Phượng Tĩnh Xu cũng không thèm nhìn hắn một cái, trực tiếp nói: "Chuyện này bản cung không biết, vẫn nên mời đường huynh xử lý đi!" Phượng Hàm Tiếu chuyển sang hỏi Vu Phó Oánh, "Vu cô nương, như vậy ngươi nói sự việc này là thế nào đây?" "Ta...... Ta......" Vu Phó Oánh á khẩu, nàng phải thế nào nói? Nói nàng vì hãm hại Phượng Tĩnh Xu, tự mình dẫn người chạy đến thanh lâu khiêng Long Ứng Quân về, kết quả lại hãm hại bản thân mình? Không! Không thể nói như vậy, chuyện cho tới bây giờ, nói gì cũng kéo tiện nhân Phượng Tĩnh Xu này xuống nước! Còn có nữ nhân ngu xuẩn hỏng việc nhiều hơn là thành công! Ánh mắt Vu Phó Oánh đầy oán hận quét qua Phượng Tĩnh Xu và Tịch Thấm Nhụy, vẻ mặt càng thêm trở nên buồn bã vô tội, "Ta...... Ta cũng không biết! Tối hôm qua ta thấy hai gia đinh mang hoàng tử về, lo lắng hạ nhân chân tay vụng về phục vụ không tốt, tốt bụng giúp bọn hắn mang hoàng tử tới gian phòng cách vách nghỉ ngơi, kết quả bởi vì quá khát đã uống nước trà trên bàn, ai biết uống xong gục xuống, sau khi tỉnh lại đã...... đã...... hu hu hu......! Phụ thân! Nương! Nữ nhi không muốn sống! Hu hu!" Nghe lời Vu Phó Oánh nói, trong mắt Phượng Tĩnh Xu lóe lên ác liệt, trà!? Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Thấm Nhụy đứng ở bên cạnh Kim Bích Đạc, quả nhiên nhìn thấy nàng càng rụt rè hơn, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. "Nói như vậy, là chén trà có vấn đề?" Phượng Hàm Tiếu hỏi. Trà!? Trong lòng Kim Bích Đạc giật mình, đưa mắt nhìn biểu muội bên cạnh, lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của biểu muội, vẻ mặt chột dạ, tâm bắt đầu trầm xuống. "Đúng! Nhất định là chén trà kia có vấn đề!" Vu Phó Oánh một mực chắc chắn. "Vậy...... là ai động tay chân ở trong trà?" Phượng Hàm Tiếu như đang tự hỏi, đang hỏi người ở chỗ này. Trong mắt Vu Phó Oánh lóe lên tia sáng, "Có đôi lời phó Oánh không biết nên hay không nên nói......" "Có lời gì ngươi cứ nói đi! Chỉ cần là nghi ngờ hoặc đầu mối có liên quan cũng có thể nói ra!" Phượng Hàm Tiếu phê chuẩn. "Ta...... khi tối hôm qua ta mang theo hoàng tử đến Cúc uyển, thấy được hai bóng dáng đi từ bên trong ra......" Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt không xác định nói: "Hai người kia vóc người nhỏ nhắn, giống như...... gống như......" "Như cái gì?" Phượng Hàm Tiếu hỏi. "Hình như là công chúa và Tịch cô nương!" Sắc mặt Vu Phó Oánh lại trở nên vô cùng khẳng định. "Cái gì!?" Mọi người cả kinh. "Ngươi...... Ngươi...... Đủ rồi! Ngươi không cần nói nữa! Thuốc là ta hạ!" Giọng nói nhu nhược làm việc nghĩa không được chùn bước thốt ra. Mọi người kinh ngạc nhìn nữ nhân lên tiếng —— Tịch Thấm Nhụy vẫn mang sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. "Thấm Nhụy! Thật sự là muội hạ thuốc!? Tại sao!?" Trong lòng Kim Bích Đạc đã có phỏng đoán vẫn không thể tin được đây là sự thực, biểu muội dịu dàng ôn hòa, lại có thể làm ra chuyện như vậy! Tịch Thấm Nhụy cắn môi, đi