Tình Nồng Ý Đậm
Chương 11
“Ồ, hai người đã trở lại với nhau rồi sao?” Vương Trân đã biết rõ còn cố tình hỏi, nhìn về phía Tần Hựu Sinh với vẻ mặt không tưởng tượng nổi.
Tần Hựu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh. Gương mặt anh tuấn nở một nụ cười hài lòng: “Nếu đã có người hỏi thì hãy trả lời họ một câu chuẩn xác đi.”
Khóe miệng Ninh Nhiễm Thanh không nhịn được hơi cong lên, không những gật đầu, còn giơ biểu tượng “ok” lên với Vương Trân.
“Thật là, một chút phong thanh cũng không chịu tiết lộ.” Vương Trân tiếp tục diễn kịch. Rõ ràng cô ấy là người biết rõ nội tình sự việc nhất nhưng lại giả vờ chuyện gì cũng không biết: “Với tốc độ của hai người, năm nay kết hôn không có vấn đề gì chứ?”
Kết hôn? Ninh Nhiễm Thanh lập tức cảm thấy bất an.
Quan niệm của phụ nữ về tình yêu và hôn nhân là khác nhau. Tình yêu có thể không ngừng chia chia hợp hợp, giằn vặt không biết bao lần, kết quả cuối cùng có thể là chia tay hoặc kết hôn, thậm chí mỗi một chuyện tình thất bại có lẽ còn là một loại kinh nghiệm; Còn hôn nhân, con dấu trên tờ đăng ký kết hôn trói buộc hai con người lại với nhau bằng quan hệ pháp luật. Nó còn có một trách nhiệm và ý nghĩa thần thánh hơn tình yêu. Cho dù quan hệ pháp luật này cũng có thể xóa bỏ, nhưng một cuộc hôn nhân thất bại đều có thể khiến người phụ nữ tổn thương nghiêm trọng.
Thế nên thái độ của Ninh Nhiễm Thanh đối với việc kết hôn là: Không chơi nổi, cũng không muốn chơi.
Tần Hựu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh đã không nói gì nữa, khóe môi vẫn còn mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng: “Kết hôn là chuyện lớn. Nhiễm Thanh vẫn còn nhỏ. Yêu nhau thêm vài năm nữa đi. Bây giờ mà đã kết hôn, lỡ như đến lúc muốn thay đổi lại phải đến cục dân chính một chuyến, cũng là một chuyện phiền phức.”
Ninh Nhiễm Thanh liếc nhìn Tần Hựu Sinh, thật không hiểu cô và Tần Hựu Sinh là tâm ý tương thông hay là có thần giao cách cảm?
***
Sau bữa cơm, hai bên ai lại về văn phòng của người đó. Vương Trân có một vụ cần phải đến Cục vệ sinh một chuyến. Ninh Nhiễm Thanh rất nhàn hạ, quay về xử lý hồ sơ vụ án một lúc thì cảm thấy hơi buồn ngủ, cô quyết định che mắt, khoác thêm chiếc áo, nằm bò lên bàn ngủ trưa.
Giờ nghỉ trưa trong văn phòng không một bóng người, yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng ro ro phát ra từ chiếc điều hòa nhiệt độ.
Gần đây nhóm trợ lý trong văn phòng luật sư đều có những biểu hiện nghiêm trọng. Buổi trưa có một thực tập sinh mời mọi người đi ăn mỳ kéo Lan Châu. Mặc dù cô ấy cũng mời cô, nhưng ngữ khí rõ ràng rất gượng ép, còn chưa đợi cô trả lời, một thực tập sinh khác đã chen vào: “Tiểu Như! Có lần Nhiễm Thanh đã nói cô ấy không thích ăn mỳ kéo thịt bò.”
Vương Trân vì cô nên cũng không đi cùng bọn họ. Thế nên Ninh Nhiễm Thanh đã chia một nửa số voucher Tần Hựu Sinh cho cô, cho Vương Trân. Tần Hựu Sinh đã từng nói với cô, bạn bè quan trọng là chân thành không cần nhiều.
