Niệm Trạch rất ngoan, không quấy cũng không phá. Thân thể của nó đã khá hơn một chút khi tôi dẫn nó đến phòng bệnh của Tần Lam. - Cha! Mỗi lần trông thấy cha, nó đều rất vui vẻ. Tôi để Niệm Trạch ngồi lên đầu giường của Tần Lam, nó ôm lấy eo anh: - Cha, con nhớ cha lắm! Vuốt ve mái đầu Niệm Trạch, Tần Lam hiền hòa nhìn nó: - Niệm Trạch có ngoan không nào? Có nghe lời dì Nguyễn Nguyễn nói hay không? - Dạ! Niệm Trạch nghe lời mà! Đến lượt thì uống thuốc, tiêu xanh cũng chịu ăn! Tiêu xanh vốn là thức ăn mà Niệm Trạch ghét nhất. - Thật chứ! Niệm Trạch giỏi lắm! Tôi khích lệ thằng bé. Niệm Trạch nhìn tôi rồi lại quay sang Tần Lam: - Dì Nguyễn Nguyễn nói cha sẽ kết hôn với dì Nhã Kỳ đúng không ạ? - Nguyễn Nguyễn nói mấy chuyện này với trẻ con làm gì! Mặt tôi nhất thời đỏ lên, gặp được cô nàng rồi nhất định phải "dạy dỗ" cho ra trò mới được! Trước mặt trẻ con cũng đi ăn nói lung tung! Tôi tức giận ngẫm nghĩ. - Con có thích dì Nhã Kỳ không nào? Tần Lam hỏi. - Dạ thích! Niệm Trạch nhìn tôi cười. - Vậy cha cưới dì Nhã Kỳ có được không? Anh mỉm cười liếc tôi. - Tần Lam! Tôi cảm giác mặt mũi càng lúc càng nóng bừng. Anh xem thế này là cầu hôn tôi đấy ư? - Hay quá! Như vậy con sẽ có hai người mẹ để thương con rồi! Niệm Trạch vỗ tay hét to tán thành. - Nhã Kỳ, lấy anh nhé? Anh vẫn chưa chịu buông tha cho tôi, giả ra vẻ mặt trẻ con dò hỏi. Tôi không ngờ anh lại nói như vậy, nhất thời mắt tròn to, đứng yên tại chỗ chẳng biết trả lời làm sao. - Làm sao đây? Dì Nhã Kỳ hình như không muốn thì phải! Tần Lam mặt mày ủ dột nói với Niệm Trạch. Niệm Trạch vừa nghe xong, lập tức nhảy phốc từ giường xuống, nắm lấy tay tôi làm nũng: - Dì Nhã Kỳ, dì đồng ý với cha con đi! Dì xem, cha sắp khóc đến nơi rồi kìa! Niệm Trạch năn nỉ. Anh nào có phải sắp khóc đâu, rõ ràng là đang cười trộm. Tôi trừng mắt liếc anh một cái, Niệm Trạch cho là tôi không hứa với nó, lại vội vàng nói: - Dì Nhã Kỳ, dì mà không nói đồng ý con cũng muốn khóc đó! Nói xong nó méo méo miệng, quả nhiên là bộ dáng sắp khóc lã chã tới nơi. - Anh xảo quyệt lắm! Tôi bị hai cha con họ làm cho khó xử. Đúng lúc này, Tần lam từ giường bệnh nhỏm dậy. - Anh dậy làm gì! Tôi ngạc nhiên hô lên. - Nhã Kỳ, lấy anh nhé... Trong tay anh là một chiếc hộp nhung, không cần nhìn tôi cũng biết đấy là gì. Tôi đột nhiên cảm giác hốc mắt mình có chút ươn ướt. - Có được không? Anh thấy tôi thật lâu không có phản ứng gì, liền tự động đeo nhẫn vào ngón tay tôi, kích cỡ của nó lạ thay vừa khít. - Thích không? Đây là do anh tự tay thiết kế. Hai vòng cung đơn giản uốn thành hình trái tim, ở giữa là một viên kim cương sáng lấp lánh. Toàn bộ kiểu dáng gọn ghẽ tự nhiên, nhưng lại tràn ngập cảm giác yêu thương. - Nó biểu thị cho tấm lòng của anh, còn viên kim cương biểu thị cho em, em mãi mãi nằm trong trái tim anh. Anh nắm lấy tay tôi, dừng lại nơi ánh mắt tôi mà tỏ bày. - Tần Lam! Tôi không cách nào đè nén được nội tâm đang kích động, sà vào trong lòng anh. - Con cũng muốn được ôm! Niệm Trạch trèo lên giường bệnh, ôm lấy chúng tôi. Cảm giác giống như người cùng một nhà! Tôi sung sướng nhắm mắt lại, cảm nhận khoảnh khắc ấm áp này.