Ninh Nhiễm Thanh còn chưa thấy rõ bên ngoài có tất cả bao nhiêu người, là những ai, gương mặt ửng hồng vì xấu hổ giấu chặt trong lòng anh, đôi bàn tay hung hăng ép chặt vai anh. Tần Hựu Sinh phản ứng rất nhanh, vội vàng quay lưng về phía đám người ngoài cửa, ôm Ninh Nhiễm Thanh bước nhanh về phòng, hôm nay anh có mặc áo khoác ngoài, vừa vặn che đi bộ đồ ngủ gợi cảm của Ninh Nhiễm Thanh. Tuy nhiên, người bên ngoài, về cơ bản cũng hiểu xảy ra chuyện gì. Cửa phòng được đóng chặt, Ninh Nhiễm Thanh nhìn chằm chằm Tần Hựu Sinh như muốn khóc, sau đó cả người úp sấp xuống giường, chôn mặt trong gối, không ngừng phát ra âm Thanh “Hu hu”. Cô gái trên giường môi đỏ mọng, mặc chiếc váy ren màu đỏ, mái tóc đen được buộc lại bằng dải băng cũng màu đỏ nốt… Lẽ nào đây là tạo hình công chúa phượng hoàng? Kỳ thực lúc Ninh Nhiễm Thanh nhảy vào lòng anh trong nháy mắt, Tần Hựu Sinh đã cảm thấy có gì đó không đúng, bàn tay vô tình chạm vào đùi cô, lúc này anh mới hiểu ra Ninh Nhiễm Thanh tỉ mỉ an bài “Tiệc chào mừng” thì đã quá muộn, đèn đã bị người khác bật lên. Tần Hựu Sinh đi tới bên giường, xoa đầu Ninh Nhiễm Thanh: “Ai làm em uất ức vậy?” Âm thanh rên rỉ càng lúc càng to hơn, Tần Hựu Sinh giật chiếc gối trong tay Ninh Nhiễm Thanh, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Lẽ nào cả đời này không gặp người khác?” “Tạm thời không muốn gặp ai cả…” Ninh Nhiễm Thanh xấu hổ tới cực điểm, bỗng nhiên, mở to mắt nhìn Tần Hựu Sinh: “Ngoài cửa là ai thế?” “Có Hành Chỉ, Lại Thư Khiết, A Thẩm, mọi người muốn cùng nhau đi ăn khuya, anh về nhà đón em, kết quả mọi người cùng tới.” Tần Hựu Sinh lúc này thật không muốn quan tâm đám người ngoài kia nữa mà chỉ muốn ôm Ninh Nhiễm Thanh trong vòng tay thật lâu. Thế nhưng, nếu anh không ra ngoài, bọn họ càng suy đoán lung tung hơn. Ninh Nhiễm Thanh nghe lời giải thích của Tần Hựu Sinh, cảm thấy kỳ cục: ” Sao anh lại gặp họ trước?” “Anh cần về công ty có việc gấp, bọn họ nghe nói gần đó có quán ăn mới khai trương, đi nhiều người mới được giảm giá… Anh muốn em bất ngờ, trên đường cố ý không gọi điện cho em.” Tần Hựu Sinh nói xong, đặt một nụ hôn lên trán cô, cúi đầu liếc nhìn dáng vẻ gợi cảm của cô, thanh âm trở nên khàn khàn: “Đợi lát nữa mặc lại cho anh xem được không?” Ninh Nhiễm Thanh gạt tay Tần Hựu Sinh: “Cả đời này cũng không muốn mặc.” ___ Tần Hựu Sinh vẻ mặt bình thản đi ra phòng khách, ba người đi cùng đều đã yên vị trên ghế salon. A Thẩm thấy anh đi ra, cười cười đầy ẩn ý: ” Luật sư Tần được đấy.” Tần Hựu Sinh không mặn không nhạt liếc mắt nhìn A Thẩm: “Cơ thể Nhiễm Thanh có chút khó chịu, không cùng mọi người ra ngoài ăn được.” Cùng là đàn ông với nhau nên ai cũng hiểu Tần Hựu Sinh, chỉ có Lại Thư Khiết đỏ mặt định mở miệng thì