ra, trong mắt lóe ra nước mắt. Nàng đi tới trước mặt Phượng Tĩnh Xu, "rầm" một tiếng quỳ xuống, "Công chúa, tối hôm qua Thấm Nhụy muốn người tới thưởng trà, thật ra thì không phải thật sự thưởng trà, Thấm Nhụy chỉ muốn nhân cơ hội hạ thuốc cho người, Thấm Nhụy làm sai, xin công chúa trách phạt!" "Hạ thuốc!?" "Hạ thuốc Tĩnh Tĩnh!?" "Cái gì!?" Nam nhân trông chừng ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu vừa nghe thấy lời Tịch Thấm Nhụy nói, rối rít kêu lên, sau đó tức giận không thôi. Từ Vu Phó Oánh là có thể biết được, Tịch Thấm Nhụy đã hạ thuốc gì, nếu như nước trà này thật sự để Phượng Tĩnh Xu uống, hậu quả...... Một trận gió thổi qua, "Chát! Chát!" Hai cái tát vang dội vang lên, Tịch Thấm Nhụy thấy hoa mắt, cảm giác được một hồi đau đớn, rên lên một tiếng, khóe miệng chảy ra máu. "Ngươi đáng chết!" Đứng ở trước mặt Tịch Thấm Nhụy, trong mắt Tĩnh Ảnh đầy tức giận và sát ý, này luồng không khí mãnh liệt làm cho người ở đây bởi vì không chịu nổi mà vận công chống đỡ, mà hai nữ nhân không có võ công thì tựa như bị đao quét đến đau khắp cả người. "A! Đau quá! Đau quá!" Bởi vì Vu Phó Oánh không chịu nổi, khổ sở kêu to ra tiếng. Mà Tịch Thấm Nhụy lại không nói tiếng nào, vẫn như cũ vẻ mặt hối hận quỳ gối trước mặt Phượng Tĩnh Xu. Ôm Tuân Thư, Phượng Tĩnh Xu mắt lạnh nhìn nữ nhân trước mặt, mặc dù không tha thứ chuyện nàng hạ thuốc, nhưng cũng dâng lên một chút bội phục đối với thái độ nàng dũng cảm nhận sai và gánh chịu hậu quả. "Được rồi, Ảnh." Cảm thấy trừng phạt đủ rồi, Phượng Tĩnh Xu lên tiếng ngăn cản Tĩnh Ảnh. Mặc dù rất tức giận, nhưng Tĩnh Ảnh vẫ nghe lời thu hồi sát khí, trở lại bên cạnh Phượng Tĩnh Xu. Phượng Tĩnh Xu từ trên cao nhìn xuống Tịch Thấm Nhụy, "Tại sao ngươi phải hạ thuốc?" "Vì biểu ca!" Tịch Thấm Nhụy không chút do dự trả lời. "Kim Bích Đạc!?" "Ta!?" Mọi người nghe được đán áp của Tịch Thấm Nhụy, đều không khỏi ngây ngẩn cả người. "Biểu muội, muội nói là vì ta?" Kim Bích Đạc không thể tin được hỏi, "Đây là xảy ra chuyện gì!?" "Công chúa, " Cũng không để ý tới câu hỏi của Kim Bích Đạc, Tịch Thấm Nhụy nói với Phượng Tĩnh Xu: "Đối với người bản thân Thấm Nhụy rất kính nể, cũng muốn trở thành bạn tốt với người, nhưng mà, Thấm Nhụy không thể nhìn biểu ca chỉ vì người mà bất chấp tất cả!" "Bất chấp tất cả?" Phượng Tĩnh Xu chau mày, "Có ý tứ gì?" "Thấm Nhụy!" Kim Bích Đạc kêu một tiếng. "Biểu ca, huynh không cần ngăn cản muội, hôm nay muội nhất định phải nói ra tất cả!" Tịch Thấm Nhụy cắt đứt lời Kim Bích Đạc muốn nói, tiếp tục nói với Phượng Tĩnh Xu: "Công chúa, người còn không biết sao? Biểu ca ta huynh ấy thích người!" Tịch Thấm Nhụy nói một câu, khiến Phượng Tĩnh Xu và Kim Bích Đạc nhất thời trở thành tâm điểm của mọi người, Kim Bích Đạc bị vạch trần tâm tư càng thêm tim đập thình thình, không được thoải mái lắm. "Biểu ca có người trong lòng, đây vốn là chuyện tốt, nhưng mà, người trong thiên hạ cũng biết công chúa người