Kể lại chuyện quá khứ hệt như xé mở vết thương cũ, mặc dù rất đau, nhưng là đau một cách dứt khoát. - Oan nghiệt mà! Oan nghiệt mà!! Cha mẹ Tần Lam đấm ngực giẫm chân, không thể ngờ rằng đứa con duy nhất của họ lại làm ra chuyện tai hại như vậy. - Bác gái, bác đừng khóc nữa... Tôi lúng túng an ủi mẹ của Tần Lam đang khóc ròng. - Cháu gái... Nắm lấy tay tôi, mẹ của Tần Lam chẳng biết nói sao cho phải: - Ấm ức cho cháu rồi... - Cháu không cảm thấy ấm ức chút nào đâu ạ. Tôi nhìn Tần Lam, trong mắt anh có sự biết ơn và cảm động. - Cháu yêu Tần Lam, Tần Lam cũng yêu cháu, như vậy là đủ rồi. Cháu cũng không nghĩ đến việc muốn Tần Lam phải ly hôn. Tôi chẳng hay biết gì về việc Tần Lam đi tìm Lưu Di định ly hôn. - Không, anh nhất định phải ly hôn với cô ấy, việc này không riêng vì em, anh không thể mắc thêm lỗi lầm nữa! Tần Lam thốt lên. Thật lâu không ai nói gì, chỉ có những làn khói thuốc rít mạnh, cuối cùng cha của Tần Lam cũng cất tiếng: - Con lựa lời mà nói với nó, nó là phụ nữ, cũng không dễ dàng gì. Con lớn rồi, chuyện của con cha mẹ cũng không tiện xen vào nữa, con tự mình lo lấy đi. Nói xong ông đứng dậy bước ra ngoài, mẹ Tần Lam cũng vội vã đứng lên: - Các con phải cố gắng mà... Ôi... Bà khẽ thở dài một tiếng rồi theo chồng ra khỏi cửa. - Con tiễn hai người? Tần Lam chộp lấy chìa khóa xe. - Thôi khỏi! Cha của Tần Lam liếc nhìn tôi: - Đối xử với con nhà người ta cho tốt, nếu không cha sẽ không tha cho con! - Vâng ạ! Tần Lam gật đầu thật mạnh, đôi môi mím chặt. Tôi biết trong lòng anh nhất định vô cùng kích động, lời của cha Tần Lam vừa rồi minh chứng rõ ràng cho sự thật, ông đã chấp nhận cho chúng tôi ở bên nhau. Tôi lặng lẽ ôm lấy eo anh, dõi mắt trông theo bóng hình hai ông bà đang rời khỏi... o0o Đã có sự ủng hộ của cha mẹ Tần Lam, tiếp theo là cha mẹ tôi. Hai người sống tại thành phố lân cận. Để có thời gian rảnh rỗi, chúng tôi xin nghỉ phép một tuần để về thăm cha mẹ. Càng đến gần nhà tôi, sắc mặt Tần Lam lại càng lo lắng. Tôi buồn cười nhìn anh ngắm nghía dáng vẻ của mình trong gương đến lần thứ mười một. - Em xin anh, đi gặp mẹ vợ chứ không phải đi hẹn hò đâu. Tôi ghẹo anh, nhìn anh nở nụ cười gượng gạo. - Anh hơi lo... Tần Lam đột nhiên lên tiếng. Tôi kéo lấy cánh tay Tần Lam rồi tựa lên bờ vai anh. - Cha mẹ em là người rất cởi mở, em thích thế nào thì họ nhất định sẽ thích thế ấy. Cha mẹ từ nhỏ đã rất cưng chiều tôi, chưa bao giờ từ chối yêu cầu gì của tôi cả. - Nhưng mà... Tôi hiểu rõ nỗi bất an của Tần Lam bèn vùi tay mình vào lòng bàn tay ấm áp có chút ẩm ướt của anh, để ười đầu ngón tay áp vào nhau. - Bất kể tương lai ra sao, em cũng sẽ ở bên cạnh anh. Tôi cho anh một lời hứa an lòng. - Nhã Kỳ... Cha mẹ về việc Tần Lam đến chơi tuy có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã chấp nhận và tỏ vẻ thích anh. Anh vừa nho nhã lễ phép vừa tuấn tú lịch thiệp, khó mà khiến người ta không thích cho được. Mẹ tôi hệt như một người mẹ vợ đang ngắm nghía chàng rể, càng ngắm càng hài lòng. Bà vội vàng đi mua thật nhiều thức ăn ngon, bảo là muốn cho anh được vừa miệng, khiến cho con gái của bà là tôi cũng có phần ghen tỵ. Cha tôi thì lại kéo Tần Lam ra đánh cờ, hai người đại chiến với nhau ba trăm hiệp bất phân thắng bại, kỳ phùng địch thủ, anh lại là người trong mộng của con gái, đương nhiên là ông vô cùng thích thú. Nhìn cảnh tượng ấy, trái tim đang căng thẳng của tôi cũng nhẹ nhõm lại.