“Thầy Tần! Rất nhiều người nói em không xứng với anh.” Bỗng nhiên Ninh Nhiễm Thanh nói, đôi mắt trong veo cứ nhìn Tần Hựu Sinh không rời mắt: “Anh thấy sao?” Bạn gái là phải chăm sóc cẩn thận. Trong quá trình chăm sóc, Tần Hựu Sinh cũng rèn luyện được bản lĩnh tốt có thể né tránh vấn đề. Anh vuốt mái tóc của cô gái trong lòng mình: “Sao lại nghĩ như vậy?” “Trước đây còn đi học em vẫn chưa có cảm nhận gì. Bây giờ cảm giác này vô cùng mạnh mẽ. Ánh mắt người khác nhìn em, cảm giác quét từ trên xuống dưới ấy, cứ như là em kiếm được nhiều lời từ anh lắm thì phải.” Ninh Nhiễm Thanh bắt đầu thấy không vui. Trong tình yêu của hai người, tự ti là tối kỵ. Tâm trạng tiêu cực gần đây của Ninh Nhiễm Thanh không phải vì tâm lý bên trong, mà do một áp lực vô hình từ bên ngoài. Luôn có một vài người quá thích xoi mói, bình phẩm người khác. “Nhiễm Thanh, em không hề không xứng với anh.” Tần Hựu Sinh khẽ cười, cúi đầu hôn lên trán cô: “Thật ra ngược lại là, anh hoàn toàn không xuất sắc như những gì người ta nhìn thấy.” *** Chập tối lúc sắp tan sở, Ninh Nhiễm Thanh nhận được điện thoại Ninh Uy Phong gọi tới. Kể ra trước đây Ninh Uy Phong đều gọi điện cho Ninh Tuần Tuần, rồi bảo Ninh Tuần Tuần chuyển điện thoại cho cô. Hôm nay lại gọi thẳng cho cô, Ninh Nhiễm Thanh thật sự có chút bất ngờ. Ninh Nhiễm Thanh đứng dậy, đi tới hành lang phía ngoài văn phòng nhận cuộc điện thoại này. Trong điện thoại, Ninh Uy Phong cười hì hì, hỏi thăm tình hình thực tập của cô thế nào rồi, còn nói vừa gửi cho cô một ít tiền, bảo cô thích gì thì cứ mua về, đừng tiết kiệm. “Chẳng phải bố phá sản rồi sao?” Cô hỏi. “Bây giờ bố hợp tác với một chú mở một công xưởng, cũng lãi kha khá.” Ninh Uy Phong nói chuyện luôn rất tươi cười, một lúc sau mới đi vào chuyện chính: “Đúng rồi, có phải Bối Bối tới đó rồi không?” Ninh Nhiễm Thanh: “Bố bảo cô ta đi mau đi!” “Nhiễm Thanh…” Ninh Nhiễm Thanh thẳng thừng ngắt điện thoại. Ninh Uy Phong có ba cô con gái. Trước đây một người xem phong thủy cho nhà họ Ninh đã cho xem ba lá số tử vi cho họ. Trong ba đứa, tử vi của cô là xung khắc nhất với Ninh Uy Phong. Ninh Nhiễm Thanh chẳng tin, cái gì mà tử vi không hợp, rõ ràng là đối chọi nhau cả về thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. *** Mặc dù Trương Tiểu Trì là một thằng nhóc không có chủ kiến, nhưng Ninh Nhiễm Thanh vẫn lo nó sẽ bị Ninh Bối Bối tẩy não hoàn toàn. Thế nên tan làm cô liền về nhà sớm. Lúc Tần Hựu Sinh gọi điện cho cô, cô đã gần về tới nhà chị rồi. Tần Hựu Sinh nói ngày mai anh phải tới Nhật Bản bàn một vụ mua bán với tư cách luật sư cố vấn của tập đoàn Sâm Giang, mấy ngày này bảo cô phải tự biết chăm sóc bản thân. Ninh Nhiễm Thanh bảo Tần Hựu Sinh cứ tập trung làm việc. Trong căn hộ, Ninh Bối Bối đang làm cơm tối, Ninh Tuần Tuần còn chưa tan làm, Trương