Cô mới chợp mắt được một lúc, văn phòng vang lên tiếng bước chân, là có người đã quay trở về.
Ninh Nhiễm Thanh tiếp tục bò ra ngủ, cho đến khi tiếng họ trò chuyện với nhau truyền đến tai cô. Vì họ nhắc đến tên của cô, Ninh Nhiễm Thanh vừa ngủ vừa nghe ngóng.
“…”
“Bên ngoài nóng thật đấy!”
“Không nóng sao được, 42 độ cơ mà.”
“Đúng rồi, cái cô Ninh Nhiễm Thanh có phải nhà rất giàu có thật không? Mình thấy quần áo cô ta mặc đều là hàng hiệu đấy.”
“Chưa chắc. Nhà giàu mà lại đi xe buýt sao? Mình có một bạn học nữ, nhà cũng tầm tầm thôi. Sau khi tốt nghiệp, gia đình lập tức mua cho cô ấy một chiếc xe để không phải đi bộ. Thế nên mình đoán chắc là cô ta chỉ sĩ diện khoe khoang thôi.”
Ninh Nhiễm Thanh vô thức xoa xoa gương mặt mình, tiếp tục nghe, tim cô sắp bắn ra ngoài rồi, không biết là vì lo lắng hay tức giận.
“Có lẽ là có bạn trai lắm tiền. Nhưng mà bất luận thế nào, chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta.”
“Đúng đấy, làm việc thôi. Kết thúc thực tập còn không biết có được ở lại đây không nữa. Mình nghe ý của cô thì có lẽ mấy người sẽ phải đi, chỉ không biết là ai sẽ phải đi thôi.”
“Ai mà biết được, hy vọng hai chúng ta đều được ở lại.”
“…”
Bàn làm việc của Ninh Nhiễm Thanh nằm ở góc khuất nhất trong văn phòng, ghế tựa lưng vào chiếc cửa sổ nhìn thẳng xuống dưới, thêm cả chồng hồ sơ cao ngất xếp trên bàn, cô lại nằm bò ra bàn. Thế nên khi họ bàn tán đằng sau lưng cô, nhất định không biết rằng cô cũng có mặt trong văn phòng này.
Chuyện của Liêu Sơ Thu, Vương Trân đã từng trách cô quá kích động, thế nên bây giờ có phải cô nên nhẫn nhịn không?
Ninh Nhiễm Thanh hít thật sâu, vẫn không thể nhịn được. Cô giả vờ như vừa tỉnh ngủ, vặn vẹo lưng, chầm chậm từ từ bò dậy, sau đó cầm tách trà trên mặt bàn lên đi vào phòng uống nước.
Nhìn thấy cô bỗng nhiên ngồi dậy, gương mặt của hai thực tập sinh bỗng nhiên cứng đờ, một người phản ứng nhanh hơn thì vội vàng nói: “Nhiễm Thanh?”
Ninh Nhiễm Thanh bước ra bàn làm việc của hai người họ, khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì. Lúc gần đi đến phòng uống nước, cô quay đầu lại giải thích một câu: “À, các cô nói không sai đâu. Bạn trai đúng là rất giàu đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh nhàn nhã thong dong bước vào phòng uống nước, pha một tách cà phê rồi trở lại bàn làm việc. Cô suy nghĩ một lát rồi nhắn cho Tần Hựu Sinh một tin: “Em vừa nói với hai đồng nghiệp của em là bạn trai em rất giàu có, thế có gọi là nói dối không?”
***
Phòng làm việc của Giang Hành Chỉ và Tần Hựu Sinh đối diện với nhau. Ở giữa là căn phòng dành cho các trợ lý. Tất cả các phòng làm việc trong tòa nhà hành chính Vũ Đạt đều dùng thủy tinh công nghiệp cao cấp ngăn cách ở giữa, thiết kế cửa sổ chớp tự động hóa, tầm nhìn xuyên suốt, ánh sáng rất dồi dào.
