Tĩnh Nữ Truyền
Chương 13 : Yến tiệc sinh thần (thượng)
Ngửa đầu là xuân, cúi đầu là thu, năm tháng luân phiên không ngừng chuyển động; nhật nguyệt thay đổi, nước sông Trường Giang vẫn không ngừng chảy, khiến bốn mùa luân phiên tuần hoàn, sự sống không ngừng sinh trưởng. Trong nháy mắt, đã đến thời điểm Phượng Tĩnh Xu sinh nhật năm tuổi.
Hôm nay, bọn hạ nhân trong ngoài Hiền vương phủ đều đang bận rộn, chuẩn bị ăn mừng sinh thần tiểu chủ tử, trên mặt mỗi người đều lộ ra một cỗ không khí vui mừng hớn hở.
Nhắc tới trong Hiền vương phủ được chào đón nhất là tiểu chủ tử Phượng Tĩnh Xu, mặc dù chỉ mới năm tuổi, truyện trên diễn đàn lê quý đôn nhưng dáng dấp ngày thường xinh đẹp đáng yêu, một đôi mắt to trong veo chọc người yêu mến, thỉnh thoảng còn lóe ra tia sáng giảo hoạt, vừa không như đại tiểu thư thế gia vọng tộc kiêu căng ngang ngược, vô cùng thân thiết, hạ nhân trong phủ không có ai không biết, suốt ngày gọi "Trương bá bá", "Lý thẩm thẩm", "Triệu ca ca", "Thúy tỷ tỷ" không ngừng, giọng nói mềm mại ngọt ngào kia thật sự là khiến tâm mỗi người đều tan chảy, vừa thông minh hiểu chuyện, hạ nhân nào trong nhà có mẫu thân già ngã bệnh, ai trong nhà đi lấy nước, lại không cẩn thận ngã gãy chân, nàng đều biết nhất thanh nhị sở, ngầm để cho Tiền quản gia đưa thuốc cho hạ nhân, thu nhận vào phủ, cần thì nghỉ ngơi dưỡng bệnh, mới đầu tất cả mọi người đều tò mò rốt cuộc là ai thần thông như vậy, ngay cả nhà nào xảy ra chuyện gì cũng biết, còn có thể để cho Tiền bá sắp xếp thỏa đáng, sau đó có một lần Tiền bá uống rượu cao hứng lỡ miệng nói, mọi người mới biết được hóa ra cái người thần thông quảng đại đó lại là tiểu chủ tử của bọn hắn!
Bọn hạ nhân trong phủ nhất thời vô cùng cảm động, đều hiểu được mình không tiến sai phủ và theo sai chủ tử, âm thầm hạ quyết tâm phải luôn luôn đi theo chủ tử hầu hạ chủ tử cả đời, chuyện chủ tử chính là chuyện của mình, phải buồn khi chủ tử ưu sầu, phải cười khi chủ tử vui vẻ, để báo đáp ân tình chủ tử!
Phượng Tĩnh Xu không biết, một động tác, một câu nói lơ đãng của nàng, khiến cho hạ nhân trong Hiền vương phủ từ đó hạ quyết tâm thề sống chết đi theo, từ nay về sau trở thành hậu thuẫn kiên cường của nàng.
Dựa theo tập tục, yến hội chúc mừng sinh thần bình thường đều tiến hành vào buổi tối, truyện trên diễn đàn lê quý đôn hơn nữa vài năm này Phượng Tĩnh Xu được hoàng thượng, thái thượng hoàng, thái hậu sủng ái, bởi vậy tiệc tối sinh thần làm cho vô cùng long trọng, vốn là Hiền vương Phượng Vu Dực làm.
Tính cử hành một gia yến nho nhỏ là được, thế nhưng sáng sớm trong nhà đã không ít thương nhân tới chúc mừng, ngay cả lúc vào triều sớm hoàng thượng cũng ở trên triều nói buổi tối phải tới chúc mừng sinh thần Phượng Tĩnh Xu, cuối cùng khiến cho Phượng Vu Dực hoàn toàn đen mặt —— đây tính cái gì, chúc mừng sinh thần cho Xu nhi cũng không phải đại sự quốc gia gì, phải tới thời điểm lâm triều mới nói được sao, điều này còn tốt, buổi tối người đến có bao nhiêu còn chưa chắc đâu!