Tiểu Trì đã đi học thêm về đang làm bài tập trong phòng mình. Ninh Nhiễm Thanh vào nhà bếp xem một lượt, rồi gọi thẳng cho số điện thoại giao hàng tận nhà. Ninh Bối Bối bắt đầu tức giận: “Ninh Nhiễm Thanh! Có phải chị bị bệnh không?” Ninh Nhiễm Thanh lượn lờ một vòng trong nhà bếp rồi đi ra. Ninh Nhiễm Thanh gọi một chiếc pizza 9 inch, còn thêm cả cánh gà và salat hoa quả. Lúc người giao hàng mang đồ tới, Ninh Bối Bối đã sắp xếp các món ăn đâu ra đấy lên mặt bàn, hai bên cân đối. Ninh Nhiễm Thanh liếc nhìn Trương Tiểu Trì từ trong phòng đi ra, mặt không hề biến sắc. Trương Tiểu Trì đáng thương thật sự cảm thấy hai ngày nay những gì mình phải chịu đựng vô cùng nhiều. Sau khi cậu âm thầm đưa ra sự lựa chọn trong lòng, liền nhìn về phía Ninh Nhiễm Thanh: “Thanh Thanh! Cháu có thể ăn một ít pizza của dì không?” Ninh Nhiễm Thanh nhấp nháy đôi mắt, vui lên một chút: “Mau đi rửa tay đi!” Ninh Bối Bối không chịu nổi, lườm Ninh Nhiễm Thanh: “Chị đúng là có bệnh rồi!” Ninh Nhiễm Thanh nhún vai. Kết quả cô đắc ý quá sớm. Sau khi ăn một miếng pizza, Trương Tiểu Trì lại ăn một nửa bát cơm do Ninh Bối Bối nấu. Có lẽ do day dứt trong lòng, sau bữa cơm, Trương Tiểu Trì liền bật một chương trình giải trí, nói với Ninh Nhiễm Thanh: “Dì nhỏ à! Chương trình tung tin scandal giải trí mà dì thích nhất bắt đầu rồi!” Đối với những trò nịnh bợ ra mặt thế này của Trương Tiểu Trì là Ninh Nhiễm Thanh khinh thường nhất, nhưng vẫn qua ngó một chút. Cốc Vũ với tư cách là hoa đán mới, năm phút đầu tiên của chương trình tin tức giải trí kỳ này đều về cô ta. Từ sau khi Cốc Vũ hẹn hò với Cố Đông Minh, bị người ta tra ra không ít tin đồn, bao gồm việc giả mạo tuổi tác và những scandal trước đây. Lúc phóng viên phỏng vấn, Cốc Vũ tuyên bố đã mời được luật sư nổi tiếng Tần Hựu Sinh bảo vệ danh dự cho mình. Ngôi sao giải trí chính là như vậy, làm việc gì cũng phải tạo cho mình một chút tin đồn. “Kể ra Cốc Vũ cũng khá xinh đẹp. Ninh Nhiễm Thanh, chị không lo lắng sao?” Ninh Bối Bối đột nhiên hỏi câu này. Ninh Nhiễm Thanh bật cười: “Cô tưởng là người đàn ông tôi tìm giống loại của cô sao?” Sau đó phóng viên hỏi về quan hệ giữa Cốc Vũ và Cố Đông Minh, Cốc Vũ giả lời lấp lửng: “Anh Cố là người đàn ông tôi rất ngưỡng mộ.” Hôm nay ở văn phòng Ninh Nhiễm Thanh đã lên mạng search về những tin đồn giữa Cốc Vũ và Cố Đông Minh. Vừa gõ ba chữ “Cố Đông Minh” vào, gợi ý kết quả tức hiện ra các hàng chữ “Cố Đông Minh và cô Giang”, “Cố Đông Minh và cô Trần”, “Cố Đông Minh và cô Cốc”… Cố Đông Minh là cổ đông lớn của công ty giải trí New star, dường như tất cả những nữ minh tinh có dính líu ít scandal tới anh ta đều trở nên nổi tiếng. Phóng viên tiếp tục hỏi: “Nghe nói Cố Đông Minh có một đứa con riêng, xin hỏi cô Cốc có biết chuyện này không?” Sắc mặc Cốc Vũ lướt qua một tia