Tĩnh Nữ Truyền
Chương 127
"Hai vị thật là có nhã hứng, có thể ở trong ngôi đình tĩnh mịch như vậy để ngắm cảnh, phong cảnh đẹp như vậy, sao không gọi mọi người tới để cùng nhau thưởng thức chứ?" Một giọng nói cắt ngang Phượng Tĩnh Xu và Kim Bích Đạc đang thưởng sen.
Phượng Tĩnh Xu nhướng mày, trong lòng không quá vui mừng.
Tại sao tên này lại tới? Thật phiền chết đi được! Đã nói với hắn về quy định của nàng, cũng nói với hắn bọn họ không thích hợp, tại sao hắn còn dây dưa không buông tay?
Phượng Tĩnh Xu rất chán ghét giọng của Tử Nguyệt Hi, tên này ba ngày hai bữa chạy đến tìm nàng, cứ nóng lòng theo đuổi nàng, vốn cũng không có thiện cảm gì với hắn, hơn nữa sau này đã nói với hắn quy định thú phu của bản thân hắn vẫn không ngừng dây dưa, Die nd da nl e q uu ydo n cho dù ai cũng nhìn ra mục đích của hắn, không phải là muốn loại bỏ nam nhân bên cạnh nàng, để nàng chỉ có thể gả cho hắn sao! Loại nam nhân vì tư lợi này nàng chướng mắt, tất nhiên cũng tránh còn không kịp.
Thấy sắc mặt Phượng Tĩnh Xu nhìn không tốt, Kim Bích Đạc hơi hiểu rõ nội tình biết nàng sẽ không mở miệng, vì vậy đáp thay: "Các vị tất nhiên có chuyện cần phải làm của mình, chúng ta tất nhiên không quấy rầy, nếu tất cả mọi người đã tới, cứ ngồi xuống uống chén trà đi!" Nói xong, Kim Bích Đạc nháy mắt với nha hoàn canh giữ ở đình giữa hồ, nha hoàn được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức dâng mấy chén trà lên.
"Uống trà?" Từ sau khi Long Ứng Quân tới vẫn đặt sự chú ý ở trên người Phượng Tĩnh Xu rốt cuộc phân một chút ra ngoài, nhướng mày, trong lòng không vui lắm. Uống trà có gì ngon! Còn không bằng uống rượu có hứng thú hơn!
Có điều bây giờ hắn giữ hình tượng công tử phóng khoáng, không thích hợp trắng trợn uống rượu trước mặt mỹ nhân, sợ khiến giai nhân thấy không thích.
Chưa bao giờ chú ý tới hình tượng của mình như thế, sau khi Long Ứng Quân nhìn thấy Phượng Trạch công chúa trong tin đồn đã quyết định phải thu tuyệt thế giai nhân trước mắt này vào tay. Ngươi nhìn gương mặt trắng noãn của nàng ấy, da trơn nhẵn như tuyết, vóc người lả lướt, phong tình đến mê người...... Nghĩ đến những thứ này, Long Ứng Quân không khỏi lại nuốt một ngụm nước miếng "ừng ực" lớn. Mỹ nhân đó! Quả thực là mỹ nhân cực phẩm! Nữ nhân này tuyệt đối là một báu vật, đặt lên giường sẽ không biết có nhiêu mất hồn......
Nghĩ tới ngàn vạn tư thái yêu kiều của giai nhân trên giường, Long Ứng Quân không khỏi lộ ra một nụ cười dâm tà, làm cho người ta thấy lạnh đến buồn nôn.
"Đúng, trà." Kim Bích Đạc rất ghét vẻ mặt dâm tà của Long Ứng Quân, vị hoàng tử này quả nhiên như tin đồn nói, là một người hoang dâm vô độ. Ý đồ này, người nào không nhìn ra? Cũng chỉ có chính hắn tự cho mình ngụy trang rất giỏi. dieendaanleequuydonn Chỉ cần không phải thiếu nữ vô tri trong khuê các không bước chân ra khỏi nhà, ai cũng có thể nhìn ra tham lam tràn đầy trong hắn là đang nghĩ cái gì!
Kim Bích Đạc rất không muốn để ý tới Long Ứng Quân, hắn khiến người ta đáng ghét hơn Tử Nguyệt Hi vẫn luôn dây dưa Tiểu Kim Khố! Nhưng thân là đương gia Kim gia, hắn lại không thể mất lễ nghi của gia chủ, việc buôn bán ở Việt Sa quốc của Kim gia vẫn phải làm.
"Trà này là tự tay Tiểu Kim Khố ngâm đấy, là trà ngon tuyệt phẩm, mọi người không ngại nếm thử một chút." Kim Bích Đạc đưa trà cho mấy người.