Vì thế sau khi hạ triều, bất chấp đám đông xung quanh nhào tới chúc mừng, vội vàng hồi phủ phân phó để mọi việc trong phủ được chuẩn bị tốt, miễn buổi tối hoàng thượng, thái thượng hoàng, thái hậu tới, văn võ bá quan cũng đến đây, kết quả cái gì ăn cũng không có, thế mới mất mặt chứ!
Bên này bận rộn khí thế ngất trời, bên kia ngược lại rất nhàn nhã.
Trong hoa viên hẻo lánh, một giọng nói non nớt từ trong hốc cây truyền tới: "Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại đưa Duy nhi tới đây?"
Phượng Tĩnh Xu nhìn đôi mắt to của Phượng Duy Tĩnh lóe lên tò mò, cười tủm tỉm nói: "Duy nhi, đệ biết hôm nay là ngày gì sao?"
Phượng Duy Tĩnh trả lời: "Biết ạ, hôm nay là sinh thần tỷ tỷ và Duy nhi." Bởi vì hồi đó lúc nhặt được Phượng Duy Tĩnh,truyện trên diễn đàn lê quý đôn trên người của hắn cũng không có gì có thể phân biệt, tuy rằng mặc dù nhìn ra được Phượng Duy Tĩnh nhỏ hơn Phượng Tĩnh Xu mấy tháng, nhưng Phượng Vu Dực vẫn coi ngày đó là sinh thần Phượng Duy Tĩnh, bởi vậy Phượng Duy Tĩnh và Phượng Tĩnh Xu luôn cùng một ngày sinh thần.
"Phải, hôm nay là sinh thần Duy nhi và tỷ tỷ, tỷ tỷ có lễ vật muốn tặng cho Duy nhi."
"Có thật không? Lễ vật gì?" Phượng Duy Tĩnh mừng rỡ kêu lên. Mỗi lần tỷ tỷ dẫn hắn tới hốc cây này, bao giờ cũng đưa cho hắn một ít đồ chơi kì lạ, chơi rất vui, bởi vậy vừa nghe thấy có lễ vật, Phượng Duy Tĩnh liền cao hứng.
"Duy nhi nhắm mắt lại." Thấy Phượng Duy Tĩnh ngoan ngoãn nhắm lại hai mắt, Phượng Tĩnh Xu cười nói, "Tỷ tỷ tặng đệ lễ vật thứ nhất ——" Trong bụng Phượng Tĩnh Xu lẩm nhẩm, tay phải tạo ra vài cái thủ quyết, một cái bánh ngọt thình lình xuất hiện trước mặt, trên bánh ngọt còn cắm năm cây nến màu sắc rực rỡ, vô cùng ấm áp. "Duy nhi có thể mở mắt rồi."
Phượng Duy Tĩnh lập tức mở mắt, bị cảnh tượng trước mắt khiến cho mê mẩn.
Ánh nắng buổi sớm tà tà chiếu vào trong hốc cây, dưới ánh nắng chói lọi mơ hồ có thể thấy được một ít hạt bụi nhỏ li ti lưu động trong không khí, dưới chùm tia sáng, năm ngọn lửa nhỏ toát ra, ánh sáng mỏng manh bắn ra toán loạn, khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ thường,truyện trên diễn đàn lê quý đôn năm ngọn nến màu sắc rực rỡ đứng thẳng, Phượng Duy Tĩnh còn chưa từng thấy ngọn nến có màu sắc như vậy, hắn còn tưởng rằng ngọn nến chỉ có hai màu hồng trắng thôi!