ngượng ngập: “Thật xin lỗi! Chuyện này tôi không được rõ lắm, nhưng tôi cảm thấy đây đơn thuần chỉ là tin vịt, tôi không hề biết anh Cố lại có chuyện này.” Ninh Nhiễm Thanh gác đôi chân dài lên bàn trà, cầm điều khiển lên đổi kênh: “Nhạt nhẽo!” “Ninh Nhiễm Thanh! Chị bị bệnh sao! Chị không xem, chúng tôi còn muốn xem mà.” Ninh Bối Bối có ý kiến. Ninh Nhiễm Thanh nghiêng người qua, nhìn Ninh Bối Bối dằn mạnh từng chữ một, thần sắc rất khiêu khích: “Cô có thể đổi câu khác được không? Từ sáng tới tối đều chửi tôi bị bệnh, tôi bị bệnh, nếu biết thế thì cô mau phắn đi!” Ninh Bối Bối im thin thít, đứng dậy quay về phòng. Ninh Nhiễm Thanh chiến thắng rồi, lúc cô đang định nói chuyện với Trương Tiểu Trì, thì cậu quay đầu nói với cô: “Dì nhỏ, dì quá đáng rồi đấy!” “Cháu về phòng làm bài tập cho dì!” Ninh Nhiễm Thanh nhìn chằm chằm màn hình tinh thể lỏng. Mặc dù thanh âm rất thấp, âm cuối lại có chút dữ dằn. Trương Tiểu Trì lặng lẽ bò xuống sôpha, đi dép vào và cùng quay về phòng. Cả phòng khách trong chốc lát chỉ còn lại mình cô. Ninh Nhiễm Thanh gập người nằm trên sôpha tiếp tục chuyển kênh, quay đi quay lại đã chuyển mấy lượt rồi, cuối cùng cô dừng lại ở một chương trình xem mặt vô cùng nhàm chán. Chương trình này trước đây Trương Tiểu Trì đều cùng xem với cô. Bây giờ không có nó ở bên cạnh cùng có bàn tán, cảm thấy vô cùng tẻ nhạt. Ninh Nhiễm Thanh vặn to volume, phòng khách lập tức trở nên ồn ào. Để thể hiện rằng tâm trạng của mình rất tốt, Ninh Nhiễm Thanh lại bò dậy pha cho mình một cốc sữa, sau đó cứ thế ngồi xem chương trình xem mặt cho tới khi Ninh Tuần Tuần trở về. “Nhiễm Thanh! Tiểu Trì và Bối Bối đâu rồi?” Ninh Tuần Tuần gói một phần ăn khuya đem về, đi tới nhà bếp liền thấy còn thừa lại pizza và salat, sắc mặt căng thẳng: “Nhiễm Thanh, em lại gọi đồ ăn nhanh?” Âm lượng tivi quá lớn, Ninh Nhiễm Thanh nhất thời không nghe thấy Ninh Tuần Tuần hỏi. Cô ngồi trên sôpha “vâng” hai tiếng, coi như đã trả lời chị ấy. Lúc này, Ninh Bối Bối từ trong phòng đi ra, chỉ vào cả một bàn thức ăn do mình nấu: “Chị cả! Em nấu cả một buổi chiều, kết quả chị ấy vừa về liền gọi đồ ăn nhanh.” Ninh Tuần Tuần vỗ vai Ninh Bối Bối, đi tới trước mặt Ninh Nhiễm Thanh, cho nhỏ volume đi: “Nhiễm Thanh…” Ninh Nhiễm Thanh tắt tivi đi, quay đầu nhìn Ninh Tuần Tuần: “Sao vậy, chị?” Vốn dĩ tâm trạng Ninh Tuần Tuần vì chuyện thành thích của gian hàng đã không được vui, về lại phải giải quyết mấy chuyện này, ngữ khí của cô bất giác nặng nề: “Nhiễm Thanh! Dù gì Bối Bối cũng đã cơm nước xong xuôi, tại sao em còn gọi đồ ăn ngoài, chẳng phải chị bảo em bớt ăn mấy thứ đó đi sao?” Ninh Nhiễm Thanh: “Em muốn ăn thì ăn thôi, em tiêu tiền riêng của em.” Ninh Tuần Tuần bị Ninh Nhiễm Thanh chọc tức tới nơi, sắc mặt u ám, nhưng vẫn chưa mở lời trách mắng. Ninh Nhiễm Thanh