đã bị A Thẩm cướp lời: “Đều là tại tôi nhất định kéo mọi đến nhà thầy Tần, thật không biết luật sư Tần kim ốc tàng Kiều…” *Kim ốc tàng Kiều: Nhà vàng cất người đẹp (Câu nói dựa trên một điển cố nổi tiếng của TQ về vua Hán Vũ đế và nàng Trần A Kiều. Câu chuyện cụ thể khá dài nên ai tò mò thì search google nha :D) A Thẩm vốn chỉ nói đùa vậy mà Lại Thư Khiết đã mặt cắt không còn hột máu, Giang Hành Chỉ vẫn luôn trầm mặc liền mở miếng: “Chúng ta đi trước thôi.” Tần Hựu Sinh gật đầu, xin lỗi: “Lần sau tôi sẽ mời mọi người.” Người bên ngoài đều rời đi, Tần Hựu Sinh đóng cửa, xoay người, cửa phòng ngủ từ từ mở ra, một cái đầu ló ra thăm dò. Ninh Nhiễm Thanh thở ra một hơi, mở cửa phòng đàng hoàng đi ra. Vừa nãy ở trong phòng cô đã thay quần áo, một bộ đồ vô cùng bảo thủ, tuy rằng phòng khách không còn ai thế nhưng cô vẫn thấy rất lúng tùng, gương mặt phiếm hồng. Tần Hựu Sinh trên máy bay chưa ăn được chút nào, buổi tối cũng không đi ăn cùng mọi người ở Dịch Hòa, vì vậy Ninh Nhiễm Thanh phải đi ăn cùng anh. Tần Hựu Sinh gọi điện thoại đặt chỗ trước, sau đó vươn tay về phía Ninh Nhiễm Thanh: “Công chúa.” Công chúa phượng hoàng… ___ Tần Hựu Sinh đặt chỗ ở một nhà hàng Quảng Đông có tiếng, gọi ba món mặn, một món canh, tôm sốt cà chua, gà tần, thịt bò hầm và hai phần vây cá mập. Ninh Nhiễm Thanh lấy nước súp vây cá rưới lên bát cơm, hài lòng cảm thán: “Thật ngon.” Tần Hựu Sinh cũng bắt chước Ninh Nhiễm Thanh làm vậy, động tác ưu nhã, khí chất bức người. Ninh Nhiễm Thanh có phần hiếu kỳ về gia đình Tần Hựu Sinh, trực tiếp hỏi: “Thầy Tần, gia đình thầy rất giàu sao?” Tay Tần Hựu Sinh đang cầm đũa chợt khựng lại, mỉm cười: “Cha anh cũng coi như là người có tiền.” Bởi vì Tần Hựu Sinh không nhắc đến mẹ của anh, Ninh Nhiễm Thanh lại càng tò mò: “Mẹ anh là người như thế nào?” Ninh Nhiễm Thanh thật sự hiếu kỳ về người phụ nữ đã dạy dỗ nên người con trai tốt như vậy, trầm ổn, thông minh, anh tuấn nhã nhặn, phong độ lỗi lạc. Sau bữa cơm, Tần Hựu Sinh nói muốn đưa cô đi mua mấy bộ quần áo bởi anh thấy quần áo cô mang tới cũng không nhiều. Ninh Nhiễm Thanh đặt đũa xuống, không biết xấu hổ nói: “Anh muốn em ở lại vài ngày sao?” “Mấy ngày là thế nào…” Tần Hựu Sinh cười, gọi nhân viên đến thanh toán. Ninh Nhiễm Thanh đứng lên vào nhà vệ sinh, một lát sau bước ra, nhìn thấy cách đó không xa là một thân ảnh quen thuộc, đánh bạo bắt chuyện: “Xin chào Lâm tiên sinh.” Người đi ra từ phòng 213 đúng là Lâm Dật, khuôn mặt sửng sốt, nhìn Ninh Nhiễm Thanh gật đầu: “Luật sư Ninh.” Ninh Nhiễm Thanh bước nhanh về phía trước, nghiêng đầu muốn nhìn vào bên trong: “Hứa Trừng và Đồng Đồng cũng ở đây sao?” “Họ không có ở đây.” Lâm Dật giải thích: “Tôi ra ngoài với bạn.” Vừa dứt lời, bạn của Lâm Dật đi ra – người đàn ông có vóc dáng cao ráo, ánh mắt sắc bén nhìn Ninh Nhiễm Thanh. Cô cảm thấy khó chịu khi bị nhìn như vậy liền nói lời tạm biệt Lâm Dật. Từ nhà hàng đi ra, Tần Hựu Sinh đưa cô đi dạo phố mua quần áo. Trên đường đi, cô kể cho anh nghe chuyện tình cờ gặp Lâm Dật, bề ngoài tuấn tú, nói năng ôn hòa, chỉ là Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy Lâm Dật còn có mặt khác. Người đàn ông quá tốt sẽ khiến bạn có cảm giác không chân thật, kiểu người như vậy bên cạnh cô chẳng đâu xa lạ chính là Tần Hựu Sinh. Ninh Nhiễm Thanh nắm tay Tần Hựu Sinh, hỏi: “Anh có thể chấp nhận nếu như em bên ngoài… ví dụ như có người khác?” Tần Hựu Sinh chậm chạp không trả lời vấn đề này. Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu, lôi kéo tay Tần Hựu Sinh: “Anh thử tưởng tượng một chút xem…” “Anh đang suy nghĩ.” Tần Hựu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh, ánh mắt ẩn chứa ý cười nhưng giọng nói đầy nghiêm túc: “Nếu quả thật có ngày đó, nhất định là do anh không đủ tốt.” Ninh Nhiễm Thanh trong nháy mắt cảm động không nói nên lời, kinh ngạc nhìn Tần Hựu Sinh: “Nếu có một ngày anh có mới nới cũ, em sẽ rất tức giận.” Tần Hựu Sinh kéo tay cô đi về phía bãi đỗ xe, vừa đi cừa nói chuyện: “Em xem em mỗi ngày một kiểu, anh làm sao có mới nới cũ được.” Ninh Nhiễm Thanh không hiểu rõ: “Em đâu có mỗi ngày một kiểu, ngoại hình của em vẫn rất ổn định mà.” Tần Hựu Sinh cười cười: “Ví dụ như hôm nay là phượng hoàng đỏ, ngày mai, liệu có phải là nàng tiên cá hay không?” Ninh Nhiễm Thanh mắng Tần Hựu Sinh lưu manh, một Tần Hựu Sinh “lưu manh” cơ thể như bốc hỏa, bước chân càng ngày càng nhanh, Ninh Nhiễm Thanh không theo kịp: “Làm gì vậy…” Tần Hựu Sinh lời ít mà ý nhiều: “Về nhà trêu chọc người chim…” “Lưu manh…” Về chuyện Tần Hựu Sinh “gãy chân”, để che giấu, Ninh Nhiễm Thanh bảo Tần Hựu Sinh chủ động gọi điện cho Ninh Tuần Tuần trước. Khi Ninh Nhiễm Thanh đưa điện thoại cho Tần Hựu Sinh, anh bất lực nhận lấy, nói với Ninh Tuần Tuần: “Chân đã tốt hơn rất nhiều… Vâng… Đúng vậy, lần trước không cẩn thận… Nhiễm Thanh rất tốt, cô ấy chăm sóc em rất chu đáo..” Giúp Ninh Nhiễm Thanh nói dối xong, Tần Hựu Sinh lập tức ném điện thoại di động đi, trực tiếp đè lên người con gái dưới thân “cắt đứt chủ đề”, dùng sức giày vò cô hết lần này đến lần khác, Ninh Nhiễm Thanh chỉ cảm thấy cơ thể mình như tan chảy trong nhu tình, đôi chân vừa dài vừa thẳng cũng vô thức cuốn chặt lấy hông anh. Mơn trớn từng chút chiếc eo thon mềm mại của cô, Tần Hựu Sinh đem người Ninh Nhiễm Thanh lật lại, từ phía sau đột ngột xuyên vào bên trong cô, Ninh Nhiễm Thanh không chịu được “ưm” lên một tiếng. Tần Hựu Sinh nhoài lên phía trước hôn lên môi Ninh Nhiễm Thanh, ngăn lại những tiếng kêu