Đáng chú ý nhất, là phía dưới ngọn nến, một thứ gì đó màu trắng sữa, một tầng màu trắng che phủ phía trên cái gì đó tròn tròn, ngoài ra còn có mấy đóa hoa nhỏ xinh đẹp, nhiều nước trái cây, có một ít nước trái cây mình chưa thấy bao giờ, trên nền tròn màu trắng có một hàng chữ rồng bay phượng múa màu đỏ (Vân Nhi: @[email protected] khổ nhất vụ miêu tả!!), từ lúc bắt đầu bốn tuổi Phượng Vu Dực sảng khoái cho mời đại học sĩ Nạp Lan Dung Nguyệt truyền thụ kiến thức cho hai hài tử, Phượng Duy Tĩnh ồn ào muốn học đầu tiên là tên Phượng Tĩnh Xu, sau đó mới bắt đầu học nhiều chữ viết khác, Phượng Tĩnh Xu vốn cũng không cần học, nhưng nếu không phải lộ ra có vẻ đặc biệt, vì thế cũng bắt đầu học chữ lại từ đầu, nhưng học với tốc độ nhanh, khiến cho Nạp Lan Dung Nguyệt sợ hãi than không thôi.
Phượng Duy Tĩnh vẫn luôn đi theo Phượng Tĩnh Xu nên nhận ra chữ của Phượng Tĩnh Xu, vì thế khi hắn nhìn đến chữ trên nền trắng, cũng không khó khăn để nhận ra, trên mặt kia viết là: "Chúc Duy nhi sinh thần vui vẻ!" Trong không khí loáng thoáng có cổ hương vị ngọt ngào phiêu tán, Phượng Duy Tĩnh không khỏi hít một hơi thật sâu.
"Tỷ tỷ, đây là cái gì? Vì sao lại có mùi thơm?" Phượng Duy Tĩnh vội vàng kéo tay áo Phượng Tĩnh Xu hỏi.
"Cái này gọi là Bánh ngọt, là tặng cho người lúc sinh thần." Phượng Tĩnh Xu giải thích.
"Kia, vậy tại sao trên mặt chỉ viết “Chúc Duy nhi sinh thần vui vẻ”, mà không có tên tỷ tỷ?" Người Phượng Duy Tĩnh vĩnh viễn quan tâm là Phượng Tĩnh Xu, cái đầu tiên nghĩ đến cũng là Phượng Tĩnh Xu.
Trong lòng Phượng Tĩnh Xu cảm động, đệ đệ này thật luôn đáng yêu, làm chuyện gì cũng đều ưu tiên vì nàng, mặc dù nhỏ hơn nàng, nhưng ở khắp nơi cũng đều muốn chăm sóc nàng,truyện trên diễn đàn lê quý đôn đồng dưỡng tế (chồng nuôi từ nhỏ) này thật sự là một bạch kiểm! Vì thế giọng điệu nhu hòa hơn, nói với Phượng Duy Tĩnh: "Tất nhiên không có tên tỷ tỷ, đây là tỷ tỷ đặc biệt tặng cho Duy nhi đấy!"
"Có thật không? Tỷ tỷ, tỷ thật tốt!" Phượng Duy Tĩnh vừa nghe là Phượng Tĩnh Xu đặc biệt tặng cho mình, nhất thời vô cùng cao hứng, nhìn bánh ngọt kia nửa buổi, "Tỷ tỷ, tại sao phải cắm ngọn nến vậy? Ngọn nến này thật đẹp, từ trước đến giờ Duy nhi chưa từng thấy nhiều ngọn nến đầy màu sắc như vậy đâu!"
Cắm ngọn nến trên bánh sinh nhật là một tập tục bắt đầu sớm nhất ở Hy Lạp cổ. Ở Hy Lạp cổ, mọi người đều thờ phụng nữ thần mặt trăng Artermis. Lúc lễ mừng sinh thần mỗi năm một lần của nàng, mọi người luôn để bánh mật ong trên tế đàn và thắp sáng nhiều ngọn nến tạo thành một mảnh không khí thiêng liêng, bọn họ lấy loại tình cảm tôn kính đặc biệt đối với nữ thần mặt trăng.