Giờ nghỉ trưa, Tần Hựu Sinh ngồi chơi một lát ở văn phòng của Giang Hành Chỉ. Lúc nhận được tin nhắn của Ninh Nhiễm Thanh, anh ngẩng đầu hỏi Giang Hành Chỉ: “Mình có được coi là người giàu có không?”
Giang Hành Chỉ đánh giá, nhìn anh một lượt: “Mình hỏi, có phải cậu nhàn rỗi quá rồi không?”
Tần Hựu Sinh mặc kệ Giang Hành Chỉ, cúi xuống trả lời tin nhắn của Ninh Nhiễm Thanh: “Cũng may em chưa nói anh ấy là phú hào.”
Giang Hành Chỉ lấy ra những tài liệu cần xem, tùy ý hỏi Tần Hựu Sinh: “Lần trước người phụ nữ đánh nhau với bạn gái cậu, cậu điều tra thế nào rồi?”
“Người đánh Thanh Thanh tên là Ngô Lợi, mở thẩm mỹ viện cho đàn ông. Vì làm việc trong tiệm tiếp xúc với nhiều người, đúng là có chút thế lực.”
Giang Hành Chỉ nhắc nhở Tần Hựu Sinh: “Không phải bị đánh mà là ẩu đả lẫn nhau. Luật sư Tần! Cho dù có là bạn gái, cũng phải tư pháp công chính chứ.”
Tần Hựu Sinh cười cười tiếp tục nói: “Cái gì mà công bằng với không công bằng. Dù sao cũng chịu thiệt rồi. Mình lo là người phụ nữ sẽ còn quay lại kiếm chuyện.”
“Thế nên cậu dự định sẽ khởi tố lên tòa để đòi lại công bằng cho bạn gái cậu?” Giang Hành Chỉ dựa lưng vào chiếc ghế xoay, hỏi ngược lại.
“Một vụ án thế này làm ầm lên tòa án cũng sẽ thành trò cười. Nhưng mà những việc làm bẩn thỉu của tiệm thẩm mỹ đó về cơ bản là điều tra vụ nào chuẩn vụ ấy. Thế nên mình đã nhờ một người bạn ở bên công an giúp một tay, gây chút chuyện phiền phức để cô ta có việc để làm.”
“Đúng là nhọc bao công sức.” Giang Hành Chỉ đã quá hiểu thủ đoạn giải quyết công việc của Tần Hựu Sinh. Nhưng gần đây thực sự anh nhìn vẻ mặt hơn hớn đắc ý của Tần Hựu Sinh có chút không vừa mắt, xua tay bảo anh mau chóng đi ra ngoài.
Lúc này Tần Hựu Sinh mới nói chuyện chính: “Đợi lát nữa mình sẽ chuyển giao Lại Thư Khiết cho cậu.”
Giang Hành Chỉ phi một tập tài liệu vào người Tần Hựu Sinh, tỏ ý bảo anh hãy mau biến đi. Tần Hựu Sinh tươi cười đi ra ngoài, tâm trạng thoải mái quay trở về phòng làm việc, đọc những kết luận sơ bộ về vụ án tranh chấp kiến trúc.
Kết luận đó cho Lại Thư Khiết viết, các luận cứ rõ ràng, lô-gíc, dễ hiểu. Những vụ án liên quan đến công trình kiến trúc trước nay đều rất phức tạp, nhất là tài liệu chứng cứ lại khá nhiều. Lại Thư Khiết trong một thời gian ngắn như vậy có thể nắm rõ được vụ án, có thể thấy cô ấy đã bỏ không ít công sức. Nhất là những tài liệu, bảng biểu viết ra lại rất mạch lạc.