"Tiểu Kim Khố!?" Vẫn không mở miệng, hai người Tịch Thấm Nhụy và Vu Phó Oánh đồng thanh kêu lên, sắc mặt hai người kỳ lạ, ánh mắt hai phe đều có trao đổi.
"Tại sao Kim công tử lại gọi công chúa là ‘ Tiểu Kim Khố ’?" Tử Nguyệt Hi cũng rất bất mãn.
"Ha ha! Đây chính là tên do ta vừa mới nghĩ ra, " Kim Bích Đạc cười híp mắt nói, "Ta cảm thấy cách xưng hô này rất tốt, sẽ dùng để gọi công chúa." Nói xong, giơ chén trà lên, "Mọi người uống trà đi!"
Mấy người theo đuổi tâm tư của mình, nâng chung trà lên uống một hớp.
"Trà ngon!" Cặp mắt Tử Nguyệt Hi sáng lên, không ngừng than thở. "Đây đúng là công chúa tự mình pha sao?"
Phượng Tĩnh Xu miễn cưỡng ứng phó nói: "Đúng vậy! Sao, chẳng lẽ không vào được miệng hoàng tử ?"
Thấy giọng điệu Phượng Tĩnh Xu không tốt chút nào, Tử Nguyệt Hi vội vàng nói: "Đâu có, đâu có! Là uống quá ngon! Ta còn chưa uống qua loại trà nào ngon như vậy!" Lại vỗ vỗ nịnh bợ: "Công chúa không hổ là tài nữ nổi tiếng thiên hạ, da.nlze.qu;ydo/nn tài hoa là nhất đẳng! Quả thực là thê tử tốt nhất mà nam nhi mơ ước!" Có điều vị thê tử này, cuối cùng cũng phải là của hắn.
Chân mày Phượng Tĩnh Xu nhíu chặt hơn, càng không có ấn tượng tốt với Tử Nguyệt Hi. Cái gì mà nhất đẳng! Cũng không phải bọn quỷ Nhật Bản! Nói chuyện chọc người chán ghét, người này không giúp!
Thấy Tử Nguyệt Hi dời trọng tâm chủ đề khỏi chỗ nhạy cảm, Long Ứng Quân vẫn còn có chút đầu óc vội vàng chen vào nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Công chúa thật đúng là thê tử tốt nhất! Nữ nhân xinh đẹp lại có đức hạnh như vậy, nam nhân thấy đều muốn cầu thân."
"Ha ha ha! Các ngươi nghe thấy gì không? Dường như ta nghe thấy cái gì mà ‘ cầu thân ’ vậy?" Đột nhiên, một giọng nói phong lưu không kiềm chế được vang lên.
Mọi người quay đầu lại, phát hiện trên mặt hồ lướt qua mấy bóng dáng, điểm nhẹ tung người tiến vào trong đình.
Nhìn thấy người tới, Phượng Tĩnh Xu rốt cuộc lộ ra một nụ cười.
Bốn nam nhân, Phượng Duy Tĩnh lãnh khốc, Tuân Thư ngây thơ, Hoa Ngọc Dung phong lưu, còn có Phượng Hàm Tiếu cao quý.
Vừa tiến vào bên trong đình, cũng khiến người ta có loại cảm giác ánh sáng bắn ra bốn phía, khiến người ta thở không nổi.
"Đệ nghe thấy, đệ nghe thấy!" Tuân Thư vừa vào đình nghỉ mát đã vội vàng chạy đến chỗ Phượng Tĩnh Xu, dinendian.lơqid]on trong miệng vẫn không quên trả lời vấn đề vừa rồi của Hoa Ngọc Dung, "Đệ nghe thấy có người nói muốn cầu thân!"
"Hả? Ngay cả Thư nhi cũng nghe được, có thể thấy chúng ta thật không nghe lầm rồi!" Phượng Hàm Tiếu nói tươi cười mở miệng, chỉ là nụ cười kia chưa từng vào trong đáy mắt, "Như vậy, trong ba vị này ai muốn gả cho công chúa của chúng ta?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy người ở đây đều thay đổi.
Vừa thấy Phượng Duy Tĩnh đến, Vu Phó Oánh nháy mắt với Tịch Thấm Nhụy, trong ánh mắt còn có yêu say đắm, vẻ khổ sở và mấy phần phẫn hận.
Nhìn đi! Không cần ngươi hỏi, người ta đã tự mình nói ra, ngươi còn chưa tin sao?