Sau đó, theo thời gian trôi qua, bởi vì yêu thương hài tử, người Hy Lạp cổ cũng chúc mừng hài tử của bọn họ lúc sinh thần, cũng luôn mang bánh ngọt đặt trên bàn ăn, mà ở phía trên, lại để rất nhiều ngọn nến nhỏ được thắp sáng, hơn nữa thêm vào một hoạt động mới —— thổi tắt những ngọn nến đó. Bọn họ tin tưởng đốt sáng ngọn nến có lực lượng thần bí, nếu như để lúc sinh thần, trong lòng hài tử ước một nguyện vọng, sau đó một hơi thổi tắt tất cả ngọn nến, như vậy nguyện vọng tốt đẹp của hài tử nhất định có thể thực hiện được.
Vì thế thổi nến trở thành lễ nhỏ có ý nghĩa may mắn nhất trong yến tiệc sinh thần, về sau dần dần phát triển bất luận tiệc tối hoặc trên yến hội sinh thần của hài tử đã trưởng thành thậm chí cả người già, đều có hoạt động thổi nến thú vị này. Đương nhiên, Phượng Tĩnh Xu không thể nói những điều này với Phượng Duy Tĩnh, vì thế cũng rất hiển nhiên xem nhẹ...
“Phía trên này có năm ngọn nến, có nghĩa là Duy nhi năm tuổi."
"A, bánh ngọt này dùng để làm gì?"
"Đứa ngốc, đương nhiên là dùng để ăn."
"Cái này có thể ăn sao?" Phượng Duy Tĩnh chớp mắt kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên, trước khi ăn bánh ngọt, Duy nhi nhắm mắt lại quay về phía bánh ngọt, ở trong lòng im lặng cầu nguyện, sau đó một hơi thổi tắt ngọn nến, như vậy nguyện vọng có thể trở thành sự thật. Duy nhi, tới thử xem, nhắm mắt lại, cầu nguyện đi." Phượng Tĩnh Xu nhẹ giọng nói.
Phượng Duy Tĩnh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ở trong lòng thầm nói: "Ta muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với tỷ tỷ." Ôm khao khát mở mắt ra, một hơi thổi tắt năm ngọn nến. truyện trên diễn đàn lê quý đôn Phượng Tĩnh Xu thấy thế cũng không hỏi hắn ước gì, nguyện vọng của tiểu tử này nàng dùng đầu ngón chân cũng đoán được. Cất ngọn nến, Phượng Tĩnh Xu cầm dao nhựa bắt đầu cắt bánh ngọt.
"Tỷ tỷ, đây là dao gì, tại sao lại trong suốt như vậy, nhìn rất đẹp!" Phượng Duy Tĩnh nhìn dao trong tay Phượng Tĩnh Xu, ngạc nhiên hô lên. "Duy nhi, cái này là dao nhựa, rất nhẹ, có điều dao này hiện giờ chỉ có tỷ tỷ có, người khác không có, đệ đừng nói với người khác nha, nếu không người khác sẽ đến đoạt." Lời nói của Phượng Tĩnh Xu êm ái nghe không ra điều gì khác thường, nhưng từ trong mắt xuất hiện ý cười cũng có thể thấy được nàng lại lừa gạt cục cưng Phượng Duy Tĩnh.
Quả nhiên, Phượng Duy Tĩnh vừa nghe chỉ mình Phượng Tĩnh Xu có, e sợ cho người khác đoạt bảo bối của Phượng Tĩnh Xu, vì thế thật nghiêm túc thề tuyệt đối không nói với người khác về "dao nhựa".