Tần Hựu Sinh gọi Lại Thư Khiết đến văn phòng mình. Anh tựa lưng vào ghế, tay trái đặt thoải mái lên thành ghế, hỏi một câu: “Cường độ công việc ở Dịch Hòa vẫn theo được chứ?”
Lại Thư Khiết trang điểm nhẹ nhàng, nhìn bề ngoài trông rất giỏi giang, cười tủm tỉm trả lời Tần Hựu Sinh: “Em cảm thấy anh vẫn có thể cho em thêm một số công việc nữa để làm.”
“Ồ, vậy thì tốt.” Tần Hựu Sinh nhìn Lại Thư Khiết, mở lời có chút khó khăn: “Gần đây tôi đã nhận công việc làm luật sư cố vấn cho tập đoàn Thành Nghiệp. Sau này có lẽ các vụ án tôi thụ lý sẽ hơi ít. Thế nên tôi định sẽ chuyển em đến cho luật sư Giang. Về lĩnh vực biện hộ các vụ hình sự và các vụ dân sự đòi quyền lợi cậu ấy vô cùng mạnh, sau này có lẽ sẽ có rất nhiều thứ để dạy cho em.”
Lại Thư Khiết kinh ngạc nhìn Tần Hựu Sinh, nụ cười trên môi đã không còn tươi như trước: “Thưa thầy! Có phải em có chỗ nào làm chưa tốt không…”
“Không đâu, em làm rất tốt.”
“Vậy thì tại sao ạ? Có phải anh thấy em được chú giới thiệu đến nên đối với em…” Lại Thư Khiết giây phút trước còn vô cùng nhiệt huyết. Giờ đây không khác gì bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, làm nguội lạnh cả trái tim.
“Tuyệt đối không phải như vậy, em đừng cả nghĩ.” Tần Hựu Sinh mỉm cười nhìn Lại Thư Khiết, giọng nói rất chân thành: “Thật ra còn một phần nguyên dân là do luật sư Giang cũng khen em rất thông minh, tài giỏi, thế nên hãy thể hiện thật tốt nhé. Luật sư Giang chắc chắn sẽ là một người hướng dẫn tốt. Cậu sẽ dạy dỗ em nhiệt tình.”
Lại Thư Khiết nhất thời không biết nên nói gì, khuôn mặt ửng hồng, một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu: “Em biết rồi!” rồi quay người bước ra khỏi văn phòng. Có lẽ cô ấy cũng hiểu Tần Hựu Sinh thật sự muốn tốt cho mình, nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng. Lúc cô đi ra trước cửa, vẫn cố gắng nở nụ cười, quay đầu lại nói với Tần Hựu Sinh: “Thưa thầy! Em sẽ cố gắng!”
Tần Hựu Sinh chống tay lên mặt bàn, hai tay đan vào nhau: “Thật ra tôi cũng chưa dạy được em thứ gì. Em không cần gọi tôi là thầy.”
Lại Thư Khiết mỉm cười nhẹ nhàng: “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy mà.”
Tần Hựu Sinh nhấp môi: “Em ra ngoài trước đi! Tiện thể sang chỗ luật sư Giang báo cáo.”
Luật sư Giang của Dịch Hòa xấu tính đã thành tiếng. Các trợ lý dưới tay anh không một ai không sợ anh. Làm việc hay soi mói lại nói chỗ nào trúng chỗ đó, thế nên làm việc dưới quyền anh về cơ bản không được có bất kỳ sai sót nào.
Bên dưới các nhân viên trong văn phòng có không ít người đã lén so sánh Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ. Ánh mắt tán thưởng và góc độ nhìn nhận của mọi người đều không giống nhau., thế nên kết luận cũng khác nhau. Nhưng Lại Thư Khiết chắc chắn sẽ thích một người đàn ông như Tần Hựu Sinh, hơn nữa dưới góc độ phụ nữ thích anh. Lần đầu tiên gặp anh, cô đã cảm nhận anh “quân tử như ngọc, nét cười tựa gió xuân”.
