diệp không đúng, trong lòng Mộ Dung Huyền đột nhiên có chút lo lắng. Nghe câu hỏi của Mộ Dung Huyền, sắc mặt Tử Diệp đột nhiên như trời quang đãng sau mưa, toát ra nụ cười như gió xuân. Vẻ mặt Tử Diệp lúc lạnh lúc nóng, làm cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy cực kỳ khó hiểu. "Trước khi bắt đầu buổi lễ, trẫm còn có chút chuyện phải nói, hiện tại, tuyên hoàng tử!" Tử Diệp ra lệnh. "Tuyên hoàng tử ——"Thái giám ở một bên vội vàng truyền lệnh của hoàng thượng, hôm nay hoàng thượng quá khác thường, vẫn nên cẩn thận hầu hạ, tránh khỏi không cẩn thận chọc giận mặt rồng. Một tiếng lại một tiếng truyền đi, một bóng dáng rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Tử Nguyệt Hi đi từng bước một vào sân, trong lòng có chút khó hiểu, vào lúc này không bắt đầu sắc phong, sao lại tuyên hắn vào đây? "Ta nghĩ các ngươi đều rất tò mò trẫm muốn nói gì đúng không?" Tử Diệp hắng giọng nói, "Hôm nay là đại điển sắc phong thái tử của Hí Triều quốc ta, trước đó, trẫm muốn giới thiệu một người với mọi người, một người rất quan trọng trong sinh mệnh của trẫm." Ngừng một chút, tầm mắt người ở phía dưới càng thêm mê man, hắn lại nói: "Nữ nhân này, đã trải qua với trẫm rất nhiều, cũng vì đứa bé của trẫm đã bỏ ra rất nhiều, qua nhiều năm như vậy nàng chịu khổ gì chúng ta không thể tưởng tượng được, trẫm...... rất áy náy, cũng rất đau lòng, hôm nay, trẫm phải ở chỗ này, ở trước mặt người trong thiên hạ, để nàng có vinh dự và hạnh phúc mà nàng đáng có!" Mộ Dung Huyền vẫn nhìn Tử Diệp, khi Tử Diệp chậm rãi nói ra, tim của nàng đập chầm chậm cũng nhanh lên, trên mặt ửng đỏ, trong lòng cũng bắt đầu kích động —— đã nhiều năm như vậy, hắn rốt cuộc thấy được nỗ lực của nàng sao!? Hắn muốn thừa cơ hội này, cho nàng danh phận sao!? Nàng thật sự thành công loại bỏ Lục Tình La, thay thế người trong lòng hắn sao!? Nàng —— rốt cuộc cũng đợi được ngày này rồi ư!? Trong mắt bắt đầu tỏa ra vô hạn sáng rỡ, giờ khắc này, nàng còn mong chờ hơn việc nhi tử của mình được sắc phong làm thái tử! Lại ngừng một chút, theo bản năng nhìn Mộ Dung Huyền ở bên cạnh, trong mắt lóe lên vẻ mỉa mai. Chỉ là cái nhìn này lại bị người phía dưới hiểu nhầm, vì vậy đủ loại ánh mắt bắt đầu không tiếng động trao đổi, cho là trong triều đình lại sắp thay đổi. dinendian.lơqid]on Hậu vị để không mười lăm năm rốt cuộc có người ngồi lên rồi, vẫn nhanh chóng chuẩn bị nịnh bợ đi! Sau một khắc, giọng Tử Diệp to rõ vang dội từng cái góc: "Tuyên, hoàng hậu, Lục —— Tình —— La ——!" Yên tĩnh. Yên tĩnh như chết. Tất cả mọi người kinh ngạc trừng mắt há to miệng. Trên sân không có một chút tiếng động, thái giám truyền lời cũng không nhúc nhích, trong lòng hoài nghi có phải là hắn nghe lầm hay không, sao sẽ nghe được tên của hoàng hậu đã qua đời? Lúc này, một giọng nữ dịu dàng trung mang theo uy nghiêm truyền đến: "Tuyên, hoàng hậu, Lục —— Tình —— La ——!" Giọng nói đó, lộ vẻ kích động run rẩy. Tiếng nói vừa dứt, một giọng nam khác cũng vang lên: "Tuyên, hoàng hậu, Lục —— Tình —— La ——!" Khi giọng nói vừa dứt, một đám người cứng