từ từ đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Ninh Bối Bối: “Cô có thể đừng mách lẻo được không? Đúng là căn bệnh từ nhỏ tới lớn vẫn không sửa được. Lớn tướng như vậy rồi, cô không thấy ghê tởm à?” Ninh Bối Bối nhếch môi cười: “Chẳng phải chị cũng vậy sao? Từ nhỏ tới giờ luôn hống hách, ích kỷ. Ninh Nhiễm Thanh! Chị coi tất cả mọi người là mẹ mình sao!” Mẹ mình… Ninh Nhiễm Thanh chỉ cảm thấy có một con dao nhọn găm thẳng vào tim mình, giơ tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt Ninh Bối Bối: “Cô đừng có nhắc tới chữ “mẹ” với tôi!” Ninh Bối Bối lảo đảo lùi về sau hai bước, ôm mặt nhìn cô khó tin. “Nhiễm Thanh!” Ninh Tuần Tuần hét lên với cô: “Em có thôi đi không!” Ninh Nhiễm Thanh quay lại: “Chị…” Ninh Tuần Tuần đau khổ: “Nhiễm Thanh! Chẳng phải chị bảo em đừng gây chuyện sao? Ồn ào từ nhỏ tới lớn, em có thể tạm ngừng một chút không?” Ninh Nhiễm Thanh cúi gằm xuống nhìn trần nhà, sau đó ngẩng đầu lên: “Tại sao em phải ngừng…” Cuộc chiến giữa cô và Ninh Bối Bối, tại sao phải dừng lại… Ninh Nhiễm Thanh quay về phòng mình. Lần này Ninh Tuần Tuần không tới phòng tìm cô, mà tới phòng của Ninh Bối Bối. Cô hiểu rất rõ, hôm nay cô đã khiến chị ấy thất vọng rồi. Trên đời này có rất nhiều tình yêu đều dễ dàng mất đi. Nó vụt mất từng chút một cùng với sự thất vọng. Bao nhiêu năm nay, cô vẫn luôn tiêu xài hoang phí tình yêu của Ninh Uy Phong và Ninh Tuần Tuần. Trước đây cô còn nhỏ, họ còn cảm thấy có thể tha thứ được, mỗi lần cô tức giận đều nhẫn nại bao dung với cô. Bây giờ họ đều cảm thấy cô nên hiểu chuyện rồi, nên người lớn rồi. Nếu Ninh Bối Bối đã trở thành người nhà, thì cùng nên coi cô ta là một thành viên trong gia đình. Nhưng cô thật sự không làm được… Rất nhiều lúc, lùi một bước có lẽ sẽ giành được nhiều quan tâm và chú ý hơn. Nhưng bao nhiêu năm nay, Ninh Nhiễm Thanh vẫn chưa học được cách làm người “biết lùi một bước”. Ninh Nhiễm Thanh nằm thêm một lúc, sau đó sang gõ cửa phòng Ninh Tuần Tuần. Ninh Tuần Tuần tưởng Ninh Nhiễm Thanh chủ động tới nhận sai, sắc mặt hiền hòa trở lại. “Chị! Em tới để hỏi một câu thôi, khi nào thì Ninh Bối Bối đi?” Ninh Nhiễm Thanh đứng ngoài cửa hỏi. Ninh Tuần Tuần ngẩn người một lúc, lát sau mới nói: “Nó muốn ở lại thành phố A tìm việc làm…” “À, em hiểu rồi.” Ninh Nhiễm Thanh đóng cửa lại, rời đi. *** Việc cô Chu Yến muốn rời khỏi văn phòng luật Vạn Chính đã không còn là bí mật nữa, giải quyết xong những công việc đang phụ trách là cô sẽ bay sang Mỹ. Ninh Nhiễm Thanh đang sắp xếp hồ sơ thì dừng lại: “Cô à! Cô đã từng làm bao nhiêu vụ rồi?” Chu Yến nghiêm túc nhớ lại: “Không nhớ nổi nữa! Nhưng cô còn nhớ lần đầu tiên lên tòa cô đã nói lắp.” Ninh Nhiễm Thanh quay đầu lại: “Sao có thể ạ?” “Thật mà!” Chu Yến nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lúc đó cô cũng khoảng tầm tuổi như em, qua quýt ẩu thả, chẳng hiểu biết gì, rỗng cả về lý luận và kiến thức. Suốt quá trình thẩm vấn đều đọc bản thảo đã viết sẵn từ trước. Thẩm phán gõ gậy một cái thì cô bỗng nhiên ngớ người ra, sao đã kết thúc rồi?” “Ha ha…” Ninh Nhiễm Thanh bật cười. Trong ấn tượng của cô, Chu Yến là một người cứng nhắc và nghiêm túc, không ngờ lại có thể thoải mái trò chuyện với cô ấy. Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy rất tốt. Chỉ có điều công việc mà cô Chu Yến đã kiên trì bao lâu, cuối cùng lại vì phải theo chồng tới nơi đất khách quê người mà từ bỏ.” “Đúng rồi! Tiểu Ninh à! Sau này khi nào em và luật sư Tần làm đám cưới đừng quên gửi thiếp mời cho cô đấy. Tới lúc đó, cô và chồng sẽ về nước tham gia hôn lễ của hai người.” Chu Yến chuyển chủ đề về cô và Tần Hựu Sinh. Ninh Nhiễm Thanh cười cười: “Nếu sau này có thể kết hôn thuận lợi, cô hãy làm người làm chứng trong hôn lễ nhé.” “Thật lòng mà nói luật sư Tần rất tuyệt. Kể ra trong ngành này, hai người cô coi trọng nhất là cậu ấy và luật sư Giang. Luật sư nam mà có thể tự nghiêm khắc với bản thân như vậy không dễ đâu.” Hiếm khi thấy cô Chu Yến khen ngợi ai. Ninh Nhiễm Thanh: “Em hiểu ạ!” Vì Chu Yến phải đi Mỹ, nên về cơ bản không nhận thêm việc nữa. Còn vụ án cuối cùng cô ấy giải quyết trước khi ra nước ngoài là vụ cướp còn của Cố Đông Minh. Gần đây Ninh Nhiễm Thanh đang chiến tranh lạnh với Ninh Tuần Tuần, Ninh Bối Bối và Trương Tiểu Trì, ít không địch nổi nhiều. Kỳ nghỉ Quốc khánh, cô thu dọn hành lý chuẩn bị đi du lịch. Tần Hựu Sinh vẫn ở Nhật Bản. Ninh Nhiễm Thanh không nói với anh chuyện tồi tệ của mình, nhưng tới ga tàu hỏa cô vẫn nhắn cho anh một tin: “Thầy Tần, chúng ta sống chung đi!” Ninh Nhiễm Thanh gửi tin xong, ngẩng đầu lên, không biết Trương Tiểu Trì từ đâu xuất hiện nhếch mép cười với cô: “Thanh Thanh! Đưa cháu đi với!” *** Chiều cao của Trương Tiểu Trì đã hơn một mét hai. Lúc Ninh Nhiễm Thanh đưa thằng bé lên tàu, nhân viên đường sắt nhắc cô lát nữa nhớ mua thêm vé. Ninh Nhiễm Thanh mua vé giường mềm hạng thường. Bốn người một phòng. Lúc Ninh Nhiễm Thanh dẫn Trương Tiểu Trì đi tìm phòng, liền nói với thằng bé: “Lát nữa lúc soát vé, cháu vào nhà vệ sinh trốn đi!” Trương Tiểu Trì có vẻ không vui: “Cháu không muốn lén la lén lút, cháu muốn đường hoàng.” Ninh Nhiễm Thanh đặt hành lý xuống, quay đầu nói với Trương Tiểu Trì: “Bây giờ tàu hỏa còn chưa đi, cháu vẫn có thể đường hoàng đi xuống.” “Cùng lắm thì sau này lớn cháu kiếm tiền trả dì.” Trương Tiểu Trì nói xong liền mặc kệ Ninh Nhiễm Thanh. Đúng vào lúc này, một cô bé xinh đẹp ở giường đối diện nói với Trương Tiểu Trì: “Anh à! Chúng ta cùng chơi trò “Phú ông” đi!” Ninh Nhiễm Thanh nhìn theo giọng nói đó, mới phát hiện ở giường đối diện có hai mẹ con với đôi mắt rất hấp dẫn.