***
Ninh Nhiễm Thanh vì câu nói của hai thực tập sinh mà mấy ngày nay càng gắng sức tìm thêm việc để làm. Nhưng việc thì không nhiều. Ninh Nhiễm Thanh ngoài việc vẫn sắp xếp hồ sơ vụ án như thường lệ thì còn nhận điện thoại giúp Chu Yến, trả lời cho khách hàng một số tư vấn pháp lý đơn giản.
Có một số vấn đề đối với con người Ninh Nhiễm Thanh mà nói, thật sự rất vặt vãnh, cũng rất rắc rối.
Ví dụ như trước khi kết hôn mua nhà có cần giấy chứng nhận độc thân không; quan hệ vợ chồng trong hôn nhân đã không còn hứng thú tình dục có thể khởi kiện xin ly hôn hay không; nhà của bố dượng mình có được quyền thừa kế không; Còn cả cuộc điện thoại mà bây giờ cô đang nghe, liên quan đến việc những thứ đã tặng cho bạn gái cũ có thể đòi về được không…
“Luật sư Chu à! Lúc tôi và bạn gái cũ vẫn còn yêu nhau, cô ấy đã tiêu không ít tiền của tôi. Bây giờ chia tay rồi, tôi có quyền đòi lại không?” Một người đàn ông lải nhải lôi thôi không ngừng nghỉ ở đầu kia điện thoại.
Ninh Nhiễm Thanh lấy lại giọng, nhìn Chu Yến một cái rồi hỏi: “Cô ấy đã tiêu tiền gì của anh?”
“Tôi đã tặng không ít món quà giá trị. Hơn nữa mỗi lần ăn cơm đều là tôi trả tiền. Chúng tôi yêu nhau cũng hơn một năm rồi…”
Ninh Nhiễm Thanh bứt tóc, vốn định đáp lại anh ta một câu: “Anh còn mặt mũi xin lại sao?” Nhưng lại suy nghĩ rồi lấy lại bình tĩnh mở lời: “Ăn cơm và tặng quà thuộc về những hành vi tặng cho. Vào lúc anh mời cơm và tặng quà thì hợp đồng đã phát sinh. Nói từ góc độ pháp lý, bạn gái của anh không cần phải bồi thường.”
“Tại sao chứ, rõ ràng là đồ của tôi mà.” Người đàn ông vẫn không hiểu.
“Nhưng anh đã tặng cho người ta rồi. Anh đàn ông đàn anh, hoặc là không tặng, đã tặng rồi thì đừng có xót. Làm người đừng nên hẹp hòi như vậy. Lẽ nào anh định đòi lại để tặng cho bạn gái mới. Anh không sợ bạn gái mới của anh thấy ghê tởm sao?”
Cô vừa nói xong, người đàn ông liền hỏi: “Cô rốt cuộc có phải luật sư Chu không?”
Ninh Nhiễm Thanh lại liếc nhìn Chu Yến vẫn đang làm việc, tiếp tục nói: “Bất luận tôi có phải luật sư Chu hay không, có những việc cũng sẽ không thay đổi.”
“Không phải thì nói luôn từ đầu đi.” Người đàn ông quả quyết cúp điện thoại.
Ninh Nhiễm Thanh nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên mặt bàn, không nhịn được thốt ra một câu: “Hạng người gì không biết!”
“Tiểu Ninh! Kiên nhẫn một chút!” Chu Yến ngồi cách đó không xa ngẩng đầu nhắc nhở cô một câu.
Ninh Nhiễm Thanh “vâng” một câu, đang định trở về bàn làm việc thì điện thoại lại reo.
Ninh Nhiễm Thanh quay trở lại nhận điện thoại, áp tai nghe vào tai, đằng hắng rồi mới nói: “Xin chào! Đây là điện thoại của luật sư Chu Yến văn phòng luật sư Vạn Chính. Xin hỏi chúng tôi có thể giúp được gì quý khách?”