động tình của cô trong cổ họng, lại có những tiếng ngâm nga phát ra từ khóe miệng cô, mềm mại mà uyển chuyển, kiều mị mà rung động lòng người,rồi người đàn ông từ từ đi ra nơi ấm áp bên trong người con gái bên dưới mình. ___ Vụ kiện của Hứa Trừng sẽ mở phiên tòa sơ thẩm, Ninh Nhiễm Thanh viết xong báo cáo trước tiên đưa cho Tần Hựu Sinh xem qua, sau khi anh sửa chữa lại một vài chỗ mới đem cho cô giáo Chu xem. Chu Yến sau khi xem xong cực kì hài lòng, đánh giá tương đối tốt: “Logic rõ ràng, đơn giản cũng rất dễ hiểu.” “Logic rõ ràng” là bởi vì Tần Hựu Sinh giúp cô sửa những chỗ cô chưa hiểu rõ, “đơn giản dễ hiểu” là do Tần Hựu Sinh đã cắt bỏ những phần dư thừa đi rồi. Lúc ăn cơm trưa, Ninh Nhiễm Thanh đắc ý đem lời biểu dương của cô Chu nói cho anh biết. Tần Hựu Sinh hỏi cô: “Khi nào Chu Yến đi?” Ninh Nhiễm Thanh suy nghĩ một chút: “Sau khi vụ án của Hứa Trừng kết thúc.” “Thật sự không biết phiên tòa sơ thẩm có thể giải quyết xong không đây.” Vương Trân đặt khay thức ăn xuống bàn, kể cho cô nghe một vụ kiện li hôn ầm ĩ: “Người vợ yêu cầu li hôn, người chồng nhất định không đồng ý, vụ án này từ khi mình mới theo thầy giáo thực tập vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa li hôn được, người vợ cứ liên tục khởi tố.” Giang Hành Chỉ thình lình xen vào: “Yên tâm đi, chỉ có kết hôn không thành, không có li hôn không đươc.” Vương Trân cũng đồng tình: “Chỉ có duyên phận bất thành, chứ không có cắt mà không đứt.” Ninh Nhiễm Thanh thở dài, ăn vài miếng qua loa: “Em còn phải đến nhà Hứa Trừng một chuyến.” Nói xong, cô liền đứng lên rời đi. Sau khi Ninh Nhiễm Thanh rời đi, Tần Hựu Sinh cười than, khoanh tay: “Mọi người xem, so với tôi bận rộn hơn nhiều…” Vương Trân cười cười: “Ninh Nhiễm Thanh quả thật rất nỗ lực.” Tần Hựu Sinh vui vẻ, Giang Hành Chỉ cũng nhếch khóe miệng, hai người cùng tới văn phòng, Giang Hành Chỉ hỏi Tần Hựu Sinh: “Suy nghĩ kĩ rồi chứ?” Nụ cười trên mặt Tần Hựu Sinh dần tắt: “Một vài ngày nữa.” Trong ấn tượng của Giang Hành Chỉ, Tần Hựu Sinh là người luôn bình tĩnh, xử lí mọi việc đều rất cương quyết, lạnh lùng, tuyệt đối không để chúng làm vướng chân. “Suy nghĩ cẩn thận.” Giang Hành Chỉ nói. Ninh Nhiễm Thanh ăn cơm tối ở nhà của Hứa Trừng, Lâm Dật và Hứa Trừng đều là những người có tay nghề nấu nướng vô cùng khá. Sau khi ăn xong, Lâm Dật và Đồng Đồng cùng nhau chơi ghép hình, nhìn hai người thật hòa hợp, ấm áp. Có thể nhận ra, Lâm Dật rất quý Đồng Đồng, Đồng Đồng cũng rất yêu người cha này, không có quan hệ ruột thịt thì đã sao chứ? Ninh Nhiễm Thanh lại nhớ tới Ninh Uy Phong, là một người cha, dù là trên phương diện vật chất hay tình cảm, ông đều không hề bạc đãi cô, trước kia là do cô bị che mắt, thù hận chất chứa trong tim khiến cô không