Trong khi nói chuyện, Phượng Tĩnh Xu đã cắt xong bánh ngọt, dùng nĩa xiên một khối đặt trong cái đĩa (tác giả: Mọi người đừng hỏi tại sao lại xuất hiện nĩa, khay... Bánh ngọt, dao, nĩa, đĩa không phải là nguyên bộ sao, đều cùng biến từ thấm xu văn ra~ che mặt, bay đi ~~~), đưa cho Phượng Duy Tĩnh. Phượng Duy Tĩnh tò mò tiếp nhận cái đĩa xúc nĩa lên, nhìn nửa buổi, liền liếm bơ trên nĩa, một cỗ vị bơ nồng đậm nhất thời tan ra trong cổ họng, hai chữ "Hạnh phúc" nháy mắt xẹt qua trái tim Phượng Duy Tĩnh, tuổi hắn còn nhỏ bắt đầu có thể thấy rõ "Hạnh phúc" —— cùng tỷ tỷ cả đời ở chung một chỗ, được tỷ tỷ yêu thương chăm sóc chính là hạnh phúc!
Phượng Tĩnh Xu thấy Phượng Duy Tĩnh ăn bánh ngọt một lần liền ngừng không được, cũng không nói gì, trong bụng lại lẩm nhẩm một phen, từ trong thấm xu văn biến ra một vật khác —— máy ảnh. Giơ máy ảnh lên, quay về phía Phượng Duy Tĩnh nhấn một cái, một tia sáng xẹt qua,truyện trên diễn đàn lê quý đôn "tách" một tiếng, Phượng Duy Tĩnh hoảng sợ, cái miệng nhỏ nhắn thoa đầy bơ chu lên. "Tỷ... Tỷ tỷ, đó là cái gì?" Phượng Duy Tĩnh nhìn hộp vuông trong tay Phượng Tĩnh Xu ngạc nhiên kêu lên.(Vân Nhi: đầu óc tác giả thật phong phú, đến cả máy ảnh cũng đưa vào, không biết sau này còn thứ gì nữa đây!! @[email protected])
"Đây gọi là Máy ảnh, dùng vật này quay về phía người hoặc đồ vật, nhấn xuống cái chốt là có thể chụp người vào." Phượng Tĩnh Xu giải thích. Đột nhiên, máy ảnh phát ra tiếng "Tê tê", một tờ giấy từ bên trong trượt ra ngoài.
Phượng Duy Tĩnh vừa thấy, nhất thời sợ tới mức khóc lên: "Ô ô... Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tại sao mặt đệ lại chạy đến nơi này?"
Phượng Tĩnh Xu buồn cười nói: "Làm sao có thể chứ, Duy nhi, đệ vẫn còn ở bên cạnh tỷ tỷ mà! Đây chỉ là chụp Duy nhi thôi, giống như vẽ tranh đó."
"Tranh?" Phượng Duy Tĩnh nghẹn ngào nói, "Làm sao có thể có loại tranh này, giống như từ một khuôn mẫu ấn xuống vậy."
"Đương nhiên là có, không tin đệ xem." Phượng Tĩnh Xu lại chụp hình bánh ngọt, quả nhiên, chỉ chốc lát sau trong máy ảnh lại trượt ra hình bánh ngọt.
"Thật nha!" Phượng Duy Tĩnh kinh hô. "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, vậy tỷ có thể vẽ một bức họa của bản thân cho Duy nhi không, Duy nhi muốn." Phượng Duy Tĩnh chớp mắt khát vọng nhìn Phượng Tĩnh Xu.
"Tốt, nếu không liền chụp hai người chúng ta đi." Phượng Tĩnh Xu ôm Phượng Duy Tĩnh, lộ ra một nụ cười thật to, "tách" một tiếng, liền chụp hai người nhỏ vô tư.
Xa xa lại nghe thấy hạ nhân gọi, vì thế Phượng Tĩnh Xu cất máy ảnh, đưa ba tấm hình cho Phượng Duy Tĩnh, "Duy nhi cần phải cất kỹ hai lễ vật này, bị người khác thấy cũng không tốt lắm." truyện trên diễn đàn lê quý đôn Thấy Phượng Duy Tĩnh gật đầu, thu bánh ngọt vào trong thấm xu văn, tính buổi tối lại lấy ra cho Phượng Duy Tĩnh ăn, nắm tay Phượng Duy Tĩnh ra khỏi hốc cây đi tới tiền viện.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
35 chương
125 chương
785 chương
65 chương
10 chương