“Tiểu Ninh! Chị là Liêu Sơ Thu đây!”
Ninh Nhiễm Thanh hơi đứng thẳng dậy: “Chị Ninh?”
***
Ninh Nhiễm Thanh chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Dòng nước mát lạnh tấp vào mặt cuối cùng cũng khiến cô tỉnh táo trở lại. Đối diện với nhà vệ sinh có một cửa sổ, đám mây đen ngoài trời báo hiệu trời sắp mưa.
Cô cảm thấy không khí xung quanh rất ngột ngạt, đứng thẳng dậy, đến trước gương trên bồn rửa mặt chải lại mớ tóc có phần rối loạn.
Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Ninh Nhiễm Thanh giật nảy mình, nhìn tên người hiển thị trên màn hình rồi mới nghe máy.
“Em tan làm chưa?” Tần Hựu Sinh hỏi cô.
Ninh Nhiễm Thanh đi đến bên cửa sổ, nhìn bao quát dòng người xe cộ qua lại trong thành phố từ trên xuống dưới, ngẩn người một lát: “Thầy Tần! Liêu Sơ Thu xảy ra chuyện rồi.”
***
Liêu Sơ Thu vì bị tình nghi phạm tội cố ý giết người mà bị bắt tạm giam. Ninh Nhiễm Thanh và Chu Yến đã đi một chuyến đến trại tạm giam, lúc ra thì đã gần 8 giờ tối.
Đèn LED ở trại tạm giam rất sáng. Khiến cho Ninh Nhiễm Thanh vừa mới ở trong ra, tầm nhìn không được rõ ràng. Xe của Tần Hựu Sinh đỗ ở bên ngoài mà cô cũng không biết, phải để Chu Yến chỉ cho cô cô mới phát hiện ra.
“Mau qua đó đi!”
Vì chuyện của Liêu Sơ Thu, tâm trạng Ninh Nhiễm Thanh có hơi suy sụp, ngồi trên ghế phụ cô không ngừng nói với Tần Hựu Sinh: “Em cảm thấy chị Liêu chắc chắn không phải hung thủ, không thể nào!”
“Tình hình chứng cứ phía cảnh sát đưa ra thế nào?” Tần Hựu Sinh hỏi.
“Cô đã nghe ngóng tình hình, tạm thời tất cả đều là chứng cứ gián tiếp, không có chứng cứ trực tiếp.”
“Chứng cứ trực tiếp được ưu tiên hơn chứng cứ gián tiếp. Nhưng nếu như một vụ án hình sự không tìm được chứng cứ trực tiếp, Tòa án cũng sẽ căn cứ theo chứng cứ gián tiếp của Viện kiểm sát để tiến hành định tội” Tần Hựu Sinh lái xe một cách chậm rãi. “Chắc em chưa ăn gì phải không, ăn cơm đã.”
Ninh Nhiễm Thanh thở dài, tựa lưng vào ghế: “Em nuốt không trôi.”
“Ninh Nhiễm Thanh! Sau này em trở thành luật sư, em sẽ gặp phải vô vàn những đương sự với các loại vấn đề khác nhau, có phải em không cần ăn cơm nữa không!?” Ngữ khí của Tần Hựu Sinh có hơi nặng.
Ninh Nhiễm Thanh nhìn chằm chằm Tần Hựu Sinh: “Anh đừng có hét lên với em như thế, nói năng nhẹ nhàng thôi. Em ăn là được chứ gì.”
Tần Hựu Sinh nhẹ giọng: “Vừa rồi tính là hét à?”
“Hung dữ thế còn gì…” Ninh Nhiễm Thanh cũng cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi, em biết anh muốn tốt cho em.”
“Anh cũng xin lỗi.”
“Không sao đâu!”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
101 chương
14 chương
56 chương
69 chương
116 chương
86 chương
70 chương
50 chương