thể nhìn rõ tất cả mọi chuyện. ___ Hôm nay là ngày Cố Đông Minh và Hứa Trừng ra tòa, thời tiết đã vào thu, mưa liên tục nhiều ngày, Ninh Nhiễm Thanh ở trong phòng thay âu phục, bước ra nhìn Tần Hựu Sinh oán giận: “Em có cảm giác như là toàn bộ thành phố đều mốc meo hết cả rồi.” Tần Hựu Sinh nhìn trời bên ngoài: “Mấy ngày vừa rồi thời tiết ở San Francisco thật tốt.” Ninh Nhiễm Thanh cười tủm tỉm đi tới trước mặt Tần Hựu Sinh: “Anh thấy em mặc bộ này thế nào.” Bộ âu phục này là Ninh Tuần Tuần tặng cô trước khi tốt nghiệp, Ninh Nhiễm Thanh vẫn chưa có dịp mặc, chờ tới tận phiên tòa ngày hôm nay mới có cơ hội. Tần Hựu Sinh lấy từ trong túi ra một cái hộp màu đỏ tinh xảo, mở ra, một chiếc vòng cổ có đính kim cương cực kỳ tinh tế nằm lặng lẽ bên trong. Ninh Nhiễm Thanh quét mắt nhìn nhãn hiệu trên cái hộp: “Anh muốn bỏ vốn ban đầu sao?” Tần Hựu Sinh cười nhẹ, đưa cho Ninh Nhiễm Thanh: “Tiền không quan trọng bằng bà xã.” Ninh Nhiễm Thanh thích thú lấy điện thoại ra chụp ảnh: “Quả nhiên là hợp với em.” Bởi vì trời mưa, mọi phương tiện phải giảm tốc độ, đường đông nghẹt người, ngã tư đường, người đi bộ mở ô như những đóa hoa đầy màu sắc, ngoài xe, màn mưa như đang lay động theo chiều gió. Trước cổng đã có phóng viên chờ sẵn, Ninh Nhiễm Thanh phải đi cửa sau với Chu Yến và Hứa Trừng, Lâm Dật ở phòng chờ của tòa án, Ninh Nhiễm Thanh ngồi xuống bên cạnh Chu Yến: “Cô Chu, em cảm thấy rất lo lắng.” “Tôi mới là người nên lo lắng chứ.” Chu Yến nói đùa. Ninh Nhiễm Thanh chẳng qua chỉ là trợ lí cùng Chu Yến ra tòa, thế nhưng cô vẫn lo lắng như mình thực sự đi ra chiến trường vậy. Chu Yến cười cười, liếc mắt nhìn Tần Hựu Sinh: “Luật sư Tần ngồi đây mà em vẫn thấy lo lắng sao.” Ninh Nhiễm Thanh thoáng nhìn Tần Hựu Sinh: “Em còn thấy lo lắng hơn…” Bên ngoài tòa án trở nên nhốn nháo, Ninh Nhiễm Thanh từ cửa sổ tầng hai nhìn xuống, đúng là Cố Đông Minh và Lưu Hi tới, hôm nay là phiên tòa kín vậy mà không hiểu sao phóng viên vẫn biết được mà trực sẵn ở ngoài. Đợi Cố Đông Minh xuống xe, cả đám liền ùa lên vây kín xung quanh. Lưu Hi đi phía trước Cố Đông Minh, bình tĩnh trả lời các câu hỏi của cánh phóng viên còn Cố Đông Minh từ đầu đến cuối luôn giữ bộ mặt lạnh lùng. Phiên tòa bắt đầu lúc 9h30′, phiên điều trần trước tòa một lần nữa yêu cầu hai bên hòa giải, Cố Đông Minh nhìn Hứa Trừng, Hứa Trừng nhìn Lâm Dật, Lâm Dật chuyển cho cô ánh nhìn quả quyết. Hứa Trừng lắc đầu: “Không cần hòa giải.” Tần Hựu Sinh từng nói với cô Lưu Hi chắc chắn có quân bài bí mật, Ninh Nhiễm Thanh cố hết sức tìm hiểu nhưng vẫn không ra. Khi hai bên biện hộ lần cuối cùng, Lưu Hi rốt cuộc cũng lật bài: “Môi trường sống của Đồng Đồng thật sự tốt sao, nếu như bố của cô bé bây giờ là một người đồng tính luyến ái?”