Tịch Thấm Nhụy cũng hoảng sợ. Công chúa nàng ấy thật sự là người như vậy sao? Không phải nàng ấy thật sự muốn...... Ách, đoạt được biểu ca sao? Nàng rốt cuộc nên làm cái gì......
"Gả!?" Long Ứng Quân ngừng lại, cười quái dị nói: "Gả thì đương nhiên phải gả, có điều vương gia nói sai rồi? Phải là công chúa gả mới đúng!"
"Sao, chẳng lẽ hoàng tử chưa nghe nói tới sao?" Phượng Hàm Tiếu cong lên một nụ cười rất có thâm ý, "Cũng không phải là Tiểu Tĩnh phải gả, nàng muốn thú phu!"
"Cái gì!?" Vẻ mặt Long Ứng Quân liền biến sắc, "Này, tại sao lại có chuyện như vậy! Đây cũng không hợp quy củ...... Chuyện này......"
"Cái gì là quy củ? Người nào quy định chỉ có nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân cũng chỉ có thể gả mà không có thể thú phu?" Dieenndkdan/leeequhydonnn Phượng Tĩnh Xu lạnh lùng mở miệng, rất coi thường Long Ứng Quân mang chủ nghĩa nam nhân.
"Từ xưa chính là như vậy nha!" Long Ứng Quân đương nhiên trả lời.
"Làm sao ngươi lại biết từ xưa chính là như thế? Ngộ nhỡ ở một ngàn năm một vạn năm trước kia không phải thì sao? Không phải niên đại nam nhân tam thê tứ thiếp, không phải nam nhân ra cửa làm việc nuôi sống gia đình, không phải nữ nhân đợi trong nhà giúp chồng dạy con? Ngươi có nghĩ tới có lẽ tổ tiên của chúng ta chính là cuộc sống lấy nữ chủ ngoại nam chủ nội phát triển cho đến nay hay không? Nữ nhân gánh vác trách nhiệm nuôi sống gia đình, nam nhân thì ở nhà......" Phượng Tĩnh Xu nhìn một đám người bị lời của nàng làm cho kinh ngạc, "Giúp, thê, dạy, con ——"
Ha ha! Thật đúng là cảm tạ Tiểu Đồng, nếu không phải trước kia ở trường học nàng ấy thường truyền thụ cho nàng những tiểu thuyết về xã hội nữ tôn này, nàng còn không thể lấy ra phản bác bọn họ đâu! Lại nói, ở thế kỷ hai mươi mốt, vào thời viễn cổ vốn là có xã hội mẫu hệ, nàng nói lời này cũng không được coi là bịa đặt. Nếu như bọn họ không tin, nàng cũng có thể liệt kê một chút về nhân vật chính trong tiểu thuyết nữ tôn, dù sao từng bộ tiểu thuyết truyền kỳ, nói ra từng bộ cũng đều khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, lấy ra không mộng chết những người cổ này mới là lạ!
"Ngươi...ngươi......" Thật bị lời Phượng Tĩnh Xu nói dọa sợ, từ xưa tới nay chưa từng có ai nghĩ tới sẽ có xã hội nữ chủ ngoại nam chủ nội, những thứ phong kiến đó đã sớm bị mọi người bỏ quên đi rồi.
"Làm sao nàng biết? Đây cũng chỉ do nàng nói mà thôi!" Long Ứng Quân hoàn hồn lại từ trong cơn chấn kinh, vẫn chưa từ bỏ ý định cãi lại.
"Sư phụ ta là Lục Miểu chân nhân nổi danh nhất đại lục Sở Ảnh, ta là đồ đệ của người, có thể biết những chuyện người khác không biết thì rất bình thường." Phượng Tĩnh Xu lém lỉnh một phen, lại đổ tất cả trách nhiệm cho Lục Miểu chân nhân. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Ban đầu bái người sư phụ này thật đúng là không bái nhầm, nhìn đi, lúc mấu chốt là có thể có chút công dụng rồi!
Vừa nói đến Lục Miểu chân nhân, dường như sẽ không có người hoài nghi, đều yên lặng lại, giống như đang tiêu hóa giọng điệu kinh người của Phượng Tĩnh Xu.
"Coi như nàng nói đều là sự thật, nhưng bây giờ chính nam nhân làm chủ thiên hạ, làm sao nàngcó thể...... Ách, không, sao lại có nam nhân muốn ‘ gả ’ cho nàng chứ!?" Long Ứng Quân vẫn còn giãy giụa.
"Có, có!" Tuân Thư vẫn nghe không hiểu vừa rồi bọn họ đang nói cái gì, chỉ nghe thấy tỷ tỷ huyên thuyên nói một chuỗi thật dài, nghe đến khiến đầu hắn cũng choáng váng, hiện tại thật vất vả nghe hiểu được mấy lời, vội vàng giơ tay trả lời, "Ta...ta đó! Ta muốn gả cho tỷ tỷ!"