ngắc, rốt cuộc thấy một bóng dáng yểu điệu xuất hiện ở một đầu khác. Khi bóng dáng kia càng đi tới gần, các thần tử Hí Triều quốc đều liên tục hít khí lạnh, trời ạ, đúng là vị hoàng hậu "đã qua đời" đó!!! "Giả! Giả, nàng là giả!!!" Đột nhiên, một giọng nói bén nhọn mà điên cuồng kêu lên, âm lượng đó, giống như không phá thủng màng nhĩ của mọi người thì không được. Trên gương mặt Mộ Dung Huyền đoan trang cao quý lần đầu tiên ở trước mặt mọi người lộ ra vẻ mặt dữ tợn, nàng điên cuồng kêu lên: da.nlze.qu;ydo/nn "Nàng không phải hoàng hậu! Nàng không phải! Nàng là giả, giả! Hoàng hậu đã sớm chết rồi!!!" Không để ý tới Mộ Dung Huyền gào thét, Lục Tình La đầu đội mũ phượng thân khoác phượng bào, vẻ mặt tự nhiên, mang theo sự tôn quý thanh cao, khi đi ngang qua đám người Phượng Tĩnh Xu, nàng lẩm nhẩm ở trong lòng: "Cám ơn các con, Mộng nhi, Duy nhi, các con của ta!" Một bước, một bước, mang theo ngọt ngào quyến luyến, Lục Tình La bước tới phía trước nam nhân của nàng, nam nhân mà nàng đã bỏ ra tất cả! Chậm rãi vươn tay, chuẩn bị đặt lên bàn tay ấm áp kia, đột nhiên lại bị người hung hăng đẩy, lảo đảo ngã lui về phía sau. "Tình La!" Lắc mình, ôm chặt lấy người trước mắt, Tử Diệp khẩn trương hỏi: "Sao rồi, có bị thương ở đâu không!?" "Diệp, ta không sao." Tựa vào trong ngực Tử Diệp, Lục Tình La thỏa mãn lắc đầu. Quay đầu, trong mắt Tử Diệp bắn ra sát ý mạnh mẽ, "Mộ Dung Huyền, ngươi lại dám đẩy nàng!?" Cặp mắt trừng lớn, trên gương mặt Mộ Dung Huyền hiện đầy vẻ ghen ghét, "Hoàng thượng! Nàng là giả! Nàng không phải Lục Tình La! Người bị lừa!" Tử Diệp giận tái mặt, "Nàng ấy có phải là Tình La hay không trẫm dĩ nhiên biết!" "Không, không phải vậy! Lục Tình La đã sớm chết rồi! Nàng ta cũng chỉ lớn lên giống nàng thôi!" Mộ Dung Huyền lớn tiếng phản bác, dường như nếu không gào tiếng lên thật lớn, người trước mắt sẽ không thể nghe thấy "lời khuyên thành thật" của nàng. "Ngươi nói đi! Tại sao ngươi muốn giả mạo Lục Tình La? Ngươi rõ ràng là Đệ Ngũ Tình, ngươi lại dám ỷ vào gương mặt để lừa gạt thánh thượng! Người đâu! Mau kéo tên lường gạt này xuống!" Mộ Dung Huyền đưa ngón tay chỉ Lục Tình La, vẻ điên cuồng trên mặt không giảm. "Đủ rồi! Mộ Dung Huyền, tại sao ngươi lại nói Tình La là giả? Nàng là bạn tốt của ngươi, chẳng lẽ thật giả ngươi cũng không phân rõ sao!? Hay là..... ngươi vốn không hiểu nàng?" Một câu của Tử Diệp bao hàm nhiều nghĩa, chỉ là Mộ Dung Huyền đang trong điên cuồng cũng không có chú ý tới. Chỉ là, Mộ Dung Huyền điên cuồng cũng không có nghĩa là người gia tộc Mộ Dung điên cuồng, dưới mắt mặc dù xuất hiện một người bọn họ không tưởng tượng được, khiến bọn họ ứng phó không kịp, nhưng nhìn vẻ mặt của nàng, dieendaanleequuydonn thật giống như cũng không biết chuyện đã xảy ra năm đó chính là Mộ Dung Huyền chỉ điểm ở phía sau màn, vì vậy có thể ít đi một chuyện thì tốt, hiện tại tuyệt đối không thể để Mộ Dung Huyền bật thốt lên nói ra chân tướng sự thật. Mất đi vị trí thái hậu không quan trọng, ít nhất bọn họ còn có một Tử Nguyệt Hi có thể làm thái tử, làm hoàng thượng! Cho