chỉ thú phu mà không thể lập gia đình! Biểu ca ta là đương gia Kim gia, tất cả Kim gia đều phải dựa vào huynh ấy, tại sao huynh ấy có thể lập gia đình!?" Tịch Thấm Nhụy kêu lên, "Huống chi, bên cạnh công chúa người có nhiều nam tử thích người như vậy, cũng không thiếu biểu ca! Nhưng mà Kim gia lại không thể thiếu biểu ca! Trước kia biểu ca biết gánh nặng và trách nhiệm của bản thân, vẫn luôn làm rất tốt, nhưng kể từ sau khi gặp phải người, biểu ca thay đổi, huynh ấy dần dần coi người còn quan trọng hơn Kim gia! Công chúa, người biết không? Biểu ca chỉ vì người, mà lục ra đống bảo bối huynh ấy cất giấu, không tiếc phá hủy cũng phải làm đồ cho người! Dùng đồng đen và mã não làm gương cho người, dùng bạch ngọc cực phẩm làm vòng cho người, dùng Nguyệt Quang hồ mạ vàng làm dụng cụ trà cho người, dùng ngà voi xanh làm đôi đũa cho người! Dùng Nhữ Ngọc Quỳ Vân Thạch làm thành chén cho người, còn lấy khối san hô tuyết mà huynh ấy đã dùng mạng để lấy được làm thành hộp phấn cho người!" Từng câu Tịch Thấm Nhụy nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Kim Bích Đạc càng thêm kinh ngạc, thì ra là Kim Bích Đạc lại vì Phượng Tĩnh Xu mà làm được đến trình độ này! Mà Phượng Tĩnh Xu, nghe thấy lời Tịch Thấm Nhụy nói thì ánh mắt trở nên dịu dàng. Nàng ấy nói những món đó, tối hôm qua quả thật nàng đã nhận được. Lúc ấy nàng hỏi hắn, những món đồ này thoạt nhìn rất quý giá, có phải trân bảo gì không? Nàng không thể nhận món quà tặng quý giá như vậy. Thế nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào khoát khoát tay, nhẹ nhàng nói những món kia chỉ là đồ vô dụng đặt trong khố phòng của Kim gia, còn không bằng mang đến cho "Tiểu Kim Khố" nàng để hữu dụng, tránh để sinh bụi. Cũng lạ lúc ấy tâm tình nàng không tốt, không có nhìn kỹ, lại không phát hiện đồ hắn đưa đến quý giá cỡ nào, những thứ này, đều là một mảnh tâm ý hết sức chân thành của hắn! "Công chúa! Hôm nay biểu ca có thể tặng bảo vật huynh ấy cất giấu nhiều năm cho người, như vậy, Thấm Nhụy lo lắng, sau này thì sao!? Sau này biểu ca có thể đưa tất cả Kim gia cho người không!?" Trên gương mặt Tịch Thấm Nhụy đầy nước mắt, "Biểu ca là gia chủ xuất sắc nhất Kim gia từ trước tới nay, Thấm Nhụy không thể để cho Kim gia bại ở trên tay biểu ca! Cho nên, vì đoạn tuyệt tơ tình của biểu ca, Thấm Nhụy không thể không làm như vậy!" Ngừng một chút, nàng tiếp tục nói: "Thấm Nhụy không biết bọc thuốc kia rốt cuộc là cái gì, nhưng Thấm Nhụy tin tưởng người cho thuốc! Bởi vì mục đích của nàng ta là phải để công chúa bị dạy dỗ! Tối hôm qua sau khi trở về Thấm Nhụy vẫn không dám ngủ, trong lòng vẫn rất áy náy với công chúa! Cho nên sáng sớm hôm nay phải đi tìm biểu ca, muốn cho biểu ca đi xem thử, Thấm Nhụy không muốn để biểu ca tiếp tục si mê, cũng không muốn khiến công chúa bị thương tổn! Hiện tại, ta đã nói ra tất cả, các người muốn đánh thì đánh muốn trách phạt thì trách đi! Ta sẽ thừa nhận!" Không có ai di chuyển.