Bỗng chốc, Long Ứng Quân đưa ánh mắt về phía Tuân Thư bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, trong mắt đều là vẻ khinh miệt, "Ngươi? Ngươi chỉ là một kẻ ngốc ai sẽ để ý ngươi? Ngươi cũng chỉ có thế!"
Một câu nói chọc giận Phượng Tĩnh Xu và các nam nhân của nàng.
"Quân hoàng tử, " Ở trước mặt người ngoài Phượng Duy Tĩnh luôn luôn duy trì sắc mặt lãnh khốc mở miệng, "Ít nhất Thư nhi nhà ta tìm được một ‘ nơi ở ’ tốt, mà có người ngay cả bạn ở nơi nào cũng còn không thấy, có lẽ, là ở trên giường Nghi Xuân Viện đi!"
"Ha ha! Cũng chỉ có loại thanh lâu hạng ba như Nghi Xuân Viện mới thu lưu thứ người như thế đi! Các ngươi nhìn đi, ngay cả các cô nương Mỹ Nhân hương cũng coi thường hắn đấy......" Hoa Ngọc Dung cũng cười ngầm đâm chọc.
Phượng Hàm Tiếu cố làm nghi ngờ nói: "Mỹ Nhân hương? Đây chính là nơi văn nhã, sao các cô nương trong đó lại có thể tiếp xúc với loại khách này chứ?" Ngầm chế giễu người nào đó không có tư cách.
Phượng Tĩnh Xu lạnh hơn, vừa mở miệng đã đứt diễm phúc sau này của Long Ứng Quân: "Mỹ Nhân hương sẽ không có loại khách nhân này!" Thật muốn treo tranh chân dung vị "X hoàng tử" trên vải treo ở của Mỹ Nhân hương bốn nước, còn tỏ rõ dfienddn lieqiudoon "Người này và heo không được đi vào"! Có điều suy tính đến diện mạo quá mức người khác thật có lỗi với người xem, treo lên cửa lỡ hù dọa khách chạy đi còn có thể mất nhiều hơn được, vì vậy Phượng Tĩnh Xu không thể làm gì khác hơn là để người phía dưới lao tâm một chút, phát cho mỗi cô nương Mỹ Nhân hương một bức chân dung của vị hoàng tử nào đó, viết "Người này có bệnh hoa liễu " thôi......
Trong đầu xoay tròn các loại thủ đoạn chỉnh người, chính là muốn tất cả mỹ nhân xa rời Long Ứng Quân lấy sắc làm gốc, khiến sau này hắn cũng không thể còn là trùm háo sắc, chỉ vì hắn còn ngu xuẩn hơn Thư nhi, chọc tới người không nên dây vào.
"Càn rỡ! Ngươi! Các ngươi!" Long Ứng Quân giận tím mặt, tay cầm ly vỗ, chén trà thượng hạng phát ra tiếng ngay tại chỗ.
"Ah, Quân hoàng tử, sao ngươi lại tức giận như vậy?" Hoa Ngọc Dung giả bộ kinh ngạc hỏi, vẻ mặt "ngươi không sao chớ".
"Đúng vậy! Hoàng tử, ngươi cũng rất khinh thường với thứ người như thế chứ? Chỉ biết sống phóng túng, ham sắc đẹp, quả thực là kẻ vô dụng trong đám heo!" Phượng Hàm Tiếu cũng dùng một vẻ mặt tìm kiếm sự tán đồng hỏi.
"Ah, heo cũng vô dụng sao?" Tuân Thư kinh ngạc hỏi.
Mặt của Long Ứng Quân bị tức thành màu gan heo, cả người không ngừng phát run.
"Có đó!" Đối mặt với "người trong nhà", mặt Phượng Duy Tĩnh cũng biến thành gió xuân, dienndnle,qu.y don "A! Đệ xem, Quân hoàng tử đang biểu diễn heo vô dụng cho đệ xem thử như thế nào kìa!"
"Ta!" Long Ứng Quân tức giận muốn xông tới, sắc mặt càng thêm dữ tợn, vừa muốn xuất khẩu gầm thét, một giọng nói đã chen vào.
"Tiểu vương gia, mời nói chuyện giữ lại chút lễ nghĩa đi, dù sao nơi này cũng không phải là Lộng Phong quốc." Cũng không phải địa bàn của ngươi.
Giọng Tử Nguyệt Hi mang theo địch ý với Phượng Duy Tĩnh.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
98 chương
22 chương
96 chương
9 chương
766 chương