nên khi hy sinh lợi ích của Mộ Dung Huyền là cần thiết. Lúc này, gia trưởng gia tộc Mộ Dung, phụ thân của Mộ Dung Huyền Mộ Dung Lẫm Nhiên mang vẻ mặt đoan chính cứng dậy, "Huyền Nhi, đủ rồi, đừng náo loạn nữa!" "Cha!" Mộ Dung Huyền không thể tin nhìn cha của mình, náo loạn? Ở trong mắt bọn họ hành động của nàng chỉ là "náo loạn"? "Đứng ở trước mặt con rõ ràng chính là hoàng hậu nương nương, mặc dù ta không biết tại sao nàng lại đột nhiên còn sống, nhưng nàng lại là bạn tốt Lục Tình La lớn lên từ nhỏ với con! Làm sao con lạ không nhận ra được chứ?" Vẻ mặt Mộ Dung Lẫm Nhiên đau lòng hỏi, "Hài nhi của ta à! Cha biết con vì sợ hoàng thượng bị lừa gạt, khiến tỉnh cảm tỷ muội tốt của con bị người khác ăn cắp, nhưng con phải tin tưởng hoàng thượng! Nếu hoàng thượng đã nói nàng là hoàng hậu nương nương, nàng nhất định là hoàng hậu nương nương! Con đừng cãi nữa, còn không mau xin lỗi nương nương! Hôm nay là đại điển sắc phong của hoàng tử, con cũng đừng làm loạn nữa!" Phượng Tĩnh Xu vẫn thờ ơ lạnh nhạt cho đến Mộ Dung Lẫm Nhiên nói ra lời này mới lạnh lùng cười một tiếng, hừ, hay cho tên Lẫm Nhiên! Một câu nói, là có thể một mũi tên trúng ba con chim! Một mặt dùng cớ “lo lắng bằng hữu" giải thích hành động điên cuồng của Mộ Dung Huyền hợp tình hợp lý, khiến người ta sinh ra tán thành và tha thứ cho hành vi vừa rồi của nàng; lại đến một câu " hoàng thượng đã nói nàng là hoàng hậu nương nương, nàng nhất định là hoàng hậu nương nương ", đẩy tất cả lên trên đầu Tử Diệp, đến lúc đó có vấn đề thì không phải là tội của bọn hắn, mà là tự bản thân hoàng đế không rõ, ngược lại, nếu thật sự có lời như vậy, hành động hôm nay của Mộ Dung Huyền cũng sẽ được khen truyền là "Huyền phi vì bảo vệ hoàng thất liều chết xúc phạm mặt rồng", đến lúc đó lại có thể đẩy địa vị Mộ Dung Huyền cao hơn; cuối cùng " đại điển sắc phong của hoàng tử " là nhắc nhở Mộ Dung Huyền tỉnh táo lại không cần làm hỏng chuyện, thịt béo cũng đã đưa đến miệng, nếu để cho nó rơi ra đi sẽ làm cho người ta tức hộc máu. Mặc kệ nói thế nào, choc dù thêm một tình địch, nhưng nói tóm lại không phải được lợi nhất vẫn là Mộ Dung Huyền sao? Nàng chiếm đoạt Tử Diệp mười lăm năm, Die nd da nl e q uu ydo n lại để cho con trai của mình làm thái tử, coi như sau này con trai của mình phải gọi nữ nhân khác là "mẫu phi”, nhưng mà trên phương diện tình cảm, Tử Nguyệt Hi vẫn nghiêng về "dưỡng mẫu" là nàng không đúng sao? Vì vậy giờ phút này lui một bước mới là lựa chọn thông minh nhất của Mộ Dung Huyền. Xem ra, Mộ Dung Lẫm Nhiên cũng là một lão hồ ly, còn là một lão hồ ly ra vẻ đạo mạo. Quả nhiên, một phen lời nói tựa như khuyến cáo thức tỉnh Mộ Dung Huyền khiến Mộ Dung Huyền giữ được chút lý trí cuối cùng, hơn nữa dùng hết sức lực toàn thân đè lửa giận trong lòng xuống. "Phải..... nô tì thất lễ, xin hoàng thượng và, hoàng, hậu, nương, nương, thứ tội ——!" Cúi đầu, không để cho bất luận kẻ nào thấy được không cam lòng và hận ý trong mắt nàng. Một đồ giả mạo, lại cũng dám tới tranh! Gương mặt đó, nàng nhất định phải lột tấm da xuống cho chó ăn ——!!!